lo lắng Phí Văn Tuyên sẽ để lộ mối quan hệ của hai người. Cho dù là vì thể diện
của bản thân, anh ta nhất định sẽ nói với Canh Dã rằng anh ta chính là bạn trai
của cô.
Như vậy đợi cô quay lại, Canh Dã hẳn đã rời đi rồi chứ nhỉ?
Ôm ấp hi vọng ấy, Biệt Chi cố gạt đi chút mâu thuẫn sâu kín trong lòng, đưa tay
lên khẽ vỗ vào má, cố gắng thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
Ước chừng thời gian cũng đã được kha khá, Biệt Chi bước ra khỏi nhà vệ sinh
nữ.
Vừa bước vào hành lang, trên bức tường phía sau vẫn còn là biển hiệu nhà vệ
sinh nữ màu hồng phấn, Biệt Chi bỗng khựng lại.
Trên đoạn hành lang dẫn đến lối thoát hiểm của trung tâm thương mại, chàng
trai đứng dựa lưng vào bức tường đối diện, gương mặt thanh thú nhưng lại
mang theo nét lãnh đạm.
Rõ ràng là đang đợi người.
“Mẹ kiếp!”
“Đẹp trai quá….”
Hai cô gái đi ngang qua Biệt Chi rồi rẽ vào nhà vệ sinh nữ đang bàn tán đầy
phấn khích.
Biệt Chi hoàn hồn, do dự giây lát, cô vẫn bước về phía Canh Dã. Dù chưa đến
gần nhưng cô đã ngửi thấy trên người anh thoang thoảng mùi thuốc lá lạnh lẽo.
“Anh…” Biệt Chi vừa định lên tiếng thì chợt thấy Canh Dã không thèm nhìn cô
lấy một cái, cứ thế đi thẳng về phía trước.
Đó là đoạn cuối hành lang, cánh cửa lớn dẫn vào lối thoát hiểm.
Tay vịn ngang lấp lánh ánh bạc bị người thanh niên nắm lấy, cánh cửa kim loại
nặng đến mức Biệt Chi phải dùng hết nửa sức lực mới miễn cưỡng kéo ra được,
thế mà dưới những đốt ngón tay nổi gân xanh của anh lại giống như một món
đồ chơi bằng nhựa bị kéo ra dễ dàng.
Trước khi đôi chân dài thẳng tắp bước vào trong cửa, người thanh niên mặc
chiếc áo phông đen tối giản cuối cùng cũng quay đầu lại, đôi mắt đen như mực
lạnh lùng liếc nhìn cô. Gần như không chút gợn sóng, cũng không có chút cảm
xúc nào, lạnh nhạt, thờ ơ, chẳng có gì đáng nói.
Sau cái liếc mắt đó, anh đã bước vào trong cửa.
“Rầm.”
Cánh cửa đóng sập lại.
Biệt Chi đứng chôn chân tại chỗ.
… Đừng vào đó.
Cô nghe thấy một giọng nói trong lòng mình.
Đừng vào đó.
Nhỡ sau cánh cửa là vực sâu thì sao?
Cứ duy trì tình trạng như hiện tại là được rồi, để anh hiểu lầm, để anh phủi sạch
quan hệ, để anh yên ổn ở trong danh sách bạn bè của cô.
Dù sao cô cũng không thể ở bên anh.
Tự thôi miên bản thân như vậy, Biệt Chi xoay người bước về hướng khác.
Sau cánh cửa, đèn cảm ứng của lối thoát hiểm tối dần. Cái bóng cao gầy lạnh
lẽo vốn hắt xiên xiên trên nền đất cũng bị bóng tối nuốt chửng. Qua lớp áo
mỏng, Canh Dã siết chặt miếng gỗ dưới sợi dây đen, sức lực mạnh đến mức gần
như muốn bóp nát nó.
Sườn cổ thon dài ngửa ra sau, tựa vào bức tường lạnh lẽo, cổ tay anh nâng lên,
dây chuyền buông lỏng, trên đốt ngón tay nắm miếng gỗ gân xanh nổi lên dữ
tợn, trông như muốn dùng sức giật miếng gỗ xuống—
“Rầm.”
Cánh cửa kim loại bị một bóng người đẩy ra. Vì nó quá nặng nên cô gái phải
dùng hết sức lực mới có thể miễn cưỡng đẩy ra một khe hở đủ cho cô chui qua.
Đèn cảm ứng lại sáng lên.
Ánh sáng bất ngờ rọi xuống khiến Biệt Chi khẽ nheo mắt, còn chưa kịp thích
ứng thì đã chạm phải ánh mắt lãnh đạm của Canh Dã, anh đang lười biếng gập
đôi chân dài trước bức tường.
