• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngậm máu phun người!" Vương Vĩ hổn hển rống: "Muốn nói như vậy, ta còn có thể nói Trương Hùng là ngươi giết, các ngươi có bốn người, muốn giết một người không phải dễ dàng sao?"

"Đầu óc anh không sao chứ, nếu chúng ta đi cùng với ma chém đầu, anh Từ còn có thể bị thương?" Viên Diệu phản bác.

"Ai biết các ngươi có phải tự biên tự diễn hay không?" Vương Vĩ tới gần Lưu Viên Viên, "Hiện tại hai người chúng ta bị xa lánh, cô tin bọn họ hay là tin ta?"

Lưu Viên Viên trái phải nhìn qua nhìn lại bọn họ, vài giây sau lui về phía sau kéo dài khoảng cách với mọi người, "Tôi không biết các người ai nói thật ai nói giả, tôi chỉ muốn sống đến khi nhiệm vụ kết thúc."

Trong mắt Vương Vĩ có ánh sáng dữ tợn hiện lên, nhưng quay đầu lại là vẻ mặt oán giận, "Ta sẽ không ở cùng một chỗ với mấy tên sát nhân các người!"

Gã đang muốn đi, Từ Hoạch vẫn ngồi xổm bên cạnh thi thể Trương Hùng khom lưng đứng lên, thanh âm khàn khàn nói: "Nếu cảm thấy ngư ông đắc lợi là có thể thuận lợi qua cửa, vậy cô mười phần sai rồi."

"Hai người chết ở đại sảnh kia, là cô giết đi, Lưu Viên Viên."

Trong lúc nhất thời mọi người ở đây đều nhìn về phía Lưu Viên Viên.

Lưu Viên Viên điềm đạm đáng yêu rưng rưng nước mắt, "Anh có ý gì, tôi không hiểu..."

"Thừa dịp những người khác bị ma chém đầu hấp dẫn lực chú ý, cô và phú nhị đại tên là Lý Chính liên thủ giết Vạn Chí Khang, vừa vặn Vương Vĩ không có ở đây, sau khi Vạn Chí Khang chết, cô đánh lén Lý Chính, lại đến tìm chúng tôi, giả vờ là ma chém đầu giết người." Từ Hoạch đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, "Cô ngụy trang rất khá, người chơi ăn thịt người."

Lưu Viên Viên lập lòe lệ quang biến mất, nàng vén tóc, ý cười dịu dàng nói: "Lý Chính nói không sai, ngươi mạnh hơn Hoàng Tuấn Kiệt nửa thùng nước kia nhiều."

"Ngày hôm qua lúc Đỗ Lam Lam và Hạ Quả chết, Lý Chính nói ngươi hoài nghi là người trong chúng ta hạ thủ, còn nói ngươi cũng không phải hoài nghi người chơi tự giết lẫn nhau, mà là cho rằng ma chém đầu ở trong người chơi, vốn ta còn không tin, không nghĩ tới ngươi thật sự có chút tài năng."

"Cô chính là ma chém đầu?!" Thấy cô đi về phía mình, Vương Vĩ vội vàng lui về phía sau.

Lưu Viên Viên cười nhạo một tiếng, thay đổi bộ dáng kiều man lúc trước, eo nhỏ xoay một cái, quyến rũ xoay một vòng, lại thổi gió với mọi người một cái, sau đó chậm rãi kéo lên cửa lớn kho hàng.

"Thành thật mà nói, ngày hôm qua lúc Lý Chính nói với ta ma chém đầu là người chơi, bọn ta là dự định giết chết toàn bộ những người chơi khác, dù sao ma chém đầu ngay tại bên trong người chơi, cũng lười từng cái đi đoán."

"Đáng tiếc ta cảm thấy thay vì phân chia phần thưởng phó bản với người khác, không bằng chính mình độc chiếm."

"Ý cô là cô không phải là ma chặt đầu cũng không phải là tên đồng lõa?" Phán đoán lấy làm tự hào của Hoàng Tuấn Kiệt lại sai lầm, "Cô làm sao chứng minh?"

"Ta cần bằng chứng gì?" Lưu Viên Viên giống như nghe được chuyện cười, ánh mắt liếc Từ Hoạch một cái, "Không tin ngươi hỏi hắn a."

"Chờ đã, chờ đã!" Viên Diệu ra hiệu dừng lại, "Các người đang nói cái gì? Không phải chúng ta đã tận mắt chứng kiến ma chém đầu rồi sao? Vì sao vòng tới vòng lui, ma chém đầu lại biến thành người chơi?"

"Ma Trảm Đầu chỉ có một, chứng minh trực quan nhất chính là gã chưa bao giờ đồng thời ở đây với tất cả người chơi chúng ta." Từ Hoạch vừa châm thuốc, hít một hơi cổ họng không thoải mái, thuận tay ném xuống đất nghiền nát.

"Không đúng, vừa rồi lúc gã xuất hiện tất cả chúng ta đều ở đây." Hai mắt Viên Diệu phồng lên, "Chẳng lẽ có người đang giả chết?"

Hoàng Tuấn Kiệt vỗ trán, "Vừa rồi lúc ma chém đầu xuất hiện trên người thiếu một thứ."

Viên Diệu không rõ nguyên do, Abe bừng tỉnh đại ngộ, "Là rìu!"

"Chính xác." Từ Hoạch gật đầu, "Dưới áo choàng của Ma Trảm Đầu hẳn là có người mới đúng, nhưng sau khi bị Trương Hùng bắn trúng và với tư thế hành động càng gần với một tấm áo choàng trống, tấm áo choàng kia mượn đạo cụ đi vào tắt đèn rồi đi, mục đích là để cho người chơi phân tán."

"Về phần đạo cụ", hắn chỉ vào vết máu trên cổ, "Hẳn là đồ vật tương tự dây thép nhỏ hoặc dây đàn, không quá linh hoạt, không thể hành động giống như người thật."

"Hoàng Tuấn Kiệt sau khi bị tập kích thu hồi rìu cũng là dùng đạo cụ này."

"Điều này có thể chứng minh Ma Trảm Đầu là người chơi, cũng không thể chứng minh người chơi khác không phải đồng bọn." Hoàng Tuấn Kiệt nhíu mày.

"Không cần đi phân biệt thân phận của những người chơi khác", Từ Hoạch cười cười nói: "Trong bối cảnh trò chơi, ông chủ sơn trang treo giải thưởng bắt ma chém đầu, chỉ cần bắt được ma chém đầu, là có thể sớm kết thúc nhiệm vụ."

"Vậy ai mới là ma chém đầu?" Viên Diệu khẩn trương nuốt nước miếng.

Ánh mắt Từ Hoạch chuyển động, đang muốn mở miệng, Lưu Viên Viên bỗng nhiên chặn hắn lại, "Chờ một chút, ngươi nói cho ta biết trước, lời vừa rồi là có ý gì?"

"Ta không rõ làm sao ngươi kết luận là ta giết Vạn Chí Khang và Lý Chính, nhưng giết sạch người chơi vì sao không thể qua cửa? Tất cả người chơi đều đã chết, đại biểu Ma Trảm Đầu cũng đã chết, ta hẳn là qua cửa."

"Người đốn củi bên kia nhà gỗ là một người chơi." Từ Hoạch thản nhiên nói.

Hoàng Tuấn Kiệt giống như sét đánh, "Gã là người chơi?!"

"Gã là người chơi mấy trận phó bản trước không qua cửa." Từ Hoạch tổng kết một chút tin tức mình hỏi, "Gã thành công sống đến khi trò chơi kết thúc, không có qua cửa, trong trò chơi sau đó của gã, thậm chí có người chơi một mình sống đến khi trò chơi kết thúc, đồng dạng qua cửa thất bại."

"Thì ra là như vậy." Lưu Viên Viên ánh mắt chớp động, "Cho nên ngươi chắc chắn cho dù giết sạch những người chơi khác, cũng không có khả năng thông quan."

Nàng nói xong bỗng nhiên cười ha hả, "Ta còn tưởng ngươi là người tốt gì chứ, nếu giết người có thể thông quan, chỉ sợ ngươi đã sớm động thủ rồi."

Từ Hoạch lãnh đạm nhìn nàng, "Cô giết người là bởi vì đầu óc không đủ dùng, cho nên chỉ có thể giết người."

Tiếng cười dừng lại, sắc mặt Lưu Viên Viên rét run, "Ngươi ngược lại thông minh, ngươi vậy ngươi nói xem ai mới là ma chém đầu? Chờ ta giết gã, lại đến thu thập ngươi!"

Từ Hoạch chuyển hướng sang ba người Hoàng Tuấn Kiệt, "Thấy không, cô có thể tự chứng minh."

Hoàng Tuấn Kiệt thần sắc phức tạp nhìn Lưu Viên Viên bị tức giận đến phát run, nàng mặc dù là không đánh tự khai, nhưng ngươi thẳng thắn kéo cừu hận như vậy cũng không cần.

"Ha ha!" Vương Vĩ trầm mặc thật lâu bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ, "Nói tới nói lui, các ngươi là hoài nghi ta."

"Chính xác." Từ Hoạch nhìn gã, dừng một chút hỏi: "Trước khi những người chơi khác đến, ngươi đã vào sơn trang rồi chứ."

Mấy người Hoàng Tuấn Kiệt không hiểu ra sao, Vương Vĩ nheo mắt lại, "Ta thật sự là người đầu tiên đến sơn trang, người chơi đầu tiên đến Ôn Tuyền sơn trang sẽ thay đổi nhiệm vụ trò chơi, đạo cụ ma chém đầu đặt ở cửa chính."

"Ngay cả ngươi cũng có thể đoán được, xem ra người đầu tiên ta giết không phải là Hoàng Tuấn Kiệt, mà là ngươi."

Hoàng Tuấn Kiệt bị điểm danh sắc mặt xanh mét, thù mới hận cũ toàn bộ xông lên, trong tay anh xuất hiện một thanh trúc phiến đao, "Còn nói thêm với gã cái gì, đối với loại cuồng ma giết người này, giết chết cho xong việc!"

Vương Vĩ thần sắc mỉa mai, "Đỗ Lam Lam, Hạ Quả, Giả Húc Dương, Trương Hùng, ta đã lấy được đặc tính và đạo cụ của bốn người chơi, các ngươi thật sự cảm thấy có thể thắng được ta?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK