Từ trong cơn kinh ngạc chẳng khác nào sét đánh ngang tai, Biệt Chi dần dần
hoàn hồn, khàn giọng hỏi: “Anh nhìn thấy khi nào?”
“Quan trọng lắm sao?” Giọng Canh Dã khàn đặc.
Như thể nước đá dội lên thanh sắt nung đỏ, sự lạnh lùng ngưng kết trong từng
câu chữ của anh rồi lại bốc hơi thành khói trong đôi mắt đen láy như lửa thiêu
đốt.
Cuối cùng Biệt Chi vẫn không chịu nổi sự tra hỏi trong ánh mắt ấy. Cô run run
hàng mi, quay mặt đi: “Đó là câu trả lời của người khác, không phải tôi nói.”
“Khác nhau chỗ nào?” Canh Dã hạ thấp giọng, như chế giễu lại như cố chấp,
“Em thông minh và hiểu lòng người như vậy, ra nước ngoài du học bảy năm trời
không về chẳng phải là để học thứ này sao? Trước khi đưa ra câu hỏi đó, chẳng
lẽ em không nghĩ tới câu trả lời khả thi nhất?”
“…”
Biệt Chi nhìn lên chiếc gương mờ sương phía trên bồn rửa tay, trên đó đang
phản chiếu hai cái bóng thoạt nhìn như rất thân mật, nhưng cũng giống như bị
ngăn cách bởi vực sâu thăm thẳm.
Cô nhắm mắt lại.
Không có gì để giải thích, cũng không nên giải thích.
Đây chính là báo ứng sao?
Mượn danh nghĩa “bạn bè”, cô không tự chủ được lại tự lừa dối bản thân tiếp
cận anh, có lẽ là ông trời cũng thấy cô trơ trẽn vô sỉ mới trêu đùa cô một phen
hoang đường như vậy, để cô tỉnh táo lại từ trong trầm luân, để cô tự mình biết
mình.
Cho nên, mọi đau khổ của con người đều bắt nguồn từ sự tham luyến và khao
khát những thứ không thuộc về mình.
Canh Dã đã không thể nào thuộc về cô nữa.
Hãy buông tay một cách dứt khoát đi.
Lần cuối cùng triệt để đẩy anh ra.
Biệt Chi nghĩ thầm rồi khẽ cười, cô quay lại, ngẩng đầu nhìn Canh Dã: “Tôi
chưa từng nghĩ đến chuyện bao nuôi.”
Ngón tay Canh Dã đang nắm lấy cổ tay cô khẽ run lên.
Giọng cô gái gần trong gang tấc đầy lãnh đạm, ngay cả nụ cười nhàn nhạt nơi
khóe môi cũng vậy. Chúng khiến anh cảm thấy quen thuộc, như muốn kéo anh
trở về cơn mưa đêm lạnh lẽo bảy năm trước.
Yết hầu Canh Dã chuyển động, đuôi mắt giật giật: “… Câm miệng.”
Như một sự ăn ý ngầm nào đó.
Song vẫn không ngăn được Biệt Chi, anh nghe thấy cô bình tĩnh tiếp tục cất
tiếng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng hơn cả con dao hành hình anh: “Bao nuôi
là quan hệ lâu dài, tôi không muốn.”
“——”
Canh Dã buông lỏng những ngón tay đang kiềm chế cô, kéo cô lại gần mình,
phía sau cô nhường ra khoảng trống đủ để mở cửa, sau đó anh nắm lấy tay nắm
cửa, ấn xuống.
Giây tiếp theo, anh muốn đẩy cô ra ngoài, nhưng vẫn không kịp.
Trong làn hơi nước mờ ảo, người thanh niên để trần nửa người trên bỗng khựng
lại.
Sau một thoáng chết lặng, Canh Dã cúi đầu nhìn xuống trước bụng.
“Tôi không thích lâu dài,” Ngón tay thon dài của Biệt Chi không biết từ lúc nào
đã nhẹ nhàng đặt lên nút thắt khăn tắm của anh, “Hay là chúng ta tính theo lần
đi, được không?”
Cô áp sát anh, ngẩng nhẹ chiếc cổ thon gầy. Hoàn toàn không để ý đến mái tóc
dài và chiếc áo sơ mi mỏng manh của mình bị nước trên người anh làm ướt, lại
thấm ra những vệt nước mờ ám.
Giống như loài thú nhỏ không biết sống chết dám đến gần loài vật khổng lồ, hơi
thở nhẹ đến mức có thể bỏ qua, nhưng mỗi lần phớt qua thân trên không mảnh
vải che thân của anh đều giống như thanh sắt nung đỏ rực.
“Dù sao cuộc sống của anh cũng khá khó khăn… Tôi cho anh tiền, anh ngủ với
tôi. Chúng ta mỗi người một nhu cầu.” Cô nói với vẻ thản nhiên, đầu ngón tay
như con rắn nhỏ bơi qua nút thắt khăn tắm trước bụng anh, như thể giây tiếp
theo sẽ cởi nó ra.
Bàn tay với mạch máu và gân xanh nổi lên của người nọ đột nhiên giơ lên, ngay
lúc này đã nắm chặt lấy cô: “Biệt, Chi.”
Cơn đau ập đến, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ hốc mắt Biệt Chi, nhưng cô vẫn
cắn răng chịu đựng: “… Hóa ra anh không thích như vậy, là nhanh quá sao?
Vậy thì bắt đầu từ hôn nhé, được không?”
Chưa kịp thấy Canh Dã có phản ứng gì thêm, Biệt Chi liền đánh liều.
Cô nhón chân, rướn người hôn anh.
Người nọ quá cao, giờ phút này lại chẳng chịu cúi xuống chiều cô chút nào, cứ
đứng thẳng tắp như vậy làm cô đến cả cằm anh cũng chẳng chạm tới, chỉ có thể
khẽ cắn răng nhắm mắt hôn lên cổ anh.
Không nhìn thấy, có lẽ đã lệch mất rồi.
Cô hôn trúng yết hầu nhô cao của anh.
Thật ra cũng không thể gọi là hôn, nhiều nhất chỉ là chạm nhẹ như chuồn chuồn
lướt nước thì đã bị Canh Dã bỗng nhiên bùng nổ giữ chặt rồi đẩy về phía cửa
——
“Em, muốn, chết, phải không?”
Gân xanh trên cổ nổi lên rõ mồn một. Từng chữ rành rọt lại như khắc sâu vào
xương tủy, hơi thở phảng phất mùi máu tanh nóng rực của loài dã thú khiến
người ta ngạt thở.
Biệt Chi nào còn hơi sức đâu mà để ý, cô giãy giụa, hai gò má đỏ ửng bị ép
ngẩng lên, hàng mi dài ướt át đẫm lệ.
“Khụ…”
Cô vừa đau vừa ho, nhịn không được đưa tay ra bấu lấy bàn tay siết chặt lấy
cằm và cổ cô như gọng kìm sắt của Canh Dã.
Thực ra trước khi cô kịp bấu anh, từ lúc Canh Dã nhìn thấy đầu lưỡi cô ẩn hiện
giữa làn môi hé mở, hàng mi ướt đẫm lệ vì đau đớn, đôi mắt màu hổ phách chất
chứa nỗi kinh hoàng cùng van xin —— ngay khoảnh khắc ấy, anh đã vô thức
buông lỏng các ngón tay.
“Khụ khụ…”
Biệt Chi không nhận ra, chỉ cảm thấy như được giải thoát, ngồi xổm xuống ôm
cổ ho khan, nhân tiện trút bỏ dòng nước mắt sinh lý vừa rồi, mặc cho chúng
theo hàng mi ướt đẫm rơi xuống.
Cô vừa tức vừa giận, cô không biết Canh Dã sẽ có phản ứng lớn như vậy, nếu
biết trước, cô nhất định sẽ không chọc giận anh như thế để tự chuốc lấy khổ sở.
Với người khác cũng chỉ là một câu “bẩn thỉu”, đến lượt cô lại thẳng thừng
muốn cô chết đi.
Cô còn không bằng một người xa lạ…
Canh Dã chó má!
Biệt Chi vừa đau vừa ho, vừa ho vừa khóc, trong lòng ấm ức mắng chửi anh cả
ngàn lần.
Có lẽ vì sắp sang thu, trong đêm khuya thế này hơi nước trong phòng tắm cũng
theo đó mà lạnh đi. Vài vệt nước lúc trước làm ướt áo Biệt Chi vẫn còn dính
trên da thịt, khiến cô hơi lạnh.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng ho và nước mắt cuối cùng cũng dịu đi.
Biệt Chi ngồi xổm đến mức chân tê cứng, còn người thanh niên đứng bên cạnh
cứ như thể cô đã chết, vẻ mặt thờ ơ mặc kệ, không mảy may quan tâm.
Cô khó chịu đến vậy, anh thậm chí còn không hỏi han một câu.
Xem ra là đã hoàn toàn chán ghét cô rồi.
Biệt Chi vừa nghĩ vừa rũ mắt xuống, hai tay quệt nước mắt, vịn đầu gối chậm
rãi nâng mình dậy dọc theo chân tường.
Cô hạ thấp tầm mắt, không muốn nhìn thẳng vào người thanh niên đối diện, ánh
mắt lướt qua đôi chân dài ẩn dưới chiếc khăn tắm của anh, cho đến khi —— Mí
mắt bỗng nhiên giật giật.
Cô không chắc chắn lắm, liếc mắt nhìn lại lần nữa.
Ánh đèn trong phòng tắm sáng rực, khăn tắm cũng trắng muốt, vì vậy bóng râm
ở góc khuất lại càng rõ ràng.
Ngay cả chiếc khăn tắm dày cộm cũng không che giấu nổi phản ứng đáng sợ đó.
Biệt Chi có hơi sợ hãi. Ngoại trừ hốc mắt đỏ hoe vì khóc và sống mũi hơi nhếch
lên, khuôn mặt cô đã trắng bệch, bờ môi mím chặt.
Hình như Canh Dã nhận ra điều gì đó, đôi mắt đen láy lười biếng nhìn sang.
Cô đã khóc rất lâu, đủ lâu để những cảm xúc dữ dội như cơn bão kia chìm
xuống đáy biển sâu, đủ lâu để anh đứng đó hoà hoãn lại cảm xúc, trở lại vẻ hờ
hững biếng nhác thường ngày.
Nhưng đã lâu như vậy mà vẫn không thể khiến dục vọng trong anh lắng xuống.
Canh Dã lạnh lùng nhìn ‘tên đầu sỏ’ đã khiến anh phải kiềm chế, ánh mắt hoảng
sợ của cô thật giả lẫn lộn, khó phân biệt được. Trên chiếc cổ trắng ngần thon dài
lộ ra ngoài do mái tóc dài được búi cao in hằn dấu tay đỏ ửng của anh.
Mà trong võng mạc anh, dường như vẫn còn lưu lại hình ảnh vừa rồi cô ngồi
xổm trước mặt anh, khóc đến mức chiếc cổ mảnh mai dưới cổ áo sơ mi rộng
thùng thình run lên bần bật.
“… Chết tiệt.”
Canh Dã nhắm mắt lại, thầm chửi một câu đầy bất lực.
Biệt Chi đột nhiên cảm thấy cái bóng đó lại lớn thêm một vòng, sợ hãi đến mức
vô thức dời tầm mắt, muốn chạy trốn khỏi người anh.
Nhưng ngay sau đó, cô lại dừng lại.
Đôi mắt cô gái bỗng run lên, đầu ngón tay chạm vào bụng Canh Dã. Phía trên
dải khăn tắm thắt ngang hông, trên vùng bụng săn chắc với những múi cơ cuồn
cuộn có một vết sẹo dài ngoằn ngoèo rồi biến mất sau lớp khăn tắm.
Bảy năm trước khi cô rời đi vẫn chưa có, sao trên người anh lại có vết sẹo này,
nó có sâu lắm không?
Biệt Chi càng nghĩ ánh mắt càng run rẩy: “Đây là cái gì, khi nào anh…”
Cổ tay vừa đưa ra lại một lần nữa bị những ngón tay trắng lạnh của người thanh
niên nắm chặt.
“Biệt Chi, em thật sự cho rằng mình còn tư cách chạm vào tôi sao?”
Giọng nói của người đàn ông bên tai khàn khàn, gợi cảm, nhưng lại toát lên vẻ
lạnh lùng và mỉa mai đến thấu xương.
“Tôi chỉ là lo lắng…” Biệt Chi ấp úng, vội vàng sửa lời, “Dù sao thì, tôi, tôi trả
tiền mà.”
Canh Dã cười khẩy một tiếng, sau đó không chút lưu tình hất tay cô ra: “Muốn
làm bạn giường với tôi, để tôi làm tình nhân ngầm có thể bị em gọi về nhà bất
cứ lúc nào, sau đó nghe thấy bạn trai hoặc chồng em về là phải trốn tránh? Anh
ta vừa đi vắng là tôi lại bị em gọi đến đây để tư tình?”
Biệt Chi nghẹn lời.
Dù sao anh cũng sẽ không làm, cũng đâu cần phải nói thẳng ra như vậy.
“Loại yêu cầu này mà em cũng có mặt mũi nói ra ư? Sao vậy, em cho rằng tôi
vẫn là con chó có thể tùy ý đùa bỡn trong tay em à?”
Canh Dã nói rồi cúi người xuống, ghé sát vào tai cô buông ra một câu chế giễu
cuối cùng: “Mơ đi.”
