Nằm ở góc phố giao nhau với trục đường chính có một quán cà phê, bên trong
khung cửa kính sát đất là không gian sáng sủa thoáng đãng.
Hôm nay là thứ Hai, lại gần một giờ trưa nên khách không đông.
Biệt Chi và Kỳ Diệc Dương ngồi đối diện nhau, ở giữa là chiếc bàn vuông
không cao không thấp. Cô gác chân bắt chéo, có chút uể oải nhìn dòng người và
xe cộ qua lại không ngớt ngoài kia.
Cho đến khi Kỳ Diệc Dương gọi cà phê xong, nhân viên phục vụ rời đi.
Biệt Chi dời tầm mắt, lấy điện thoại ra đặt hẹn giờ một tiếng, sau đó khẽ lắc
điện thoại với Kỳ Diệc Dương rồi thản nhiên đặt điện thoại lên bàn.
“Nói đi.”
Kỳ Diệc Dương chậm rãi bỏ mũ xuống: “Không muốn xin tôi xóa video, cô
không sợ tôi đổi ý sao?”
Nếu là bình thường Biệt Chi chắc chắn sẽ chẳng thèm để ý đến anh ta. Nhưng
chính cô đã nói sẽ trò chuyện một tiếng đồng hồ, vậy nên chỉ đành nhịn.
Cô gái dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ sang Kỳ Diệc Dương, ánh mắt vẫn bình
tĩnh: “Căn cứ vào thành tích thời trung học của cậu, tôi tin rằng cậu là người có
logic cơ bản —— chẳng hạn như, người nên lo lắng vấn đề này là cậu chứ
không phải tôi.”
Kỳ Diệc Dương liên tục vuốt phẳng nếp nhăn trên mũ: “Tại sao?”
“Nếu cậu nuốt lời, cậu sẽ đánh mất đi chút uy tín cuối cùng trong mắt tôi. Kể từ
hôm nay, những gì cậu nói dù là đe dọa hay bất cứ điều gì khác, cho dù chỉ là
một chữ tôi cũng sẽ không nghe nữa. Và tôi cũng sẽ không bao giờ gặp lại cậu
nữa.”
Biệt Chi nói với giọng đều đều: “Cậu muốn vậy sao?”
Kỳ Diệc Dương im lặng nhìn cô, nhìn rất lâu, không nói gì.
Còn Biệt Chi mặc kệ anh ta muốn nhìn thì nhìn.
Cô như thể đến quán cà phê một mình, chỉ cần anh ta không nói chuyện thì cô
có thể coi như anh ta không tồn tại.
Cho đến khi người phục vụ bưng hai ly cà phê đến trước mặt Biệt Chi và Kỳ
Diệc Dương, trong bầu không khí kỳ lạ thoáng do dự nhìn hai người, sau đó lùi
lại.
Biệt Chi nhấp một ngụm cà phê, khẽ nhíu mày, đặt cốc xuống.
Ngay lúc này Kỳ Diệc Dương lên tiếng: “Cô vẫn rất quan tâm đến Canh Dã.”
Biệt Chi khựng lại.
Buộc phải nói mấy lời khiến sến súa khiến cô hơi ngượng miệng: “Ồ, tôi còn
quan tâm đến cả nhân loại nữa.”
Cô gái dựa lưng vào ghế, thản nhiên ngước mắt: “Nếu cậu nói với tôi là cậu
muốn hủy diệt thế giới, tôi cũng sẽ quan tâm.”
“Nhưng Canh Dã đối với cô rất khác biệt, mãi mãi khác biệt…”
Vẻ mặt Kỳ Diệc Dương hơi vặn vẹo, giống như đang nhớ lại điều gì đó: “Tôi
vẫn còn nhớ cái hôm thi học kỳ, cô kéo Lâm Triết chạy như bay đến tòa nhà thể
dục thể chất, dây giày bị tuột, mái tóc rối tung, đó là lần đầu tiên tôi thấy cô mất
kiểm soát như vậy, chẳng giống cô chút nào. Rõ ràng là cô luôn cao ngạo và hờ
hững với tất cả mọi người, tại sao cứ phải quan tâm Canh Dã như vậy? Cậu ta
có gì tốt!?”
Biệt Chi đại khái đã nắm bắt được một số từ khóa, xác định Kỳ Diệc Dương hẳn
là đang nhắc đến chuyện Canh Dã vì cô mà đến tòa nhà thể dục thể chất tìm
nam sinh đã đẩy cô ngã cầu thang hôm đó.
Mà phát hiện này đã khiến cô sau bao lâu lại nhớ đến lời Lâm Triết nói khi xưa
đến tìm mình.
“[……Trên……trên cầu thang, có phải là Ngô——Ngô Mậu Kiệt không!]
[Ai nói?]
[Kỳ, Kỳ Diệc Dương…..mau đi theo tôi, tên ngốc Ngô Mậu Kiệt kia…. sắp đi
đời rồi!]
Biệt Chi hoàn hồn, ánh mắt thoáng dao động: “Lần đó là cậu cố ý nói cho Canh
Dã đúng không?”
“Phải. Tôi cố ý đấy.” Kỳ Diệc Dương nở nụ cười u ám, “Tôi chỉ muốn xem thử
cậu ta sẽ làm như thế nào.”
“Cậu muốn anh ấy hủy hoại chính mình sao?” Ánh mắt Biệt Chi lạnh đi.
“Phải, thế thì đã sao? Tôi lại càng tò mò, nếu cậu ta hủy hoại bản thân thì cô sẽ
đối xử với cậu ta thế nào?”
Biệt Chi im lặng.
Vài giây sau, cô gái cười khẽ: “Để cậu thất vọng rồi, nếu thật sự là vậy, có lẽ
sau này tôi đã chẳng rời xa anh ấy.”
“……! “
Kỳ Diệc Dương bất giác siết chặt nắm đấm, nửa người trên căng cứng. Thế
nhưng lại bị chính anh ta đè xuống.
“Vậy cô đoán xem.” Kỳ Diệc Dương hạ giọng, có chút khàn khàn, “Sau ngần ấy
thời gian, khi cô rời xa cậu ta phũ phàng như vậy, tại sao cậu ta lại quay lại tìm
cô??”
“Cậu đâu có thật sự muốn tôi đoán.” Biệt Chi uể oải đáp, “Không cần phải vòng
vo đâu, cứ nói thẳng đi.”
Khóe mắt Kỳ Diệc Dương giật giật, anh ta như muốn cười mà lại không cười
được. Anh ta móc điện thoại ra khỏi túi, đặt lên bàn: “Vì cậu ta muốn trả thù cô,
là tôi xúi giục cậu ta đấy.”
“?” Biệt Chi ngước mắt lên.
Kỳ Diệc Dương mở đoạn ghi âm.
Âm thanh nền rất ồn ào, nhưng Biệt Chi vừa mới đến đó tuần trước, vì vậy cô
lập tức nhận ra đó là quán bar Kinh Thước.
Hơn nữa, bên cạnh đoạn ghi âm cô còn nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, là
giọng của Lâm Xảo Vy.
Tiếng nhạc rất lộn xộn, nhưng âm thanh được ghi lại rất rõ ràng, chất giọng độc
đáo trong trẻo và trầm lắng của Canh Dã thi thoảng vang lên khiến hàng mi
đang buông xuống của Biệt Chi khẽ run rẩy.
Bản ghi âm rất dài, nhưng nội dung lại nhạt nhẽo.
Chỉ là Kỳ Diệc Dương cố ý nhắc đến sự tồn tại của cô bạn cũ là Biệt Chi, sau đó
buông lời châm chọc vài câu, lại có người hùa theo nói cô bạn gái cũ này thật
nhẫn tâm, nên theo đuổi rồi vứt bỏ thêm lần nữa.
