Biệt Chi bỗng dưng có dự cảm: Tối nay mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát
của cô rồi.
“Hay là… thôi đi.”
Bị Canh Dã nhìn chằm chằm như vậy, Biệt Chi bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi
khô khốc. Cô cố gắng che giấu cảm xúc, lảng tránh ánh mắt của anh, cũng
không nhìn kỹ đã vơ đại ly rượu trên bàn rồi ngửa cổ uống ừng ực một hơi:
“Làm vậy trái với thuần phong mỹ tục lắm.”
Đợi đến khi ngụm rượu nóng rát như thiêu đốt thực quản chảy xuống dạ dày,
Biệt Chi mới chậm chạp phản ứng lại.
Cô cúi đầu nhìn kĩ….Cầm nhầm rồi.
Không phải nước lọc mà là ly rượu mạnh lúc nãy Vu Tuyết Hàm gọi, còn là loại
nồng độ cao.
Biệt Chi: “…”
Chẳng còn tâm trí nào để ý đến cảm giác khó chịu do uống nhầm một ngụm
rượu mạnh, phản ứng đầu tiên của Biệt Chi là chột dạ. Gần như theo bản năng,
cô vội vàng dời mắt khỏi ly rượu, sau đó nhanh như chớp đặt ly thủy tinh trở lại
bàn, cố gắng che giấu hành động vừa rồi.
Phản ứng thứ hai là lặng lẽ quay đầu, nhìn sang người bên cạnh.
Không bị phát hiện chứ.
……Nhưng làm sao có thể.
Bàn tay Canh Dã vốn buông thõng bên người đang giơ lên giữa chừng, có vẻ
như định đưa tay ngăn cản cô, nhưng hiển nhiên là không kịp.
Ánh đèn trong quán bar chậm rãi lướt qua, người nọ đã sớm cởi áo khoác, chỉ
còn lại áo sơ mi trắng như tuyết. Nhìn kiểu dáng thì có vẻ rất nghiêm túc, giống
như áo sơ mi mặc trong đồng phục, nhưng lúc này cúc tay áo đã được cởi bỏ,
tay áo tùy ý xắn lên trên khuỷu tay để lộ ra một đoạn cánh tay. Thêm vào đó,
dáng vẻ anh lười nhác dựa vào ghế sofa càng toát lên vẻ thoải mái và phóng
khoáng.
Còn làn da trắng lạnh dưới cổ tay áo được xắn lên và xương quai xanh thẳng tắp
ẩn hiện dưới cổ áo sơ mi mở rộng của chàng trai thì lại được ánh đèn trong quán
bar phủ lên một tầng ánh sáng mập mờ lại xa cách.
Rơi xuống nhưng lại không thể chạm đến.
——Cho dù dưới ánh đèn như nước, ánh mắt dõi theo xung quanh, hay là tiếng
nhạc du dương, dường như tất cả chỉ có thể cách người này một lớp gì đó.
Biệt Chi bỗng nhớ ra, trước đây cô đã từng cảm thấy dù cười hay giận thì trên
người Canh Dã luôn toát ra vẻ lạnh lùng khó gần. Chỉ là anh rất ít khi bộc lộ
trước mặt cô.
“Ngon không?”
Bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm ấm dễ nghe nhưng lãnh đạm.
“?” Biệt Chi bừng tỉnh, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm khó dò dưới hàng mi
khẽ nhướng lên của Canh Dã. Bên trong như muốn hút cô vào đó.
“Không ngon.”
Canh Dã buông thõng bàn tay không kịp ngăn cản, cả người hoàn toàn thả lỏng.
Anh dựa vào ghế sofa, cứ thế nhìn cô, lười biếng kéo dài giọng: “Thế sao anh
thấy em uống xong còn lộ ra vẻ mặt chưa đã thèm?”
Dưới ánh mắt này, Biệt Chi bỗng nhiên cảm thấy sau gáy hơi lạnh.
“Không phải em cố ý đâu.” Biệt Chi giải thích, “Cầm nhầm thôi.”
“Ồ.”
Canh Dã chậm rãi đáp, hàng mi dài khẽ cụp xuống, đầu ngón tay đặt trên đầu
gối khẽ gõ vào mấy chai bia rỗng trên đất, “Vậy mấy chai này em cũng cầm
nhầm à?”
Biệt Chi: “….”
Đúng lúc này, Vu Tuyết Hàm không thấy ly rượu của mình đâu bèn cúi xuống
gầm bàn mò mẫm một hồi, sau đó phấn khích ngồi thẳng dậy.
“Tìm… tìm thấy rồi!!”
Cô ấy thật sự lôi được chai bia đen Đức nằm lọt qua khe hở của giỏ kim loại,
đặt mạnh lên bàn.
Vu Tuyết Hàm hào phóng vung tay: “Nào! Tiên nữ! Chúng ta tiếp tục!!”
Biệt Chi không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được áp lực ngột ngạt từ
người bên cạnh.
“…..” Canh Dã nhìn cô vài giây, lúc lên tiếng giọng nói có vẻ uể oải, âm lượng
cũng không lớn, “Còn uống nữa không?”
Bên trái là bạn trai, bên phải là cô bạn thân say xỉn.
Biệt Chi khó xử xoắn xuýt một hồi, tự giác xích lại gần Canh Dã hơn một chút,
hạ giọng nói: “Tuyết Hàm gần đây vừa thất nghiệp vừa thất tình, tâm trạng
không tốt, ở thành phố Sơn Hải này chỉ có mình em có thể ở bên cạnh cô
ấy…..”
Cô dừng lại, giơ một ngón tay lên, ngẫm nghĩ giây lát rồi lại giơ thêm ngón thứ
hai.
“Chỉ uống thêm hai chai nữa thôi, được không?”
Đôi mắt đen láy của Canh Dã lặng lẽ nhìn hai ngón tay trắng nõn của cô gái.
Mấy giây sau, chàng trai cúi đầu xoa xoa cổ, khẽ cười.
“Được, em uống đi.”
“…”
Chỉ có hai chai bia mà kéo dài như vô tận, cô bạn thân dần dần trở nên điên
cuồng, người bạn trai bên cạnh lại không có động tĩnh gì.
Biệt Chi càng uống càng thấy choáng váng, trong lòng bồn chồn lo lắng.
Canh Dã vẫn thu hút người khác như trước, mặc dù bàn của họ ở góc khu C,
nhưng anh vừa xuất hiện là đã có rất nhiều vị khách nhìn thấy.
Chuyện này lan truyền khắp quán bar.
Vì có Canh Dã ở đây nên không ai dám nhìn chằm chằm về phía này một cách
lộ liễu, nhưng ánh mắt lén lút nhìn qua cũng đủ nhiều rồi. Hơn nữa theo thời
gian trôi qua, luôn có người không nhịn được muốn tiến đến bắt chuyện.
Nhưng không có ai là ngoại lệ, trước khi bọn họ đến gần thì đã bị chàng trai
đang cúi đầu ngồi đó nhướng mày liếc nhìn. Chỉ cần bị liếc một cái là những
người đó lập tức đổi ý từ chạy thẳng đến thành đi ngang qua.
Thế là ở cái góc khuất này, chỉ trong nửa buổi tối đã bị người ta “đi ngang qua”
mười mấy lần.
Canh Dã từ đầu đến cuối không nói một lời. Biệt Chi nghi ngờ anh đã hơi giận,
nhưng cô không có bằng chứng. Dù sao trước đây cô chỉ thấy Canh Dã hung dữ
với người khác, còn với cô thì hình như chưa từng thấy anh có phản ứng tức
giận hay gì đó.
Hơn nữa, ai tức giận mà lại như bây giờ chứ…
Nhân lúc uống ly cuối cùng, có chút lâng lâng cộng thêm hơi men kích thích
nên mạnh dạn hơn, Biệt Chi lặng lẽ quay đầu sang nhìn chằm chằm Canh Dã.
Người nọ đang vắt chéo đôi chân dài, nửa dựa vào ghế sofa. Chân bắt chéo, tay
đặt trên đầu gối, ngón tay thì khẽ gõ nhịp theo điệu nhạc nền lúc nhanh lúc
chậm trong quán bar.
Gõ một cách ngắt quãng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô.
Nếu nói là cố ý trêu chọc thì trong mắt anh lại chẳng có bao nhiêu cảm xúc,
thậm chí có chút lạnh nhạt lại lười biếng, nụ cười cũng không rõ ràng, chỉ là
khóe môi hơi nhếch lên.
Nhưng mà, không hiểu sao lại mê hoặc lòng người.
Giống như một yêu tinh nam vừa được giải trừ phong ấn.
Biệt Chi đang thầm nhủ thì bất ngờ đụng phải đôi mắt đen láy của người nọ
đang nhướng mày nhìn qua.
Ngón tay đang gõ nhịp trên chân Canh Dã khựng lại.
Quan sát hai giây, anh hơi nheo mắt: “Này là say rồi.”
Không phải nghi vấn mà là một câu trần thuật tản mạn, đều đều.
Cổ tay đặt trên đầu gối của người nọ khẽ nhấc lên, mượn ánh đèn nhìn đồng hồ:
“Bốn mươi tám phút lẻ hai mươi ba giây.”
Canh Dã dừng lại, ngước mắt khỏi cổ tay, ý cười nơi khóe mắt mang theo chút
lạnh lùng.
“Giỏi đấy, tửu lượng tăng lên rồi.”
Lúc này Biệt Chi đã hơi mơ màng: “Không say, thật mà. Em còn rất tỉnh táo,
biết mình đang nói gì.”
“Người tỉnh táo sẽ không nhấn mạnh điều này.”
Canh Dã khẽ cười một tiếng, ánh mắt lướt qua cô rồi dừng lại phía sau cô.
Cô bạn tên Vu Tuyết Hàm kia của cô uống còn nhiều hơn, trạng thái càng kém
hơn, lúc này đã gục xuống bàn không còn phản ứng gì nữa.
Canh Dã thở dài, hơi cúi người tới thuận tay lấy đi chai bia mà Biệt Chi còn
muốn cầm lên.
Biệt Chi “ưm” một tiếng, cau mày xoay người áp sát lại: “Chưa uống hết
mà….”
“Tịch thu.”
Canh Dã cất giọng lười biếng, khẽ nhấc cổ tay. Chai bia dễ dàng bị đưa đến chỗ
Biệt Chi không với tới.
Biệt Chi thử nhón chân, nhưng vẫn không với tới, cô nghiêm mặt ngồi trở lại,
gần như là quỳ gối trên ghế sofa nhìn Canh Dã: “Lãng phí là không tốt.”
“Anh thanh toán.”
Canh Dã nói rồi vẫy tay về phía người phục vụ luôn chú ý tới bên này, bảo bọn
họ lại đây thu dọn tàn cuộc.
Biệt Chi nhận ra lúc anh dời ánh mắt, ấn đường đã nhíu chặt lại. Cô nâng hai tay
lên, giữ lấy mặt Canh Dã bắt anh quay mặt về phía mình.
Canh Dã khựng lại, yên lặng nhìn cô.
Nhân viên phục vụ đang từ xa bước nhanh đến: “——”
Bọn họ cứng đờ tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Biệt Chi hoàn toàn chẳng hề hay biết hành động vừa rồi của mình có bao nhiêu
phần gây hấn, còn định thuyết phục Canh Dã: “Tiết kiệm lương thực là truyền
thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.”
“Lương thực?” Canh Dã khẽ nhướn mày.
“Ừm.” Biệt Chi chỉ vào chai bia trên tay anh, “Được ủ từ lúa mạch đấy, cũng là
lương thực nhưng dạng lỏng.”
“Ừ, biết nhiều nhỉ.” Canh Dã bị chọc cười, “Nghe lời em, không lãng phí nữa.”
Mắt Biệt Chi sáng lên.
Cô buông thõng hai tay, chờ Canh Dã đưa cho mình.
Nhưng đợi mãi chẳng thấy đâu. Chỉ thấy chai bia được những ngón tay thon dài
của anh cầm lấy, sau đó lại được nâng lên theo chiếc cằm sắc bén của Canh Dã.
—— Số bia còn lại đã bị anh ngửa cổ uống cạn.
Trong lúc uống, đôi mắt đen láy của anh hơi cụp xuống, nhìn chằm chằm vào
mặt cô không rời.
“Vừa nãy em…”
Biệt Chi định lên tiếng nhắc nhở, lời còn chưa dứt đã nghẹn họng.
Theo chuyển động của yết hầu, âm thanh Canh Dã nuốt nước bọt khe khẽ như
một kiểu ve vãn đầy quyến rũ cũng đồng thời vang lên. Bầu không khí vô hình
bị kéo căng dưới ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, khiến gò má Biệt Chi
cũng dần nóng ran.
Lúc không chịu được nữa, Biệt Chi định quay mặt đi.
Nhưng không thành công.
Nhấp xong ngụm cuối cùng, Canh Dã khẽ bóp cằm cô, xoay mặt cô về phía
mình.
Trong đôi mắt màu hổ phách thoáng vẻ kinh ngạc kia, Canh Dã nhìn thấy hình
bóng của mình từ từ lớn dần, rõ nét.
Anh cúi người hôn lên môi cô.
Môi lưỡi như được men rượu tẩm ướt, Biệt Chi không thể nào đón nhận nụ hôn
này trọn vẹn, một giọt bia tràn ra khỏi khóe môi cô. Nhưng chưa kịp đưa tay lên
lau, Canh Dã đã cúi đầu xuống, dời nụ hôn sang chỗ khác.
Đôi môi mỏng của anh trượt xuống, nhẹ nhàng áp lên cằm cô. Nụ hôn vương
chút men say lạnh lẽo lại tựa như bàn ủi nóng bỏng áp vào da thịt, khiến Biệt
Chi run rẩy, hoảng hốt mở to mắt.
Đập vào mắt là cảnh tượng anh rút đầu lưỡi về. Chẳng biết có phải là vừa cuộn
lấy giọt bia dính trên cằm cô kia hay không.
“…”
Suy nghĩ ấy khiến đầu óc Biệt Chi muốn nổ tung, càng thêm choáng váng.
Canh Dã lại như hoàn toàn không biết mình vừa làm gì, anh thản nhiên ngồi
thẳng dậy, ngón tay khẽ lướt qua khóe môi cô, buột miệng hỏi: “Hài lòng chứ?”
“Gì cơ..?” Biệt Chi ngơ ngác nhìn anh.
“Quý khách có hài lòng với dịch vụ của nam tiếp viên số hiệu 0729 tối nay
không?” Giọng Canh Dã khàn đi vì rượu, lành lạnh, lười nhác mà đầy quyến rũ,
“Nếu hài lòng thì nhớ đánh giá năm sao nhé, lần sau lại ghé chơi.”
Nếu giờ phút này Biệt Chi vẫn còn tỉnh táo, cô sẽ nhận ra câu “lần sau lại ghé
chơi” của Canh Dã lạnh băng vô cùng.
Tiếc là cô say rồi.
Thế nên Biệt Chi không những không tránh né, trái lại còn ‘lao vào nguy
hiểm’——
“Anh rất thành thạo.” Cô gái khẽ lên tiếng, nheo mắt đầy nghi ngờ. Cô áp sát
vào tai anh, “Anh có thể nói nhỏ cho em biết được không, em sẽ không nói cho
ai nghe đâu.”
“Nói cho em nghe chuyện gì cơ?”
Canh Dã giơ tay ra đỡ lấy Biệt Chi, đề phòng cô ngã xuống, đồng thời ngẩng
đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ, ra hiệu cho họ đưa Vu Tuyết Hàm đã say
mèm kia về.
Biệt Chi lại ghé sát hơn nữa, hơi thở phảng phất mùi rượu nồng nàn, cứ như len
lỏi thẳng vào tai anh.
“Anh thật sự là lần đầu, lần đầu….” Cô bối rối lặp lại.
Canh Dã nhìn bọn họ dìu người ra ngoài. Ngô Ánh Hồng – nữ quản lý trực ca
hôm nay ra hiệu với anh là cô ấy sẽ đích thân đưa người về.
Anh gật đầu, lúc này mới cúi đầu xuống.
Thấy Biệt Chi vẫn đang mơ màng, Canh Dã bật cười hỏi: “Lần đầu cái gì?”
“À,” Biệt Chi như chợt nhớ ra, sau đó lại không chắc chắn lắm, “Lần đầu tiếp
khách…”
“….” Canh Dã, “?”