Hai tay anh buông thỏng hạ xuống bên hông. Nhưng vẫn không có ý định bước
tới đỡ cô một tay.
Biệt Chi đứng chôn chân ở cửa.
Là cánh cửa kim loại quá nặng, hay là ánh mắt lạnh lùng xa cách ngàn dặm khi
anh nhìn cô quá nặng nề.
Bỗng nhiên cô cảm thấy sức nặng ngàn cân đè lên tay mình.
Cô không nên bước vào đây.
Biệt Chi run run mi mắt, cúi đầu xuống, cô buông tay để cánh cửa kim loại nặng
nề kia tự động đóng lại.
Mà cô cũng sắp sửa xoay người rời đi.
Biến cố xảy ra chỉ trong nháy mắt.
Cánh cửa kim loại đang đóng sầm lại bị một bàn tay thon dài chặn lại, không
thể nhúc nhích, còn cô gái đang kinh hãi chưa kịp ngẩng đầu lên thì bị một bàn
tay khác từ trong cửa thò ra nắm chặt lấy cổ tay, kéo vào trong.
“Rầm!!”
Cánh cửa kim loại gần như bị đóng sầm lại.
Sau cánh cửa, dưới ánh đèn cảm ứng trắng muốt, Biệt Chi kinh ngạc ngẩng đầu
lên. Xương bướm của cô bị ép chặt vào bức tường cứng ngắc, cơn đau buốt lan
ra, cộng thêm cổ tay bị người nọ siết chặt như muốn gãy lìa.
Thoáng chốc, cơn đau nhói khiến đuôi mắt cô ửng đỏ.
“Canh Dã…”
Biệt Chi bực bội nghiêng đầu, nhìn cổ tay mình bị anh ghì chặt vào tường: “Anh
làm tôi đau!”
Đôi mắt đen láy của Canh Dã vốn đang nhìn cô chằm chằm, lúc này lại nhìn
theo ánh mắt cô, rơi xuống cổ tay mảnh khảnh đang bị anh nắm chặt.
Bàn tay của Biệt Chi rất đẹp, thon dài, đầu ngón tay cong cong vừa phải, làn da
trắng nõn ẩn hiện một chút hồng hào. Lúc này dưới ánh mắt của anh, bàn tay ấy
giống như cây trinh nữ, khẽ khum lại.
Nửa tiếng trước, đứng sau chậu cây xanh cao lớn kia, chính mắt anh đã nhìn
thấy nó được một người đàn ông khác nắm trong lòng bàn tay, mà cô cũng
không hề phản kháng lại.
….. Không giống như bây giờ.
Canh Dã hờ hững cúi đầu, anh không còn ấn cổ tay cô vào tường nữa, nhưng
vẫn không buông ra.
Không thể thoát ra được, Biệt Chi chỉ có thể trơ mắt nhìn Canh Dã di chuyển
các ngón tay lên trên, lướt qua cổ tay cô, chuyển sang nắm lấy bàn tay cô. Sau
đó, anh ấn tay cô lên xương quai xanh của chính mình.
Mặc dù không biết Canh Dã muốn làm gì, nhưng trong lòng Biệt Chi vẫn dâng
lên một dự cảm chẳng lành.
Cô gái vùng vẫy.
Canh Dã dường như nhận ra, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô qua mái tóc lòa xòa, còn
kèm theo một tiếng cười khẩy nhạt nhẽo như có như không. Anh duỗi thẳng
chân, khuỵu gối xuống tách hai chân cô ra, ép sát cô vào tường, sau đó cúi
người xuống.
Nhìn giống như muốn hôn lên bàn tay đang bị anh nắm chặt của cô.
Đèn cảm ứng bỗng tối sầm lại.
Trong khoảnh khắc ánh sáng chuyển đổi, ánh mắt sâu thẳm dưới lớp tóc rối của
Cảnh Dã chạm vào mắt cô, những cảm xúc cuồn cuộn bên trong gần như có thể
nhấn chìm cô.
“Canh Dã……!”
Đèn cảm ứng bỗng sáng lên.
Cùng lúc đó, chàng trai đang cúi người xuống, chỉ còn cách lòng bàn tay Biệt
Chi một khoảng cách rất gần cũng dừng lại.
Đôi môi mỏng của anh hé mở, hơi thở nóng bỏng phả vào lòng bàn tay Biệt
Chi.
Như phải bỏng, ngón tay cô gái càng cuộn chặt hơn. Móng tay bấu sâu đến nỗi
gần như đâm vào da thịt, cơn đau khiến hàng mi cô ươn ướt.
Canh Dã liếc nhìn hành động “tự hành hạ” của cô, đôi mắt đen láy đầy u ám:
“… Buông ra.”
Biệt Chi tức giận nhìn anh.
“Không buông thì sao?”
