mặt.
“…”
Lâm Triết khẽ mấp máy môi, nhưng không nói được lời nào. Anh ấy quay đầu
định chạy theo ra ngoài.
“Ơ kìa, đợi đã, chuyện gì vậy?” Kiều Biệt Gia vội vàng hỏi, “Người được nhắc
đến trên bản tin, chẳng lẽ là ——”
Chưa hỏi xong, cũng không cần hỏi xong.
Lâm Triết quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt như xác chết đã trả lời anh ta.
“Tôi phải đi lái xe cho Canh Dã, cậu đi liên lạc đi, liên lạc với tất cả những
người có thể tìm hiểu về chuyện này.” Lâm Triết chỉ vào TV, giật phăng tay
Kiều Biệt Gia ra, chạy thẳng ra ngoài, “…Bây giờ cậu ấy tuyệt đối không thể tự
lái xe!”
Cửa xe vừa được kéo lên đã bị Lâm Triết giơ tay kéo lại. Người ngồi trên ghế
lái ngước nhìn ngược sáng, dưới mí mắt trắng nhợt là ánh mắt sắc bén, vô cùng
đáng sợ.
“Canh Dã, để tôi lái xe cho.” Lâm Triết dùng hai tay ấn xuống, “Cậu đi gặp cô
ấy đúng không? Cậu không thể đi như vậy được, trên đường sẽ xảy ra chuyện
đấy…”
Canh Dã cúi đầu theo ánh mắt của Lâm Triết, chợt phát hiện bàn tay nắm vô
lăng của mình đang run rẩy.
Giọng anh khàn khàn đến mức không thể thành lời.
“Cậu lái đi.”
Chân dài bước qua hộp đựng đồ trên xe, Canh Dã đứng bật dậy, trực tiếp ném
mình vào ghế phụ.
Chiếc xe lao lên đường, chạy về phía Đại học Sơn Hải.
Canh Dã cứng đờ người trên ghế lái phụ, đầu cúi thấp, mái tóc đen rũ xuống
trước trán. Anh co chân dựa vào khuỷu tay, trong tầm nhìn mờ ảo, những ngón
tay xương xẩu rũ xuống không ngừng run rẩy.
Mấy giây sau, anh như nhớ ra điều gì đó, móc điện thoại từ túi áo khoác moto
ra.
Lâm Triết vừa đạp ga vượt tốc độ giới hạn, vừa căng thẳng dùng khóe mắt để
theo dõi Canh Dã trên ghế phụ.
Anh ấy nhìn thấy Canh Dã mở khóa màn hình, bấm vào danh bạ.
Số điện thoại của Biệt Chi chắc chắn đã bị xóa rồi.
Nghĩ đến trường hợp Canh Dã không liên lạc được với Biệt Chi, Lâm Triết cảm
thấy da đầu tê dại: “Đừng vội, tôi sẽ bảo người tra số điện thoại của cô ấy, cô
ấy…”
Còn chưa nói hết câu.
Như một loại phản xạ có điều kiện, ngón tay thon dài của Canh Dã dù run rẩy
nhưng không hề do dự bấm từng nút trên màn hình điện thoại.
11 chữ số được bấm trong vòng 3 giây.
Lâm Triết im lặng, phản ứng lại.
Canh Dã đã thuộc lòng số điện thoại của Biệt Chi, dù có xóa hay không cũng
chẳng khác gì.
Nếu là bình thường Lâm Triết chắc chắn sẽ chế giễu Canh Dã vài câu, nhưng
lúc này, sau khi bấm số xong, trong không gian yên tĩnh như chết lặng của xe lại
vang vọng câu nói “Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy, vui lòng gọi lại
sau…”
Trong khoang xe đã bật điều hòa ở ‘chế độ địa ngục’, thế nhưng trên trán Lâm
Triết vẫn toát mồ hôi lạnh. Anh ấy vô thức nắm chặt vô lăng, cười gượng:
“Không sao, tin tức cũng không nói gì, vậy chắc chắn, chắc chắn là không có
vấn đề gì lớn đâu.”
