“Trời ơi… Khụ khụ khụ… Cậu cho cậu, cậu ta xem bài đăng đó thật à?” Vu
Tuyết Hàm vừa ho vừa nói, cũng chẳng thèm để ý đến gương mặt đã đỏ bừng,
kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cô gái đối diện uể oải chống cằm, hàng mi dài rủ xuống, nghe vậy liền dùng hai
đầu ngón tay rút một tờ khăn giấy rồi nhẹ nhàng đưa cho Vu Tuyết Hàm.
“Ừm.” Rút bàn tay trống không về, cô nhấc ống hút lên nhấp một ngụm.
Vu Tuyết Hàm lau miệng, vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng: “Vậy tớ cũng được xem
là một nhà tiên tri ‘một lời thành sấm’ chứ nhỉ?”
“Phải đó, đại tiên.” Biệt Chi lười biếng phụ họa.
“Hóa ra hôm nay cậu ủ rũ như vậy là vì chuyện này.” Vu Tuyết Hàm cười được
một nửa thì nhận ra ánh mắt người đối diện, vội vàng nghiêm mặt lại, “Không
sao đâu, đời người ngắn ngủi lắm, chớp mắt một cái là trôi qua thôi.”
“…Cảm ơn cậu đã an ủi nhé.” Biệt Chi mỉm cười ngẩng đầu lên.
“Haha, mà phản ứng của cậu ta thế nào?”
Điện thoại rung lên, Biệt Chi liếc mắt nhìn rồi khẽ nhíu mày: “Phản ứng gì cơ?”
“Cảnh Dã đấy, xem xong bài đăng đó mà cậu ta không nổi đóa sao?” Vu Tuyết
Hàm xuýt xoa cảm thán, “Hồi đó có biết bao nữ sinh theo đuổi cậu ta mà không
được, đến bây giờ trong trường vẫn còn lưu truyền lời đồn về cậu ta, nói là khóa
nào khóa nào cũng có hotboy, nhưng so với cậu ta thì mấy khóa sau này vẫn còn
kém xa, vân vân và mây mây.” Vu Tuyết Hàm càng nói càng hăng, hai mắt sáng
rực: “Đừng nói là trong trường, ngay cả trong lớp chúng ta, mỗi lần họp lớp vẫn
luôn có người hỏi thăm tin tức của cậu ta, chuyện này mà truyền về trường
Tuyên Đức thì…”
“Thì cậu tiêu đời.”
Một câu nói lạnh lẽo từ bên cạnh thốt ra khiến Vu Tuyết Hàm khựng lại.
Vài giây sau, cô nàng cười khẩy: “Được rồi được rồi, không nói nữa, chuyện
của Cảnh Dã coi như tớ câm là được chứ gì, đồ thấy trai là quên bạn!” Thấy
Biệt Chi vẫn cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, Vu Tuyết Hàm tò mò hỏi:
“Ai tìm cậu à?”
“Phí Văn Tuyên.” Biệt Chi lướt nhẹ đầu ngón tay trên màn hình, sau đó giãn
mày ra, úp điện thoại xuống.
“Ồ, là người đàn anh mà cậu đi ăn cùng lần trước ấy hả? Anh ta vẫn nhắn tin
khủng bố cậu sao?”
“Ừm, nói là đang đợi tớ ở dưới nhà.”
“Vậy cậu tính sao?”
“Tớ nói tối nay không về nhà.” Giọng điệu của Biệt Chi đều đều, “Sau đó chặn
anh ta luôn rồi.”
“?”
Nghe giọng Biệt Chi đã hết rầu rĩ, tùy tiện như thể xua tay đuổi một con ruồi,
Vu Tuyết Hàm không khỏi kinh ngạc: “Hai người không phải quen biết nhau
sáu bảy năm rồi sao? Còn là đàn anh đàn em đồng môn nữa, sao lại phũ phàng
như thế?”
“Là anh ta ép tớ mà.” Biệt Chi chẳng buồn ngẩng đầu lên, thản nhiên kết luận.
“Ừm…”
Vu Tuyết Hàm vừa cười vừa lắc đầu: “Tớ phát hiện ra rồi, ngoại trừ Cảnh Dã thì
những người khác cậu đều tàn nhẫn như nhau.”
Nghe thấy cái tên đó, Biệt Chi đang lơ đãng khuấy súp rau củ bỗng khựng lại.
Một hai giây sau, cô gái tự giễu cong môi: “Ai nói là ngoại trừ cậu ta?”
“Rõ ràng là tớ đối xử với cậu ta tàn nhẫn nhất.”
“Hừ, cậu cứ giả vờ đi.” Vu Tuyết Hàm chống cằm, “Mau nói xem, ngày đó cậu
ta lật bài ngửa đã nói những gì với cậu mà khiến cậu ủ rũ như vậy?”
“…”
Chiếc thìa khựng lại.
[Biệt Chi, em thật sự cho rằng bản thân còn tư cách động vào tôi sao?]
[Bị em làm bẩn rồi, tôi phải tắm rửa lại lần nữa.]
[Biệt Chi.]
[Từ hôm nay trở đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.]
Từng câu từng chữ như lưỡi dao mỏng cạo xương, lại mang theo sự lạnh lẽo
như băng tuyết, khiến người ta khi nhớ lại đều cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhưng là do cô tự chuốc lấy.
Biệt Chi cụp mi xuống, cười nhạo: “Đại khái là lần này đến cả bạn bè cũng
chẳng làm được nữa.”
“Tàn nhẫn vậy sao?” Vu Tuyết Hàm kinh ngạc, “Vậy cậu thế này là không vui
à?”
“Hả?”
Biệt Chi ngước mắt lên, nói với vẻ mặt thờ ơ: “Đâu có. Tớ mong còn chẳng
được ấy chứ.”
“Cậu sắp sửa viết câu ‘Bà đây thất tình rồi, đừng ai chọc vào bà’ lên trán ấy kìa,
còn nói không có?” Vu Tuyết Hàm đi vòng qua bên cạnh cô, vỗ vỗ vai cô, “Tiên
nữ Biệt Chi à, với tư cách là bạn của cậu, tớ chân thành khuyên cậu một câu
—— Người như Cảnh Dã nhìn thì có vẻ tản mạn, luôn tỏ ra hờ hững với mọi
chuyện, song thực chất lại rất cứng rắn, cậu muốn bao nuôi cậu ta thật sao?”
Vu Tuyết Hàm ngẫm nghĩ, lại bật cười: “Chẳng khác nào đeo vòng cổ và rọ
mõm cho một con chó hoang, còn nhất quyết phải xích nó ở sân nhà mình,
mong nó ngoan ngoãn bị xích lại? Nó có thể cắn chết cậu đấy.”
“…”
Biệt Chi cúi đầu, vô thức nhìn xuống cổ tay mình. Trên đó sạch sẽ, ngay cả với
cơ địa dễ để lại sẹo như cô cũng không hề có chút vết bầm tím nào.
Lúc đó anh cắn cô rất đau, nhưng cũng không dùng quá nhiều lực.
Không như cái đêm hôm ấy, khi anh để trần nửa thân trên ghì chặt cô vào cánh
cửa phòng tắm, ánh mắt nhìn xuống từ phía sau như muốn xé xác cô, khiến Biệt
Chi không mảy may nghi ngờ cảm xúc chân thật trong câu nói ‘Em sẽ bị tôi
giày vò đến chết’ trước khi anh bỏ đi.
Cũng từ tối hôm đó, Biệt Chi bỗng nhiên bừng tỉnh —— hóa ra anh lại hận cô
sâu đậm đến vậy, sâu đậm đến mức in sâu vào tận xương tủy.
“Này, đang nghĩ gì thế?” Vu Tuyết Hàm đưa tay lắc lắc trước mặt cô.
“Không có gì,” Biệt Chi hoàn hồn, giọng nói khàn khàn pha chút chế giễu, “Cậu
nói đúng, cậu ta đúng là chó, còn là loại không thể xích cũng không thể nuôi,
bản tính hoang dã khó thuần.”
Vu Tuyết Hàm dựa người ra sau: “Đúng vậy. Còn nhớ đại hội tuyên thệ trăm
ngày không?”
Biệt Chi khẽ khựng lại.
“Học kỳ đó cả trường đều tưởng cậu ta thay đổi rồi, thầy giáo chủ nhiệm lớp
cậu ta cười toe toét, suốt ngày lẩm bẩm cái câu “Lãng tử quay đầu quả là đáng
giá ngàn vàng”, còn có người nói cậu ta bị ma nhập cơ —— Kết quả thì sao,
chẳng phải là gây chuyện lớn trong đại hội tuyên thệ trăm ngày đó thôi!”
Vu Tuyết Hàm không khỏi bật cười.
“Nhưng cũng phải nhờ Canh Dã, ống kính của đài truyền hình địa phương đặt
ngay cạnh lễ đài, nếu không có cậu ta thì chắc bọn mình có chết cũng không
dám….”
Theo giọng nói của Vu Tuyết Hàm, dòng suy nghĩ của Biệt Chi như trôi về cơn
mưa phùn rả rích hôm đó.
Đại hội tuyên thệ trăm ngày của trường Tư thục Tuyên Đức được tổ chức vào
cuối tháng Hai.
Cái gọi là tiết trời se lạnh đầu xuân có lẽ cũng chỉ như thời tiết ngày hôm đó.
Người ta nói mưa xuân quý như dầu, nhưng oái oăm thay ngày hôm đó ông trời
lại “ban phát” rất nhiệt tình, cơn mưa phùn bắt đầu rơi từ lúc học sinh khối 12
bước vào sân trường chưa lâu, rơi suốt cả bài diễn văn của thầy hiệu trưởng, rơi
qua cả lời tuyên thệ của bạn đại diện học sinh, cho đến khi thầy hiệu phó lên
phát biểu mà vẫn chưa tạnh.
Hôm đó đài truyền hình địa phương đến rất đông, vác theo vô số máy quay vây
quanh lễ đài từ trên xuống dưới.
Vì muốn lên hình đẹp nên nhà trường đã thông báo cho giáo viên chủ nhiệm các
lớp 12, yêu cầu học sinh phải mặc đồng phục.
Đồng phục của trường Tư thục Tuyên Đức là kiểu áo sơ mi, nam sinh mặc quần
dài, nữ sinh mặc váy dài quá gối. So với thời tiết cuối tháng Hai thì kiểu đồng
phục này có hơi mỏng manh, nhưng vẫn có thể chịu được.
Song khi bị một cơn mưa phùn kéo dài gần tiếng rưỡi dội xuống, áo sơ mi đã
dính chặt vào người, những hạt mưa lạnh buốt mang theo hơi lạnh như dao đâm
thẳng vào xương tủy.
Trên lễ đài có mái che rộng rãi, các vị lãnh đạo nhà trường không bị dính một
giọt mưa nào, thay phiên nhau phát biểu hùng hồn.
Bên dưới học sinh oán thán ngút trời.
Nhưng mà ống kính dài ngắn của đài truyền hình lại chĩa tứ phía, chỉ trong lúc
đổi người phát biểu, giữa những tràng pháo tay thưa thớt yếu ớt mới vang lên
lác đác vài tiếng than thở “Lại nữa rồi”, “Còn chưa xong nữa à”.
Có điều, còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị giáo viên chủ nhiệm các lớp quay lại
trừng mắt hung dữ:
“Chỉ có mấy đứa là õng ẹo!”
“Vừa rồi đọc lời tuyên thệ quên hết rồi à?!”
“Lớn tướng cả rồi mà chút mưa phùn này cũng không chịu được, vậy thì ba
tháng nữa còn thi đại học kiểu gì?”
“….”
Học sinh tất nhiên là dám tức giận nhưng không dám nói.
Biệt Chi lại là người dám nói dám làm, nếu đổi sang ngày khác, chắc chắn cô sẽ
nhẹ nhàng buông một câu.: “Chúng em bị cảm lạnh hết rồi thì lấy ai đi thi đại
học nữa ạ?”
Nhưng hôm đó lại là ngoại lệ, trùng hợp là ngày thứ hai của kỳ kinh nguyệt
—— ngày mà cô cảm thấy dường như chỉ cần một cái hắt hơi thôi cũng đã có
thể lên gặp Diêm Vương rồi.
Đừng nói là dám phát ngôn, đến cả sức rên rỉ mà cô còn không có.
Lễ tuyên thệ không cho phép nghỉ, giáo viên chủ nhiệm biết tình hình của cô
đặc biệt nên đã đặc cách cho cô đứng cuối hàng nữ sinh, trong đội hình các lớp
thì nam một hàng, nữ một hàng, xếp từ cao đến thấp.
Phía trước là cảm giác an toàn như núi.
Cô quá đau, bèn ngồi xổm xuống cuộn người lại một lúc.
Có lẽ là bởi vì dáng người nhỏ bé của cô quá nổi bật giữa ‘xứ sở người khổng
lồ’ xung quanh. Thế nên cách nhau nửa sân thể dục, không ngờ Cảnh Dã cũng
biết chuyện.
Lúc anh đội mái tóc đen nhánh ướt sũng nước mưa đi tới, cô gái đang ngồi xổm
trong đám cỏ nhân tạo phía sau đội hình học sinh đông nghịt, trông còn thảm
hại hơn cả một chú mèo đen nhỏ bị ướt mưa.
“Ê, anh Cảnh!” Hai nam sinh đang đùa giỡn bỗng liếc thấy bóng người đi tới,
còn tưởng là thầy giám thị, sợ đến mức run bắn người, sau khi nhìn rõ mới thở
phào nhẹ nhõm, “Tóc cậu nhuộm lại rồi à, làm bọn tôi suýt không nhận ra.”
“Cút.”
Cảnh Dã lười biếng đáp lại, dừng trước mặt Biệt Chi, hơi kéo ống quần rồi ngồi
xổm xuống, nghiêng đầu nhìn cô: “Đau chỗ nào?”
Giọng anh khàn khàn, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, hoàn toàn khác
với vẻ lạnh lùng trong câu “Cút” vừa rồi.
Biệt Chi mặt mày tái nhợt, nhíu mày nhìn anh: “Cậu về đi.”
“Không về.”
“Cậu đã hứa với tôi rồi mà.” Biệt Chi cố tỏ vẻ hung dữ, nhưng đáng tiếc là trên
mặt cô không còn huyết sắc nên cũng chẳng có chút uy hiếp nào.
Cảnh Dã lại dịu giọng: “Vậy cậu nói cho tôi biết cậu thấy khó chịu chỗ nào đi,
tôi sẽ về ngay.”
Biệt Chi do dự giây lát: “Bụng.”
Cảnh Dã khi đã vô tâm thì mù tịt còn hơn người mù, cho dù có nữ sinh cố tình
đi qua trước mặt anh ba trăm lần, anh cũng không nhìn thấy.
Nhưng khi đã tinh tế thì chỉ cần một chút là hiểu ngay.
Không cần Biệt Chi nói thêm một lời nào, chàng thiếu niên tóc nhuộm đen gật
đầu, đứng dậy bỏ đi. Dứt khoát đến mức khiến Biệt Chi hơi ngẩn người.
Cho dù học kỳ này anh đã “ngoan ngoãn” hơn rất nhiều, nhưng cũng hiếm khi
nào lại nghe lời đến thế.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ nữa, một cơn
đau dữ dội lại ập đến như thủy triều, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ ý thức,
thần kinh và giác quan của cô, cơn mưa phùn từ trên trời rơi xuống càng khiến
tình hình thêm tồi tệ.
Cô nghi ngờ rằng những hạt mưa lạnh lẽo ấy đã biến thành những con dao nhỏ,
chui vào từng lỗ chân lông trên cơ thể cô, sau đó hung hăng đâm vào bụng cô.
Cơn đau lan tỏa khắp người.
Biệt Chi cảm thấy mình đã kiên trì đến mức biển cạn đá mòn, nhưng thực chất
còn chưa đầy mười phút. Bỗng nhiên, bên cạnh vang lên một chuỗi tiếng bước
chân dồn dập từ xa đến gần, như thể đang giẫm nát từng vũng nước trong đám
cỏ, chạy đến bên cạnh cô rồi dừng lại.
Chưa kịp để Biệt Chi gượng dậy nhìn xem ai, trước mắt cô đã tối sầm lại.
Một chiếc áo mưa trong suốt đặc trưng của cửa hàng tạp hóa trong trường được
trùm lên đầu cô, sau đó, một bàn tay thon dài duỗi ra luồn vào trong áo mưa,
không chút do dự nhấc bổng cô lên, tay kia thì nhét thứ gì đó vào giữa bụng và
chân cô.
Nóng rực, là một túi chườm nóng.
Biệt Chi đau đến tê dại ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy chiếc áo sơ mi đồng phục
của Cảnh Dã không hiểu sao lại cởi hết cúc. Vạt áo phông trắng bên trong cuộn
lên một đoạn đang được anh kéo xuống, chiếc áo ướt sũng nhanh chóng phủ lên
đường cơ bụng lạnh lùng đẹp đẽ của chàng trai.
Biệt Chi hơi sửng sốt, vô thức hỏi bằng giọng yếu ớt: “Cậu đi đâu ve vãn con
gái nhà lành à?”
“? “
Cảnh Dã bật cười nhìn lên, đáy mắt đen láy như viên đá hắc diệu thạch trong
suốt: “Ông đây đang ủ ấm túi chườm cho cậu đấy. Trời mưa to thế này mà đi ve
vãn ai chứ, tôi bị úng não à?”
Biệt Chi bừng tỉnh.
Từ sân thể dục đến cửa hàng tạp hóa bên cạnh nhà ăn phải đi qua gần hết khuôn
viên trường, thảo nào chàng trai ngay cả đánh nhau cũng không đổi sắc mặt
nhưng lúc này lại thở dồn dập.
Cô cúi đầu nhìn túi chườm trong lòng, sau đó đưa ngón tay lạnh ngắt của mình
ra sờ thử, quả thực là nóng hổi, như thể vừa mới được đổ nước nóng bên cạnh
cô vậy, không hề bị nước mưa bên ngoài làm ướt một chút nào.
Không giống như người trước mặt, trông như vừa được vớt từ dưới nước lên.
“Vẫn còn đau lắm sao?”
Biệt Chi còn đang thất thần thì thấy thiếu niên với lồng ngực phập phồng chống
tay xuống thảm cỏ trước mặt cô, cúi người xuống nhìn khuôn mặt cúi thấp của
cô.
Biệt Chi nhìn sang tay anh, chợt thấy mặt trong của ngón trỏ đang hơi cong lên
có một vết phồng rộp mới do bị bỏng, trông rất chướng mắt so với tổng thể bàn
tay thon dài xinh đẹp ấy.
Vừa rồi vẫn chưa có mà.
Biệt Chi cúi đầu nhìn túi chườm nóng trong lòng mình.
