Canh Dã có vẻ chưa hoàn hồn, khựng lại khoảng mấy giây rồi mới khàn giọng
hỏi.
Chàng trai cúi đầu nhìn sợi dây đỏ mà Biệt Chi đang bảo anh nắm lấy, im lặng
vài giây, đôi mắt đen láy khẽ run lên.
Một suy đoán chưa từng dám nghĩ tới từ từ hiện lên trong đầu, khiến Canh Dã
vô thức siết chặt cổ tay Biệt Chi.
“Đây là… sợi dây trong chuỗi hạt mà anh đã tặng em sao?”
Biệt Chi thoáng do dự, khẽ gật đầu.
“…”
Mặc dù đã có suy đoán, nhưng giây phút được xác nhận Canh Dã vẫn không thể
tin được.
Anh biết từ khi hai người gặp lại, sợi dây đỏ này chưa từng rời khỏi cổ tay Biệt
Chi.
Cũng chính vì vậy mà trong khoảng thời gian hiểu lầm Phí Văn Tuyên là bạn
trai của Biệt Chi, Canh Dã đã từng coi sợi dây đỏ này là kỷ vật của Biệt Chi và
một người bạn trai nào đó, mấy lần suýt chút nữa ghen tuông tức tối.
Cho dù sau đó hiểu lầm được hóa giải, anh cũng chỉ cảm thấy nó có ý nghĩa đặc
biệt nào đó đối với cô.
Nhưng Canh Dã chưa bao giờ nghĩ rằng, ý nghĩa của nó lại là anh.
“Canh Dã, em hy vọng anh đừng cảm thấy tiếc nuối.”
Biệt Chi nhẹ nhàng vòng tay qua cổ chàng trai đang cúi người trước mặt, ngẩng
đầu lên, đôi mắt cô trầm tĩnh mà sáng ngời dưới bóng hình anh: “Đối với em mà
nói, anh vẫn luôn ở bên cạnh em. Kể cả trong khoảng thời gian khó khăn nhất,
em cũng nắm chặt lấy nó để sống qua từng ngày một, vượt qua từng chút một.”
Giọng nói dừng lại, hàng mi cô gái khẽ cụp xuống tựa như ngại ngùng không
nói nên lời, nhưng cuối cùng vẫn thốt ra: “Em coi nó như sợi dây liên kết giữa
anh và em, chưa bao giờ thực sự tháo ra…”
Chưa kịp nói hết câu, cằm Biệt Chi đã bị người nọ nâng lên, động tác tuy không
hề dịu dàng nhưng lại mang theo cảm xúc khó kiềm chế và dồn nén bấy lâu.
Ghế ngồi đột nhiên bị điều chỉnh ngả ra sau, Biệt Chi chưa kịp thích ứng với
cảm giác mất trọng lượng thì đã bị Canh Dã nghiêng người qua ghì chặt cô
xuống ghế lái phụ, đón nhận nụ hôn mãnh liệt mà ngang ngược của anh.
Bị tấn công bất ngờ khiến Biệt Chi có chút khó thở, cô vô thức đưa tay chống
lên ngực anh muốn đẩy ra, nhưng ngay sau đó đã bị Canh Dã siết chặt cổ tay,
ghì chặt vào ghế da mềm mại không một kẽ hở.
Chưa bao giờ trông anh giống hệt một bạo chúa như lúc này, không cho phép
phản kháng, không chừa một đường lui.
Mỗi một milimet trên môi lưỡi cô anh đều muốn chiếm đoạt, mỗi một tấc da thịt
trên người cô anh đều muốn nhuộm màu hơi thở của mình. Mút, cắn, liếm láp,
nếu như cảm giác xấu hổ của Biệt Chi là một tấm vải trắng tinh, thì giờ phút này
đã bị Canh Dã dùng tất cả màu sắc trên bảng màu tô vẽ lên, cây cọ thô ráp thậm
chí muốn mài mòn cả tấm vải.
Chỉ một nụ hôn đã cực kỳ có sức tàn phá, đây cũng là lần đầu tiên Biệt Chi
được chứng kiến sự tấn công không hề che giấu của Canh Dã trong chuyện này.
