Đợi anh nói xong, mặt mũi Phí Văn Tuyên đã tái mét.
Lúc này trong đầu Phí Văn Tuyên chỉ còn văng vẳng hai cụm từ “bạn gái tôi” và
“đàn anh cũ”, không phân biệt nổi cái nào mới là sát thương chí mạng hơn, chỉ
biết là chúng cứ thế luẩn quẩn bên tai anh ta không dứt.
Luẩn quẩn đến mức khiến anh ta máu dồn lên não, đầu ong ong như có chuông.
Ngặt nỗi đúng vào lúc này người bên cạnh lại gây thêm rối ren cho anh ta.
“Văn Tuyên, vị này là ai thế, bạn anh à?”
“……”
Phí Văn Tuyên quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy đối tượng xem mắt do gia đình sắp
xếp —— cũng tức là bạn gái hiện tại của anh ta. Lúc này cô nàng đang túm lấy
tay áo vest của anh ta, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm chàng trai đối
diện không chớp mắt.
Cái vẻ mặt ‘đứng núi này trông núi nọ’ đó Phí Văn Tuyên đã quá quen thuộc
rồi. Trước đây do không ưng ngoại hình của cô bạn gái xem mắt, nên đôi lúc
nhớ tới Biệt Chi, anh ta cũng có phản ứng y chang như vậy!
Cô ta mà cũng dám sao!?
Hận mới thù cũ dồn nén khiến Phí Văn Tuyên tức giận trừng mắt nhìn Canh Dã,
cười khẩy nói: “Bạn bè? Loại người như cậu ta mà tôi thèm kết bạn chắc!”
Bạn gái hiện tại hơi bối rối nhìn Phí Văn Tuyên, rồi lại đưa mắt sang nhìn chàng
trai thanh tú trước mặt.
Canh Dã thì hoàn toàn không để tâm.
Kỳ thực lúc này trong đầu anh chỉ còn văng vẳng câu nói say khướt của Biệt
Chi tối hôm đó, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác——
[Phí Văn Tuyên?]
[Là đàn anh. Là đồ đáng ghét.]
[Bạn trai cũ là Canh Dã, không có ai khác.]
[Ghét anh ta, bởi vì anh ta nói xấu Canh Dã.]
Nhớ tới dáng vẻ Biệt Chi say rượu mơ màng, cau mày cuộn tròn trong lòng anh
lầm bầm nói thích anh ghét người khác, Canh Dã lại không kìm nổi khóe miệng.
Anh khẽ ho một tiếng, nghiêng đầu cố kìm nụ cười.
“…..?” Phí Văn Tuyên không những không thấy hiệu quả như mong đợi mà
dường như còn bị Canh Dã cười nhạo, anh ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Tên này bị bệnh à?
Bị mắng như thế mà còn cười đến híp cả mắt lại, đôi mắt đào hoa sắp cong
thành hình trăng rằm luôn rồi, lại còn định thả thính bạn gái của ai vậy hả?!
Phí Văn Tuyên còn định hùng hổ thêm một trận thì Lâm Triết đã đi tới.
Ban đầu vì muốn “tránh hiềm nghi”, anh ấy còn cố tình chọn một góc chéo với
Canh Dã trong tiệm trang sức, cách anh rất xa.
Đến lúc nghe thấy Phí Văn Tuyên hét to một tiếng thì mới giật mình.
Trước khi tới gần, trong lòng Lâm Triết còn thầm ngạc nhiên, so với hồi cấp ba
thì Canh Dã đã tu tâm dưỡng tính lắm rồi, chưa từng thấy anh gây thù chuốc
oán với ai bao giờ, chẳng lẽ gặp phải người nào khiến anh oán hận đến vậy sao?
Lại gần rồi Lâm Triết mới kinh ngạc thốt lên: “Bác sĩ Phí?”
Phí Văn Tuyên đang định khai chiến lần nữa, nghe thấy thế thì cứng họng, mặt
đỏ tía tai lắp bắp: “Luật sư, luật sư Lâm?”