Im lặng vài giây, trong tiếng nhạc Pháp du dương mơ hồ của quán bar, người
đàn ông khẽ cười. Vừa cười anh vừa chậm rãi lặp lại, “Tiếp…khách? Anh vi
phạm thuần phong mỹ tục, còn em là gì đây, muốn phạm pháp sao?”
Biệt Chi say xỉn nên đầu óc cũng choáng váng, không thể nào lý giải được logic
này, chỉ biết vùi vào tai anh lẩm bẩm gì đó.
Nghe tiếng thì cũng biết cô mơ màng buồn ngủ rồi.
“Được rồi, tiếp khách thì tiếp khách.” Canh Dã thở dài rồi bế cô gái dậy, “Đưa
em về nhà nhé.”
“Không…không muốn.” Biệt Chi dụi đầu vào cổ anh, nũng nịu, “Lên lầu cơ, về
nhà của anh.”
Canh Dã đang vừa bế cô gái bằng một tay vừa cúi xuống nhặt túi cho cô bỗng
khựng lại, nhướn mày: “Em chắc chứ?”
“Về…nhà… Canh Dã…”
Canh Dã sững người.
Mấy giây sau, anh cụp mắt xuống, cất giọng khàn khàn: “Được.”
–
Trong việc thu phục mèo con say xỉn, Canh Dã phát hiện mình ngày càng thành
thạo.
Chẳng hạn như khi anh từ phòng tắm bước ra, nhìn cô gái mà trước lúc rời đi
anh đã đắp chăn cẩn thận giờ lại đang ôm chăn ngồi giữa giường, trong lòng
anh cũng không hề thấy bất ngờ.
Canh Dã thậm chí còn cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Sự thật đã chứng minh, việc anh rút kinh nghiệm từ bài học trước mà thay áo sơ
mi và quần dài sẵn trong phòng tắm là một quyết định sáng suốt như thế nào.
Lần này, ít nhất anh không cần phải lo lắng sẽ bị chú mèo say xỉn nào đó giật
mất khăn tắm nữa.
Canh Dã vừa dùng khăn lau mái tóc ướt vừa mở cúc áo sơ mi bước đến bên
chiếc giường màu xám. Trước khi khuỵu gối xuống, chàng trai kéo nhẹ chiếc
quần dài, sau đó quỳ một chân xuống trước chiếc giường thấp, đúng ngay tầm
mắt của cô gái đang buồn ngủ trên giường.
“Chi Chi.” Canh Dã thấp giọng trêu chọc cô, “Hồi nhỏ em hay mè nheo lúc ngủ
lắm phải không?”
“Mè nheo…lúc ngủ?”
Từ ngữ này rõ ràng nằm ngoài tầm hiểu biết của Biệt Chi. Cô im lặng vài giây
rồi lắc đầu: “Không hiểu.”
Nụ cười trong đáy mắt Canh Dã càng sâu, anh ném chiếc khăn trong tay sang
một bên, dang tay về phía cô: “Lại đây.”
Trước mặt là cạm bẫy.
Biệt Chi ngước mắt lên, từ từ buông chiếc chăn đang ôm chặt trong lòng.
Cạm bẫy…
Cô gái cúi người, rướn người về phía trước.
Cạm bẫy thì cạm bẫy đi!
Biệt Chi lao về phía trước, nhào vào vòng tay của Canh Dã.
Mặc dù hơi bất ngờ trước động tác mạnh bạo của cô, nhưng Canh Dã vẫn vững
vàng đỡ lấy. Trên lồng ngực vừa bị cô va phải vang lên tiếng cười trầm thấp:
“Anh còn tưởng em định bắt mồi cơ đấy.”
“… Cấn.”
Biệt Chi lầm bầm một chữ rồi cau mày ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, sau đó lại
cúi đầu xuống, như thể đang tập trung nghiên cứu điều gì đó.
Canh Dã nghiêng đầu, nhìn thấy trong lòng bàn tay cô gái là tấm thẻ gỗ anh
đang đeo. Bởi vì áo sơ mi không cài cúc nên rất dễ bị cô ấy nắm lấy trong lòng
bàn tay.
Cô cúi đầu nói gì đó.
Canh Dã không nghe rõ nhưng lại rất kiên nhẫn, anh ôm cô khẽ ngả người ra
sau, tựa vào sàn cạnh giường.
“Lẩm bẩm gì thế.”
Anh không nhịn được đưa tay lên xoa xoa vành tai ửng hồng của cô.
Biệt Chi trốn tránh nhưng không thành, bèn cau mày ngẩng mặt lên: “Canh Dã
nói đây là đồ bạn gái cũ tặng cho.”
Cô giơ nó lên giữa hai người.
Nghe vậy, Canh Dã khẽ nhướng mày trái: “Em vẫn còn nhớ à.”
“Ừ, vì ghen tị đó.”
Cô gái hậm hực nhìn chòng chọc vào tấm thẻ gỗ giữa hai người một lúc lâu, sau
đó chầm chậm mở miệng.
A một tiếng, cô cắn vào tấm thẻ gỗ.
Canh Dã: “?”
Sững sờ hai giây, Canh Dã bật cười, lồng ngực cũng theo đó rung lên, anh giơ
tay muốn lấy lại tấm thẻ gỗ cô đang cắn: “Sắp gãy mất răng rồi đấy.”
Biệt Chi say rượu vô cùng cứng đầu, nhất quyết không chịu nhả ra.
Canh Dã nén cười, nhưng lại thật sự lo lắng cô cắn vào lưỡi, liên tục dỗ dành
một hồi lâu mới ‘giải cứu’ được tấm thẻ gỗ kia ra khỏi miệng Biệt Chi.
Dưới ánh trăng, trên đó thấp thoáng một hàng dấu răng sáng bóng.
Canh Dã càng nhìn càng buồn cười, cuối cùng phải chống tay vào giường đỡ
trán, cười đến mức không sao dừng lại được.
Thấy chàng trai trước mặt cười ngả nghiêng, mái tóc đen hơi ướt khẽ lắc lư trên
vầng trán trắng ngần của anh, ánh trăng dịu dàng đong đưa trong đáy mắt anh,
khiến đôi mắt đào hoa ấy thêm phần long lanh mà câu hồn, là một vẻ phong lưu
phóng khoáng mà ngày thường chẳng ai thấy được.
Biệt Chi chăm chú nhìn một lúc, chau mày nói: “Anh đang quyến rũ em.”
Câu này cũng buồn cười, nhưng Canh Dã thực sự đã cười mệt rồi, anh uể oải
nhướng đôi mắt đào hoa: “Được rồi, là lỗi của anh.”
Biệt Chi càng chau mày hơn: “Anh không giữ đạo đức của một người bạn trai.”
Canh Dã chống trán, ngón tay lười biếng đặt trên mày khẽ động đậy, miết nhẹ
xương mày sắc bén: “Không được hắt nước bẩn lung tung đâu nhé. Trừ em ra,
anh chưa từng quyến rũ ai khác.”
“…Hừ.”
Biệt Chi ngẩng mặt, vẻ mặt như kiểu ‘để em cho anh biết tay’.
Cô trườn qua người anh, cọ vào eo anh, không hề nhận ra hàng lông mày của
chàng trai bỗng giật giật, vẻ lười biếng ban nãy cũng dần trở nên nghiêm túc.
“Tìm gì vậy?” Giọng Canh Dã hơi khàn.
“….Tìm được rồi!” Biệt Chi siết chặt điện thoại, xoay người lại, “Bằng chứng
phạm tội của anh đấy.”
Canh Dã khẽ thở phào, bật cười: “Để anh xem nào.”
Biệt Chi loay hoay tìm kiếm trong điện thoại, cuối cùng cũng tìm thấy giao diện
ghi âm. Cô chọc mấy cái liên tiếp mới nhắm trúng nút phát, phát đoạn ghi âm
buổi chiều hôm đó Lâm Xảo Vy đến văn phòng viện Lý học tìm cô.
[Hoá ra, tối đó là cô.]
[Đúng vậy, đó là đêm đầu tiên tôi và Canh Dã gặp mặt, uống rượu, lên
giường…]
[Anh ấy lúc ở trên giường mạnh mẽ lắm.]
“….”
Canh Dã càng nghe sắc mặt càng lạnh. Cho đến đoạn cuối cùng, đáy mắt anh đã
sớm lạnh lẽo như phủ một tầng sương giá.
Chờ đoạn ghi âm phát xong, anh hờ hững dùng ngón tay nâng cằm cô gái lên:
“Em tin cô ta à?”
“Không tin.” Biệt Chi nói xong lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Nhưng mà vẫn
rất giận.”
Canh Dã: “Giận cái gì?”
Biệt Chi ủ rũ một lúc rồi vùi mặt vào vai Canh Dã, cúc áo sơ mi của anh vốn
chưa cài, phần lớn đều hở ra, để lộ ra xương quai xanh trắng lạnh lại sắc bén mê
người.
Cô gái giơ tay, nhẹ nhàng kéo cổ áo đang che mất một nửa xương quai xanh của
anh sang một bên.
“Giận cô ta nói anh trên giường rất mạnh mẽ.”
“Còn giận…giận bản thân chẳng có tư cách hỏi anh rằng, sau em anh còn có
bao nhiêu bạn gái…”
Âm thanh càng lúc càng nhỏ, nhẹ dần, hơi thở cũng càng lúc càng gần.
Lúc Biệt Chi cắn lên, Canh Dã không hề bất ngờ chút nào.
Nhưng sức lực của cô nhẹ đến nỗi khiến anh nghi hoặc.
Anh tưởng rằng đây là một cú cắn đầy tức giận, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị
chú mèo nhím cào cấu đến chảy máu, song cô lại mang dáng vẻ hung dữ và uất
ức lao đến, nhưng sức lực lại kiềm chế đến chín phần.
Như thể được nâng niu hết mực, lại như thể vừa được mèo con nhẹ nhàng liếm
láp.
Cách một lồng ngực, trái tim Canh Dã bỗng mềm nhũn như bùn dưới cú cắn
này của Biệt Chi.
Chỉ có cô, vẫn luôn là cô —— cho dù đã qua ngần ấy năm, cho dù đã chứng
kiến biết bao nhiêu lần anh hung dữ đến nhường nào, cô vẫn như xưa, cẩn thận
tỉ mỉ, chỉ mong anh không phải chịu thêm một chút tổn thương nào.
Canh Dã nghe thấy tiếng thở dài của mình xen lẫn chút run rẩy, anh khẽ nâng cổ
tay lên, nhẹ nhàng luồn ra sau gáy cô: “Ai bảo em không có tư cách hỏi? Em có
thể hỏi, muốn hỏi gì cũng được….Mà thôi bỏ đi, giờ hỏi em cũng chẳng nhớ
đâu.”
Anh khựng lại giây lát: “Không sao cả, Chi Chi, anh sẽ cho em biết.”
Tiếc là đúng như Canh Dã đã dự đoán, lúc này Biệt Chi đã say mèm, căn bản
chẳng hiểu nổi lời anh giải thích.
Cắn xong, cô chầm chậm ngồi thẳng dậy: “Lúc trước anh cũng thế này mà.”
“Hửm?”
“Không giữ đạo đức của một người bạn trai.”
Câu chuyện lại quay về điểm xuất phát, Canh Dã cúi đầu bật cười: “Là anh sai
rồi.”
Đối mặt với chú mèo nhỏ say xỉn nghe không hiểu gì, rõ ràng xin lỗi là con
đường tắt nhất.
Câu này thì cô hiểu.
Vẻ mặt Biệt Chi hơi giãn ra: “Vậy phải phạt anh.”
“Được, em muốn phạt thế nào anh cũng chịu.” Giọng chàng trai có chút tản
mạn, mang dáng vẻ mặc kệ để cô xử trí.
Biệt Chi im lặng hồi lâu.
Lâu đến nỗi Canh Dã cho rằng cô đã ngủ thiếp đi, định cúi người xem thử thì lại
nghe thấy giọng nói rất nhỏ của cô vang lên: “Phạt anh sau này… sau này
không được phép bị thương nữa.”
Canh Dã thoáng ngẩn người, yết hầu trượt nhẹ: “Chi Chi, đừng sợ. Dù cho
những năm tháng ấy không có em thì anh vẫn luôn bảo vệ bản thân rất tốt.”
Giọng anh cố ý tỏ ra thoải mái, như thể chỉ là một câu nói đùa bâng quơ.
“Anh gạt em.” Vậy mà Biệt Chi lại nghẹn ngào, cô cúi đầu xuống, không biết từ
lúc nào mà đầu ngón tay cô đã chạm vào chiếc áo sơ mi đang mở phanh của
anh, đụng vào vết sẹo mờ nhạt trên vùng bụng, “Vậy chỗ này thì sao?”
Biệt Chi ngẩng đầu nhìn anh, vành mắt từ từ đỏ hoe.
“Chỗ này là thế nào…”
“…”
Dưới ánh mắt ẩm ướt và đau lòng của cô gái, trái tim Canh Dã cũng như chìm
vào cơn mưa, nặng trĩu và lầy lội. Hàng mi anh khẽ run lên, nuốt xuống những
cảm xúc nghẹn ngào ấy. Sau đó anh mỉm cười, cố tình trêu chọc cô: “Chi Chi
nhà anh đang đau lòng cho anh sao?”
“Ừm.” Cô gái đỏ hoe mắt gật đầu thật mạnh.
Lần này cô chủ động đưa tay ôm chầm lấy anh, “Đừng để bị thương nữa nhé
Canh Dã, được không?”
Trước sườn cổ thon dài nơi cô gái đang tựa vào, yết hầu sắc bén của chàng trai
khẽ chuyển động lên xuống. Hồi lâu sau, giọng nói của anh vang lên trên đỉnh
đầu cô.
“….Được, anh hứa với em.”
Canh Dã nói khẽ, chậm rãi, cũng hiếm khi nghiêm túc đến vậy, như thể đang
hứa một lời thề khắc cốt ghi tâm.
“Vì Biệt Chi, Canh Dã sẽ không để mình bị thương nữa.”
–
Sáng sớm, ánh nắng ban mai len qua khe cửa sổ.
Biệt Chi mở đôi mi nặng trĩu ra, khó khăn phân biệt khung cảnh trước mắt và
những mảnh ký ức còn sót lại trong đầu.
Hai giây sau, cô gái chợt cứng đờ người.
Sao mà…tại sao, lần nào say rượu tỉnh dậy cũng đều ở đây vậy?
Mà lại chẳng nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì nữa chứ??
Mang theo tâm trạng có chút bất an, Biệt Chi nhấc một góc chăn lên, cúi xuống
nhìn.
Sau đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá, ít nhất lần này trên người cô không phải là chiếc áo sơ mi trắng của
Canh Dã.
Nhưng còn chưa kịp thở phào hết hơi, bỗng nhiên Biệt Chi cảm nhận được phần
giường bên cạnh hơi lún xuống.
Mí mắt cô giật giật, vội vã lật chăn lên muốn chạy.
Thế nhưng đã muộn ——
Bàn tay đang nắm lấy góc chăn của cô gái bị một bàn tay rắn rỏi chặn lại, từng
chút kéo cô về.
Cách lớp chăn mỏng, một cơ thể cao lớn mang theo hơi thở nóng rực của buổi
sáng sớm đè lên người cô. Nơi hàng mi đen láy ấy toát ra cảm giác áp bức mãnh
liệt.
Canh Dã khàn giọng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Biệt Chi cảm nhận được rõ sự nguy hiểm đang tiến gần, cô vội vàng nhắm mắt
lại: “Chưa.”
“Không sao, mộng du cũng được, không ảnh hưởng.” Canh Dã cúi đầu, thong
thả hôn lên cổ cô.
Biệt Chi nín thở, không dám hỏi xem ‘không ảnh hưởng’ là không ảnh hưởng
điều gì.
Cô cảm thấy mọi chuyện đều đã quá rõ ràng.
Canh Dã: “Có một chuyện anh phải nói rõ với em.”
“Chuyện… Chuyện gì?”
“Về chuyện anh biểu hiện trên giường như thế nào, chỉ có một mình em là có
quyền lên tiếng.”
Canh Dã chậm rãi nhướng mí mắt, ánh mắt như cười lại như không.
“Nhưng hình như em quên rồi thì phải. Vậy đi, từ giờ cho đến sáng mai em đi
làm còn đúng 24 tiếng đồng hồ nữa, tranh thủ chút thời gian này anh giúp em ôn
bài tí nhé?”