Chiếc điện thoại nằm giữa những ngón tay xương xẩu bị bóp chặt, cho dù giây
tiếp theo màn hình có bị vỡ thì Lâm Triết cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Canh Dã lặp lại bằng giọng khàn khàn.
“Cô ấy sẽ không sao.”
Ánh mắt lờ đờ quét qua màn hình điện thoại, bóng dáng Canh Dã đột ngột cứng
lại — trong danh sách chặn mà anh vô thức mở ra, ở vị trí đầu tiên là cuộc gọi
đến từ số điện thoại của Biệt Chi.
Cuộc gọi nhỡ từ buổi chiều hai hôm trước, và……
Canh Dã nhìn chằm chằm vào cuộc gọi nhỡ cuối cùng.
Đó là cuộc gọi cô thực hiện cách đây nửa tiếng, do bị chặn nên được nhận diện
là cuộc gọi quấy rối, không hề đổ chuông trên điện thoại của anh.
Anh không nhận được.
Liệu đó có phải là lời cầu cứu cuối cùng của cô không?
“…” Yết hầu trên cổ người đàn ông giật mạnh, cơ hàm run rẩy, tựa như có mùi
máu tanh tràn ra từ cổ họng.
“Đúng, tin tôi đi, Biệt Chi sẽ không sao, nhất định sẽ không sao.”
Lâm Triết lẩm bẩm như niệm kinh, như thể điều đó có thể mang lại sự bảo vệ
cho người không biết chuyện gì đang xảy ra trong tin tức.
Nhưng mà… Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?
Trong sự tĩnh lặng, Lâm Triết không dám hỏi thành tiếng.
Nhưng người bên lái ghế phụ dường như đã nghe thấy.
Canh Dã ngả người ra sau. Cảm xúc khiến đuôi mắt anh đỏ ngầu, ngón tay thon
dài che đi xương mày đang run rẩy.
Rất lâu sau, giọng nói ấy như bao trùm mọi cảm xúc rồi dần dần tắt lịm, hệt như
ngọn lửa cuối cùng sắp lụi tàn trên thảo nguyên hoang vu.
“Vậy thì tôi sẽ chết.”
–
Biệt Chi mở mắt.
Đập vào mắt cô đầu tiên là một màu trắng xóa khiến cô không phân biệt được
mình đang ở đâu, vòng tròn lớn bao quanh vòng tròn nhỏ, tỏa ra như vạn hoa.
Phản ứng đầu tiên của Biệt Chi là, liệu người chết rồi thật sự sẽ lên thiên đường
sao?
Cô cảm thấy thuyết vô thần của mình suốt hai mươi mấy năm qua có dấu hiệu
sụp đổ.
Tiếp theo, cơn đau âm ỉ khắp cơ thể tràn về trong ý thức, hệt như cảm giác ngạt
thở khi bị một con sóng khổng lồ đánh bật xuống nước.
Đó là trước khi cô “chết”——
À không, đó là cảm giác cuối cùng trước khi cô bất tỉnh.
Biệt Chi nhớ lại, cô và Ô Sở rơi từ tầng năm xuống, sau đó rớt vào đệm cứu
sinh.
Cho đến giờ cô vẫn còn nhớ cảm giác cận kề cái chết hệt như thế giới sụp đổ
khi rơi từ tầng năm xuống. Cả đời cô chưa từng trải qua cảm giác kích thích như
vậy.
May mắn thoát chết bao trùm toàn bộ ý thức, ngay cả nước mắt sinh lý trào ra
theo cơn đau cũng có thể bỏ qua.
“Chị! Chị tỉnh rồi!”
Giọng của Liệu Diệp xen lẫn trong tiếng ồn nhỏ xung quanh lại tràn vào tai Biệt
Chi.
Biệt Chi hít sâu, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Cô đang ở bệnh viện.