Lúc này Canh Dã cũng vừa vặn quay người lại, hờ hững đút một tay vào túi áo
khoác, nghiêng người nhường đường Lâm Triết đang đi tới, vạt áo cũng theo đó
mà vẽ nên một đường cong đẹp mắt.
“Quen à?”
“Bố anh ta mở bệnh viện tư nhân, năm ngoái có vụ kiện tụng liên quan đến
tranh chấp y tế, văn phòng luật sư của bọn tôi là bên được ủy quyền.” Lâm Triết
nhíu mày, “Hai người đây là..?”
Canh Dã rút tay về, vỗ vỗ vai anh ấy, hạ giọng nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Xin
lỗi nha, làm mất mối làm ăn của cậu rồi.”
“Cũng là giúp bạn bè nên mới nhận vụ này thôi, mất rồi thì thôi…..Ơ mà, chờ
đã.” Lâm Triết bỗng cảm thấy không ổn.
Canh Dã bình thường vốn dửng dưng, bỗng nhiên có phản ứng đặc biệt như vậy
chỉ có thể là do Biệt Chi mà ra.
Lâm Triết quay ngoắt đầu lại, cố gắng nhớ lại những lời Canh Dã từng đề cập
tới, vẻ mặt méo xệch: “Chẳng lẽ anh ta chính là người bạn trai bác sĩ của Biệt
Chi, người mà hồi đó cậu kể với tôi rằng Biệt Chi muốn chơi trò ba người với
cậu?”
“Bớt đặt điều về bạn gái tôi lại.” Canh Dã lười biếng nhếch môi cười, đôi mắt
phượng hẹp dài đầy vẻ khinh khỉnh, “Anh ta với bạn gái tôi cùng lắm chỉ là mối
quan hệ đàn anh đàn em cũ thôi.”
Nghe cái giọng nhấn nhá cà khịa rõ rệt kia, Phí Văn Tuyên vốn đang cố gắng
kìm nén cảm xúc vì sự xuất hiện của Lâm Triết lại càng đỏ bừng mặt.
“Luật sư Lâm.” Anh ta cười gằn nhìn Canh Dã, “Đây là người nào thế?”
Lâm Triết dời mắt khỏi cái tên cà lơ phất phơ kia: “Đây là đại ca của tôi, bạn
học từ hồi cấp 2, chơi từ thuở nhỏ.”
“Bạn học cấp 2? Hèn gì tôi cứ bảo sao luật sư Lâm lại đi chung với một tên…
rửa xe.”
Phí Văn Tuyên nhìn Canh Dã, cất giọng mỉa mai: “Một tên rửa xe như cậu cũng
dám bén mảng đến tiệm trang sức à? Đồ trong tiệm này dù chọn đại một món
thôi cũng đủ thổi bay tiền mồ hôi nước mắt mà cậu nai lưng cày trong một hai
năm đấy. Hay là sợ không đủ tiền, còn phải vay luật sư Lâm đây?”
Câu nào câu nấy đều được Phí Văn Tuyên cố tình cao giọng.
Tiệm trang sức lại im lặng, đủ để mấy nhân viên và dăm ba vị khách hiếm hoi
trong tiệm nghe thấy.
Lâm Triết cũng ngây ra tại chỗ.
Rửa xe?
Ai cơ???
Bên trong tiệm, những ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía Canh Dã.
Phí Văn Tuyên kiêu ngạo liếc nhìn cô bạn gái hiện tại đang trợn tròn mắt, sau
đó cười khẩy quay đầu lại, kết quả lại một lần nữa bị dội cho gáo nước lạnh.
Trong tưởng tượng của anh ta, người thanh niên đáng lẽ ra phải tức giận và xấu
hổ muốn độn thổ đến nơi, vậy mà chẳng những không hề, ngược lại còn cong
môi cười khẩy, hờ hững cụp mắt xuống. Như thể không nghe thấy lời anh ta nói,
người thanh niên thản nhiên bắt chéo đôi chân thon dài, tựa lưng vào tủ kính
trưng bày bên cạnh.
Canh Dã cúi đầu nhìn lướt qua tủ kính, sau đó đưa tay ra, đầu ngón tay thon dài
tùy ý chỉ vào tủ kính, nói với cô nhân viên đứng sau quầy đang trố mắt nhìn anh
một cách khó tin: “Lấy tôi xem cặp nhẫn kia.”
Phí Văn Tuyên như bị ai bóp nghẹn họng, tức đến mức giọng the thé: “Cô nhân
viên bán hàng, tôi khuyên cô tốt nhất nên kiểm tra xem cậu ta có tiền đặt cọc
không đã.”
Mua đồ trong tủ kính cần gì phải đặt cọc. Phí Văn Tuyên thốt ra câu đó là cố ý
làm bẽ mặt người ta.
Cuối cùng Canh Dã cũng chịu ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng hẹp dài lười nhác
liếc sang: “Không cần đâu.”
Còn chưa để đối phương kịp tiếp lời, anh thong thả chêm vào một câu.
“Bạn gái tôi bao nuôi tôi.”
Phí Văn Tuyên: “…”
Phí Văn Tuyên: “????”
Trên đời này sao lại có người mặt dày và trơ trẽn như thế nhỉ?!
Phí Văn Tuyên tức đến mức đỏ bừng cả mặt, gân xanh nổi lên: “Cậu… Tiểu Chi
có biết cậu xài tiền của cô ấy một cách thoải mái như vậy không?! Sao cô ấy có
thể coi trọng loại như cậu chứ?!”
“Chắc là vì… tôi đẹp trai chăng?” Canh Dã nghiêng người sang một bên, dùng
gương mặt yêu nghiệt thốt ra câu nói vừa khiến người ta cạn lời vừa chẳng thể
nào phản bác, “Chi Chi nói rồi, cô ấy thích mỗi mình tôi thôi, biết làm sao
được?”
“Cậu!!”
Lần này Phí Văn Tuyên tức đến suýt nổ phổi.
May mà lúc này Lâm Triết cũng hoàn hồn lại từ một loạt chuyện chấn động, anh
ấy liếc nhìn Canh Dã với vẻ mặt cạn lời: “Anh trai, xem ra hôm nay tôi phải
đánh giá lại độ ngông của cậu rồi.”
Canh Dã không giấu nổi nụ cười nơi đáy mắt, khiến cho đôi mắt đào hoa vốn
sắc bén càng trở nên rực rỡ khó tả. Anh hờ hững cúi đầu, “Bớt nói nhảm đi,
giúp tôi chọn một cặp nhẫn đôi nào, tới hôm sinh nhật tôi muốn tặng quà cho
bạn gái.”
Lâm Triết: “…Nghe cậu nói kìa. Cô bán hàng, ở đây có cái gương nào không?
Lấy cho cậu ấy một cái để cậu ấy soi lại cái bản mặt chẳng đáng một xu của cậu
ấy đi!”
Canh Dã khẽ “chậc” một tiếng, cũng chẳng thèm ngước mắt, ánh mắt vẫn dán
chặt vào dãy nhẫn kia: “Còn cặp bên cạnh nữa, lấy cả cặp đấy lên đây luôn.”
Cô nhân viên bán hàng thấy tiếc hùi hụi, dời mắt khỏi gương mặt điển trai của
người thanh niên đang cúi thấp người, nhẹ giọng thuyết phục: “Thưa anh, cặp
nhẫn đó giá hơi đắt, là phiên bản giới hạn của cửa hàng chúng tôi năm nay….
Hay là anh ngó sang dãy bên cạnh xem sao?”
Canh Dã hiếm khi á khẩu.
Lâm Triết bên cạnh phì cười, ôm bụng cười hô hố: “Tôi cho cậu diễn đấy.”
Canh Dã cụp mắt xuống, ánh mắt lại hiện lên vẻ áp bức: “? Xài tiền của bạn
gái…”
Đáng tiếc Lâm Triết không thèm tiếp chiêu, quay đầu đi bắt đầu bóc phốt anh.
“Bác sĩ Phí, anh vừa nói ai rửa xe thế? Cậu ấy hả?”
Lâm Triết vừa nhắc đến là không nhịn được cười: “Tuy tôi không biết tại sao
anh lại đi đến kết luận đấy, cơ mà anh biết cậu ấy đi xe gì không?”
“Lâm Triết.” Canh Dã lười biếng ngước mắt lên.
So với việc để cho Phí Văn Tuyên – một kẻ chẳng liên quan gì biết được gia thế
của mình, Canh Dã càng thích để đối phương hiểu lầm hơn.
Thậm chí không ngại ngắm nhìn mấy tên tình địch vì ghen tuông mà khắc bia
mộ cho mình.
“Kệ cậu ta lái xe gì chứ.” Lúc này mặt Phí Văn Tuyên vẫn còn sa sầm, “Chẳng
lẽ luật sư Lâm muốn ra mặt giúp bạn của cậu à?”
“Tôi ra mặt giúp cậu ấy á? Anh không nhận ra cậu ấy còn đang mong anh hiểu
lầm là cậu ấy được Biệt Chi bao nuôi à?” Lâm Triết né cú đá của Canh Dã, “Nói
thế này nhé, cái văn phòng luật sư của tôi nhờ có cậu ấy bỏ vốn ra mới mở được
đó.”
“Sao có thể chứ?!” Phí Văn Tuyên cứng đờ người, sắc mặt khó coi, “Lần trước
ở bãi đỗ xe dưới tòa nhà này tôi tận mắt thấy cậu ta đang rửa xe trong tiệm rửa
xe mà!”
“Hả?”
Ngay cả Lâm Triết cũng tò mò, “Từ bao giờ mà cậu lại có sở thích tao nhã này
vậy? Hay là sau này cậu bao hết mấy chiếc xe công vụ ở văn phòng luật của tôi
luôn đi?”
“Cút.” Canh Dã cười khẩy, “Cậu xấu quắc, không xứng để tôi rửa xe đâu.”
Lâm Triết: “…”
“Ha, tôi hiểu rồi.” Dựa theo những hiểu biết về người anh em tốt của mình, Lâm
Triết cười khẩy một tiếng, quay sang nói, “Lại rửa xe cho Biệt Chi chứ gì?”
Phí Văn Tuyên chết đứng tại chỗ.
Lâm Triết ngoảnh đầu lại, vẻ mặt ghét bỏ: “Ngại quá, để anh hiểu lầm rồi, Canh
Dã là thế đấy, cứ đụng vào Biệt Chi là yêu đương não tàn liền.”
Phí Văn Tuyên nghiến răng nghiến lợi, có vẻ như vẫn chưa tin tưởng cho lắm.
Lâm Triết chớp chớp mắt, như nhớ ra chuyện gì đó: “Ờ mà, hình như trước kia
anh có hỏi tôi về cái vụ thẻ hội viên của quán bar Kinh Thước đúng không?”
Dừng lại giây lát, Lâm Triết cười nham hiểm chỉ tay sang một bên, “Kinh
Thước là của cậu ấy đó. Anh thử ngẫm lại cái tên quán bar xem, có phải có liên
quan gì đến đàn em của anh không? Lần sau anh đến đó cứ báo tên của cậu ấy
là được, đảm bảo hiệu nghiệm.”
“?”
Canh Dã lãnh đạm liếc mắt nhìn Lâm Triết.
Lâm Triết vội vàng đổi giọng: “Hay là báo tên bạn gái cậu ấy đi, anh không
phải là đàn anh cũ của cô ấy sao?”
Canh Dã hơi khựng lại, suy nghĩ giây lát, ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng.
Đầu ngón tay khẽ cong lên gõ nhẹ vào tấm kính.
“Cặp này.”
“…”
Như giọt nước tràn ly, Phí Văn Tuyên tức đến mức hai tay run rẩy.
Đôi mắt anh ta nhìn Canh Dã đã đỏ ngầu, khóe môi nhếch lên nụ cười vừa tàn
nhẫn vừa ghen ghét: “Chẳng phải chỉ là loại phụ nữ không sinh được con thôi
sao? Thế mà cậu còn coi cô ta như bảo bối, thật sự tưởng tôi thèm giành với cậu
chắc?”
“—”
Cảm giác như có một sợi dây vô hình bị thít chặt.
Canh Dã khựng lại.
Một hai giây sau, anh đứng thẳng dậy, nghiêng đầu: “Anh nói gì cơ?”
Trong sự im lặng.
Phí Văn Tuyên như sực tỉnh, nụ trên mặt càng thêm phần méo mó: “Hoá ra là
cô ta không nói cho cậu biết. Sao thế, sợ cậu sẽ bỏ rơi cô ta đúng không? Cũng
đúng thôi, loại phụ nữ bị ung thư buồng trứng lại còn di truyền đó dù có cho
không thì tôi cũng không thèm! Ai lấy phải loại phụ nữ đó coi như xui tận tám
kiếp, cả đời cũng không sinh được con nối dõi ——”
“Rầm!”
Một cú đấm giáng mạnh xuống tủ kính, tiếng vỡ vụn của kính cắt ngang lời nói
của Phí Văn Tuyên. Nhanh đến mức không ai kịp phản ứng——
Chàng trai tiến lên, co gối nâng chân tung một cú đá thẳng vào ngực Phí Văn
Tuyên.
“Rầm!!”
Phí Văn Tuyên bị hất văng ra sau, ngã mạnh vào tủ kính phía sau, chưa kịp kêu
lên một tiếng nào đã cong người như con tôm luộc vì đau đớn.
“Á——”
Tiếng thét chói tai của cô bạn gái vang lên chậm nửa nhịp.
Canh Dã bước tới gần, góc nghiêng sắc bén như lưỡi dao, ánh mắt lạnh lùng đến
đáng sợ.
Anh quỳ một gối xuống, ghì chặt đầu gối lên ngực anh ta, ngón tay dính máu
nắm chặt cổ áo của đối phương, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang tím tái vì ngạt
thở.
Canh Dã vô cảm siết chặt nắm đấm.
“Canh Dã!”
Lâm Triết bất chợt lao lên, túm lấy tay của anh.
Tiếc rằng người thanh niên chằng thèm để ý, vung tay hất Lâm Triết lùi về sau
vài bước.
Cú đấm đầy phẫn nộ sắp sửa giáng xuống.
Lâm Triết hoảng sợ đến mức hai mắt muốn nứt ra: “Canh Dã! Tối nay cậu có
muốn gặp Biệt Chi nữa không!?”
Nắm tay trắng bệch nhuốm máu dừng lại sát bên mặt Phí Văn Tuyên, cách thái
dương chỉ trong gang tấc.
Mặt Phí Văn Tuyên trắng bệch không còn hột máu, đồng tử mở to kinh hãi,
cứng đờ không dám nhúc nhích.
Mãi đến khi Canh Dã buông tay, anh ta mới như bừng tỉnh khỏi cơn hoảng sợ,
vừa ôm cổ hét ầm lên vừa lăn lộn bò về phía sau: “Báo cảnh sát! Mau báo cảnh
sát!!”
Canh Dã đứng im tại chỗ, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, giữa những âm thanh hỗn loạn và tiếng ồn ào chói tai, chàng
trai nhắm mắt lại. Những ngón tay buông thõng bên người cuối cùng cũng từ từ
hòa hoãn lại sau cơn giá rét.
Anh khẽ run lên.
…… Ung thư.
Hoá ra.
Đây là bí mật của cô.