Trong cơn choáng váng do kích thích quá độ, Biệt Chi mơ hồ nghĩ, hình như
sau khi hai người họ quay lại với nhau thì đây là lần đầu tiên Canh Dã mất kiểm
soát như vậy —— mất kiểm soát đến mức khiến cô có suy nghĩ mình sẽ phải
đối mặt với một cơn bão tố ngay trên chiếc xe này trong sự xấu hổ tột độ.
Biệt Chi thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn, bởi vì Canh Dã trước đây quả
thực đã kiềm chế rất nhiều.
Nếu không cứ theo cái đà này, để anh muốn làm gì thì làm, cô không biết mình
sẽ bị dày vò thành dáng vẻ gì.
“Bíp—”
Tiếng còi xe đột nhiên vang lên từ đằng xa, xé toạc không gian yên tĩnh trong
bãi đậu xe. Cũng đồng thời khiến cho hai bóng hình đang chồng lên nhau trên
chiếc Cullinan phải dừng lại.
Canh Dã cứng đờ người vài giây, bờ môi mỏng hé mở, chậm rãi buông lỏng
chiếc cúc áo trước ngực cô mà anh đã cắn chặt ra.
Chiếc cúc áo len đáng thương treo lủng lửng trên sợi chỉ sắp đứt, tựa như bất cứ
lúc nào cũng có thể rớt xuống, cho thấy nó đã suýt chút nữa phải chịu đựng sự
giày vò thay cho chủ nhân.
“…Xin lỗi, Chi Chi.”
Đợi đến khi Canh Dã hoàn hồn mới phát hiện cô gái bị anh ghì chặt đã bị bắt
nạt thảm hại như thế nào.
Giống như con mồi bị tha về hang cọp may mắn sống sót trước khi bị ăn thịt
hoàn toàn.
Dưới hàng mi ướt đẫm nước, đuôi mắt cô ửng hồng, ngay cả cổ tay bị anh siết
chặt bên vai cũng hằn lên những vết bầm tím rõ ràng.
Hàng mi cô gái khép chặt vì xấu hổ khẽ run lên rồi mở ra, cô cắn chặt môi,
buông thõng bàn tay cuối cùng cũng được anh tha bổng. Biệt Chi im lặng quay
mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng xoa cổ tay vẫn còn tê dại.
Canh Dã vùi đầu vào cổ cô, tiếng thở dài vẫn còn run rẩy vì kìm nén.
“Vừa rồi anh…”
“Canh Dã.”
Giọng nói của cô gái bình tĩnh khàn khàn. Nói về cảm xúc thì nhiều nhất là ở
cuối cùng có chút nghiến răng khó nhận ra.
Cô vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai dần dần ửng hồng.
“Anh không cần xin lỗi… chuyện này rất bình thường, em biết. Em chỉ là, chỉ là
cần phải thích ứng với nhịp độ của anh một chút.”
Trong xe im lặng một lúc.
Lần này bên tai vẫn là một tiếng thở dài khe khẽ.
Canh Dã vùi đầu vào cổ Biệt Chi, cọ xát mạnh hơn, giọng khàn khàn mang theo
chút bất đắc dĩ cười nói: “Vừa rồi suýt chút nữa anh đã đè em ra làm chuyện đó
ngay trong xe, mà đây còn là bãi đậu xe, bình thường chỗ nào chứ?”
Biệt Chi nghẹn lời, vành tai ẩn sau mái tóc càng đỏ ửng.
Canh Dã không nhịn được, cúi xuống hôn lên đó.
Sau đó, anh khẽ thở dài: “Chi Chi, đừng chiều anh quá.”
“Em cũng đâu có chiều anh lắm đâu…”
“Đau không?” Canh Dã dùng ngón tay mân mê dái tai cô, nơi vẫn còn lưu lại
dấu vết đỏ rực do anh mất khống chế mà để lại lúc nãy.
Ở nơi điểm đau thấp đến mức đáng giận đó, Biệt Chi không nhịn được khẽ hít
vào một hơi.
Canh Dã khàn giọng thở dài: “Còn nói không chiều anh. Lần sau em dùng cách
la hét, cắn, đá, đạp gì cũng được. Không thể để anh bắt nạt em, nhớ chưa?”
Chưa đợi Biệt Chi trả lời, anh đã nhíu mày nói tiếp: “Hai cái đầu tiên thôi bỏ đi,
anh sợ anh chỉ càng hưng phấn hơn.”
Biệt Chi cố gắng quay gương mặt đỏ như sắp rỉ máu đi, giả vờ như không nghe
thấy gì.