Canh Dã hơi nghiêng mặt, khẽ nhướng mày.
Nếu là người khác thì có lẽ sẽ coi đó là hành động nũng nịu, nhưng trên gương
mặt thanh tú và sắc bén của người đàn ông lúc này, ngoài sự lạnh lùng và áp
bức ra thì không thể tìm thấy bất kỳ cảm xúc nào khác.
Gần như là đang đe dọa cô.
Biệt Chi càng siết chặt lòng bàn tay, nơi bị cô bấu chặt hằn lên một vệt trăng
khuyết dưới ánh mắt của Canh Dã, trắng bệch đến đáng thương.
Còn chủ nhân của nó.
Cô đang im lặng đối đầu với anh, khuôn mặt xinh đẹp căng ra không chút biểu
cảm, nhưng những giọt nước mắt sinh lý không thể kiểm soát đang lăn dài trên
hàng mi dày của cô.
“Xem ra là không sợ đau nữa rồi.”
Canh Dã hạ mi mắt, giọng nói trầm khàn: “Được, dù sao em cũng sẽ khóc, vậy
thì cùng khóc đi.”
“? “
Biệt Chi còn chưa kịp hoàn hồn thì bóng râm trước mặt đã phủ xuống —— Cổ
tay bị Canh Dã ghì chặt trước người bỗng nhiên nhói đau.
“Ưm!”
Tiếng kêu đau bất ngờ định bật ra khỏi miệng cô gái đã bị ngón tay thon dài của
người đàn ông kia kịp thời chặn lại, cô không cần suy nghĩ, theo bản năng phản
kháng lại cơn đau.
Cô cắn vào ngón tay đang bịt miệng mình.
Vai Canh Dã khẽ run lên, nhưng không hề buông lỏng, dù là môi hay tay cô.
Anh cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô cọ xát vào kẽ ngón tay, răng nanh
sắc nhọn cũng vậy. Nóng bỏng, thiêu đốt, như thể bàn ủi nóng khiến da đầu anh
tê dại ——
Cơn đau dữ dội đi kèm với khoái cảm mãnh liệt.
Không biết bao lâu đã trôi qua.
Canh Dã buông cô gái đang bị anh ghì chặt vào tường, cảm xúc u ám trong mắt
như được an ủi phần nào, cuối cùng cũng dịu xuống.
Anh nhìn dấu răng mình cắn trên cổ tay cô, không biết đang nghĩ gì, đôi mắt sâu
thẳm như thiêu đốt.
Cảm nhận được sức lực trên cằm biến mất, Biệt Chi cũng nhả hàm răng đang
cắn anh ra, dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay người đàn ông kia ra.
Đó là một hành động theo bản năng, cũng khiến cả hai bất động.
Canh Dã nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
Biệt Chi bỗng hoàn hồn, mặc kệ gò má ửng hồng, cô cau mày quay đi: “Phụt.”
Chưa kịp “phụt” xong, cằm đã bị siết chặt.
Cảm xúc trong mắt Canh Dã như muốn bùng nổ trở lại, anh rũ mi nhìn cô, kiềm
chế cô: “Ai dạy em?”
Biệt Chi: “…..”
Cô nói cô tự học thành tài thì anh có tin không?
Sự lúng túng nhanh chóng biến mất, lý trí trở lại, Biệt Chi hất tay anh ra khỏi
cằm mình, thản nhiên lau nước mắt, sau đó nhìn xuống cổ tay.
…. Một vòng răng thật rõ ràng.
Trong lòng Biệt Chi dâng lên tức giận, cô cau mày ngẩng đầu lên: “Anh là chó
sao?”
Canh Dã lười biếng xắn tay áo lên, đưa mu bàn tay về phía cô, cho cô xem dấu
răng đỏ tươi in hằn trên đó.
“Em xem đi?”
Biệt Chi: “….”
Sao cô còn cắn mạnh hơn cả anh?
Thậm chí còn rỉ máu.
Ánh mắt Biệt Chi thoáng dao động, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Là
anh ra tay trước, tôi chỉ là tự vệ chính đáng.”
Dưới ánh mắt im lặng của Canh Dã. Chậm mất vài nhịp, Biệt Chi đột nhiên nhớ
ra thiết lập “mình có bạn trai rồi” mà suýt chút nữa cô đã quên mất. Cô cau mày
nói: “Tôi có bạn trai rồi.”
“Bạn trai…”
Canh Dã cười khẩy một tiếng, ánh mắt giễu cợt không hề che giấu: “Vậy em
còn đi vào đây với tôi làm gì?”
Biệt Chi cứng người.
Lời chế giễu đó như lưỡi dao sắc bén, lăng nhục hết thảy tự tôn của cô.
Cho nên.
Ánh mắt anh khi nãy rõ ràng là cố ý câu dẫn cô.
