cô, mà là Canh Dã. Hơn nữa anh còn bị đập đầu xuống đất.
Hoặc cũng có thể cô đồng thời bị mất đi thị giác và thính giác.
Đối phó với ác mộng là việc Biệt Chi rất rành, thế nên khi tỉnh lại cô lập tức
quay đầu đi tìm “vật tham chiếu trong giấc mơ” ——
Phía sau Canh Dã.
Gương mặt Lâm Triết giật giật, nằm giữa sự kinh ngạc “Chó chết, cậu ấy đang
nói cái gì vậy” và sự tuyệt vọng “Xong rồi, anh em của tôi điên rồi”.
Bên kia giường bệnh, Liệu Diệp đang xem kịch cũng rơi vào trạng thái “Tôi là
ai”, “Tôi đang ở đâu”, “Món nấm tôi ăn trưa nay có phải chưa xào chín không”
đầy bàng hoàng.
Vậy là, không phải ảo giác.
Biệt Chi: “…..”
Trong mắt Canh Dã, đáng ra cô nên là một cô bạn gái cũ tệ bạc bảy năm trước
từng vô duyên vô cớ bỏ rơi anh, nói những lời cay nghiệt khiến anh phải đoạn
tuyệt, bảy năm sau lại vừa bàn chuyện hôn lễ với bạn trai vừa ve vãn anh, thậm
chí còn muốn mua anh qua đêm.
Trong trường hợp này anh lại cầu hôn cô, nếu đây được gọi là cầu hôn thì điều
duy nhất Biệt Chi có thể nghĩ đến là….
Biệt Chi thận trọng hỏi lại: “Anh bị mất trí nhớ à?”
Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao, bị đả kích mạnh nên trí nhớ
nhảy ngược về thời niên thiếu.
“Xem ra em cũng biết mình đã gây ra bao nhiêu tội ác.”
Canh Dã gần như muốn nở một nụ cười nhạo báng, nhưng trước khi khóe môi
nhếch lên, anh đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô gái, cả những vết bầm
tím còn xanh do kim truyền dịch để lại trên mu bàn tay trắng nõn của cô.
Đôi mắt anh tối sầm lại, ép mình nuốt xuống những lời cay nghiệt hơn nữa,
dùng một tay chống lên đầu giường của cô, đôi mắt đen nhánh ẩn hiện trong ánh
sáng ngược.
“Không sao. Chuyện đã qua lâu rồi, tôi không còn để tâm nữa.”
Anh rũ mắt xuống, giọng điệu như thể đang miêu tả một điều gì đó rất bình
thường.
Lâm Triết cuối cùng cũng không chịu được nữa, anh ấy chống đầu quay lưng
lại.
Biệt Chi dựa vào đầu giường, ngước mắt lên nhìn anh: “Là anh từng bảo tôi
đừng xuất hiện trước mặt anh nữa mà?”
“… Đúng, là tôi từng nói.”
Canh Dã chống tay vào giường cúi đầu xuống, dường như đang cười. Nhưng
tiếng cười ấy trầm khàn, đè nén, cảm xúc ẩn nhẫn quá mức khiến nó trở nên run
rẩy, nghe như tiếng khóc còn khiến người ta nghẹt thở hơn.
“Vậy nên em định ‘giết’ tôi sao?”
Biệt Chi không nghe rõ câu nói cuối cùng anh nuốt vào cổ họng.
Cô chỉ im lặng, sau đó đầu óc đã sốt cao một tuần từ từ bừng tỉnh.
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
Cô gái ngồi trên giường rũ mắt xuống, bỗng nhiên bật cười.
“Canh Dã, anh đang thương hại tôi đúng không?”
Thương hại cô vì đã thoát chết.
Cũng giống như năm đó Biệt Quảng Bình thương hại Lâm Tuyết Đường.
Nhưng tình yêu dựa trên sự thương hại có thể gọi là tình yêu không? Nó có thể
tồn tại được bao lâu?
