• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thanh âm cô nhỏ một chút, lỡ như lại kinh động những quái vật kia thì làm sao bây giờ!" Người phụ nữ trung niên hoảng sợ quát lớn.

"Những thứ đó dường như không phản ứng với âm thanh." Nghiêm Gia Ngư nói: "Ngày hôm qua mỗi đoạn toa xe đều có động tĩnh, chúng nó cũng không có phản ứng, là sau khi toa hạng ba mở đèn..."

Thì ra trong quy tắc ngồi xe tắt đèn là ý này, ghế hạng hai chỉ là bị dư quang chiếu một chút liền đưa tới vài con quái vật, ghế hạng ba bên kia khẳng định toàn bộ bị diệt.

"Đây không phải là lừa người sao?" Trung niên phụ nữ oán giận nói: "Cái xe rách nát gì thế này, muốn nói cũng không nói rõ ràng, rõ ràng để cho chúng ta chịu chết, buổi tối ai dám mò mẫm đi ra ngoài đi WC, nhất định sẽ bật đèn..."

"Những con quái vật này thực sự là do người chơi biến thành sao?" Không để ý tới cô, cô gái trang điểm đậm hỏi, "Người đang yên sao lại đột nhiên biến thành quái vật?"

Bên ngoài toa xe truyền đến tiếng nuốt khiến người ta sởn gai ốc còn chưa kết thúc, trở thành người chơi lên xe liều mạng với người chơi ăn thịt người, thiếu chút nữa trở thành quái vật ăn trong bụng còn chưa tính, ngay cả chính mình cũng có thể sẽ biến thành loại quái vật hình dạng quái dị hoàn toàn không có lý trí này? Là cá nhân cũng không có cách nào tiếp nhận!

Toa xe một mảnh tĩnh mịch, một lát sau, Từ Hoạch mới mở miệng: "Lưu Giai, cánh tay tôi bị thương, cô tới giúp tôi xuống."

Lưu Giai vội vàng đi qua, vừa chạm vào bàn, tay đã bị giữ chặt.

Từ Hoạch vừa vạch chữ trong lòng bàn tay cô vừa nói: "Những thứ ngoài cửa sổ kia hơn phân nửa là người chơi biến dị tới, nhưng không có nghĩa là mỗi người chơi đều sẽ biến thành như vậy."

Thật ra thì không cần Lưu Giai nói, chỉ dựa vào những gì vừa nhìn thấy, hắn cũng có thể đoán được thân phận thật sự của những "quái vật" kia, ngoại hình của chúng gần giống với nhân loại, nhưng tay và chân giống như là phát dục lần thứ hai, thân thể tuy rằng khô cạn, tốc độ và sức mạnh lại đặc biệt kinh người, về bản chất rất giống người sau khi tiến hóa.

"Tôi đoán hẳn là người chơi ăn thịt người sau khi lên xe không có ăn cơm mới có thể biến dị."

Tất cả bọn họ đều đã ăn thức ăn trên tàu, vấn đề không ở chỗ này, như vậy có thể có liên quan đặc biệt đến người chơi ăn thịt người.

Sau khi nữ nhân mặt trái xoan chết, có ba người ăn cơm, trong đó không có lão nhân, mấu chốt của dị biến chính là ở chỗ này.

"Lão nhân gia là người chơi ăn thịt người? Sao anh biết?"

"Sao cậu biết nó không ăn?"

Nghiêm Gia Ngư và cô gái trang điểm đậm một trước một sau đặt câu hỏi.

"Vết cắn trên vai của ông ta hướng về phía mà nếu ai đó tấn công ông ta từ phía trước, nó sẽ để lại vết thương. Không chỉ là vết thương, mùi, quần áo vải vóc thậm chí tóc dài ngắn đều có thể bị bắt được tin tức, nhưng lão nhân gia chỉ nói bị cắn một miếng, không nhắc lại những thứ khác, cho nên dấu răng hơn phân nửa là ông vì đè nén xúc động ăn uống mà tự mình cắn.

"Có lẽ đêm qua cắn mất nữ nhân kia một miếng thịt liền có ông, về phần cắn bị thương, có nguyên nhân khác mà thôi." Nữ nhân trang điểm đậm hiển nhiên không tin.

"Nếu như ăn cơm cũng sẽ dị biến, tối nay thùng xe chúng ta hẳn là không chỉ có một mình ông." Từ Hoạch lạnh nhạt nói.

"Dưới tình huống biến dị còn cứu tôi một mạng, tôi tin tưởng nhân cách của vị lão tiền bối kia." Giáo sư Hàn nói.

Nữ nhân trang điểm đậm cười lạnh một tiếng, "Nhưng ông chính là người chơi ăn thịt người."

"Ông ấy đã cứu một người." Lần này nói chuyện chính là Vương Tiểu Tuệ.

"Bất kể như thế nào, người đều đã chết, tranh cãi những thứ này cũng vô dụng. Vừa nói những quái vật kia hóa ra cũng là người, mà chính mình cũng không có nguy hiểm dị biến," Người phụ nữ trung niên lá gan nhất thời lớn, còn tấm tắc tiếc hận: "Chính là Hà Dương tiểu cô nương kia, thanh xuân mỹ lệ không có nhiều đáng tiếc."

Lý Phi là Nghiêm Gia Ngư giết, lão nhân biến thành quái vật, duy chỉ có Hà Dương biến mất lặng lẽ không một tiếng động, ngay cả một tia dấu vết cũng không lưu lại, cũng không biết là bị quái vật tập kích giết hay là bị người chơi thừa dịp loạn giết chết.