“…Chị bất tỉnh à?”
“Đúng vậy! Chị làm em sợ muốn chết! Em mới vừa hạ cánh, còn chưa về đến
nhà đã nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, sợ đến mức tè ra quần luôn đấy!!”
Liệu Diệp đỏ hoe mắt kể lể với cô.
Biệt Chi nghiêng đầu. Cô nhìn thấy bình truyền dịch treo lơ lửng bên tay trái…
Chai thuốc hạ sốt chưa truyền hết, xem ra vẫn giữ được mạng sống cho cô.
Đến lúc này thì ý thức đã hoàn toàn trở lại, Biệt Chi cũng nhớ lại tình hình trước
khi cô bất tỉnh.
Sau khi ngã xuống, hình ảnh các nhân viên cứu hỏa xuất hiện trong tầm mắt.
Biệt Chi cố gắng hít thở sau cơn nghẹt thở, không quan tâm đến cơn đau và
nước mắt, cô chống người dậy nhìn về phía Ô Sở.
“Em không sao chứ……”
Cô không hề biết lúc đó giọng của mình đã nhỏ như tiếng muỗi.
Ngay lúc Ô Sở mang theo vẻ mặt lo lắng và áy náy vừa gọi ‘cô Biệt’ vừa lao
qua chỗ cô, trong vòng hai giây đó Biệt Chi đã xác định được Ô Sở thực sự
không sao, sau đó cô liền ngất đi.
“…Sau khi rơi xuống chị được đưa đến phòng cấp cứu, kết quả là sốt cao kiệt
sức nên mới ngất đi, chị phá kỷ lục bệnh viện rồi đấy!”
Liệu Diệp vẫn ở bên giường bệnh giả vờ trách móc, nhưng trong giọng điệu và
biểu cảm đầy vẻ vui mừng.
Biệt Chi giơ tay lên, xác định sợi dây đỏ trên cổ tay vẫn còn mới thở phào nhẹ
nhàng, cô áp mu bàn tay vào cái trán hơi nóng của mình.
“Chị choáng đầu quá.” Cô thở dài, “Có nước không?”
“Có, có có.” Liệu Diệp vội vàng đưa chai nước có cắm ống hút mà cô ấy đã
chuẩn bị cho Biệt Chi.
“Bây giờ chị có thể cử động chưa?”
“Chụp X-quang rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ là chấn động nhẹ cộng
thêm một vài vết thương mô mềm.” Liệu Diệp nói.
“Vậy tại sao lại dùng cái này?”
Biệt Chi cười đùa, nhẹ nhàng đẩy chai nước cắm ống hút sang một bên, tự mình
từ từ ngồi dậy: “Ô Sở không sao chứ?”
“Ô Sở?” Liệu Diệp sững sờ, chợt hiểu ra, “Là cô bé rơi xuống cùng với chị phải
không?”
“Ừm, kiểm tra của cô bé có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì. Sau khi nghe nói chị chỉ bị sốt và kiệt sức, đồng nghiệp
của chị tên là Mao Mao đã đưa cô bé về trường. Đồng nghiệp của chị còn nói
bên đó đã có cô ấy chăm sóc, chắc chắn không vấn đề gì, bảo chị nhất định phải
truyền hết dịch rồi mới về trường.”
Biệt Chi nhấp một ngụm nước: “Điện thoại của chị đâu? Chị muốn gọi điện cho
cô ấy xác nhận xem sao.”
“Bây giờ là lúc nào rồi mà chị còn quan tâm đến việc của người khác?” Liệu
Diệp bất mãn, “Người ngã từ tầng năm xuống là chị đấy! Chỉ là một cố vấn
hướng dẫn đại học thôi, đâu phải lính cứu hỏa, lúc tuyển dụng cũng không ai
nói phải liều mạng cả!”
Mặt Biệt Chi tái nhợt, má lại hơi ửng đỏ sau khi bị sốt. Thế nhưng trên gương
mặt tinh xảo đó lại không biểu lộ nhiều cảm xúc, cô lặng lẽ nhướng hàng mi
đen nhánh, giơ bàn tay không truyền dịch lên: “Điện thoại.”
Biệt Chi trông có vẻ hiền lành, dù là với ai cũng luôn dịu dàng vô hại, nhưng
khi nhìn người khác thế này thì lại khiến người ta không thể chống cự nổi.
Liệu Diệp do dự giây lát, lấy điện thoại từ tủ đầu giường ra, tức giận ấn hai cái
rồi đưa cho Biệt Chi xem: “Chị có muốn cũng vô ích thôi, chị thì không sao,
nhưng điện thoại thì bị rớt vỡ rồi, đây nè.”
Màn hình đen sì, hai đường nứt chạy dọc theo đường chéo. Rõ ràng là bị va đập
đến mức bán sống bán chết.
“Chị, chị đối xử với bản thân tốt hơn một chút được không?” Liệu Diệp vốn
định trách móc cô, nhưng nói đến một nửa thì bản thân cũng đỏ hoe mắt, không
biết là tức giận hay đau lòng, “Chị có hiểu không, suýt nữa thì không phải nó
mà là chị bị ngã như thế này đấy!”
Lời của Biệt Chi bỗng chốc mắc kẹt trong cổ họng.
Nhận thấy nếu mình cứ cố chấp như vậy, Liệu Diệp có thể sẽ ngay lập tức dùng
nước mắt để diễn cho cô xem một màn vỡ đê.
“…Chị sai rồi.” Cô ngoan ngoãn hạ tay xuống, kéo chăn trên giường lên người,
“Truyền hết dịch chị sẽ hỏi.”
Nước mắt kịp thời dừng lại, Liệu Diệp hít hít mũi: “Vậy cũng được, để em đi
hỏi y tá xem có cần truyền thêm một chai nữa không, chị đợi em nhé.”
Biệt Chi: “?”
Đây là nhà hàng sao, truyền dịch còn có thể gọi thêm một chai nữa?
Nhưng rõ ràng Liệu Diệp – người đồng hành duy nhất đã quay đầu bỏ đi, không
cho Biệt Chi cơ hội từ chối.
Biệt Chi cũng lười nói thêm, không biết là do sốt hay kiệt sức, cô của lúc này
tuy đã tỉnh dậy nhưng vẫn còn buồn ngủ.
Thế là cô gái cố gắng chống đỡ hai giây, sau đó từ từ gục xuống, nghiêng nửa
người dựa vào giường bệnh.
Gối đầu mềm mại mang theo mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, bất kỳ chứng
bệnh sạch sẽ nào sau khi đối mặt với cái chết đều có thể bị bỏ qua, Biệt Chi
không hề ghê sợ, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ dưới ánh đèn chói chang.
Canh Dã mặc một bộ đồ moto da đen không hợp thời kéo theo rất nhiều ánh
nhìn vội vã chạy vào phòng cấp cứu, nhìn thấy được cảnh tượng này.
Ánh đèn bao phủ xung quanh cô gái đang ngủ say trên giường bệnh, khiến làn
da lộ ra ngoài của cô được tô điểm bởi màu trắng sứ mịn màng, như một chiếc
bình sứ lung lay sắp đổ dựa vào giá để đồ cao.
Cô lắc lư sắp ngã xuống.
Canh Dã tiến lại gần, đột ngột đưa tay lên nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô gái đang
trượt xuống theo giường bệnh nghiêng.
Qua mái tóc đen dài tán loạn, nhiệt độ của cô và hơi thở của cô cùng hòa vào
lòng bàn tay anh. Giống như ngọn lửa cuối cùng trên thế giới, khiến cho trái tim
bị nước đá làm lạnh buốt suốt chặng đường của Canh Dã từ từ tan chảy, dần dần
hồi phục lại.
Yết hầu trên cổ anh giật mạnh, cố gắng đè nén những cảm xúc đang dâng trào.
Ngón tay ép sát mép giường thoáng siết chặt.
Canh Dã quỳ xuống, đôi chân dài được bọc trong lớp bảo vệ đầu gối bằng sợi
carbon đen tuyền của bộ đồ moto ôm lấy bắp chân rắn rỏi, lặng lẽ chạm đất.
Bàn tay đeo găng tay đen nửa ngón như nâng niu báu vật mong manh nhất trần
đời, khẽ khàng di chuyển, nhẹ nhàng nâng má cô gái về phía gối đầu thấp rồi ấn
nhẹ vào đó.
Sau đó anh thả tay ra, dém chăn lại cho cô.
Sau khi làm xong mọi việc, Canh Dã lặng lẽ rút tay về. Do dự giây lát, anh vẫn
không nhịn được mà nắm lấy ngón tay đang rủ xuống mép giường của cô gái.
Dưới làn da trắng mịn, từ những mạch máu lan ra một màu xanh tím nhạt. Vết
thương chưa lành, hẳn là mới được truyền dịch gần đây nhưng lại bị tháo ra một
cách thô bạo.
Ngón tay của cô cũng nhợt nhạt, trong thời tiết cuối hè này lại lạnh như băng.
Canh Dã bất giác nhíu mày, anh dùng một tay nắm lấy tay cô gái, không muốn
buông ra một chút nào, như sợ vừa buông tay ra là cô sẽ biến mất khỏi mắt anh.
Vì để tránh rơi nên phần cuối của găng tay moto nửa ngón đã dùng dây nhựa có
thể điều chỉnh để siết chặt, khóa lại, bám sát xương cổ tay, nếu dùng một tay thì
không thể mở ra.
Nhưng Canh Dã càng không muốn buông tay Biệt Chi, anh khẽ nhíu mày, dừng
lại hai giây, sau đó nâng cổ tay lên.
Người đàn ông cúi đầu, mở hé đôi môi mỏng cắn vào phần cuối của dây nhựa
màu đen thuần chất nhô ra bên dưới xương cổ tay ——
“Xoẹt.”
Dây khóa bóc ra, anh cầm găng tay lột ra, đổi tay nắm lấy Biệt Chi, sau đó làm
tương tự lột bỏ găng tay bên kia.
Găng tay đen nửa ngón bị ném bừa sang một bên.
Canh Dã gập ngón tay lại, dùng bàn tay không còn gì cản trở nắm chặt lấy ngón
tay lạnh ngắt của cô gái. Anh cố gắng kiềm chế để không đánh thức cô, nhưng
lại không thể kiềm chế được sức mạnh của mình, khiến gân guốc trắng bệch
trên mu bàn tay căng cứng.
Lâm Triết thở hổn hển chạy vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Canh Dã quỳ gối bên
giường của Biệt Chi, hệt như một con chó khổng lồ khó khăn trói chặt mình lại,
còn dùng trán đụng vào ngón tay của “chủ nhân”.
“ ….”
Lâm Triết mang theo vẻ mặt phức tạp đứng yên tại chỗ.
Nói sao nhỉ, với tư cách là anh em khác cha khác mẹ, cảnh tượng này khiến anh
ấy có chút bực bội.
Có lẽ là do tâm lý “hận rèn sắt không thành thép”, Lâm Triết đi tới, cố gắng
bình tĩnh nói: “Y tá nói không có gì nghiêm trọng, nệm khí cứu hỏa lót rất chắc
chắn, ngay cả trầy xước nhẹ cũng không có, được xe cấp cứu đưa đến vì cô ấy
bị sốt và kiệt sức nên ngất xỉu.”
Canh Dã không lên tiếng. Anh vẫn dựa trán vào cạnh giường bệnh của cô,
dường như đang chờ trái tim băng giá của mình hấp thụ hơi thở và nhiệt độ
quen thuộc từ đầu ngón tay cô mới có thể dần hồi sinh.
Một số người nhà bệnh nhân ở giường bên cạnh và đối diện tường đang chờ đợi
cũng hướng ánh mắt về phía này.
Canh Dã sớm đã quên mình, nhưng Lâm Triết chưa đạt đến cảnh giới đó.
Anh ấy bị nhìn chằm chằm thì cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Anh hai ơi, cậu mặc bộ này giống như vừa bước xuống sàn diễn quốc tế vậy,
người không biết còn tưởng cậu đến bệnh viện để chụp ảnh đấy.” Lâm Triết
nghiêng người, “Hay là cậu về thay đồ rồi hẵng đến lại?”
“…”
Lâm Triết giơ tay xem đồng hồ, tiếp tục nói: “Ôi, đã 7 giờ tối rồi à, chuyến bay
của cậu còn chưa đến nửa tiếng nữa là cất cánh, giờ chạy ra sân bay thì không
kịp nữa, hay là tôi đổi vé cho cậu sang ngày mai nhé ——”
“Im lặng. Cút.”
Canh Dã nén giọng khàn khàn, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo dưới mái tóc
đen nhìn về phía Lâm Triết.
Lâm Triết biết đủ thì dừng, anh ta làm động tác kéo khóa miệng, lùi lại một
bước, đứng vững.
Có điều sau khi bị Lâm Triết trêu chọc một hồi, Canh Dã cuối cùng cũng thoát
khỏi trạng thái mơ màng như trong giấc mộng, mất rồi lại tìm về được.
Có một cảm giác như thể rơi từ độ cao mười nghìn mét mà không có dù, rơi gần
một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chạm chân đất vào lúc này.
Không chỉ riêng Biệt Chi là người thoát chết, mà còn cả anh nữa.
Canh Dã buông tay, từ từ đứng dậy.
Liệu Diệp vừa lúc đó cũng đi theo một y tá trở về.
“……Cơ thể bệnh nhân đang yếu, thời gian này cần nghỉ ngơi, không thể lao
động quá sức, cần phải tĩnh dưỡng. Tuyệt đối không được nhảy nhót lung tung
như thế nữa, dù là năm bậc thang cũng không được chứ đừng nói là năm tầng
lầu.”
“Vâng vâng, về nhà tôi sẽ nói với chị ấy.”
“Tôi sẽ đo nhiệt độ cho cô ấy, nếu sốt hạ thì tiêm hết chai này rồi đưa cô ấy về.”
“Được, làm phiền cô rồi.”
Cuộc trò chuyện kết thúc thì hai người họ cũng đến bên giường bệnh. Lúc nhìn
lên, cả hai đều sững sờ.
Bên cạnh giường bệnh có thêm một thanh niên mặc đồ moto, mái tóc đen bị gió
thổi rối tung để lộ ra vầng trán trắng lạnh và đôi mắt thanh tú. Xương mũi cao
thẳng, đôi môi mỏng khép chặt, cả bộ đồ moto phóng khoáng đầy cá tính tôn
lên vóc dáng thanh thoát của anh, tối đa hóa sự hoang dã và gợi cảm trong
phong cách thiết kế.
Anh chỉ đứng đó thôi cũng đã giống như một con dao găm nghiêng nghiêng, khí
thế hung hãn và áp đảo. Tính công kích của anh mạnh đến mức khiến người ta
muốn lảng tránh, nhưng lại vô thức bị thu hút.
Y tá ngạc nhiên khựng lại vài giây: “Lại có người nhà đến à? Lúc ký tên không
tìm thấy ai, tới lúc sắp xuất viện lại tụ tập đông như vậy?”
Y tá nhỏ tuổi chỉ nói bâng quơ, nói xong cũng không dám nhìn Canh Dã nhiều,
chuyên nghiệp cầm nhiệt kế đi sang bên kia giường bệnh.
Ánh mắt Canh Dã lại tối sầm xuống vì câu nói đó.
Liệu Diệp sững sờ hai giây, như thể không tin được: “Canh Dã?”
