“Canh Dã, anh muốn chơi với tôi sao?”
Khoảnh khắc cô gái vừa dứt câu, cả lối thoát hiểm chìm vào sự im lặng chết
chóc. Ngay cả hơi thở cũng bị kìm nén, không khí trở nên ngột ngạt đến nghẹt
thở.
Canh Dã cứ thế trầm mặc nhìn xuống cô, đáy mắt như đang trải qua một cơn
bão tố dữ dội trên biển cả trong đêm đen.
Sự im lặng kéo dài khiến Biệt Chi vừa đặt câu hỏi cũng phải sững sờ, cô khẽ
chớp mắt.
Điều này có chút khác so với những gì cô dự đoán.
Tại sao Canh Dã không chế giễu cô? Rõ ràng anh là người giỏi sử dụng thái độ
thờ ơ hoặc mỉa mai cay độc, dễ dàng khiến bất kỳ ai có ý đồ với mình phải xấu
hổ rút lui… vậy tại sao lúc này lại im lặng không nói một lời.
Chẳng lẽ thái độ của cô quá khinh suất?
Hơn nữa, nếu anh không chế giễu cô, vậy cô phải kết thúc chuyện này như thế
nào đây?
Đầu ngón tay Biệt Chi nhẹ nhàng cuộn lại sau lưng.
….Không lẽ còn phải động tay động chân thì vở kịch này mới đủ chân thật sao?
Ngay lúc Biệt Chi đang đấu tranh tư tưởng trong lòng thì tiếng chuông điện
thoại vang lên kịp thời đã giải cứu cô khỏi sự im lặng chết chóc. Cô cố gắng
nhấc điện thoại lên một cách tự nhiên nhất có thể, quay lưng lại tránh né đôi mắt
đen láy đang nhìn chằm chằm của Canh Dã: “Alo?”
Đầu dây bên kia như sững ra giây lát: “Tiểu Chi, sao em đi lâu vậy mà vẫn chưa
quay lại, có chuyện gì xảy ra sao?”
Là giọng của Phí Văn Tuyên.
Nhớ tới người đàn anh bị cô bỏ quên này, chút bực bội khi bị gọi là “Tiểu Chi”
cũng bị sự áy náy làm phai nhạt. Cũng tại cô lúc ở trường ‘thuận nước đẩy
thuyền’, quên mất kiểu người tự luyến cộng thêm thích diễn như Phí Văn Tuyên
giỏi nhất là tự biên tự diễn và được voi đòi tiên.
Cũng nên tìm thời gian nói rõ ràng mọi chuyện mới được.
Biệt Chi lơ đãng nghĩ vậy, nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là tình
cờ gặp được một người bạn nên tôi trò chuyện với cậu ấy vài câu. Tôi sẽ quay
lại ngay.”
“Được, vậy anh đợi em.”
Cúp điện thoại, Biệt Chi quay người lại, thấy Canh Dã phía sau đã khôi phục lại
dáng vẻ thờ ơ thường ngày.
“Không nhẫn nại nổi hai mươi phút sao?” Canh Dã khẽ cười nhạo, khóe mắt
lạnh lùng nhếch lên, “Anh ta sợ em theo người khác chạy mất à?”
Biệt Chi giả vờ như không nghe ra lời mỉa mai của anh.
Cô nghiêng người bước về phía cửa kim loại, đi ngang qua thân hình cao ráo
của người đàn ông: “Tôi phải về rồi.”
“Chờ đã.”
Đợi cô bước qua mình hai bước, Canh Dã cất tiếng, anh như bước vào giai đoạn
thả lỏng sau khi cảm xúc bùng nổ quá mức, giọng nói nghe có vẻ uể oải: “Hỏi
lại lần nữa.”
“?” Biệt Chi khó hiểu quay đầu lại.
“Câu hỏi vừa rồi.” Canh Dã khẽ cắn răng, chậm rãi lặp lại, “Hỏi lại lần nữa.”
Biệt Chi cảm thấy người này hình như có vấn đề gì đó. Nhưng cô vẫn ma xui
quỷ khiến mà đáp lại: “Tôi hỏi anh là anh muốn chơi với tôi sao?”
“…”
Canh Dã cúi đầu, khẽ cười khẩy một tiếng. Anh sải đôi chân dài đi lướt qua cô,
đút tay vào túi quần, đồng thời buông một câu đầy chế giễu.