"So với người đã chết, quan trọng nhất chính là quái vật bên ngoài." Nữ nhân trang điểm đậm nói: "Có trời mới biết chúng nó có thể vào lại hay không?"

Cô đột nhiên chuyển đề tài sang Lưu Giai, "Quái vật ít đi không?"

"Tôi không biết..." Lưu Giai theo bản năng trả lời, nói đến một nửa phản ứng lại lập tức sửa miệng, "Không có, tất cả đều nằm sấp không nhúc nhích."

Nữ nhân trang điểm đậm qua hai giây mới mang theo ý cười nói: "Năng lực này của cô rất lợi hại a, có thể nhìn đồ vật vào ban đêm."

Lưu Giai tâm cao cao nhắc tới.

Ngày hôm qua nàng bị đồ vật ngoài cửa sổ dọa sợ, chỉ thấy Trần Lợi công kích Từ Hoạch, lúc phục hồi tinh thần lại nữ nhân mặt trái xoan đã chết, nàng chỉ kịp nhìn thấy nữ nhân trang điểm đậm từ bên người nàng lui ra, hơn nữa cầm thứ gì đó lau bên miệng, vết máu liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Cô không dám nói lung tung, chỉ nói chuyện này cho giáo sư Hàn, người phụ nữ trang điểm đậm biết cô có năng lực nhìn ban đêm mở miệng thăm dò, nhất định là đoán được năng lực của cô thời gian có hạn, vì tự bảo vệ mình cô nhất định sẽ xuống tay với mình!

Lưu Giai rất sợ hãi, cố gắng trấn tĩnh khoa tay múa chân đưa chuyện người phụ nữ trang điểm đậm cho Từ Hoạch, còn nhắc tới chuyện bên cạnh Vương Tiểu Tuệ tựa hồ có một lớp màng bảo vệ có thể ngăn cách công kích, vừa rồi kỳ thật có quái vật đụng vào bên người cô, chỉ là bị văng ra.

Chuyện này ngược lại làm cho Từ Hoạch rất bất ngờ, mặc kệ là đặc tính hay là đạo cụ, cái này mạnh hơn tăng cường thể lực bình thường nhiều lắm, nhưng lấy điều kiện thân thể của Vương Tiểu Tuệ, đơn thuần có được lực lượng rất khó sống sót, cái này cũng coi như tùy thân tùy tục.

Đoàn tàu quy định không thể tùy ý đi vào toa tàu khác, Vương Tiểu Tuệ vi phạm điều này, không biết sẽ có ảnh hưởng gì.

Nhưng nàng còn có thể bảo vệ chính mình, có thể tưởng tượng trừng phạt này cũng không có đạt tới mức nguy hiểm tính mạng.

"Một toa xe đến cùng có bao nhiêu người chơi ăn thịt người a?" Lưu Giai nhịn không được hỏi, nàng hiện tại không thể dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, thậm chí hối hận mềm lòng đồng ý cho Vương Tiểu Tuệ tiến vào.

"Nhân số một nửa đối một nửa đi." Từ Hoạch nói, "Sáu người chơi ăn thịt người, sáu người chơi bình thường."

"Vậy chúng ta ở đây còn có bao nhiêu người chơi ăn thịt người?" Người phụ nữ trung niên tiếp lời.

"Chắc là còn hai người nữa." Nghiêm Gia Ngư nói: "Đêm qua chết hai người, còn có Lý Phi và lão nhân gia kia đều là người chơi ăn thịt người."

"Người phụ nữ bị giết cũng có thể là người chơi ăn thịt người." Nữ nhân trang điểm đậm nói.

Điều này khó nói, dù sao nàng cũng bị giết.

"Lưu Giai, hôm qua cô có thấy không?" Người phụ nữ trang điểm đậm ném vấn đề ra.

Lưu Giai khẩn trương một trận, nhưng sau khi nhận được ám chỉ của Từ Hoạch nói: "Tôi không phát hiện, lúc ấy bị dọa, hơn nữa Từ tiên sinh và Trần Ích lại ở trước mặt, tôi chỉ ghé xem bọn họ."

Người phụ nữ trang điểm đậm không nói, ngay sau đó Từ Hoạch nói: "Tôi ngược lại có khuynh hướng người phụ nữ kia cũng là người chơi ăn thịt người, lúc cô ấy lên xe trên người có mùi máu tươi rất nồng."

"Thế nhưng trong xe có thêm một người." Người phụ nữ trung niên nói.

"Tôi không phải người chơi ăn thịt người." Vương Tiểu Tuệ giải thích: "Tôi không thể đứng không thể đi, làm sao có thể đi ăn thịt người."

Trong bóng tối vang lên tiếng vuốt ve vải vóc rất nhỏ, qua vài giây giáo sư Hàn nói: "Còn thừa một người chơi ăn thịt người, cũng không cần quá lo lắng, chúng ta có sáu người."

Trong miệng nói như vậy, nhưng giáo sư Hàn vẫn lo lắng như cũ, sở dĩ ông không cho Lưu Giai nói ra chuyện quái vật, là sợ hãi sẽ có người chơi ở dưới tình huống cực đoan mù quáng hành động, ghế hạng ba tự bạo chính là một ví dụ.

Biết rõ nữ nhân trang điểm đậm là người chơi ăn thịt người, thi thể trong xe cũng bị quái vật mang đi, anh không rõ trước đây nàng có ăn cơm hay không, hiện tại anh lo lắng cho Lưu Giai nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK