ngày đầu năm mới.
Theo lời Lâm Triết thì ngày sinh nhật của Canh Dã cũng cực đoan y như con
người anh vậy.
Quê Biệt Chi có câu, chuyện xảy ra vào ngày sinh nhật thì sẽ lặp lại trong suốt
một năm sau đó.
Biệt Chi rất tin vào điều này.
Canh Dã đã nghe cô kể từ lâu, vậy nên anh biết rõ hơn ai hết ––– ngày sinh nhật
chính là ngày được ‘ân xá’ duy nhất trong năm. Chỉ cần không phải chuyện
nguyên tắc thì Biệt Chi đều sẽ đồng ý, dù là yêu cầu vô lý đến đâu.
Vậy nên hơn một tháng trước đó Canh Dã đã bắt đầu liệt kê “danh sách điều
ước” rồi.
Điều ước đầu tiên là vào ngày sinh nhật đó, Biệt Chi sẽ cùng anh dọn vào căn
nhà có phòng bếp rộng rãi ở thành phố Sơn Hải của anh.
Với tư cách là người giúp anh xem xét những thiếu sót trong danh sách, Lâm
Triết vô cùng bất lực khi thấy điều này được đặt lên đầu tiên: “Điều ước sinh
nhật đầu tiên của cậu là sang năm mới được đổi sang cái bếp rộng hơn để bạn
gái xuống bếp hầu hạ cậu à?”
“Cậu thì hiểu cái gì.” Canh Dã cầm bút gõ nhẹ lên đầu danh sách, “Chuyện
khác có thể bàn bạc lại, chuyện này mà để qua sinh nhật là hết cơ hội ngay.”
Lâm Triết ghét bỏ: “Chứ chẳng lẽ chỉ dọn vào có một ngày?”
“?”
Canh Dã khẽ cười, nụ cười trông như một tên ác bá: “Vào rồi thì đừng hòng ra.”
Lâm Triết: “…”
–
Canh Dã rất hiểu Biệt Chi.
Lúc anh nói muốn Biệt Chi mang vali đến, hiển nhiên là cô đã phát hiện ra ý đồ
của anh, định chau mày phản bác.
Nhưng chữ đầu tiên còn chưa kịp thốt ra, Canh Dã đã gục mặt trên chiếc máy
tính bảng của cô, mắt cụp xuống, lười biếng chống cằm chậm rãi thở dài một
hơi: “Bị từ chối vào ngày sinh nhật, chắc là cả năm sẽ xui xẻo theo phải không
nhỉ?”
Biệt Chi: “?”
Vậy là Biệt Chi cứ thế bị lừa đến hang ổ của Canh Dã.
Đúng là hang ổ sói.
Trên đường đi nghe Canh Dã nhắc tới ‘danh sách điều ước sinh nhật’, nói đây là
điều ước đầu tiên trong đó, Biệt Chi đã có dự cảm chẳng lành.
Dù sao bình thường nếu chưa đến ba điều ước thì đâu cần phải dùng tới cái kiểu
nói ‘điều đầu tiên’.
Đợi đến khi tới nhà Canh Dã, vừa thay dép bước ra khỏi lối ra vào, Biệt Chi đã
thấy Canh Dã vừa đi vào nhà đã quay lại, trên tay còn cầm một thứ gì đó giống
như cuộn giấy.
Trông giống thánh chỉ vậy.
Nhìn đến mức Biệt Chi phải giật mình: “Đây là..?”
“Vừa nãy anh nói rồi mà.” Canh Dã nhướn mày nhìn cô, “Danh sách điều ước.”
Biệt Chi: “?”
Cô thật sự đã nghĩ Canh Dã quá quá quá lương thiện rồi.
Vừa ôm theo tâm trạng kỳ quặc, Biệt Chi vừa nhận lấy cuộn giấy nặng trĩu –––
nặng theo đúng nghĩa đen, tháo sợi dây buộc trên đó rồi nắm lấy một bên “thánh
chỉ” buông tay.
Xoạt –––
Cuộn giấy trải dài từ đầu ngón tay cô giơ lên ngang mày, rủ xuống tận đầu gối.
Biệt Chi: “…?”
“???”
Cô đã chuẩn bị tâm lý rồi đấy chứ, nhưng rõ ràng là vẫn chưa đủ.
Đợi đến khi hoàn hồn, Biệt Chi liếc nhìn chữ viết trên danh sách ––– chắc chắn
không phải do chữ to mà nó dài như thế. Cô lại ngước mắt lên, đối diện với vẻ
mặt cà lơ cà phất lại có phần đáng ghét của Canh Dã.
Dù cho Biệt Chi luôn điềm tĩnh bình thản thì lúc này cũng phải tức đến bật
cười: “Lý giải của anh về điều ước sinh nhật là ước hết nguyện vọng cả đời
trong một ngày sao?”
“Làm gì có.” Canh Dã ung dung nói, “Ước 365 điều là được rồi, điều ước sang
năm thì để dành sinh nhật sang năm rồi tính.”
Biệt Chi: “….”
Còn rất biết cách lên kế hoạch nữa chứ.
Thầm niệm ba lần ‘Người được chúc sinh nhật là lớn nhất’, ‘Hôm nay không
được đánh anh ấy’, cuối cùng Biệt Chi cũng bình tĩnh lại.
Nhưng cúi đầu nhìn danh sách dài đến mức hoa cả mắt kia, Biệt Chi vẫn vừa
bực mình vừa buồn cười nói: “Đèn thần của Aladdin cũng chỉ có ba điều ước
thôi.”
“Ai nói? Đó là do bọn họ không biết cách dùng thôi.” Canh Dã nhích lại gần, từ
phía sau vòng tay ôm lấy cô, “Hồi bé ở cô nhi viện ngày nào cũng nghe nhóm
tình nguyện viên đọc đi đọc lại mấy quyển truyện cổ tích mà anh cứ thắc mắc
mãi, sao họ lại lãng phí điều ước cuối cùng như thế nhỉ.”
“Lãng phí?” Biệt Chi khó hiểu nghiêng đầu.
“Nếu là anh, chắc chắn điều ước cuối cùng của anh sẽ là cho anh một chiếc đèn
thần Aladdin nữa! Không cho đổi đâu nhé, phải là chính xác cây đèn thần ấy, y
hệt như vậy mới được!”
Nghe giọng nói lười biếng vang lên ngay bên tai, Biệt Chi không khỏi bật cười:
“Anh tham lam quá đấy, còn muốn miễn phí thêm cả đời nữa sao?”
“Ừ, những gì đã là của anh rồi thì phải là của anh cả đời.” Canh Dã thì thầm,
cằm anh từ trên đỉnh đầu cô trượt xuống, cho đến khi xương quai xanh của anh
áp vào mái tóc dài buông xõa của cô, như muốn vùi mặt vào cổ cô.
“…!”
Bỗng nhiên, Canh Dã cảm nhận được Biệt Chi đang nằm gọn trong vòng tay
mình run lên nhè nhẹ, kèm theo là một tiếng thốt lên cố kìm nén.
Nghe như tiếng rên do cơn đau mang lại.
Chàng trai vội vàng đứng thẳng người dậy, không chắc chắn lắm hỏi: “Anh đè
lên tóc em à?”
Không thể nào.
Rõ ràng trước đây chỉ có lúc ở trên giường mới có thể bởi vì chuyện này mà bị
cô nhóc đang mơ màng ngủ bất ngờ co chân đá cho một phát thôi.
Nghĩ xem, có một cô người yêu mà điểm đau cực thấp thì sau này mỗi ngày
phải hứng chịu bao nhiêu trận đòn trên giường đây.
“Không phải…” Biệt Chi ấp úng giải thích.
Vừa dứt lời, Canh Dã đã vô thức cúi đầu nhìn Biệt Chi.
Mái tóc dài của cô khẽ lướt qua lướt lại trên chiếc cổ trắng ngần thon thả, một
vệt đỏ hồng nhạt điểm xuyết bên cạnh mái tóc đen tuyền, sau đó lại bị mái tóc
đen che khuất.
Canh Dã đưa tay lên: “Hình như dưới tóc em có vết xước…”
Ngón tay anh vừa chạm vào định vén mái tóc dài của cô lên thì thấy cô gái
trước mặt đột nhiên che cổ lại, gần như nhảy ra khỏi vòng tay anh.
“Không có vết xước nào cả.”
Biệt Chi né tránh ánh mắt anh: “Anh nhìn nhầm rồi.”
Canh Dã: “?”
Khoảnh khắc ấy, có lẽ cả ngàn vạn ý nghĩ đã vụt qua trong đầu Canh Dã.
Vệt đỏ hồng nhạt đó trông rất giống với dấu vết mà trước đây anh để lại trên
người cô, nhưng từ sau khi Biệt Chi nói không được để lại dấu vết ở những nơi
lộ ra ngoài quần áo, sợ đồng nghiệp nhìn thấy, anh không dám vượt quá giới
hạn nữa.
Mà phản ứng của cô lúc này…
Thấy nụ cười trên mặt Canh Dã dần nhạt đi, ánh mắt thậm chí còn có chút căng
thẳng, ban đầu Biệt Chi vì chột dạ nên không nhận ra. Đến khi bắt gặp tia sáng
tinh quái lóe lên trong mắt anh, cô suýt chút nữa đã lao đến cắn anh một cái.
Nhưng chưa kịp hành động thì đã bị Canh Dã duỗi chân dài ra, kéo cô vào lòng:
“Anh phải thêm một điều nữa vào danh sách điều ước mới được.”
“?”
“Không được ngoại tình.” Giọng anh trầm xuống, “Càng không cho phép để
anh phát hiện ra.”
Biệt Chi tức giận đến nghiến răng, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc
gì: “Anh nghi ngờ em?”
“Ừm.” Canh Dã vùi đầu vào vai cô, “Xét cho cùng, anh có được ngày hôm nay
cũng là nhờ đi lên từ cách đó.”
Biệt Chi: “…”
Nghe được câu này, đặc biệt là âm cuối cùng gần như không thể kìm nén được ý
cười kia, Biệt Chi suýt chút nữa đã để lại dấu răng trên mặt Canh Dã ngay trong
ngày sinh nhật của anh.
Nhưng ngặt nỗi tên đáng ghét kia lại được nước lấn tới, nhân ngày hôm nay
được miễn tội mà không biết kiềm chế, diễn xong rồi còn ghé vào vai cô cười
đến mức tóc tai run rẩy: “Chi Chi, em có thấy không? Lông nhím của em lại
dựng lên rồi kìa.”
Biệt Chi: “…”
Muốn đánh anh quá.
Không được, hôm nay là sinh nhật anh.
Muốn đánh chết anh quá đi.
Không được, đánh chết thì không còn bạn trai nữa.
Cuối cùng cứu rỗi Cảnh Dã là một cuộc điện thoại.
Từ lúc bước vào cửa, di động đã bị Cảnh Dã tiện tay quẳng lên tủ giày —— dù
sao Biệt Chi cũng ở ngay bên cạnh, sẽ không có ai hay việc gì cần anh phải túc
trực điện thoại nữa.
Cảnh Dã ôm Biệt Chi, nghe cô giận đến mức nghiến răng ken két bên cổ mình,
có vẻ đang cố gắng nhịn không cắn anh. Anh cố gắng nhịn cười, không muốn
buông tay, cũng lười để ý đến cái điện thoại đang rung liên hồi kia.
Biệt Chi thả lỏng cảm xúc, giơ tay đẩy đẩy người thanh niên trước mặt: “Điện
thoại anh kêu kìa, nghe máy đi.”
“Không nghe.” Cảnh Dã từ chối dứt khoát.
Cái đầu đầy tóc còn cọ cọ vào hõm cổ Biệt Chi: “Hôm nay là sinh nhật anh, kệ
họ đi.”
“Lỡ có việc gấp thì sao?”
“Anh đã cài nhạc chuông đặc biệt cho người phụ trách liên lạc hành động cứu
hộ khẩn cấp bên CN rồi.” Giọng Cảnh Dã uểu oải, nhưng cánh tay đang ôm cô
lại siết chặt, không cho cô cơ hội đẩy anh ra, “Nếu đã không phải là anh ta, mà
em cũng đang ở trước mặt anh, vậy thì còn việc gấp gì nữa chứ?”
Biệt Chi bất đắc dĩ, chỉ có thể cố gắng lách mặt ra khỏi xương quai xanh của
anh: “Nhỡ đâu là cô út thì sao?”
“?”
Cảnh Dã nhíu mày, “Bên bà ấy có chuyện cũng sẽ không tìm anh trước.”
“Nhưng mà…”
“Thôi được rồi, anh nghe.” Cảnh Dã ấm ức cắt ngang lời cô, vừa lui người lại
vừa hôn lên môi Biệt Chi một cái, sau đó mới miễn cưỡng đi về phía tủ giày.
Chàng trai quay lưng về phía Biệt Chi, cầm điện thoại lên.
Biệt Chi nhìn theo bóng lưng anh, thấy Cảnh Dã dừng lại ở đó.
Một hai giây sau, từ phía tủ giày vang lên một tiếng cười khẩy lạnh lẽo.
Biệt Chi: “?”
Đây là phản ứng gì vậy?
Nhưng chẳng mấy chốc Biệt Chi đã hiểu được đại khái.
Cô thấy Cảnh Dã lướt màn hình, hờ hững đưa điện thoại chưa bật loa ngoài lên
trước mặt, anh thậm chí còn lười đưa lên tai, giống như là ghét bỏ người trong
điện thoại không muốn giọng nói của đối phương đến gần mình vậy.
Đứng cách xa nhau cộng thêm âm thanh bên kia cũng không lớn, Biệt Chi chỉ
loáng thoáng nghe thấy mấy chữ như “sinh nhật”, “về nhà”, “chúc mừng”…
Nói một tràng dài như vậy, Biệt Chi có hơi bất ngờ vì Cảnh Dã lại có kiên nhẫn
nghe hết.
Vừa nghĩ như thế, cô chợt thấy chàng trai đang rũ mí mắt bỗng mở miệng ngáp
một cái.
Biệt Chi: “…”
Ừm.
Có khả năng là anh căn bản không nghe.
Sự thật chứng minh, Biệt Chi đã đúng.
Bởi vì sau khi bên kia kết thúc đoạn độc thoại dài đằng đẵng, giọng nói già nua
bỗng cất cao âm cuối: “Cháu có đang nghe ông nói không đấy?!”
“Ồ,” Cảnh Dã không hề che giấu sự lạnh nhạt, “Không đi.”
Đầu dây bên kia: “…”
Biệt Chi: “…”
Trong điện thoại im lặng khoảng năm giây.
Đây hiển nhiên là ngưỡng kiên nhẫn của Cảnh Dã đối với đối phương, cũng có
thể là vì Biệt Chi đang ở đây nên mới nâng ngưỡng kiên nhẫn lên.
Cảnh Dã: “Hết chuyện rồi à? Vậy thì——”
Bên kia lại lên tiếng, đoán chừng là đã hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc, lần
này âm lượng lại hạ xuống.
Biệt Chi không nghe rõ.
Nhưng lần này Cảnh Dã lại đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Biệt Chi linh cảm đối phương đã nhắc đến mình.
Quả nhiên.
Cảnh Dã quay người lại, vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ: “Cô ấy cũng không đi.”
“…”
“Khi nào thì cho ông gặp? Dựa vào đâu mà phải cho ông gặp?”
“…”
“Không cần ông lo. Có thời gian đó chi bằng lo cho thằng con trai đang ở nước
ngoài không biết đã tìm bao nhiêu người phụ nữ của ông kìa, nói không chừng
ông ta đã sớm sinh cho ông cả đàn cháu rồi cũng nên.”
Cảnh Dã dừng lại giây lát, trước khi đối phương bùng nổ, anh bỗng cười khẩy
một tiếng.
“Ồ, ngại quá, quên mất là giờ ông ta không thể sinh con được nữa. Nếu không
thì ông cũng chẳng véo mũi dắt cháu về đâu, đúng chứ?”
Bên kia chắc chắn sắp nổi trận lôi đình rồi.
Mà Biệt Chi cũng thấy rõ, sau khi Canh Dã nói câu đó xong thì hàng mày của
anh khẽ nhướng lên, đuôi mắt sắc bén như lưỡi dao, ánh lên màu đỏ lạnh lẽo.
Cô bước tới, nắm lấy bàn tay Canh Dã đang buông thõng bên người.
Cơ thể Canh Dã thoáng run rẩy, quay đầu lại.
Dường như nhận ra là cô nên vẻ hung dữ quanh người chàng trai bỗng chốc tan
biến, anh dùng một tay ôm Biệt Chi vào lòng, như muốn một chút hơi ấm.
Trong điện thoại để xa xa vẫn còn âm thanh, nhưng cả hai người đều không
nghe.
“Đừng giận mà.” Biệt Chi thấp giọng dỗ anh, “Sinh nhật mà giận là sẽ giận cả
năm đó. Sang năm em phải đi chúc mừng sinh nhật một con cá nóc rồi.”
Hàng mi Canh Dã khẽ run, lặng lẽ cong khóe môi.
“Ừ, nghe lời Chi Chi.”
Sau khi bình tĩnh lại, Canh Dã cầm điện thoại lên nhìn, không ngờ bên kia vẫn
chưa cúp máy. Anh nhướng mày, hờ hững nói: “Được, sẽ dẫn cô ấy đi gặp ông.”
Biệt Chi hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Lại nghe thấy Canh Dã cười nhạo: “Chờ đến khi ông được một trăm hai mươi
tuổi đi.”
Biệt Chi: “?”
Đầu dây bên kia: “???”
Lần này ở gần hơn nên tiếng gầm của ông cụ Biệt Chi cũng nghe rõ mồn một
——
“Sao cháu không chờ ông xuống mồ luôn đi?!”
Canh Dã nhướng mày: “Ồ, ý cháu là thế đấy. Không có việc gì thì cúp máy
đây.”
Nói xong, không đợi đối phương kịp nói gì Canh Dã đã trực tiếp cúp máy, kết
thúc cuộc gọi.
Biệt Chi: “….Ông nội anh à?”
“Ông nội trên giấy tờ pháp lý thôi.” Canh Dã khịt mũi, ném điện thoại lên tủ
giày ở cửa.
Biệt Chi ngập ngừng: “Lần sau anh có thể… không nghe không?”
“Vậy sao được?” Canh Dã cụp mắt, “Cứ nhìn thấy ông ấy là anh lại bực mình,
chẳng lẽ để một mình anh tức thôi sao? Dĩ nhiên là phải nghe rồi chọc lại cho
bõ ghét chứ.”
Biệt Chi: “….”
Kiểu đối thoại này hình như còn không phải là lần đầu tiên.
Ông nội của Canh Dã, ừm, trái tim cũng khỏe mạnh quá nhỉ.
Biệt Chi biết Canh Dã không muốn nhắc đến những người đó nên coi như chưa
có chuyện gì xảy ra. Cô chạy về phòng khách, cầm lại tờ danh sách điều ước dài
ngoằng đó.
Biệt Chi cúi đầu nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại ở một dòng: “ ‘Đi siêu thị cùng
nhau’? À mà, hôm nay trong nhà còn đủ nguyên liệu nấu ăn không?”
Canh Dã liếc nhìn tủ lạnh, mặt không đổi sắc nói: “Chưa có chuẩn bị gì cả.”
Biệt Chi: “Được rồi, vậy chúng ta cùng đi siêu thị nào!”
Canh Dã: “Ừm.”
Tủ lạnh sắp bị bữa tiệc sinh nhật nhồi cho nổ tung: —— Ừm????
–
Vào ngày sinh nhật lần thứ 27 của Canh Dã, nơi bị tổn thương nặng nhất là nhà
bếp và tủ lạnh.
Thứ hai là Lâm Triết – người vội vàng chạy đến hỗ trợ lấy nguyên liệu nấu ăn
vì tủ lạnh không còn chỗ chứa, còn bị cặp đôi nào đó nhét cả rổ cẩu lương vào
mặt.
May là bữa tối dưới ánh nến được chuẩn bị cả buổi chiều cuối cùng cũng diễn ra
suôn sẻ.
Sau bữa tối là đến phần bóc quà.
Món quà của Biệt Chi là một bức thư, được giữ gìn rất tốt, không hề có nếp gấp
hay vết gấp nào, chỉ có mép phong bì hơi ngả vàng cho thấy dấu vết của thời
gian.
Ánh mắt Canh Dã sáng rực hẳn lên khi nhận lấy bức thư, thậm chí còn tự biên
tự diễn cho mình một vở kịch hoành tráng: “Là thư tình hồi cấp 3 em viết cho
anh nhưng chưa kịp đưa à? Giữ gìn cẩn thận suốt bảy năm qua?”
Biệt Chi không nhịn được cười: “Không phải. Anh nghĩ nhiều rồi, mới có năm
năm thôi.”
Chiếc phong bì mỏng lật qua lật lại trong đôi bàn tay dài thon của Canh Dã, mặt
trước hướng về phía anh.
Sau đó, nụ cười trong ánh mắt anh chợt ngừng lại.
Dòng chữ trên phong bì cũng đã phai mờ.
[Em muốn anh mở lá thư này khi anh bảy mươi tuổi.
—— Biệt Chi hai mươi hai tuổi, lưu lại. ]
Canh Dã hiếm khi tỏ ra lúng túng như vậy, anh vô thức giơ tay lên che trán,
dường như muốn che giấu cảm xúc thoáng qua trong đáy mắt kia.
Khi anh nhận ra lý do ban đầu cô viết lá thư này.
Năm năm trước, cô gái hai mươi hai tuổi ở bên kia đại dương đã để lại cho anh
bức thư này trước khi phẫu thuật ung thư.
“Ban đầu nó vẫn luôn nằm trong hộp đồ, theo em rong ruổi khắp bốn biển năm
châu, cũng đã cũ rồi.” Khóe miệng Biệt Chi cong lên, “Thật ra em không muốn
lấy ra đâu, nhưng em vẫn hy vọng anh có thể biết, trong những năm tháng anh
chờ em, em cũng yêu anh nhiều như vậy.”
Ngón tay Canh Dã run lên, vô thức vuốt ve mép phong bì, định mở thư ra. Thế
nhưng Biệt Chi đã giơ tay chặn anh lại: “Ê.”
“……”
Canh Dã ngẩng đầu lên nhìn.
Không biết từ bao giờ mà bên dưới mí mắt mỏng lạnh lùng của anh đã bị cảm
xúc nhuộm cho đỏ ửng.
Giọng điệu giả vờ hung dữ của Biệt Chi không còn giữ nổi nữa, cô có chút bất
đắc dĩ vuốt ve đôi bàn tay lạnh ngắt của anh: “Em đưa cho anh lá thư này không
phải vì muốn nhìn thấy dáng vẻ này của anh. Anh không thấy sao, trên phong bì
viết rõ ràng rồi mà, phải đợi đến bảy mươi tuổi anh mới được mở ra.”
Cảnh Dã im lặng hồi lâu, cúi đầu, có chút bất lực đưa tay day day ấn đường rồi
cười khổ một tiếng.
Giọng anh có chút khàn khàn: “Anh sợ đến lúc bảy mươi tuổi sẽ không còn khả
năng chịu đựng mạnh mẽ như vậy nữa.”
“Sẽ không đâu.” Biệt Chi khẽ bóp đốt ngón tay anh, khóe mắt cong cong, “Lúc
đó anh ôm em xem là được.”
“Được, nghe em hết.”
Cảnh Dã nắm chặt tay Biệt Chi, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô: “Đến lúc đó em
phải cùng xem với anh.”
“Ừm, em hứa.” Biệt Chi khẽ nói, giống như một lời thề hẹn trang trọng.
“….”
Cảnh Dã im lặng thêm vài giây rồi mới đứng dậy, anh cầm lá thư này ra phòng
khách, đi đến tủ kính trưng bày. Sau đó cẩn thận đặt nó cùng hàng với chai rượu
‘Chờ đợi vĩnh hằng’.
Đợi đến lúc quay lại, những cảm xúc cuộn trào trong lòng cuối cùng cũng bị
anh đè nén xuống đáy biển. Ngón tay Cảnh Dã khẽ co lại, trong lòng bàn tay
đang cầm một chiếc hộp đựng trang sức.
“So với quà của em thì quà của anh chẳng đáng là gì cả.” Cảnh Dã hạ thấp
giọng nói, cố ý làm ra vẻ uy hiếp, “Nhưng do tự tay anh thiết kế, em không
được cười đâu đấy.”
Biệt Chi bất ngờ cúi đầu, nhìn hộp nhẫn mà Cảnh Dã đặt giữa bàn. Một lớn một
nhỏ, là hai chiếc nhẫn đôi. Kiểu dáng này đúng là cô chưa từng thấy bao giờ.
Biệt Chi tò mò cầm chiếc nhẫn nhỏ hơn lên, kẹp vào đầu ngón tay, chăm chú
xoay một vòng.
Khác với vòng nhẫn của đa số những chiếc nhẫn khác, vòng nhẫn của cặp nhẫn
đôi này được tạo thành từ các ô lưới đơn xếp thành hàng, giống như vô số chữ
H nằm ngang nối tiếp nhau, nhưng vị trí của các đường thẳng đứng lại hẹp hơn
một chút.
Còn mặt nhẫn đính kim cương thì có hình lông vũ, phần đuôi móc vào vòng
nhẫn.
Quan sát một vòng, Biệt Chi ngước mắt lên, nhìn thấy Cảnh Dã ngồi đối diện
hình như đang có chút căng thẳng nhìn chằm chằm vào cô.