“Ngoan nào.” Canh Dã khẽ hôn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn pha chút
trêu chọc, “Nếu không ngoan, Chi Chi sẽ bị anh bắt nạt đến hỏng mất đấy.”
“….”
Biệt Chi cố gắng thu mình lại, như một chú mèo nhỏ không hiểu tiếng người,
không màng thế sự.
–
Mặc dù không đồng ý với Canh Dã về việc phản kháng quyết liệt, nhưng trên
đường về, Biệt Chi cuộn mình trên ghế phụ vẫn nghiêm túc suy nghĩ về nguyên
nhân khiến anh suýt nữa mất kiểm soát tối nay.
Sau khi suy ngẫm, cô đưa ra một kết luận không mấy chắc chắn ——
Hình như, Canh Dã không thể chống lại sự chủ động của cô.
Phần lớn thời gian anh rất giỏi tự kiểm soát bản thân, thậm chí khả năng tự chủ
mạnh mẽ đến mức gần như biến thái.
Chỉ có một ngoại lệ.
Sự chủ động của cô đối với anh như một liều thuốc kích thích chết người.
Sự chủ động này không chỉ giới hạn ở lời nói mà còn ở trong tình cảm.
Điểm khác biệt duy nhất là ảnh hưởng mà điều trước mang lại vẫn có thể kiểm
soát được, chẳng hạn như lúc ở trên giường Canh Dã sẽ cố gắng không cho cô
phát ra tiếng động, thậm chí không dám nhìn vào đôi mắt long lanh ướt át của
cô. Còn điều sau, bởi vì tính cách nên hiếm khi cô bộc lộ, nhưng một khi đã bộc
lộ thì chắc chắn sẽ khiến anh sụp đổ.
Tuy nhiên, đó chỉ là suy đoán của Biệt Chi.
Được kiểm chứng thực sự là một tháng sau đó, Biệt Chi đã phải trả một cái giá
thảm thương là cả ngày cuối tuần không thể rời khỏi phòng ngủ.
Đáng tiếc là hiện tại Biệt Chi không thể lường trước được điều đó.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ di chuyển, đến sẩm tối thì Canh Dã mới lái chiếc
Cullinan vào khu chung cư cũ mà Biệt Chi đang thuê.
Hơn sáu giờ chiều, đang vào thu nên trời cũng nhanh tối.
Liệu Diệp đã kết thúc công việc ở đoàn phim và trở về sống chung với Biệt Chi,
thế nên tất nhiên Canh Dã không tiện lên lầu nữa.
Xe dừng ở dưới lầu. Canh Dã tiễn Biệt Chi đến cửa khu nhà, vẫn không nhịn
được nắm lấy tay cô gái xoay một vòng, nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay cô: “Sao em
lại tháo hạt châu ra?”
Biệt Chi khựng lại.
Quả nhiên chuyện này vẫn đến.
Cho dù hai người đã ở bên nhau nhưng cô vẫn không nói với Canh Dã về sợi
dây đỏ, lý do cũng vì chuyện này.
Năm đó việc cô giấu Canh Dã một mình sang nước ngoài phẫu thuật là do cô tự
lựa chọn. Bây giờ Biệt Chi không muốn than phiền hay khiến Canh Dã thêm lo
lắng. Nhưng cô cũng không muốn giấu giếm hay nói dối anh bất cứ điều gì nữa.
Canh Dã dường như nhận ra sự im lặng bất thường của cô: “Sao vậy?” Đầu
ngón tay nắm chặt lấy cổ tay cô khẽ siết lại, “Có chuyện gì không thể nói ra
sao?”
“Cũng không có gì.”
Biệt Chi cẩn thận mở lời, kể lại chuyện lúc đó một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
“….Bên đó là vậy, an ninh không được tốt lắm, một khi đã mất thì rất khó tìm
lại được. Em sợ sẽ lại xảy ra chuyện như vậy nên đã cất những viên ngọc bích
vào trong hộp đựng trang sức, chỉ đeo sợi dây đỏ trên tay.”
Sợ bị anh nhận ra cảm giác bất lực, hoảng sợ và đau buồn tột độ mà bản thân đã
trải qua, phải nói xong cô mới dám nhìn Canh Dã.
Chàng trai cúi đầu im lặng, nắm lấy cổ tay cô, đứng bất động trước ánh chiều tà
le lói trong gió chiều.