“….”
Canh Dã vừa ngước mắt lên từ nhiệt kế điện tử của y tá.
37.8°C, sốt nhẹ.
Y tá vẫy vẫy tay: “Được rồi, so với 39 độ lúc đưa đến thì đã đỡ rồi, coi như đã
hạ sốt cơ bản, tiêm hết chai này rồi về nhà uống thuốc thêm.”
Nghe đến câu ’39 độ”, Canh Dã giật mình.
Cho đến khi y tá rời đi, anh mới dời tầm mắt khỏi cô gái đang đỏ bừng mặt,
nhìn về phía Liệu Diệp: “Cô ấy sốt cao như vậy mà bạn trai cô ấy không có ở
đây. Anh ta chết rồi hay là bị cưa chân?”
Giọng nói lạnh lẽo đến mức đáng sợ, nghe như thể đang định đi cưa chân ai đó
thật.
“Bạn trai?”
Liệu Diệp vẫn còn ngơ ngác, suy nghĩ hai giây mới nhớ lại những gì Biệt Chi đã
nói với cô ấy trước đó: “Ồ, chuyện đó à, gì ấy nhỉ, chị tôi và anh ta đang cãi
nhau, chắc là không nói với anh ta chuyện bị sốt.”
“Hả?”
Lâm Triết đang giả vờ chết lặng bên cạnh bỗng sáng rực hai mắt: “Bọn họ
không định kết hôn nữa à?”
Liệu Diệp: “?”
Liệu Diệp đang còn bối rối, không rõ tại sao chị gái lại giấu cô ấy viết kịch bản
cho vở kịch này hàng chục chương như vậy. Bỗng Biệt Chi trên giường bệnh
không chịu được tiếng ồn xung quanh khẽ nhíu mày, mơ màng mở mắt ra.
“…Liệu Diệp, ồn quá.”
Giọng cô nhẹ nhàng mang theo sự yếu đuối của bệnh tật, như tiếng thì thầm dịu
dàng.
Biệt Chi chớp mắt, lần này, trong ánh đèn trắng rực rỡ đổ xuống từ trần nhà, cô
nhìn thấy một sườn mặt thanh tú và góc cạnh rõ ràng.
Cô gái nhíu mày, trong cơn chóng mặt nhắm mắt lại: “Liệu Diệp, hình như chị
bị ảo giác rồi… Em có chắc là CT của chị không…..”
Tiếng nói dừng lại.
Khi đôi mắt đen như mực của người ấy khẽ cụp xuống, trong khoảnh khắc ánh
mắt của họ chạm nhau, Biệt Chi đã phân biệt được đâu là hiện thực và đâu là ảo
giác.
Lồng ngực Biệt Chi nghẹn lại: “Làm sao anh…”
“Nghe nói em không kết hôn nữa?”
Canh Dã giơ tay chống lên đầu giường, nghiêng người xuống.
Bộ đồ da đen lạnh lẽo mang theo hơi thở kim loại toát ra áp lực như núi sập,
nhưng lại không bằng một phần mười sức nặng của dòng mực đen sắp tràn ngập
trong đôi mắt của người đó.
Biệt Chi khựng lại, vô thức quay đầu định nhìn Liệu Diệp bên cạnh.
Nhưng tiếc là trước khi ánh mắt cô rơi vào Liệu Diệp đang bất giác đứng thẳng
người thì cằm đã bị người ta nắm lấy.
Ngón tay của người đó hơi lạnh, sức lực thoáng cái đã thu lại chín phần.
Nhưng anh vẫn xoay mặt cô về phía mình.
“Ngày cưới đã định rồi, không tổ chức thì tiếc lắm.”
Canh Dã dùng giọng khàn khàn trầm thấp nhưng lại phối hợp với ngữ điệu ngắn
gọn như thể đang nói một câu “Xin chào” ——
“Đổi chú rể đi.”
“?”
“Tôi, thế nào.”
Biệt Chi: “???”