Biệt Chi mỉm cười: “Giải thích cho em ý nghĩa của nó được không, nhà thiết kế
Cảnh?”
“Em thấy hoa văn trên vòng nhẫn giống cái gì?” Cảnh Dã vừa nói vừa quan sát
phản ứng của cô.
“Ừm…” Biệt Chi nhìn chằm chằm vào hàng lưới nhỏ, trầm ngâm một lát,
“Giống cái thang được cuộn thành hình tròn?”
Cảnh Dã: “…”
Cảnh Dã: “?”
Chẳng lẽ ám chỉ anh muốn đến với trái tim của cô thì phải dựng thêm một cái
thang nữa sao?
Nhìn thấy vẻ mặt của Cảnh Dã, Biệt Chi không nhịn được bật cười, rồi nhanh
chóng kìm nén lại trước khi ánh mắt anh trở nên nguy hiểm: “Hay là cuộn
phim?”
Đáp án này khiến Cảnh Dã im lặng một lúc.
Biệt Chi kinh ngạc: “Em đoán đúng rồi à?”
“Không phải.” Cảnh Dã thoáng khựng lại, “Anh vừa mới suy nghĩ, nếu đổi
thành cuộn phim thì có vẻ ý tưởng thiết kế cao siêu hơn một chút.”
Biệt Chi vừa cười vừa đưa tay lên đỡ trán: “Ý tưởng thiết kế của anh là bịa đại
đấy à, nhà thiết kế đại tài?”
Cảnh Dã cũng khẽ cười, anh cầm lấy chiếc nhẫn lớn của mình đưa cho Biệt Chi.
Không cần anh nói thì Biệt Chi cũng hiểu, cô vui vẻ nhận lấy, sau đó nắm lấy
bàn tay chưa kịp rút lại của Cảnh Dã.
Chỉ là trước những ngón tay thon dài của anh, Biệt Chi lại do dự.
Trên đầu cô gái như sắp hiện ra dấu hỏi lớn “Nên đeo vào ngón nào đây”.
Cảnh Dã đưa tay còn lại lên chống cằm, nhìn cô mỉm cười: “Muốn đeo vào
ngón áp út à? Có dã tâm thật đấy, kim chủ.”
“?”
Mặt Biệt Chi hơi nóng lên, cô khẽ lườm Cảnh Dã rồi đeo nhẫn vào ngón trỏ cho
anh.
Sau khi cô đeo xong, chiếc nhẫn nữ trên tay cô cũng bị Cảnh Dã lấy mất.
Anh đi vòng qua bàn, đến trước mặt cô, khụy một chân xuống. Canh Dã nâng
tay Biệt Chi lên, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón trỏ của cô.
“Của ngón áp út thì sau này phải trịnh trọng hơn mới được. Không thể tùy tiện
để anh thiết kế.”
Biệt Chi khẽ lắc lắc tay: “Nhưng mà em thích thiết kế của anh.”
“Vậy sao?” Cảnh Dã nhướng mày, “Em còn chưa biết nó có ý nghĩa gì mà.”
Lần này không đợi Biệt Chi đoán nữa, Cảnh Dã nâng tay cô lên, khẽ đặt một nụ
hôn lên chiếc nhẫn, “Là dây xích.”
Biệt Chi ngẩn người.
Chàng trai khẽ nhếch môi, ánh mắt lại hướng về chiếc nhẫn hình lông vũ:
“Lông vũ.”
“……”
Biệt Chi chầm chậm chớp mắt, sống mũi cay cay.
Khoảnh khắc ấy, những lời còn lại chẳng cần anh phải thốt ra thì cô cũng đã
đoán được. Giống như cách anh vẫn luôn hiểu thấu được tận sâu trong tim cô,
một cô bé bị giam cầm trong mối quan hệ thân thiết đầy đau khổ mà cô đã
chứng kiến từ thuở ấu thơ.
“Đừng sợ, Chi Chi.”
Canh Dã ngước mắt nhìn cô: “Rồi sẽ có một ngày em sẽ bước ra khỏi bóng tối
của họ, và dù trước hay sau thì em cũng biết rồi đấy, anh sẽ luôn và mãi luôn ở
bên em.”
Tình yêu là xiềng xích, cũng là đôi cánh đưa em vượt qua mọi u ám tối tăm,
thẳng tiến đến ánh mặt trời.