Cuối cùng là một câu của Lâm Triết: “Canh Dã! Cậu đi đâu vậy?!”
Sau đó kết thúc.
Nghe xong, Biệt Chi ngước mắt lên.
Kỳ Diệc Dương cất điện thoại: “Tối hôm đó chắc là cậu ta đã đi tìm cô, không
biết hôm đó hai người đã xảy ra chuyện gì…”
Người đàn ông nghiến răng trong vô thức, cười khẩy nói: “Nếu không phải vì
tôi thì hai người còn chẳng có cơ hội gặp lại. Vậy mà cô vẫn có thể để cậu ta
quay về bên cạnh mình ư?”
“Nếu không phải vì cậu.” Đợi anh ta nói xong, Biệt Chi mới bình tĩnh nói tiếp,
“Thì cũng sẽ là người khác.”
“Gì cơ?”
“Anh ấy đang chờ một cái cớ, chỉ là cậu cho anh ấy cái cớ đó thôi.” Biệt Chi
dửng dưng nhìn đi chỗ khác, “Tôi cũng vậy”.
Kỳ Diệc Dương siết chặt nắm đấm: “Chẳng lẽ cô thật sự không hề để tâm!?”
“…Tôi thắc mắc là tại sao cậu cứ cho rằng tôi sẽ để tâm vậy?” Biệt Chi khẽ
cười.
Cô bỏ chân xuống, khẽ nghiêng người về phía trước: “Canh Dã, cậu, Lâm Xảo
Vy, tất cả các cậu hình như đều cảm thấy cậu thích tôi đúng không? Nhưng mà
thật là kỳ quái, tại sao tôi lại không cảm thấy gì nhỉ? Cậu thậm chí còn không
hiểu gì về tôi, nói gì đến thích tôi?”
“Sao cô có thể nói là tôi không hiểu cô? Tôi còn hiểu cô hơn cả Canh Dã đấy!
Tôi đã để ý cô suốt một năm trời, chỉ cần ở trường học là ánh mắt của tôi không
rời khỏi cô! Tôi còn chú ý đến cô hơn cả Canh Dã—”
“Vậy mà cậu vẫn không hiểu tôi.”
Biệt Chi nhẹ nhàng cắt ngang lời anh ta: “Nếu cậu thật sự hiểu tôi thì nên biết
rằng, so với nghe nhầm tôi muốn tận mắt nhìn thấy hơn. Con người là một sinh
vật rất kỳ lạ, họ luôn thích nói những lời trái lòng để che giấu nội tâm thật sự
của mình. Kỳ Diệc Dương, bản thân tôi cũng vậy.”
Cô dừng lại, khẽ cười chế giễu rồi lại tự giễu chính mình: “Chỉ với một câu trả
thù mà cậu cho rằng tôi đã không chịu nổi ư? Cậu nên đi theo Canh Dã để ghi
âm, như vậy cậu sẽ nghe thấy những lời nói quá đáng gấp nghìn vạn lần thế
nữa, đều là tôi chính miệng nói với anh ấy đấy.”
Kỳ Diệc Dương cứng người, nhìn cô như không thể tin nổi.
Biệt Chi lại mỉm cười: “Cậu căn bản không biết tôi là loại người như thế nào,
cậu chưa từng thấy sự ích kỉ, nhỏ nhen, trốn tránh, hèn nhát của tôi mà dám nói
thích tôi.”
“Vậy còn Canh Dã? Cậu ta thì hiểu cô ư? Cậu ta đã nhìn thấy hết rồi chắc?”
Kỳ Diệc Dương gần như phát điên.
Biệt Chi lại sững sờ trước lời chất vấn của đối phương.
Đúng vậy.
Sao cô có thể quên được?
Từ lâu anh đã thấy hết rồi… Anh là người hiểu rõ nhất và biết rõ con người cô
nhất, vì chỉ có anh là người tổn thương sâu sắc nhất bởi sự ích kỷ, nhỏ nhen,
trốn ránh và hèn nhát của cô.
Nhưng mà cho dù như vậy, Canh Dã vẫn hết lần này đến lần khác xuất hiện
trước mặt cô.
…Giống như một chú chó ngốc đã nhận đúng nhà, dù có bị bỏ vào bao tải ném
ra ngoài một vạn lần, một vạn mét, nhưng trong khoảnh khắc chiếc bao được
mở ra, nó vẫn quay đầu lại nhận đúng phương hướng, bất chấp tất cả mà chạy
về phía cô.
“——”
Hơi thở Biệt Chi hơi không được ổn định, cô quay mặt đi, nhanh chóng chớp
mắt mấy cái để kìm nén nỗi chua xót ấy xuống.
Chờ cho chút xúc động lắng xuống, Biệt Chi mới cất giọng khàn khàn: “Phải,
anh ấy hiểu tôi. Trên thế giới này không ai hiểu tôi hơn anh ấy.”
Kỳ Diệc Dương siết chặt lấy mép bàn, không cam tâm trừng mắt nhìn cô: “Đó
là do cô cho cậu ta cơ hội thôi. Nếu là tôi, tôi cũng có thể—”
“Cậu và anh ấy khác nhau hoàn toàn.” Biệt Chi lạnh giọng cắt ngang, “Có cần
tôi phải nhắc nhở cậu không? Cậu cùng lắm chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu, chỉ
biết dùng sự điên cuồng làm vỏ bọc, dựa vào việc phát điên với bên ngoài để
chống đỡ sự trống rỗng bên trong mà thôi.”
“Cô—”
“Nếu không phải như thế thì bảy năm trước, trong suốt bảy năm qua, hay thậm
chí là bây giờ, cậu đã không đợi đến lúc Canh Dã xuất hiện rồi mới đến tìm tôi.”
Biệt Chi không chút lưu tình vạch trần, “Vì sao cậu lại không làm như vậy?”
Kỳ Diệc Dương như bị ai bó chặt cổ họng, anh ta hung hăng trừng mắt nhìn cô,
nhưng ánh mắt lại cứng đờ.
Anh ta muốn trốn tránh.
Biệt Chi nhận ra, chợt túm lấy cổ áo của người đàn ông rồi mạnh mẽ kéo anh ta
về phía giữa bàn: “Diệc Dương, đến cả điều này mà cậu cũng không dám thừa
nhận sao? Cho dù không có Canh Dã thì cậu cũng chẳng có đủ dũng khí để theo
đuổi tôi. Anh ấy chỉ như một tấm gương, để cho cậu thấy được bản thân hèn
nhát co rúm trong góc tối của mình!”
“Không phải!” Kỳ Diệc Dương hất mạnh tay cô ra, “Tôi không có!”
“Cậu thích tôi? Không, cậu chỉ đang ghen tị với Canh Dã mà thôi.”
Biệt Chi ngăn người phục vụ đang định chạy đến, sau đó thản nhiên quay đầu
lại: “Cậu tự hỏi lòng mình đi, nếu như Canh Dã không quay lại với tôi, vậy thì
cậu vẫn sẽ ——À không, cậu có dám xuất hiện trước mặt tôi không?”
Cơ thể Kỳ Diệc Dương bỗng chốc run lên. Như thể không hiểu nổi, anh ta
ngước mắt nhìn về phía Biệt Chi.
“Cậu thấy lạ là vì sao tôi hiểu rõ như thế đúng không?”
Biệt Chi thấp giọng nói: “Bởi vì tôi đã từng, suýt chút nữa thì cũng giống như
cậu —— Cậu có biết tự xé mình thành hai loại cảm xúc cực đoan sẽ như thế
nào không? Bác sĩ của cậu chưa từng nói với cậu sao? Những người mắc chứng
rối loạn lưỡng cực như cậu nên tuân theo lời dặn của bác sĩ, điều trị, uống
thuốc, thậm chí là nhập viện như thế nào?”