Như thể rất bình tĩnh.
Thế nhưng Biệt Chi lại nhìn thấy rõ ràng, mí mắt Canh Dã khẽ run rẩy, cổ họng
căng ra, giống như một mũi tên đã lên dây, cho thấy sự giận dữ cuộn trào đang
ẩn giấu bên trong vẻ bình tĩnh đó.
——Giống như cô biết anh sẽ phản ứng như thế nào khi nghe được sự thật, anh
cũng biết rõ cô đã cố gắng kể lại nhẹ nhàng nhất có thể những nguy hiểm và sợ
hãi mà mình đã trải qua như thế nào.
Lúc đó cô một mình ở đất khách quê người, không người thân quen bên cạnh,
trong lúc tuyệt vọng và bơ vơ nhất cô có thể cầu cứu ai đây?
Yết hầu Canh Dã cuộn lên đầy khó nhọc.
Biệt Chi khẽ nhíu mày: “Canh Dã.”
Anh im lặng vài giây rồi mới chầm chậm ngước mắt lên.
Cô gái trước mặt lao vào lòng anh, dựa vào lồng ngực đang phập phồng dữ dội
của anh, nhẹ giọng an ủi: “Đã qua cả rồi, thật đấy, có những chuyện phải tự
mình trải qua thì mới trưởng thành được…. Hơn nữa không phải bây giờ em
vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt anh sao?”
Canh Dã cũng rút bàn tay đang siết chặt đến run rẩy trong túi áo khoác ra, xòe
mấy ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vùng lưng mỏng manh của cô gái.
Chàng trai run giọng, thở hắt ra một hơi đã dồn nén: “Anh biết.”
Canh Dã biết, thời gian không thể quay ngược, những tổn thương đã xảy ra
cũng không có cách nào bù đắp. Nhưng anh vẫn không thể kìm nén được cảm
giác đau đớn, phẫn nộ và hơn hết là sợ hãi.
Chính bởi vì tổn thương đã xảy ra với cô trong quá khứ, mà tất cả những gì anh
có thể làm cũng chỉ là đứng từ hạ lưu dòng chảy thời gian ngoái đầu nhìn lại.
Trong bóng nước phản chiếu hình dáng của cô gái năm xưa, một mình cô bơ vơ
nơi đất khách quê người tuy phồn hoa rực rỡ nhưng cũng lạnh lẽo vô cùng,
tưởng tượng xem khi đó cô đã cô đơn và bất lực đến nhường nào.
Anh ao ước được đưa tay vớt lấy hình bóng cô độc của người con gái ấy khỏi
dòng sông lạnh lẽo biết bao.
Nhưng anh không thể.
“…”
Mí mắt trắng lạnh của Canh Dã từ từ bị cảm xúc nhuộm đỏ. Anh siết chặt lấy
cánh tay cô gái đến mức xương ngón tay trắng bệch.
Canh Dã muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ không thốt nên lời.
Cảm xúc là thứ có thể truyền tải, nhất là giữa hai người yêu nhau và thấu hiểu
nhau, chẳng cần động tác, âm thanh, ánh mắt, chỉ cần im lặng cũng đã đủ.
Mặc dù Biệt Chi không nhìn thấy biểu cảm của Canh Dã, chỉ nép trong lòng
anh, nhưng cô vẫn cảm nhận được nỗi bi thương cuộn trào đến mức không thể
kiềm chế được từ anh.
Khoé mắt Biệt Chi bỗng nhiên cay cay, cô khẽ quay mặt đi, cố nén tiếng nức nở
vào trong lớp áo khoác của anh, che giấu giọng mũi của mình.
“Đầu tháng sau là ngày giỗ của mẹ em.”
Cô gái ngừng lại vài giây, nhẹ giọng nói: “Anh…có muốn cùng em đến thăm bà
không?”
“…Được.”
Canh Dã cuối cùng cũng lên tiếng: “Vậy em cũng phải hứa với anh một
chuyện.”
Biệt Chi thoáng sửng sốt, ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
“Anh muốn nghe em kể, những năm qua Chi Chi của anh một mình ở nước
ngoài…” Canh Dã dừng lại, yết hầu hơi giật nhẹ.
Anh cười khẽ để che giấu tiếng run rẩy trong giọng nói: “Đã sống như thế nào.”