“Sao em lại nghĩ là tôi sẽ tự hạ thấp bản thân mình đến mức cam tâm tình
nguyện làm kẻ thứ ba cho em nhỉ?”
Biệt Chi chết lặng tại chỗ. Cho đến khi cánh cửa kim loại sau lưng đột nhiên bị
người đàn ông kia kéo ra, cô mới hoàn hồn lại một cách khó tin.
Vừa rồi Canh Dã có ý gì?
Lần đầu tiên thể hiện không tốt, nên muốn diễn lại lần nữa?
“Còn không đi?”
Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.
Biệt Chi quay đầu lại, chợt thấy Canh Dã đưa một tay kéo cánh cửa kim loại
nặng nề ra, tùy ý gập ngón tay chống lên, quay người lại. Ánh sáng hắt lên sườn
mặt thanh tú của chàng trai, bóng tối khiến mặt mày của anh càng thêm lạnh
lùng và cao quý.
Khiến cô lại nhớ đến nhiều năm trước, cậu thiếu niên xông vào cuộc đời tăm tối
như đầm nước chết của cô, mang theo mái tóc vàng rực và đôi mắt biết cười,
cho cô dũng khí để sống tiếp và cả mùa xuân rực rỡ.
Biệt Chi nhất thời ngẩn người.
Cho đến khi người bên cạnh cửa nhàn nhạt nhếch môi ——
“Sao vậy, chờ bị bạn trai bắt gian à?”
Biệt Chi: “….”
Anh đúng là thừa một cái miệng.
Canh Dã về chỗ muộn hơn Biệt Chi mười lăm phút.
Lưu Thành Chí cứ nhất quyết giữ chặt chỗ ngồi bên cạnh Phí Văn Tuyên, Phí
Văn Tuyên rốt cuộc vẫn không thể đổi chỗ ngồi cạnh Biệt Chi như ý muốn. Vì
vậy, sự oán hận và chán ghét của anh ta đối với hai vị khách không mời mà đến
này cũng tăng lên một cách rõ rệt.
Sự oán hận này cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm vào một khoảnh khắc.
Không lâu sau khi Canh Dã từ ngoài nhà hàng trở về chỗ ngồi, có hai cô gái tiến
đến bàn bên cạnh. Trang phục trên người họ trông giống như nữ sinh đại học,
vừa đi vừa đẩy nhau, thỉnh thoảng lại vô tình liếc mắt nhìn vào trong, mặt mày
ngượng ngùng.
Nhờ phúc của ai đó, Biệt Chi vừa nhìn đã biết hai người này đến làm gì.
Cô liếc nhìn “thủ phạm”.
“Thủ phạm” khẽ cau mày, ánh mắt như muốn hành hình miếng bánh Napoleon
ngàn lớp được đưa đến trước mặt.
Không rõ vì sao mà Canh Dã cực kỳ không thích đồ ngọt, gần như đến mức
chán ghét.
Vì lòng trả thù vẫn còn sót lại từ hành lang, Biệt Chi cố tình cắt cho anh miếng
to nhất.
Còn về phần hai nữ sinh trẻ tuổi kia, người phản ứng tích cực nhất trên bàn ăn
chính là Phí Văn Tuyên —— anh ta thích thể hiện phong độ lịch thiệp của
mình, cho dù là với Biệt Chi hay là với những người khác ngoài cô.
Chỉ là đối với Biệt Chi lại đặc biệt ân cần hơn.
Đáng tiếc hôm nay lại dùng sai chỗ rồi.
Sau khi anh ta thể hiện phong độ lịch thiệp, hai cô gái đỏ mặt cuối cùng cũng
nói ra mục đích của mình: Xin Wechat.
Phí Văn Tuyên khẽ ngồi thẳng người, cố ý liếc nhìn Biệt Chi, sau đó mới mỉm
cười nói: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi, hay là hai người…”
“À, anh hiểu lầm rồi ạ.”
Cô bé đứng gần anh ta vội xua tay, đôi mắt trong veo ngây thơ, đưa tay chỉ vào
Canh Dã từ nãy đến giờ chưa từng rời mắt khỏi đĩa bánh: “Bọn em muốn xin
WeChat của anh ấy.”
Phí Văn Tuyên: “…”
Lưu Thành Chí: “Phụt.”