Biệt Chi nghe mà ngẩn người. Khi nào thì cô coi anh là…
Canh Dã cúi người nhặt quần áo rơi dưới chân cô gái, anh mở cửa bên cạnh, đẩy
cô ra ngoài.
“Rầm!”
Cánh cửa nặng nề đóng sập lại sau lưng, như thể căm ghét đến cùng cực.
Giọng nói lạnh lùng và cay nghiệt của người thanh niên lan tỏa trong không khí:
“Bị em làm bẩn rồi, tôi lại phải tắm một lần nữa.”
Biệt Chi cứng đờ người đứng bên ngoài phòng tắm, đến khi chân đã tê cứng
nhưng tiếng nước chảy bên trong vẫn chưa dừng lại.
Cô chỉ có thể lê bước đến phòng khách, dựa người vào bàn ngồi xuống, tâm
trạng rối bời nhưng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ.
Tiếng nước chảy róc rách kéo dài như một bản nhạc ru ngủ.
Biệt Chi không biết mình đã gục đầu lên tay ngủ thiếp đi từ lúc nào. Cho đến
khi cánh cửa phòng tắm lại một lần nữa được kéo ra.
“…!”
Cô gái đang ngủ say giật mình tỉnh giấc, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt màu hổ
phách căng thẳng nhìn chằm chằm vào góc khuất.
Cho đến khi người thanh niên với mái tóc đen ướt nhẹp bước ra khỏi phòng
tắm.
Trên người anh là bộ quần áo mới mà cô đã mua. Anh mặc vào người trông đẹp
hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Chỉ là khác với nụ cười phóng khoáng bất cần
đời mà cô tưởng tượng, giờ phút này, dù là những giọt nước chảy xuống từ mái
tóc của người nọ cũng toát ra vẻ u ám pha lẫn một chút bực bội khó kiềm chế.
Chiếc áo khoác mỏng bằng vải lanh rộng thùng thình để lộ xương quai xanh sắc
nét, giống như những ngọn núi xanh hùng vĩ trải dài, bị hai sợi dây màu đen xỏ
xiên qua —— là sợi dây chuyền mà trước đó không biết anh đã để đâu, giờ lại
được đeo trở lại cổ, dây đen lấp lánh ánh nước toát lên vẻ gì đó giống như chủ
nhân của nó, vừa hoang dã vừa quyến rũ.
Anh ngước mắt nhìn cô, hốc mắt vốn đã sâu giờ phút này lại càng thêm sâu hun
hút dưới ánh đèn, như phủ lên một lớp bóng mờ khó hiểu.
Cảm xúc trong đáy mắt anh khó mà phân biệt được, giống như lạnh nhạt, lại
giống như còn chôn giấu điều gì đó.
Anh nhìn cô rất lâu.
Thời gian trôi qua khiến Biệt Chi cảm thấy ngượng ngùng, cô mở miệng, muốn
nói chuyện.
Nhưng lại bị người nọ nhận ra trước.
Canh Dã uể oải cụp mắt xuống: “Biệt Chi.”
“Từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, càng đừng bao giờ mơ
tưởng dùng những thủ đoạn đê tiện để tiếp cận tôi.”
“…”
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán. Nhưng dù đã sớm nghĩ đến, Biệt Chi vẫn
vô thức nín thở, lồng ngực hơi nghẹn lại.
Diễn trò phải diễn cho trọn vẹn.
Cô gượng gạo nở một nụ cười, giống như một con rối dây tận tụy trượt xuống
khỏi ghế, vòng qua góc bàn, tiến lại gần anh: “Nhưng anh muốn gì tôi cũng sẽ
cho anh mà, thật sự không thử…”
Canh Dã không cho cô cơ hội nói hết câu. Như thể chút kiên nhẫn cuối cùng đã
bị sự chán ghét bào mòn, anh lạnh lùng sải bước lướt qua cô trước cả khi cô kịp
tới gần.
Người thanh niên không quay đầu lại, bước về phía cửa ra vào.
Nụ cười của Biệt Chi cứng đờ trên khóe môi. Sau đó, giống như những cánh
hoa héo úa, từng chút từng chút một rũ xuống.
Cô nghe thấy tiếng cửa chống trộm ở lối vào được kéo ra.
“Còn dám tái diễn tình huống này một lần nữa,”
Màn đêm len lỏi qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh đầu thu ùa vào, nuốt chửng
giọng nói trầm thấp khàn khàn cuối cùng của người nọ:
“Em sẽ bị tôi giày vò đến chết.”