“Đây chỉ là một tai nạn thôi.” Biệt Chi thở nhẹ, cố gắng cười một cách thoải
mái nhất, “Hơn nữa những bệnh vặt phải nhập viện như thế này không cần một
chú rể, em gái tôi có thể chăm sóc tôi. Đúng không, Liệu Diệp?”
Nói xong, Biệt Chi ngoảnh mặt quay lưng về phía Canh Dã, nháy mắt với Liệu
Diệp.
Liệu Diệp không chắc chắn, kéo dài giọng nói: “Em… có thể… không?”
“Là một luật sư, tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở.” Lâm Triết đang giả vờ chết
chen nửa người vào, “Nếu cần ký giấy phẫu thuật mà không có giấy tờ xác nhận
tình trạng người giám hộ khác, vậy thì phải là người thân, vợ chồng, cha mẹ,
con cái, anh chị em, ông bà, ngoại ông bà, v.v, chứ em họ như cô em đây không
nằm trong danh sách đó.”
Biệt Chi khựng lại.
Cô vẫn giữ nét mặt dịu dàng, nhưng ánh mắt lại có phần lạnh nhạt khi liếc nhìn
vị luật sư xuất hiện không đúng lúc này.
Sau đó, sắc mặt cô thoáng chút do dự.
“Lâm… Triết?”
“Là tôi.” Lâm Triết giữ nụ cười, “Lâu rồi không gặp, bạn học Biệt Chi.”
“Ừm, lâu rồi không gặp.” Biệt Chi lại quen thuộc với lời xã giao qua loa, “Cậu
làm luật sư rồi à, chúc mừng ——”
Chưa nói hết câu.
Bóng dáng Lâm Triết đã bị Canh Dã che khuất, người nọ nghiêng mặt liếc nhìn
Lâm Triết: “Lời chào hỏi không cần thiết, có thể để lại đến khi đám cưới nói
cũng được.”
Lâm Triết: “?”
Con chó cậu có nhớ tôi đang nói đỡ cho cậu không vậy?
“..?”
Biệt Chi càng không thể nào giữ được độ cong quen thuộc ở khóe mắt.
Sao lại đến đám cưới rồi?
Dường như cảm nhận được sự kháng cự của cô gái, Canh Dã quay người lại,
đôi mắt đen trầm nhìn cô: “Những lời tôi vừa nói không phải đùa cợt đâu ——
chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ bỏ qua mọi chuyện. Những lời em nói bảy năm
trước và cả những gì đã xảy ra gần đây, tôi có thể làm như không nhớ gì.”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
“Gần đây?” Liệu Diệp nghe mà ngơ ngác.
Ba người còn lại thì biết Canh Dã đang nói gì.
Lâm Triết nhìn bóng lưng Canh Dã, dừng lại vài giây, tầm mắt anh ấy dịch lên
trên, rơi vào mái tóc đen rối bời bị gió thổi tung của người thanh niên.
Không có sừng còn hơn là mọc sừng.
Đúng là đàn ông đích thực, dám đối mặt với mọi chiếc sừng trước hôn nhân.
Chậc.
Mà dưới ánh mắt đầy áp bức ấy, Biệt Chi dường như cũng sững sờ. Bởi vì trên
toàn thế giới chỉ có hai người họ biết rằng, bảy năm trước vì để anh rời đi, cô đã
nói những lời cay nghiệt đến mức nào.
[Canh Dã, đừng đến tìm tôi nữa.]
[Đừng hạ thấp lòng tự trọng nữa.]
Một là cô nghĩ rằng cô hiểu Canh Dã, hiểu anh bất trị đến mức nào, bản chất
anh kiêu ngạo và ngang ngược ra sao.
Cô đã nói những lời như vậy, làm sao anh có thể bằng lòng dưới tình huống
không biết bất kỳ sự thật nào lại một lần nữa móc trái tim như chưa từng bị tổn
thương và không hề phòng bị từ trong lồng ngực ra, đưa đến trước mặt cô?
Anh điên rồi sao?