Phí Văn Tuyên: “…”
Mà Canh Dã nào hay biết mình bị “chỉ điểm”, tóc mái rủ xuống che đi đôi mắt
lười biếng, ngón tay thon dài xoay xoay chiếc nĩa, chuyên tâm “đối đầu” với
miếng bánh Napoleon.
Hai cô gái trẻ đã bắt đầu ngại ngùng.
Biệt Chi không nhịn được nữa, dưới gầm bàn, cô lặng lẽ đá vào chân Canh Dã
đang gác bên cạnh ghế cô.
“…!”
Canh Dã vốn không thích đồ Tây, cũng không quen dùng dao nĩa, lúc này mới
loay hoay cậy được một lớp vỏ bánh Napoleon, còn chưa kịp ghét bỏ lớp kem
béo ngậy bên trong thì đã bị đá vào chân.
Thế là lớp vỏ bánh run rẩy trên đầu nĩa rơi tõm xuống đĩa.
Canh Dã đặt nĩa xuống, tay chống cằm nghiêng đầu sang một bên, liếc nhìn Biệt
Chi bằng ánh mắt lạnh nhạt nhưng không hề tức giận: “?”
Biệt Chi cắm nĩa vào bánh ngọt, coi như không thấy gì.
Canh Dã khẽ cười khẩy.
Có lẽ vì cú đá vừa rồi, cuối cùng anh cũng chịu rời mắt khỏi cô gái bên cạnh,
nhìn sang hai cô gái trẻ, giọng nói vẫn thờ ơ như cũ: “Xin lỗi nhé.”
Cũng là một câu xin lỗi, người khác nói ra hoặc là khiêm tốn hoặc là ôn hòa nhã
nhặn, còn đến lượt Canh Dã thì lại toát ra vẻ nhạt nhẽo và tự phụ đến khó hiểu.
Thế là hai cô gái như bị anh bỏ bùa mê: “Không sao không sao, bọn em sẽ
không làm phiền anh nữa, chỉ là… có thể cho bọn em…”
“Tôi có bạn gái rồi.” Canh Dã thản nhiên nói.
Tay Biệt Chi đang cầm nĩa khựng lại. Rồi lại nghe thấy người bên cạnh giơ tay
lên: “Tám trăm cô.”
Kết quả đương nhiên là hai cô gái trẻ buồn bã bỏ đi.
Chờ đến khi hai cô gái quay về chỗ, Lưu Thành Chí mới cười phá lên: “Anh,
khi nào anh dẫn tám trăm cô bạn gái đó của anh tới cho bọn em mở mang tầm
mắt với.”
Canh Dã: “Trong mơ ấy, tối nằm xuống là có ngay.”
“Dù không muốn cho WeChat thì cũng không cần phải khiến người ta mất mặt.”
Phí Văn Tuyên vừa cắt bánh Napoleon vừa lên tiếng, “Các cô ấy còn nhỏ, cậu
Canh hà tất phải dồn ép như thế.”
Cả bàn im lặng.
Biệt Chi khẽ cau mày, sau đó lại giãn ra, định lên tiếng.
Nhưng chưa kịp nói gì đã nghe thấy Canh Dã cười khẩy, quay sang nhìn Biệt
Chi: “Em nhặt được tên bạn trai này ở nhà thờ Santa Maria khi đi du học à?”
Im lặng như tờ.
Một giây sau, Biệt Chi cúi đầu xuống, cắn chặt môi để cố gắng kìm nén tiếng
cười sắp bật ra khỏi miệng.
Phí Văn Tuyên cũng hiểu ra, đặt nĩa xuống, sắc mặt khó coi: “Ý cậu là gì?”
“Không có gì, khen anh là Chúa Jesus tái thế đấy mà.”
Canh Dã uể oải cụp mắt xuống, “Hai cô gái đó vẫn chưa đi xa đâu, anh muốn
thể hiện sự ga lăng thì tự đi mà dỗ dành.”
Phí Văn Tuyên nghiến răng: “Làm sao tôi có thể ga lăng với…”
“Thôi nào.”
Biệt Chi không thể tiếp tục giả câm giả điếc được nữa, đành phải lên tiếng hòa
giải.
Cô nhìn Phí Văn Tuyên bằng ánh mắt dịu dàng và an ủi: “Đàn anh, anh ấy nói
chuyện vốn thẳng thắn như vậy, anh đừng để bụng.”
Lông mày Canh Dã hơi nhíu lại: “Đàn anh?”
Biệt Chi cứng họng.
Phí Văn Tuyên lại nhanh hơn cô một bước, lập tức cảnh giác: “Ngay cả cách
xưng hô giữa người yêu của người khác mà cậu Canh cũng muốn quản, có phải
hơi quá phận rồi không?”
Canh Dã khựng lại vài giây, đầu ngón tay ấn xuống chiếc nĩa kim loại, lưỡi dao
mỏng manh cắt đôi chiếc bánh ngàn lớp. Như muốn nghiền nát chút hy vọng vô
nghĩa và nực cười ấy.
Anh lạnh lùng xiên một miếng, đưa vào miệng.
Đúng là dở thật.
Giống hệt cái bánh kem dính đầy bùn đất mà lũ trẻ con năm xưa ấn anh xuống
đất rồi nhét vào cái miệng còn đầy máu của anh lúc ấy.
Dở đến mức muốn nôn.
Canh Dã lơ đễnh nghĩ, yết hầu chuyển động lên xuống, gần như nuốt trọn miếng
bánh.
Chiếc nĩa lại được nâng lên một cách tàn nhẫn.
Trước khi nó kịp hạ xuống thì bỗng “choang” một tiếng, chiếc ly thủy tinh bên
cạnh đột nhiên đổ xuống, số trà còn sót lại tràn ra đĩa của anh.
“A, xin lỗi, tôi lỡ tay làm đổ rồi.”
Cô gái bên cạnh lên tiếng xin lỗi, nhưng động tác lại không hề do dự.
Cô nhanh chóng gạt chiếc nĩa của anh sang một bên, lấy đi đĩa bánh ngọt khiến
anh chán ghét, sau đó đặt nó ở mép bàn.
“Xin chào,” Cô gái giơ tay ra hiệu với người phục vụ đang nhìn về phía này,
“Cho tôi xin một cái đĩa mới được không?”
“…”
Tất cả diễn ra như một áng mây trôi.
Canh Dã dừng lại hai giây, buông lỏng tay khỏi chiếc nĩa, thản nhiên dựa vào
lưng ghế nhìn cô diễn kịch.
Người phục vụ tiến đến thay đĩa.
Biệt Chi vẫn nhíu mày, ra vẻ áy náy hỏi han anh: “Không bị đổ vào người anh
chứ?”
——Tất nhiên là không.
Cô nắm bắt thời cơ tốt như vậy, sao có thể đổ vào người anh được.
“Có.”
Canh Dã chậm rãi đáp.
“?”
Lợi dụng lúc người phục vụ cúi xuống thay đĩa, tạm thời che khuất tầm nhìn của
Phí Văn Tuyên, Biệt Chi liếc anh một cái cảnh cáo “Đừng có gây chuyện”.
Nhưng Canh Dã lại như không thấy, cúi đầu nhìn vào một chỗ trên chiếc quần
rằn ri của mình: “Chỗ này.”
Cô gái bán tín bán nghi cúi đầu nhìn vào khoảng trống giữa hai chiếc ghế.
Canh Dã cũng vào chính lúc này hơi nghiêng đầu xuống, hơi thở của hai người
giao nhau, tựa như một khoảnh khắc mặn nồng.
Hơi thở nóng bỏng đó khiến dái tai Biệt Chi hơi ngứa ngáy.
Là một giọng nói cực thấp, lạnh nhạt và chế giễu: “Đừng có ve vãn tôi trước
mặt bạn trai em.”
Biệt Chi: “…”
Biệt Chi: “?”
Anh có bị bệnh không vậy?
Đáng tiếc là chưa kịp để Biệt Chi nói ra suy nghĩ trong lòng thì đĩa đã được thay
xong, cô chỉ đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi thẳng dậy.
Khóe môi Canh Dã hơi nhếch lên, nhưng không hiểu sao lại càng thêm lạnh
lùng, hàng mi dài rũ xuống như phủ một lớp sương giá.
Anh giơ tay, xoay chiếc đĩa mới về phía mình.
Lưu Thành Chí ngồi đối diện bỗng sững người, nhìn chằm chằm vào bàn tay
trái của Canh Dã, bàn tay này từ lúc trở về vẫn luôn nắm hờ, giờ phút này đã
buông lỏng.
“Anh, trên tay anh hình như có… dấu răng?”