Mà cô cũng như thể không biết những gì anh đã trải qua, không biết đã có bao
nhiêu cô gái, không chút kháng cự cứ thế đi theo sau anh vào đây. Thậm chí anh
còn chẳng cần phải động một ngón tay.
Đối với loại tình huống này anh thật sự là… Thành thạo, quen thuộc, lại còn
nắm rõ trong lòng bàn tay. Không biết đã thử qua bao nhiêu lần trên người bao
nhiêu cô bạn gái cũ hay “bạn bè” rồi nhỉ?
Cơn nóng bừng khi nãy trong nháy mắt rút đi khỏi toàn thân. Biệt Chi như rơi
vào hầm băng. Đứng im tại chỗ hồi lâu, cô cụp mắt xuống, tự giễu cong khóe
môi: “Đúng vậy, là tôi đáng đời, nhưng anh yên tâm… chỉ lần này thôi, tôi tuyệt
đối sẽ không bao giờ vào đây với anh lần thứ hai nữa.”
Cô chống tay lên tường muốn bỏ đi: “Bạn trai tôi còn đang đợi tôi.”
“—”
Đi được hai bước, Biệt Chi bị giữ chặt cổ tay, một lần nữa bị đẩy ngược vào
tường.
Lòng bàn tay Canh Dã chống lên xương bướm của cô, hung hăng ấn cô vào
tường.
Biệt Chi hoảng sợ, rốt cuộc cũng biến sắc: “Canh Dã, anh có thôi đi không hả?
Tôi đã nói rồi, vừa rồi tôi chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến—”
Thế nhưng Canh Dã lại một lần nữa áp sát người xuống.
Biệt Chi tức giận: “Canh Dã!”
Không kịp né tránh, cũng không có chỗ nào để trốn.
Nhưng ngay khoảnh khắc Biệt Chi sắp bị chọc tức đến khóc, cô lại nhận ra sự
khác biệt so với lúc trước. Người đàn ông không chạm vào cô, anh chỉ cúi
người xuống bên cổ cô, chậm chạp mà tỉ mỉ ngửi thử.
“… Quả nhiên.”
Canh Dã đứng thẳng dậy, buông tay ra, khoanh tay trước ngực, sau đó anh lùi
về sau một bước dài.
“Gì cơ?” Biệt Chi nhíu mày.
“Đến gặp bạn trai nên trên người không có mùi đó nữa.” Canh Dã nhìn cô, ánh
mắt vừa giễu cợt vừa sắc nhọn, “Để tôi đoán xem, em đang “bắt cá” mấy tay?”
Biệt Chi khựng lại.
Mùi thuốc lá hôm trời mưa mà anh cho rằng là của bạn trai cô, cô vẫn chưa phủ
nhận.
Biệt Chi nghiến răng: “Đó là…”
“Sao, em muốn nói là cái mùi mà ôm nửa tiếng cũng chưa chắc đã ám lâu như
vậy là của ‘bạn em’?”
Canh Dã hờ hững liếc nhìn cô.
Biệt Chi cứng họng.
Có lẽ cô cũng không giỏi nói dối, nhất là trước mặt anh.
“Nói đi.” Canh Dã gằn từng chữ.
Đôi vai căng cứng của Biệt Chi dần dần thả lỏng.
Thôi vậy.
Như vậy cũng tốt.
Không, như vậy là tốt nhất.
“Phải, không chỉ một người.” Cô gái ngẩng mặt lên, khóe môi khẽ nhếch lên,
“Tôi thích đấy, thì sao nào?”
“…”
Canh Dã đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Cổ áo phông rộng rãi để lộ ra phần cổ trắng lạnh, mạch máu xanh nhạt nổi lên
đầy gợi cảm và mạnh mẽ, giống như rễ của một cây cổ thụ xanh tươi. Chỉ là lúc
này nó đã bị kìm nén đến cực hạn, dữ tợn như dây cung đang căng.
Im lặng hồi lâu, Canh Dã nhắm mắt lại. Anh nghĩ có lẽ mình sắp phát điên rồi,
ngược lại còn bật cười thành tiếng. Giọng nói cũng trầm xuống, khàn đặc và
lãnh đạm: “Người bạn trai mà em đang lên kế hoạch kết hôn kia cũng biết em
chơi bời lăng nhăng bên ngoài như vậy sao?”
“… Vậy còn anh?”
Biệt Chi không muốn trả lời.
Thế là cô khoanh hai tay ra sau lưng, tiến lên một bước, ngẩng đầu lên.
Cô gái nhìn anh bằng đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp và trong veo, không chút
cảm xúc, chỉ yên lặng quan sát.
“Canh Dã.” Cô bỗng bật cười, “Anh muốn chơi với tôi sao?”