Nỗi nghẹn ngào bất chợt dâng lên cổ họng, thiêu đốt cổ họng vốn đã khô khốc
vì sốt cao, tạo nên một cảm giác chua chát và ngứa ngáy không thể kiềm chế.
“Khụ khụ……”
Biệt Chi quay lưng, khom người xuống ho khan liên tục.
Liệu Diệp còn đang cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình bỗng tỉnh táo lại,
vội vàng đi lấy cốc nước trên tủ đầu giường, chỉ là người có đôi chân dài hơn đã
phản ứng nhanh hơn cô ấy.
Biệt Chi vừa cố gắng nhịn ho, vừa ấn vào đuôi mắt đỏ hoe, nhận lấy cốc nước
từ tay Canh Dã: “Cảm ơn — khụ khụ…..”
Cô gái vốn gầy gò vừa ho lên dữ dội đã không thể nào kiềm chế được, gần như
toàn bộ cơ thể đều run lên. Bàn tay đang cắm kim truyền dịch, kéo theo ống dẫn
truyền dịch cũng run theo.
Biệt Chi càng muốn nén xuống càng không thể nào nén xuống được, cô bực đến
mức muốn đưa tay kia lên che miệng mũi, cố gắng ngăn tiếng ho —–
Trước mắt bỗng tối sầm lại.
Bàn tay đang cắm kim truyền dịch của cô vừa muốn nâng lên đã bị người ta
không chút khách sáo nhưng lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay, siết chặt trong lòng
bàn tay.
Theo sau đó, cơ thể đang run rẩy theo tiếng ho của cô bị người đang khom lưng
kéo khẽ về phía trước.
“Cử động lung tung cái gì thế, bàn tay này cũng muốn cắm kim luôn đúng
không?” Canh Dã lạnh giọng nói, mu bàn tay tím tái của cô gái khiến anh chỉ
nhìn thôi cũng giật mình. Anh nhìn chằm chằm khoảng hai giây, sau đó mới
chuyển ánh mắt về khuôn mặt Biệt Chi, “Hay là bệnh sợ đau của em đã khỏi
hẳn rồi?”
Biệt Chi nghẹn tiếng ho, không thể nào biện giải, nhướng mí mắt đỏ hoe nhìn
anh.
Canh Dã bị ánh mắt đó kích thích đến mức dây thần kinh căng cứng.
Anh không chút nương tay ấn cô gái về phía trước một tấc, đến khi mặt mày cô
đủ cao để tránh khỏi tầm mắt của anh — dựa vào lợi thế chân dài, Canh Dã quỳ
một gối xuống mép giường, dễ dàng giữ lấy cổ tay và bờ vai gầy của Biệt Chi
trên giường bệnh, ép sát vào lòng mình.
Tiếng ho khẽ khàng của cô đối với anh chẳng khác nào con kiến muốn lay
chuyển cả ngọn cây.
Liệu Diệp đứng bên cạnh giường bệnh vô thức khen ngợi: “Tay vững vàng thật,
có cả hệ thống giảm sốc tự nhiên nữa, không làm bác sĩ phẫu thuật thật là uổng
phí.”
“Đúng vậy.” Lâm Triết đồng ý, “Nếu không thì sao có thể lái máy——”
Chữ “bay” chưa kịp thốt ra đã bị ngắt ngang.
Liệu Diệp nghi hoặc quay đầu lại: “Lái cái gì?”
“Mở, mở, mở* chai rượu.” Lâm Triết nói bừa, “Công việc phụ của cậu ấy là
làm thêm ở quán bar.”
(*chữ 开 vừa có nghĩa là lái trong lái xe, lái máy bay; vừa có nghĩa là mở trong
mở chai, lon…)
Liệu Diệp nhìn về phía Canh Dã với ánh mắt phức tạp và thương hại.
“Gì ấy nhỉ, đó không phải là loại công việc không đứng đắn đâu, chỉ là rất đơn
thuần, rất trong sáng…”
Lâm Triết còn chưa dứt lời đã bị Canh Dã quay đầu lại lườm mắt cắt ngang.
Chưa đợi anh ấy giải thích, Canh Dã lại liếc mắt nhìn ra ngoài.
So với khuôn mặt nam thần lạnh lùng sắc sảo, trông như kiểu một đêm đã có
lịch hẹn 10 lần nhưng vẫn còn khách hàng xếp hàng chờ đến lượt, thì thứ đến
sớm hơn là ——Từ “cút” được thể hiện rất rõ ràng.
“Gặp được Biệt Chi là vong ơn bội nghĩa ngay.” Lâm Triết lẩm bẩm, quay đầu
nhìn Liệu Diệp nở một nụ cười, “Này em gái, nhà vệ sinh ở đâu ấy nhỉ, cô có
thể dẫn đường cho tôi không?”
“Ngay chỗ góc đó.”
Liệu Diệp vô thức giơ tay, vô tình đụng phải ánh mắt của Lâm Triết hướng về
phía cô gái đang ho và thanh niên che chở cô bên giường bệnh.
Cô ấy lập tức phản ứng lại: “Ồ, đi thôi, tôi dẫn anh đi.”
Biệt Chi muốn giữ Liệu Diệp lại, nhưng ngón tay cô chưa kịp nhấc lên đã bị
Canh Dã rũ mắt nhìn xuống, lạnh lùng trấn áp.
Cho đến khi cô kìm nén tiếng ho trước mặt anh, thở đều đều lại.
Lúc này Canh Dã mới buông lỏng ngón tay, như thể chưa từng có bất kỳ sự tiếp
xúc thân mật hay mơ hồ nào, lãnh đạm đứng trở lại bên giường. Đôi chân dài
cách mép giường đến mười mấy phân, kết hợp với đôi mắt của anh, thoạt nhìn
rất xa cách khó gần.
——Nếu không phải những lời “cầu hôn” vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai.
Còn Biệt Chi, sau khi kìm lại được tiếng ho, cô đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ áo
đang phanh rộng của chiếc áo khoác da moto của anh.
“Anh, đang mặc cái gì vậy?”
Khóa kéo kim loại cọ vào lòng bàn tay khiến Biệt Chi đau nhói, nhưng cô
không quan tâm.
Trong khoảnh khắc tỉnh táo trước đó, ở khoảng cách gần như vậy, cuối cùng cô
cũng nhận ra trang phục khác thường của anh. Gần như là vô thức, trong lòng
Biệt Chi lập tức dâng lên nỗi sợ hãi không thể kìm nén.
Cho dù đã bảy năm.
Buổi sáng ngày lễ trưởng thành, cô nghe thấy tin tức về cuộc đua xe moto trên
đường núi vòng quanh, nỗi sợ hãi khủng khiếp đó vẫn có thể bao trùm cô trong
nháy mắt.
“….”
Canh Dã đột ngột khựng lại.
Nếu lúc này Biệt Chi còn tỉnh táo, cô sẽ phát hiện ra vẻ mặt của thanh niên đang
hơi nghiêng đầu có một chút bối rối mơ hồ.
——Canh Dã vừa rồi đã tạm thời quên đi thiết lập nhân vật của mình.
Với một nhân vật nghèo khó như vậy mà đi cầu hôn thì dường như càng giống
như lợi dụng người khác hơn nhỉ?
Nếu anh thành thật với cô….
[Chủ thớt có thể tự hỏi bản thân, nếu anh ta không nghèo khó mà giàu sang thì
bạn sẽ làm gì?]
[Tôi sẽ trốn đi, không bao giờ gặp lại anh ta nữa.]
Câu trả lời của Biệt Chi trong bài đăng hỏi đáp bỗng chốc đã đánh tan ý định
của Canh Dã.
Người thanh niên hơi nghiêng đầu, không nhìn cô gái trên giường bệnh nữa.
“Quần áo đi mượn. Không phải của tôi.”
“Anh lại đi đua xe à?” Biệt Chi cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lạnh hơn cả cái
đêm sốt cao, cô không thể quên được tin tức những người trẻ tuổi chết trong
đống sắt vụn, những hình ảnh rùng rợn đó vẫn in đậm trong ký ức.
Nỗi sợ hãi khủng khiếp như muốn đóng băng cô trong nitơ lỏng, khiến đồng tử
cô run lên: “Canh Dã, anh thiếu tiền đến mức đó sao?”
Canh Dã nhíu mày, cúi đầu quay lại, nhìn thấy đôi mắt tinh tế của cô gái ngước
lên, ánh mắt đó chứa đầy sự hoảng sợ đến mức sắp vỡ tan.
Lời từ chối đã đến bên môi đột nhiên dừng lại. Ánh mắt của thanh niên đột
nhiên tối sầm lại.
Anh biết làm vậy là hèn hạ vô sỉ, nhưng anh không thể kìm nén.
“… Đúng vậy, tôi thiếu tiền.”
Anh kéo dài giọng, nhạt nhẽo vô tâm. Sau đó anh chống tay lên giường bệnh
bên cạnh chân cô, cúi người xuống.
“Cứu tôi một mạng nhé, bạn gái cũ?”
Con ngươi run rẩy của Biệt Chi thoáng tối xuống: “Cứu thế nào?”
“Kết hôn.”
Như một sự dự tính từ lâu, Canh Dã khẽ cong môi, giọng điệu chơi đùa nhẹ
nhàng.
“Trước khi tôi thối rữa trong bùn, em hãy kết hôn với tôi.”
Sau đó là một khoảng lặng kéo dài.
Cô gái cúi đầu cuối cùng cũng lên tiếng: “Tôi không thể.”
Canh Dã sửng sốt.
Mấy giây sau, anh như tự giễu rũ mắt xuống, hàng mi dài và dày che khuất đôi
mắt, im lặng đứng dậy.
Lại một lần nữa.
Canh Dã thầm đếm trong lòng.
Trước mặt cô, anh lại một lần nữa đánh giá cao bản thân, rồi lại một lần hạ thấp
bản thân.
“…Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.”
Canh Dã ngẩng đầu lên liếc nhìn qua đỉnh đầu cô, bình truyền dịch treo lơ lửng
chắc chỉ còn vài phút nữa là hết. Anh quay đầu nhìn quanh phòng cấp cứu. Y tá
không có ở đây, muốn rút kim chỉ có thể đến trạm y tá tìm người.
Canh Dã xoay người định cất bước rời đi— thế nhưng anh không thể xoay
người.
Người thanh niên cúi đầu, theo bàn tay đang nắm chặt áo khoác da của mình
nhìn thẳng vào Biệt Chi đang cúi đầu không rõ nét mặt.
“Buông tay.”
Canh Dã cất giọng mệt mỏi.
Vừa “hạ thấp bản thân” cầu hôn bị từ chối, anh mà không tự điều chỉnh nhịp thở
20 lần một giây thì phải nói là anh rất bình tĩnh.
Chỉ là câu nói “Tôi đi gọi y tá cho em” không thể thốt ra.
Biệt Chi ngẩng mặt: “Tôi không thể kết hôn với anh.”
“Nghe thấy rồi, tôi đâu có điếc.” Canh Dã nhếch môi chế giễu, “Hay là tôi tìm
cho em cái loa để em phát thanh khắp bệnh viện nhé?”
“Nhưng chúng ta có thể hẹn hò.”
Canh Dã khựng lại, hàng mi dài khẽ run bỗng nhiên nhướng lên: “Cái gì?”
Liệu Diệp và Lâm Triết đúng lúc này trở về.
Trước khi đi Mao Đại Ninh đã lấy số điện thoại của Liệu Diệp. Điện thoại của
Biệt Chi bị hỏng, cô ấy bèn gọi đến điện thoại của Liệu Diệp, có việc muốn nói
với Biệt Chi.