Kỳ Diệc Dương ngồi cứng đờ rên ghế, há to miệng nhưng cuối cùng lại chỉ im
lặng trừng Biệt Chi.
Hồi lâu sau, anh ta mới chầm chậm cụp mắt xuống.
Ngón tay Biệt Chi giấu dưới bàn khẽ thả lỏng.
… Cô đoán đúng rồi.
Rối loạn lưỡng cực, hơn nữa đang trong chu kỳ trầm cảm.
Sau buổi gặp mặt hôm nay, khi quan sát thấy anh ta và cảm xúc điên cuồng
trước kia hoàn toàn đối lập, cô đã nảy sinh suy đoán này. Đáng tiếc cô không
phải bác sĩ khoa tâm thần chuyên nghiệp, chỉ đành đánh cược thôi.
Kỳ Diệc Dương trong trạng thái này có thể coi là vô hại nhất đối với người
ngoài, cũng là lúc bất lực nhất, vì vậy đây là thời khắc dễ dàng công phá tâm lý
anh ta nhất.
“Là..tôi ghen tị với cậu ta sao….”
Kỳ Diệc Dương kéo vành mũ xuống che đi khuôn mặt, giọng nói run rẩy khàn
đặc: “Rõ ràng cậu ta mới là người bò ra từ vũng bùn nhơ nhớp, rõ ràng cậu ta
mới là kẻ trắng tay thực sự, mấy năm đầu đời chỉ là đứa trẻ mồ côi không ai cần
trong cô nhi viện, từ nhỏ đã bị người khác chèn ép…. Tại sao, tại sao… Tại sao
tôi lại không thể…”
Tại sao khi anh gục xuống, bị người ta dẫm đạp vào vũng bùn biết bao nhiêu
lần, nhưng anh vẫn có thể đứng lên như không có chuyện gì xảy ra.
“Vấn đề này cậu không nên hỏi tôi, cũng không nên hỏi anh ấy.” Biệt Chi khẽ
nói, “Thay vì thế cậu nên hỏi chính mình, hỏi bác sĩ của cậu, hoặc là về nhà hỏi
bố mẹ cậu cũng được. Đáng tiếc là họ sẽ không cho rằng họ làm sai đâu, nếu
biết mình sai thì có lẽ họ đã không làm như vậy.”
Ngón tay Kỳ Diệc Dương đặt trên bàn siết chặt, lại vẫn không khống chế được
mà run rẩy.
Biệt Chi cụp mắt nhìn, khó có được chút lòng đồng cảm và thương xót.
Nhưng lại không biết là đang thương hại anh ta, hay là thương hại cho chính
mình cũng suýt chút nữa đã rơi vào hoàn cảnh giống anh ta: “Hỏi đến cùng, cậu
sẽ phát hiện ra rằng dường như chẳng có ai làm sai cả. Họ ban cho cậu sinh
mệnh, cậu đến thế giới này với ý thức của riêng mình, còn lại là phần tặng kèm
không thể lựa chọn, cậu có thể trách ai đây? Ngay cả bản thân cậu cũng là
người vô tội.”
Biệt Chi cầm điện thoại, tắt bộ đếm thời gian chưa kết thúc.
“Không phải cậu muốn hỏi tôi là tại sao cứ nhất định là Canh Dã sao?” Biệt Chi
đứng dậy, “Bởi vì chỉ có thể là anh ấy mà sẽ không là ai khác. Gặp được anh ấy,
tôi mới có được sức mạnh để tiếp tục bước đi, chính anh ấy đã dạy tôi dũng khí
đối mặt với mọi khó khăn trong cuộc đời. Ngoài anh ấy ra, không ai có thể cho
tôi điều đó.”
“Cậu còn hỏi anh ấy dựa vào cái gì đúng không? Dựa vào việc anh ấy gan dạ,
dựa vào việc anh ấy không bao giờ tự ti.”
Biệt Chi rời khỏi chỗ ngồi, nở nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng, “Nếu thật sự
không được nữa, vậy thì cứ cho là bởi vì anh ấy là Canh Dã đi, là ‘Dã’ trong ‘dã
khuyển’ (chó hoang).”
“……”
–
Tối hôm đó.
Tan sở, Biệt Chi ngồi lại một mình rất lâu trong văn phòng. Không làm gì cả,
chỉ ngồi như vậy.
Cô không ngừng nhớ lại, bảy năm trước, bảy năm sau, những lời cô từng nói
với Canh Dã, những hành động đẩy anh ra xa.
Càng nhớ lại cô càng buồn.
Đầu Biệt Chi từ từ cúi xuống, sau đó cô dứt khoát vùi mặt vào lòng bàn tay.
Cô quả thực quá sợ hãi những cơn sóng dữ dội đó, cô từng tận mắt chứng kiến
con thuyền của bố mẹ bị lật úp, bị xé toạc, bị nhấn chìm như thế nào.
Cô sợ hãi biển sâu không đáy, thà trốn trong bến cảng nhỏ bé của mình.
Cô đã nhiều lần đẩy Canh Dã ra xa.
Cô thậm chí còn tự nhủ rằng làm vậy là tốt cho cả hai, anh không cần phải cùng
cô gánh chịu bão tố, không cần mạo hiểm bị nhấn chìm.
Nhưng cô lại quên mất bến cảng của cô gập ghềnh, hiểm trở, đầy rẫy đá ngầm
và bão tố liên miên như thế nào.
Anh vốn đã vượt qua những bãi đá đó, vượt qua những cơn bão mà cô đã gây ra
để xa lánh anh, trải qua nhiều lần dày vò và tổn thương để đến được bên cô một
lần nữa.
Chắc chắn anh đã thương tích đầy mình.
Sao cô nỡ lòng nào chẳng cho anh hay biết sự thật, chẳng cho anh quyền được
lựa chọn, cứ thế đẩy anh về lại vực sâu thăm thẳm trong cô độc?
Như thể đã hạ quyết tâm, Biệt Chi đứng dậy, xách túi xách bước ra khỏi văn
phòng.
Cô lái xe về đến nhà, đỗ xe, sau đó bước xuống xe.
Chiều nay khu chung cư cũ hình như bị cúp điện, hành lang tối om, Biệt Chi
vừa men theo cầu thang bộ lên lầu vừa lấy điện thoại ra, gửi cho Canh Dã một
tin nhắn.
“Tối mai anh rảnh không? Nếu rảnh thì chúng ta gặp nhau ăn tối nhé? Em có
chuyện muốn nói với anh.”
Mỗi chữ Biệt Chi gửi đi đều được cân đo đong đếm cẩn thận, đầu ngón tay lơ
lửng trên màn hình điện thoại vẫn còn chút run rẩy.
Cho đến khi cô bước lên bậc thang cuối cùng về nhà, rốt cuộc cũng nghiến răng
ấn mạnh xuống, tin nhắn được gửi đi.
Biệt Chi xoay người về phía hành lang bên ngoài cửa chính, bước chân chợt
khựng lại.
Cô thoáng nhìn thấy một chấm đỏ rực như lửa ở ngay góc tường.
Cả những đốt ngón tay thon dài hơi cong lại kẹp lấy điếu thuốc kia cũng loáng
thoáng hiện lên trong bóng tối.
Như để xác minh suy nghĩ đang treo lơ lửng trong cô——
“Ting ting.”
Trong bóng tối, điện thoại người nọ vang lên một tiếng thông báo.
Biệt Chi kinh ngạc nhìn vào bóng tối: “…Canh Dã?”