Người nọ dường như coi việc cô cúi đầu là gật đầu, bèn nhíu đôi lông mày sắc
bén lại: “Để tôi đưa cậu về lớp.”
“… Không cần.”
Biệt Chi hoàn hồn, lắc đầu, giữ lấy bàn tay sắp đưa qua ôm cô của anh: “Đại hội
tuyên thệ không cho phép xin nghỉ.”
Giọng Canh Dã trầm xuống: “Quan tâm họ làm gì.”
“Canh Dã,” Giọng cô gái nhẹ nhàng yếu ớt nhưng kiên định, “Cậu đã hứa với
tôi rồi.”
“….”
Lồng ngực thiếu niên lại phập phồng dữ dội và rõ ràng.
Sau khi kìm nén cảm xúc, đôi mắt anh càng thêm đen nhánh như mực nước
phơi khô gặp mưa.
Nhưng dù sao “Khẩn Cô Chú” này vẫn có tác dụng, Canh Dã không định ôm cô
rời đi nữa.
Có lẽ do dáng vẻ này của Canh Dã thực sự hiếm thấy, không bao lâu sau, Biệt
Chi cảm thấy học sinh đứng phía sau của các lớp đang xì xào bàn tán nhìn về
phía này.
Biệt Chi không thích bị xem như khỉ trong rạp xiếc: “Cậu về đi.”
Lần này người nọ không nói gì, anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cao hơn cô
một cái đầu, cộng thêm mái tóc đen ướt nhẹp rũ xuống từ vầng trán trắng lạnh,
thoạt nhìn như đang dắt một con chó to hung dữ.
Nghe vậy, anh nhếch khóe môi, nụ cười lạnh lẽo chẳng thể gọi là cười.
“Chờ cậu ngất đi, tôi sẽ khiêng cậu đi.”
Biệt Chi không còn sức để cãi nhau với anh.
Cho đến khi bài phát biểu dài lê thê của thầy hiệu phó kết thúc sau mười mấy
phút, trong tiếng thở dài ngao ngán của mọi người, thầy hiệu trưởng mới bước
lên.
Mưa không những không ngớt mà còn nặng hạt hơn.
Hai nam sinh phía sau chửi thề: “Còn bao lâu nữa vậy?”
“Với cái tính dài dòng của hiệu trưởng, không nửa tiếng nữa thì không xong
đâu.”
“Bệnh hoạn à? Không thấy trời đang mưa sao? Ông ta thì có bị ướt đâu!”
“Cái này cậu không hiểu rồi, đài truyền hình cũng đã đến, mưa trông cũng
không lớn lắm, hiệu trưởng chắc chắn nghĩ vừa hay để họ quay lại lên tivi, thể
hiện quyết tâm và khí thế thi đại học của trường chúng ta.”
“Độc lạ thật đấy….”
Đúng lúc này, Canh Dã đột nhiên nhổm người dậy.
Giây tiếp theo khi hai chân dài thẳng tắp kia đứng thẳng dậy, Biệt Chi có linh
cảm, cố nhịn đau túm lấy ống quần anh.
Cô gái ngẩng khuôn mặt trắng bệch vì đau lên: “Cậu làm gì vậy?”
Canh Dã dừng lại hai giây: “Có hai lựa chọn.”
“Cái…” Cơn đau bất chợt khiến trước mắt Biệt Chi tối sầm, “Cái gì?”
Canh Dã: “Lựa chọn thứ nhất, bây giờ tôi lập tức ôm cậu đến phòng y tế.”
Biệt Chi không cần suy nghĩ: “Không được.”
“… Được.” Canh Dã buông tay, đút túi quần, “Vậy thì lựa chọn thứ hai.”
“?”
Anh cúi đầu nhìn cô, khẽ cười: “Là cậu tự chọn đấy, về sau không được nói tôi
không giữ lời hứa.”
Nói xong, thiếu niên sải bước chân dài đi về phía trước.
“?”
Biệt Chi hoảng hốt, chưa kịp giữ anh lại.
Các học sinh dưới mưa đã tản ra thưa thớt từ lâu, hoặc là tranh thủ lén lút phàn
nàn hoặc là cúi người xoa chân, bất ngờ nhìn thấy Canh Dã không biết bằng
cách nào đã vào được đội hình của mấy lớp bọn họ, cứ thế nghênh ngang đi từ
sau ra trước.
Dù đã yên phận được hơn nửa học kỳ, nhưng uy thế hơn ba năm vẫn còn đó, các
học sinh vô thức nhường đường cho anh.
Cảnh tượng giống như Moses dùng gậy rẽ biển.
Nửa phút sau, Canh Dã đã cắt ngang toàn bộ đội hình học sinh, đi từ hàng cuối
cùng lên hàng đầu tiên.
Gương mặt giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh sa sầm: “Canh Dã? Sao em lại ở
đây? Không mau về lớp em đi——”
Canh Dã lướt qua, bước chân không dừng, trực tiếp bước lên khoảng trống giữa
lễ đài và đội hình học sinh.
Trên đường chạy bằng cao su bị mưa xối ướt sũng thành màu đỏ sẫm, thiếu niên
ngang nhiên bước qua.
Vị hiệu trưởng đang say sưa đọc diễn văn trên lễ đài vẫn chưa nhận ra. Thế
nhưng nhóm phóng viên đài truyền hình bên dưới đã kịp phản ứng, vài ống kính
dài ngắn đồng loạt hướng về phía đó.
Kịp thời bắt trọn khoảnh khắc——
Cách lễ đài khoảng bảy tám mét, thiếu niên khom người lấy đà, đôi chân dài bật
lên khỏi bậc thềm cao mét rưỡi của lễ đài, tay bám lấy thành.
“Woa!!”
Áp đảo cả tiếng xôn xao từ đội hình học sinh phía dưới, thiếu niên xoay người
đáp xuống lễ đài.
“…Học sinh chúng ta phải lấy việc nước làm trọng, lấy học tập làm đầu——”
Giọng hiệu trưởng đột ngột dừng lại, kinh ngạc nhìn thiếu niên cao lớn đột
nhiên xuất hiện trước mặt.
Lúc hoàn hồn lại, sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi, quay đầu nhìn về phía camera
của đài truyền hình, hạ giọng quát: “Canh Dã! Xuống cho tôi!! Đây là——”
Canh Dã không dừng bước, lúc này đã đến trước giá micro.
Anh cúi người, cho vị hiệu trưởng đang ngơ ngác một cái ôm đầy nước mưa,
tiện tay cầm lấy micro rồi xoay người.
“Hiệu trưởng cũng đã nói rồi, đời người ba vạn ngày, phải lấy sức khỏe làm
trọng.”
Giọng nói trong trẻo lười biếng của thiếu niên truyền khắp sân trường, vang
vọng trong màn mưa bụi:
“Toàn thể khối 12 — tan, học!”
“……!”
Một thoáng im lặng chết chóc.
Không thể kìm nén nổi nữa, cả sân trường bùng nổ trong tiếng hò reo vang dội,
tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Trước biển học sinh khối 12 đang hò hét như muốn xả hết những uất ức phản
kháng, ‘kẻ cầm đầu mọi tội lỗi’ nắm lấy micro, nhàn nhạt liếc nhìn.
Liệu Văn Hưng tái mét mặt đứng bật dậy, nhìn từ xa khẩu hình miệng giống
như đang nói “Em xong rồi Canh Dã”.
“Để cho bọn em nói thì,”
Canh Dã cười nhạt, xoay người lại, dứt khoát kết thúc: “Cảm ơn hiệu trưởng.”
“Cảm! Ơn! Hiệu! Trưởng!!!”