Liệu Diệp vốn định đến đưa điện thoại, nhưng vừa đến bên tấm rèm đã bị Lâm
Triết vừa nhận ra bầu không khí bất thường kéo lại.
Bên cạnh giường bệnh đang im lặng.
Như một loại tra tấn hành hạ từng chút một, Canh Dã khẽ nuốt nước bọt, cố
gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ hờ hững và bình tĩnh hơn.
Người thanh niên dường như khá thờ ơ hỏi một câu: “Ý em là sao?”
Biệt Chi nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thể hẹn hò, có thể phát sinh quan hệ, tôi sẽ
chịu trách nhiệm về vấn đề ăn ở của anh. Nhưng tôi không thể kết hôn với anh,
yêu đương cũng tốt nhất là không nên.”
Sau tấm rèm.
Liệu Diệp: “?”
Lâm Triết: “?”
Bên cạnh giường bệnh, Canh Dã im lặng vài giây, tức giận đến mức cười khẽ.
“….Hay em nói thẳng là muốn bao nuôi tôi đi.”
Trái tim siết chặt của Biệt Chi đến lúc này đã bình tĩnh trở lại. Cô ngẩng mặt,
đôi mắt hổ phách như viên pha lê trong suốt nhất thế gian, ánh sáng điểm xuống
đều bị khúc xạ thành những mảng màu lung linh khiến người ta chìm đắm.
Cô bình tĩnh hỏi: “Vậy anh đồng ý chứ?”
Canh Dã khẽ nheo mắt.
Anh có sống mũi cao, hốc mắt lại rất sâu, đường nét sắc sảo, khi không cười thì
ngay cả đôi mắt đào hoa kia cũng trở nên lạnh lùng.
Sự bốc đồng thời niên thiếu kia không hề giảm đi, chỉ là đã ẩn giấu.
So với bảy năm trước, giờ đây anh đã là một người đàn ông trưởng thành, khí
thế lúc không còn cố ý kìm nén chỉ càng thêm uy nghiêm.
Nhưng thật kỳ lạ, cô gái trước mắt lúc nào cũng yếu đuối hơn anh, song dường
như chẳng bao giờ biết sợ hãi trước mặt anh.
Chính vì vậy, cô mới dám nói ra những lời táo bạo như thế, còn không né tránh
mà ngẩng mặt lên im lặng nhìn anh.
“Sao em làm được hay vậy?”
Ánh mắt lạnh lùng của Canh Dã pha lẫn tức giận, như ngọn lửa bùng cháy trên
băng.
Anh đưa tay lên, ngón tay thon dài nâng đỡ gò má cô, ngón cái nhẹ nhàng ấn
vào đuôi mắt trắng nõn như cánh bướm của cô.
Chỉ chạm nhẹ rồi rời đi.
Canh Dã buông tay, khẽ cười khẩy, giọng điệu chế giễu xen lẫn đùa cợt,
nghiêng đầu nhìn cô: “Có thể dùng ánh mắt vô tội như vậy để nói ra những lời
vô cùng bẩn thỉu.”
Giọng anh rất lạnh, xa cách và hờ hững.
Chắc chắn là anh rất ghét cô.
Biệt Chi suy nghĩ giây lát, nghiêm túc lặp lại: “Anh đồng ý chứ?”
“…”
Không khí chết lặng.
Bên kia tấm rèm mỏng manh, giữa dòng người tấp nập ồn ào trong bệnh viện có
hai người đứng nép mình cố gắng lắng nghe từng tiếng nói, cuối cùng Lâm Triết
không thể nhịn được nữa.
Anh ấy bất mãn thì thầm: “Cũng chỉ có Biệt Chi mới khiến Canh Dã có thể
nhẫn nhịn nghe lần thứ hai, nếu là người khác, cậu ấy sẽ… “
Chưa nói hết câu.
Bên trong tấm rèm.
“Được.”
Người thanh niên lười biếng cất tiếng, trong giọng nói khàn khàn nhạt nhẽo lộ
ra chút hoang dại, tự do phóng khoáng: “Tôi sẽ cân nhắc.”