anh ra, giơ lên trông như muốn đánh người.
Nhưng lại không rơi xuống.
Cô ta không dám.
Cũng không hiểu lý do vì sao. Người đàn ông đẹp trai nhưng cực kỳ đáng ghét
này sau khi nói xong lẽ ra phải quay người đi, nhưng đột nhiên anh dừng lại ở
đó, đứng im bất động, như thể không nhìn thấy cô ta và cánh tay đang giơ lên
của cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào bãi đậu xe tối tăm phía sau cô ta không chớp
mắt.
Đôi mắt anh đen như mực, vốn đã khô khan lạnh lùng, thế nhưng chỉ trong giây
lát, màu mực đậm trong mắt anh đột nhiên ướt át, cuồn cuộn. Hệt như vừa thấm
đẫm một cơn mưa đêm.
Thế là những vết tích cũ kỹ đều tỉnh giấc, như hóa thạch sống động, ghi lại nỗi
đau thương, tuyệt vọng và điên cuồng của anh trong quá khứ.
Bùn đất sạt lở, đê đập vỡ tung, con quái vật ẩn sâu trong đáy mắt anh gầm rú,
mang theo mùi tanh thò móng vuốt mập mạp đầu tiên ra ngoài.
Cô gái lái Porsche không nhịn được quay đầu theo ánh mắt của người đó, thấy
chiếc xe thể thao của mình, sau đó là chiếc xe nhỏ màu trắng không mấy nổi
bật.
Cửa sổ ghế lái đã được kéo lên. Phim cách nhiệt che kín bên trong, chỉ nhìn
thấy bóng người mờ ảo.
Người đàn ông hoàn toàn phớt lờ cô ta, chỉ tập trung nhìn vào người trong xe,
không chớp mắt. Giống như sợ chớp mắt một cái là chiếc xe cùng người bên
trong sẽ “phụt” một tiếng, vỡ vụn như bong bóng dưới nắng, không thể tìm thấy
nữa.
Nhận thức này khiến cô gái lái Porsche cắn chặt môi, hừ một tiếng: “Giả vờ cái
nỗi gì chứ, chẳng qua chỉ là một thằng rửa xe thôi mà!”
Cô ta quay đầu lên xe.
“Bộp!!”
Cửa xe đóng sầm lại, vang vọng cả trời.
Cùng với đó là sự dữ tợn thoáng qua trong mắt Canh Dã.
Bên trong chiếc xe nhỏ màu trắng, ngay giây phút nhận ra Canh Dã, Biệt Chi đã
vô thức tránh mắt, lúc này cô cuối cùng cũng ghép lại được những mảnh vỡ ý
thức vừa trải qua một vụ nổ.
Là Canh Dã.
Thật sự là anh.
Anh luôn có một khả năng, đó là có thể dùng thái độ lười biếng, tùy tiện và thờ
ơ nhất để dễ dàng làm tổn thương người khác sâu sắc nhất.
Biệt Chi ấn mạnh nút đóng cửa sổ, dường như không nhận ra cửa sổ đã được
đóng kín, cô lại không thể kiểm soát được dòng suy nghĩ của mình.
Hôm đó là lần gặp mặt thứ hai của họ, ở quán nước giải khát bên ngoài trường
học mới của cô. Sau khi được anh cứu, cô lại tận mắt chứng kiến anh là một kẻ
tồi tệ như thế nào.
Ngồi ngay giữa hàng ghế cạnh cửa sổ quán nước giải khát, người em họ con của
cậu cô bồn chồn mân mê chiếc thìa, vừa liếc trộm về phía đám con trai đang
cười đùa ầm ĩ ở chiếc bàn trong góc, vừa kể cho cô nghe về cậu học sinh nổi
loạn nhất trường luôn thu hút mọi ánh nhìn đó.
Em họ cô là một học sinh giỏi, thế mà khi nhắc đến cậu thiếu niên hư hỏng và
nổi tiếng xấu xa ở trường tư thục, giọng nói của cô bé lại nhỏ nhẹ, vừa tự hào
vừa khinh thường, nhưng không thể giấu được ánh mắt theo dõi từng cử động
của anh.
Không cần em họ nói thì Biệt Chi cũng sẽ chú ý, ai bảo anh có một mái tóc
vàng rực rỡ và nổi loạn như vậy chứ. Ngày đó trong con hẻm tối không để ý,
bây giờ dưới ánh nắng lại chói lóa vô cùng. Huống chi khuôn mặt dưới mái tóc
vàng đó cũng mang những đường nét thanh tú, xuất chúng, thu hút sự chú ý
nhất. Mặt mày đầy vẻ lười biếng, phần lớn thời gian đuôi mắt luôn rũ xuống,
nhìn người khác với ánh mắt thờ ơ nhưng lại khiến những người nhìn anh
không thể rời mắt.
Mâu thuẫn bùng nổ trong nháy mắt.
Một cô gái thân mật khoác tay bạn trai đi qua cửa kính của quán nước giải khát
không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, kéo người lại,
mặt lạnh tanh, mắt đỏ hoe, đứng trước bàn của cậu thiếu niên tóc vàng.
“Canh Dã!!”
Trên bàn đang nói đùa vui vẻ, Canh Dã thản nhiên ngước mắt giữa đám đông,
lông mi dài như lông vũ, khóe môi mỏng mím lại, trong chốc lát có thể nghe
thấy tiếng kim rơi.
Biệt Chi tưởng đó là một cuộc hẹn đánh nhau, muốn nói rằng hóa ra những
thiếu niên hư hỏng cũng không phân biệt nam nữ.
Cô nghe thấy em họ của mình ghé sát vào tai cô: “Người vừa vào là bạn gái của
Canh Dã đấy.”
“?”
Biệt Chi đang cắn một miếng đá lớn, không giữ được nên đành để trôi tuột
xuống cổ họng. Cô quay đầu nhìn lại một lần nữa, xác nhận rằng cô gái đó đang
khoác tay một chàng trai khác.
Một cú sốc mới đến từ trường trung học tư thục.
“Tớ đã nắm tay cậu ấy đi qua đây vài lần rồi mà cậu thậm chí còn không nhìn tớ
lấy một cái! Cậu thực sự không quan tâm tớ đi ra ngoài với ai sao? Ngay cả khi
tớ ngoại tình cậu cũng không quan tâm!”
Giọng cô gái rất lớn, có thể nhận ra cô ta đã hoàn toàn mất lý trí, tức giận và
thất vọng.
Tình cảnh có phần khó coi, ngay cả mấy chàng trai bên cạnh Canh Dã cũng đổi
sắc mặt, cau mày đứng dậy định chửi lại. Nhưng chưa kịp chỉ vào mặt “kẻ ngoại
tình”, cánh tay được giơ lên từ bên cạnh đã ấn xuống vai, đẩy về phía sau.
Ngón tay của chàng trai thon dài, sắc bén, khi hơi cong lại đẹp như một tác
phẩm nghệ thuật không thể chạm nước.
Ngay cả sự lười biếng khi chưa tỉnh ngủ trong đôi mắt cũng không hề giảm bớt,
anh rõ ràng là tâm điểm của cơn bão nhưng lại tách biệt với mọi người trong
cuộc.
Anh lùi lại một chút, dựa vào ghế sofa.
Cỗ máy điều hòa cũ kỹ thổi ra luồng gió, khiến mái tóc vàng óng ánh bị nắng
chiếu rọi của anh hơi bay lên, lộ ra đôi lông mày và sống mũi cao thẳng rõ ràng.
Canh Dã nở nụ cười nhàn nhạt, thờ ơ, giọng nói trong trẻo không lộ chút cảm
xúc nào, càng khiến anh trông đáng ghét.
“Muốn thế nào, nói đi.”
Thái độ này hoàn toàn chọc giận cô gái kia: “Cậu thực sự không quan tâm đến
tớ sao? Vậy thì chia tay đi!”
“Được.”
“Cái gì?”
Gương mặt cô gái tái nhợt, trợn tròn mắt.
“Nghe lời cậu… không phải là muốn chia tay sao?”
Chàng trai cuối cùng cũng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, nâng cơ thể mệt mỏi như
không có xương lên, anh cầm một chiếc cốc thủy tinh, lắc lắc về phía cô gái, hơi
nước trên thành cốc ngưng tụ thành những giọt nước, chảy xuống từ ngón tay
thon dài của anh rồi rơi xuống đất.
Anh thờ ơ lau đi, khẽ cười.
“Vậy chúc cậu và bạn trai vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”
Cộp.
Khối băng va vào thành cốc, trong veo, sạch sẽ.
….
“——Cốc cốc.”
Cửa sổ xe đột nhiên bị ai đó gõ.
Mí mắt Biệt Chi run rẩy, ngước nhìn.
Cửa sổ xe tối đen như một đường phân cách giữa ký ức và thời gian, chia cắt
quá khứ và hiện tại. Bên trong xe, cô đang chìm đắm trong quá khứ. Còn bên
ngoài xe, dáng người của chàng trai đã thoát khỏi màu sắc xưa cũ, cao ráo thanh
tú, hơi cúi người, ngón tay thon dài gõ lên cửa sổ xe của cô, lông mày và đôi
mắt đều mang dáng vẻ thanh niên.
Vừa lạ vừa quen, chỉ là trong mắt anh không còn sự nhiệt tình như muốn thiêu
rụi cô thành tro bụi trong ký ức nữa, anh nhìn cô một cách lạnh lùng, xa cách.
Biệt Chi rõ ràng là muốn bỏ chạy, nhưng vào lúc này, dưới ánh mắt mà người
đó không thể nhìn rõ hình dáng của cô, cô hạ cửa sổ xe xuống.
Giống như ranh giới thời gian biến mất vào lúc này.
Người trong cơn ác mộng đang ở rất gần.
Biệt Chi không chớp mắt, thu hết vào tầm mắt.
Canh Dã ngày trước luôn chê lông mi của mình dài và cong, nhiều lần muốn cắt
ngắn, nhưng Biệt Chi lại thích độ cong mềm mại khi nó chạm vào đầu ngón tay,
cho nên anh mặc kệ.
Bây giờ đã bảy tám năm rồi, vẫn rất dài, rất đẹp. Tiếc là quyền được chạm vào
nó không còn thuộc về cô nữa, không biết đã thuộc về ai.
“…Rửa xe?”
Âm thanh rung động như lưỡi kiếm sắc bén nhất không làm chảy máu, sạch sẽ
và dứt khoát cắt ngang sự tĩnh lặng, trong veo đến mức không để lại dư vị.
Người đàn ông ấy móc vào thắt lưng, mắt híp lại, không nhìn cô, dường như
đang đánh giá bùn đất bám đầy trên xe cô. Giọng điệu lạnh nhạt và xa cách.
Có lẽ anh không nhận ra cô.
Cũng đúng, bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu những người xinh đẹp, oanh yến
vây quanh, bất kể là giàu sang hay nghèo khó.
Biệt Chi siết chặt các ngón tay, giấu chúng trong xe nơi anh không nhìn thấy:
“Ừm.”
Cô ngước nhìn người đàn ông bên ngoài, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.
Anh đứng gần, khiến mọi thứ mờ ảo trong bóng tối trở nên rõ ràng.
Hóa ra trên người anh không phải là bộ quần áo nhân viên mà là một chiếc áo
thun dệt kim mỏng màu đen. Cổ áo rộng thùng thình để lộ phần xương quai
xanh gợi cảm và sắc sảo, cùng với lồng ngực nhấp nhô đầy quyến rũ, nhưng
không để lộ hết, phần còn lại ẩn khuất trong lớp áo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được L à n T r u y ệ n thực hiện và đăng tải miễn
phí tại web s i te l a n t r u y e n. v n. Xin lưu ý là chúng tôi không đăng truyện
ở bất kỳ một nền tảng nào khác ngoài web l a n t r u y e n. v n. Chúng tôi rất
mong các bạn hãy là những độc giả văn minh, đọc truyện tại web chính chủ để
ủng hộ nhà chuyển ngữ và theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.
Cùng ẩn đi còn có một sợi dây đen treo trên cổ anh, chỉ là không biết dây đeo
gì.
Vạt áo có lẽ hơi vướng víu, phần trước được thắt lưng giữ lại, phác họa ra vòng
eo thon gọn. Không biết có phải do nước rửa xe làm ướt hay không mà một nửa
áo dính vào bụng, đường cong cơ thể cũng ẩn hiện theo.
Những ngón tay gầy guộc hơi cong lên, hờ hững móc vào thắt lưng.
Biệt Chi nhìn chăm chú, không biết có phải ảo giác hay không mà cô thấy dưới
ánh mắt của cô nó hơi run lên.
“Nhìn nữa là tính tiền đấy.” Bên ngoài xe, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ
trên cao, không thể phân biệt được có chứa sự chế giễu hay không.
“Bao nhiêu?”
Biệt Chi vô thức thốt ra, sau khi nói xong, cô muốn cắn lưỡi mình.
“…”
Trong sự im lặng kỳ lạ.
Máy điều hòa không khí của bãi đậu xe ngầm càng gầm rú, xa xa hình như có
tiếng còi báo động của xe hơi, mơ hồ không rõ.
“Được.” Người đàn ông dường như cười khẩy nhẹ, điếu thuốc chưa châm lửa
đang kẹp giữa ngón bị bẻ gãy một cách thảm hại, “… Tiến bộ rồi nhỉ.”
Biệt Chi không nghe thấy nửa câu sau.
Bề ngoài cô không thay đổi, nhưng bên trong đã gần như cháy thành tro.
“Tôi muốn hỏi, rửa xe bao nhiêu tiền.”
“……”
Những ngón tay trắng lạnh cong lên, bật một cái. Điếu thuốc bị bẻ gãy bay vào
thùng rác gần đó. Bàn tay thu lại, tùy ý đặt lên tấm bảng nghiêng nghiêng bên
cạnh xe.
Gói dịch vụ rửa xe ——
Rửa tiêu chuẩn: 30 tệ.
Rửa tỉ mỉ: 50 tệ.
Viết bằng phấn, từng nét ngang, nét dọc, nét sổ, nét móc đều mạnh mẽ lại phóng
khoáng, giống như con người anh.
Biệt Chi không thể nhầm, là Canh Dã viết.
Vậy là anh thực sự đang làm việc tại tiệm rửa xe trông có vẻ sắp đóng cửa này,
nhưng làm sao có thể…
Suy nghĩ của Biệt Chi dần trở lại, bản năng thúc giục cô, cô định mở miệng hỏi
điều gì đó.
Điện thoại trong xe đúng lúc đó rung lên.
Biệt Chi quay đầu nhìn vào trong xe. Trong bóng tối, chiếc điện thoại nằm trên
ghế phụ sáng màn hình, hai chữ “Văn Tuyên” quá rõ ràng.
Trong khoảnh khắc đó, Biệt Chi đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, như thể có một
con thú dữ hôi thối đang âm thầm tiến lại gần. Cô vô thức cảm thấy căng thẳng.
Nhưng cũng chỉ là ảo giác trong khoảnh khắc, ngay lập tức biến mất.
Biệt Chi cầm điện thoại, khi nghe máy, người đàn ông bên ngoài dường như đã
mất hết kiên nhẫn, nghiêng người quay lưng về phía cô, tựa vào tấm bảng dựng
đứng.
Ở xa xa vang lên tiếng máy móc gầm rú, còn gần đó thì vẫn rất yên tĩnh, chỉ có
tiếng nói dịu dàng và mềm mại của cô gái thoát ra khỏi cửa sổ xe. Là sự mềm
mại bẩm sinh, như lụa tơ tằm tinh tế và đắt tiền nhất, thậm chí có chửi mắng ai
thì cũng như một sự nũng nịu tự nhiên không cần cố gắng.
“Ừm, tôi đến rồi.”
“Tầng B3… Không cần, anh đừng xuống, tôi tìm được.”
“Được, lát nữa gặp.”
“…”
Biệt Chi cảm thấy lúc này mình như một xác sống, cơ thể chỉ hoạt động theo
bản năng, ý thức lang thang ở một nơi nào đó không rõ.
Cô im lặng bước xuống xe, tay vịn vào cửa, nhìn theo bóng lưng đã quay trở lại
cửa tiệm, móng tay cào vào thịt.
“Này anh… tôi sẽ để xe ở đây, một tiếng sau quay lại lấy.”
Giọng cô khẽ khàng như sợ người kia không nghe thấy, còn thêm một câu.
“Được chứ?”
Bụp.
Canh Dã dựa vào tường, nửa người khuất trong bóng tối, không biết từ lúc nào
đã ngậm một điếu thuốc chưa châm giữa đôi môi mỏng.
Biệt Chi chỉ cảm thấy người kia như lười nói chuyện với cô. Im lặng khoảng hai
giây, anh mới quay đầu liếc nhìn cô, ánh mắt ẩn trong bóng tối mơ hồ, cảm xúc
hỗn tạp không thể nhìn rõ. Có lẽ là lạnh nhạt, thờ ơ.
Anh cầm súng phun xịt rửa xe trong tay, buông xuống rồi gõ nhẹ vào chân
tường coi như đáp lại.
Sau một cái nhìn, chút ánh mắt ban ơn ấy cũng thu lại.
Lời nói sắp bật ra khỏi miệng, cuối cùng bị Biệt Chi cắn chặt đầu lưỡi, nuốt
xuống.
Cô cố gắng xoay người, xách túi đi về phía thang máy của trung tâm thương
mại.
Đừng quay đầu lại, giữ chút thể diện đi.
Lúc trước là cô bỏ người ta một cách dứt khoát không chút lưu luyến gì, giờ còn
mặt mũi nào đi hỏi Canh Dã rằng anh còn nhớ cô không. Anh có nhiều bạn gái
cũ như vậy, đâu thiếu gì một người như cô. Huống hồ theo những gì cô từng
chứng kiến thì Canh Dã vốn là người phóng khoáng, chẳng mấy khi để tâm, có
lẽ đã sớm quên cả tên cô rồi.
Biệt Chi cũng không biết mình đã vào trung tâm thương mại như thế nào.
Tỉnh táo lại, cô đã đứng trước thang máy tầng bốn của trung tâm thương mại,
những mảng gạch men trắng sữa được trang trí hoa văn trải dài đến tận nơi xa,
ánh đèn rải rác như dòng nước chảy qua chân cô.
“…..Biệt Chi?”
Giọng gọi của Phí Văn Tuyên vang lên bên cạnh, không biết đã là lần thứ mấy.
“Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ nên mất tập trung.” Biệt Chi đoán được tình hình từ
sự nghi ngờ của đối phương, cong mắt xin lỗi, “Để anh đợi lâu rồi nhỉ?”
“Không không, tôi cũng vừa đến.”
Phí Văn Tuyên có vẻ hơi ngượng ngùng vì đã lâu không gặp cô, nhưng chỉ
thoáng chốc, anh ta đã điều chỉnh lại: “Đàng ra phải hẹn em ra ngoài gặp mặt từ
sớm, nhưng sợ em vừa về chưa kịp hồi phục. Nếu không phải giáo viên nói hôm
nay em đến trường, tôi cũng không dám chủ động hẹn em.”
“Không sao, tôi cũng ở nhà chán rồi.”
Biệt Chi cười, đi theo anh ta đến nhà hàng đã hẹn.
Trong nhà hàng.
“Hồ sơ nhận chức đã hoàn tất rồi chứ?”
Phí Văn Tuyên đóng thực đơn đã chọn lại rồi đưa cho nhân viên phục vụ, sau đó
nhìn Biệt Chi đối diện, quan tâm hỏi.
Im lặng hai giây, Biệt Chi rời mắt khỏi màn hình điện thoại di động tối đen, vẫn
mỉm cười không chút tì vết: “Ừm.”
Cô có vẻ hơi mất tập trung.
Phí Văn Tuyên chỉnh lại chiếc kính gọng vàng, nhanh chóng xóa đi suy nghĩ
này, mỉm cười rót trà cho cô: “Em là sinh viên đứng đầu ngành tâm lý học ở Đại
học Chicago. Em không chỉ hạ cố trở về Trung Quốc để theo đuổi sự nghiệp của
mình mà còn đến Đại học Sơn Hải để làm cố vấn học tập, thầy giáo cảm thấy
tiếc cho em.”
“Tôi muốn ở lại trường một thời gian, còn sau đó thế nào thì tôi vẫn chưa nghĩ
kỹ.”
“Ngành tâm lý học ở Trung Quốc không dễ làm việc, sao chưa nghĩ kỹ mà em
đã về nước rồi?” Phí Văn Tuyên cố chịu đựng sự nghi ngờ trong lòng, bông
đùa: “Chẳng lẽ ở đây có người khiến em hoài niệm?”
Phí Văn Tuyên đang thử thăm dò, không khỏi nín thở.
Cô gái mà anh ta đang nhìn dường như không nhận ra điều đó. Đầu ngón tay
của cô lần theo mép ly thủy tinh rồi dừng lại, không biết đang nghĩ gì, nhưng
khóe môi lại nhếch lên hờ hững: “Có lẽ…vậy.”
Phí Văn Tuyên đột nhiên trở nên lo lắng.
Anh ta gặp Biệt Chi ở Đại học Chicago. Hai người học cùng chuyên ngành và
cùng một người cố vấn, bản thân anh ta cũng có thể được coi là đàn anh của cô.
Anh ta biết mối quan hệ trong gia đình Biệt Chi không mấy tốt đẹp, ở Trung
Quốc cô cũng có ít bạn bè. Cách đây hai năm khi anh ta quyết định trở về Trung
Quốc để tiếp quản bệnh viện gia đình, anh ta vẫn có chút hối tiếc và lo sợ sẽ
không có cơ hội gặp lại cô nữa, không ngờ rằng chưa đầy hai năm sau cô cũng
trở về Trung Quốc.
Phí Văn Tuyên nhớ thầy giáo từng đề cập rằng mẹ của Biệt Chi đã chết vì bệnh
từ nhiều năm trước, mối quan hệ với bố cũng không mấy tốt đẹp, đối phương đã
có gia đình riêng ở trong nước. Nếu cô vì người nào đó mà quay về nước, vậy
chẳng lẽ là…
Lòng bàn tay của Phí Văn Tuyên đổ mồ hôi, anh ta vô thức nắm lấy chiếc khăn
ăn trên đùi, ngước mắt lên: “Biệt Chi, thực ra tôi cũng——”
“Đàn anh, món ăn nhẹ trước bữa tối này rất ngon, anh ăn thử xem.”
Cô gái dường như vô tình trì hoãn câu nói của anh ta, đôi mắt cong cong, vẻ hài
lòng với một món ăn hiện rõ trên gương mặt đầy sống động và xinh đẹp.
Cơ hội để tỏ tình chỉ thoáng qua.
“Được, chỉ cần em thích là được.” Phí Văn Tuyên tiếc nuối từ bỏ, mỉm cười
cầm đũa lên gắp một miếng rồi cúi đầu nếm thử.
Người đàn ông trẻ tuổi cúi đầu xuống, vậy nên anh ta không thể nhìn thấy được
trên tấm kính cửa sổ đang phản chiếu gương mặt chứa đựng cảm xúc phức tạp
của cô gái, chúng như màu nước trên lụa ướt, thoáng chốc đã hòa tan rồi thấm
ra, cuối cùng biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết.
Cô buồn chán lơ đãng nhìn vào màn hình điện thoại tối đen.
…Mày đang mong chờ điều gì chứ?
Canh Dã không biết số điện thoại di động mới của cô. Chiếc điện thoại ngày
trước sau khi cô ra nước ngoài đã bị rơi xuống biển.
Anh nhìn cô như một người xa lạ, anh đã quên cô từ lâu rồi.
Bỏ đi.
“Brum brum.”
Điện thoại di động đột nhiên sáng lên khiến nhịp tim của Biệt Chi lỡ mất một
nhịp. Đôi mắt cô cụp xuống, cầm điện thoại vào lòng bàn tay mới nhận ra đó là
số của người liên hệ ở khoa nhân sự của Đại học Sơn Hải.
“…Chị Cầm.”
Đôi mắt của Biệt Chi mờ đi, trả lời điện thoại.
Nửa phút sau, cô cúp điện thoại, nhìn Phí Văn Tuyên với vẻ có lỗi: “Đàn anh,
bên phía nhà trường nói 8h30 tối nay có lớp đào tạo cố vấn. Họ quên báo trước
cho tôi biết.”
Biệt Chi bật màn hình lên, cau mày nhìn con số 7:36 phía trên: “Xin lỗi nhé,
chắc là tôi phải vội đến đó ngay rồi.”
“À, đột ngột thế sao? Vậy tôi tiễn em nhé?”
“Không cần, tôi có lái xe…”
Biệt Chi vừa rời khỏi chỗ ngồi bỗng cứng đờ.
Phí Văn Tuyên chú ý tới: “Sao vậy Biệt Chi?”
“Không sao, tôi chỉ chợt nhớ ra là xe của tôi đang ở tiệm rửa xe ở bãi B3 thôi.”
Biệt Chi ngước mắt lên, vén sợi tóc mái che khóe mắt ra sau tai, “Đàn anh, có
thể phiền anh giúp tôi… nói một tiếng với người ở tiệm rửa xe không?”
“Vậy sao, thế tôi sẽ lái xe về giúp em nhé?”
Phí Văn Tuyên tiếp chủ đề một cách rất tự nhiên: “Bây giờ em đang sống ở khu
nào? Có thể gửi địa chỉ của mình vào điện thoại di động của tôi không?”
Biệt Chi muốn từ chối, nhưng cô không chắc buổi giảng sẽ kết thúc lúc mấy
giờ, liệu cô có thời gian để về trước khi trung tâm thương mại đóng cửa hay
không. Ngẫm nghĩ giây lát, cô chỉ có thể gật đầu: “Vậy đành nhờ đàn anh giúp
tôi lái xe về nhé. Về phần bữa tối, sau này tôi sẽ tìm cơ hội mời lại, coi như xin
lỗi đàn anh.”
Phí Văn Tuyên lập tức điều chỉnh lại nỗi thất vọng vì cuộc hẹn hò thất bại, mỉm
cười tiêu chuẩn và hài hước: “Được, vậy tôi sẽ đợi nghe sự sắp xếp của em.”
–
Tầng B3, tầng hầm để xe.
Chiếc Cullinan đen tuyền với những đường nét cứng cáp từ từ dừng lại bên
ngoài tiệm rửa xe. Ánh đèn đã tắt. Tia sáng cuối cùng lướt qua thân xe có cảm
giác vô cùng áp bức rồi biến mất hoàn toàn, giống như một con thú hung dữ
đang ngủ yên trong màn đêm.
Cửa tài xế mở ra, Lưu Thành Chí thận trọng xuống xe, nhìn chằm chằm chiếc
xe một vòng với vẻ không nỡ rời: “Cho dù đã nhìn thấy bao nhiêu chiếc xe thì
em vẫn thích xe của anh Canh nhất. Chỉ có Cullinan mới xứng đáng với danh
xưng ‘Kị sĩ bóng đêm’ trên Trái đất, những chiếc SUV khác thậm chí còn
không đủ tư cách để xỏ giày cho nó!”
Lưu Thành Chí nghe thấy phía sau có tiếng nước thì quay đầu lại, sững sờ. Anh
ấy há to miệng, ngơ ngác nhìn người đàn ông cầm súng phun xịt rửa xe cách đó
không xa: “Anh, anh Canh?”
Canh Dã với mái tóc ướt đứng tựa lưng vào tường, khó hiểu nhìn lại. Những
giọt nước đó chảy từ ngọn tóc, lướt qua xương mũi đẹp đẽ rồi rơi vào bóng tối,
giống như một giọt nước mắt. Chỉ là ánh mắt của người đàn ông quá lãnh đạm,
quá lạnh lùng, không gợi nên bất kỳ sự mơ màng nào.
Lưu Thành Chí thầm cười nhạo lời nói vô nghĩa của mình, tầm mắt hướng về
phía trước.
Đậu trước Canh Dã đang hơi khuỵu gối xuống là một chiếc ô tô nội địa mà Lưu
Thành Chí chưa từng nhìn thấy trước đây. So với chiếc Cullinan màu đen ẩn
mình trong bóng tối mà vẫn toát ra vẻ uy nghiêm, chiếc xe hơi trắng này gần
như nhỏ bé và đáng yêu.
Nhưng những vết nước nhỏ giọt trên thân nó lúc này chứng tỏ nó vừa trải qua
một lễ rửa tội —— cách đối xử giống hệt như Cullinan luôn được chủ nhân đích
thân rửa xe, cả hai chiếc này đều được cùng một người rửa.
Lưu Thành Chí cuối cùng cũng tỉnh táo lại, có chút hoảng hốt, vội vàng chạy tới
cầm súng phun xịt rửa xe: “Trong tiệm có việc làm ăn gì sao? Không phải, như
thế cũng không thể làm phiền đến anh được? Ý em là nhờ anh trông giùm cửa
tiệm một lúc thôi ——”
Tay của Lưu Thành Chí với lấy súng phun xịt rửa xe nhưng bị hụt.
Không cầm được.
Anh ấy càng bối rối hơn, quay lại nhìn những ngón tay thon dài mạnh mẽ đang
kéo báng súng phun xịt rửa xe bằng kim loại về phía sau, rồi theo những đường
nét mượt mà của cánh tay nhìn về phía người thanh niên sau lưng.
“Anh?”
“Chiếc này không cần cậu rửa, tôi làm cho.” Canh Dã nhặt điếu thuốc lên, đầu
lọc đã bị răng của anh cắn nát, như thể vừa trải qua một sự tàn phá vô nhân đạo
và cực kỳ tàn bạo thay cho người nào đó.
Anh cụp đôi mắt đen xuống, mái tóc ướt đẫm che đi lông mày, sau đó lại giơ
súng phun xịt rửa xe trên tay lên.
Một cái nhìn nào đó lướt qua mái tóc.
Lưu Thành Chí sửng sốt nhìn thoáng qua, cứ tưởng là ảo ảnh sau khi anh ấy lái
chiếc Cullinan yêu quý——
Ai có thể nhìn một chiếc xe tồi tàn như thể đó là mối tình đầu của mình chứ?
Chưa kể người đó còn là anh Canh.
Lưu Thành Chí đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau.
Anh ấy quay lại, thấy một thanh niên hiền lành đi tới: “Cách đây không lâu có
một cô gái xếp hàng rửa xe ở đây, tôi đến lấy xe.”
Lưu Thành Chí sửng sốt, chỉ vào chiếc xe trước mặt: “Chiếc này à?”
Phí Văn Tuyên bước tới kiểm tra biển số xe, hơi nâng kính lên, cười nói: “Đúng
vậy, là chiếc xe này, khi nào thì rửa xong?”
“A, thật sự là của khách. Tôi còn tưởng là xe của bạn anh Cảnh.”
Nếu không phải là của bạn, vậy thì Canh Dã rửa chiếc xe này….
Đại thiếu gia hạ tấm thân cao quý đến tiệm nhỏ tồi tàn của anh ấy để trải
nghiệm những thống khổ trần thế ư?
Lưu Thành Chí còn chưa kịp suy nghĩ xong đã nghe thấy tiếng nói sau lưng.
“Anh là gì của cô ấy?”
Giọng nói ấy trầm thấp, thoạt nghe như một câu hỏi bình thường nhưng lại vô
tình toát ra vài phần khàn khàn, giống như đang che giấu điều gì đó.
Phí Văn Tuyên thoáng nhìn chàng trai cầm súng phun xịt rửa xe trong ánh sáng
mờ ảo, vóc dáng của anh mảnh khảnh cao ráo, có vẻ ngoài mịn màng và điển
trai mà đến cả những người cùng giới cũng phải công nhận, đáng tiếc chỉ là một
nhân viên rửa xe.
Trong mắt lướt qua vẻ khinh thường khó nhận thấy, Phí Văn Tuyên chỉnh lại
chiếc kính gọng vàng, cười nói: “Tôi là bạn trai của cô ấy.”
“——”
Tiếng nước xối ào ào đột ngột dừng lại.
————
Lời của tác giả: Nam nữ chính song xử (những người nam chính quen trước nữ
chính chỉ là trên danh nghĩa, không phải yêu thật)