• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy còn phải nói, đương nhiên là cho anh!" Viên Diệu mở miệng một cái, "Nếu không phải lời của anh, đừng nói bắt được ma chém đầu, có thể thông quan hay không đều là một vấn đề."

"Hơn nữa chúng ta bây giờ còn có thêm phần thưởng, cho anh tôi tuyệt đối không có ý kiến."

Hoàng Tuấn Kiệt và Abel cũng lần lượt gật đầu, Lưu Viên Viên không tình nguyện.

"Cuộc bỏ phiếu này là công khai, mỗi người chơi chọn ai đều có thể nhìn thấy lẫn nhau, hơn nữa là chế độ thiểu số phục tùng đa số." Từ Hoạch vươn tay, ý bảo Hoàng Tuấn Kiệt trả lại bật lửa cho hắn.

Hoàng Tuấn Kiệt không chần chờ, ngay cả đạo cụ của Vương Vĩ cũng đưa cho hắn.

Vương Vĩ chết ở trên tay hắn, di vật hẳn là cũng do hắn tiếp nhận, sợi dây này cầm ở trong tay người khác nhiều nhất chính là một sợi dây đàn cứng cỏi.

Từ Hoạch ném cho Hoàng Tuấn Kiệt không phải "công cụ của phạm tội phóng hỏa", mà là bật lửa của hắn Hoa Tí. Sau khi thu dây đàn lại, hắn đốt cho mình một điếu thuốc, nói: "Mọi người không nên gấp gáp, từng người từng người đến, thiếu một hai người, chế độ bỏ phiếu vẫn được thành lập."

Lưu Viên Viên nhíu mày, "Ngươi cũng quá bá đạo đi, không chọn ngươi liền muốn giết người?"

"Ta chỉ nhắc nhở thôi." Từ Hoạch nói: "Đây cũng là một trong những quy tắc của trò chơi, nói không chừng sau này còn có rất nhiều cơ hội bỏ phiếu."

Một bên Hoàng Tuấn Kiệt ba người nghe được lắc đầu, giết chết BOSS phó bản, lấy được đạo cụ BOSS, loại cơ hội này sao có thể thường có?

"Anh Từ, đừng để ý đến cô ta, cô ta cũng không phải người tốt, chúng tôi bỏ phiếu cho anh là được." Viên Diệu nói.

Cuối cùng năm người bỏ phiếu, tất cả đều chọn Từ Hoạch, hắn lấy được quyền lựa chọn đổi phần thưởng.

Lưu Viên Viên đối mặt với tầm mắt mọi người, dứt khoát nói: "Ta bỏ phiếu cho ngươi không thành vấn đề, nhưng cây gậy điện kia phải thuộc về ta."

"Cô đã cầm đạo cụ của Lý Chính và Vạn Chí Khang, còn muốn lấy đạo cụ của Vương Vĩ, Vương Vĩ cũng không phải cô giết!" Viên Diệu mất hứng nói.

"Dù sao ta cũng xuất lực." Lưu Viên Viên khoanh tay nói: "Ta nên lấy một món đạo cụ."

Hoàng Tuấn Kiệt và Abe cũng rất bất mãn, nhưng Từ Hoạch nói: "Có thể cho cô, nhưng lão bản sơn trang cho thêm đạo cụ không có phần của cô, mười vạn tiền trắng ngươi chỉ có thể chia một vạn."

Lưu Viên Viên đảo mắt hai vòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được!"

Sau khi bọn họ thương lượng xong, mấy tờ tiền trắng và một con dấu điêu khắc đầu lâu rơi xuống đất.

Từ Hoạch cầm lấy con dấu:

[Con dấu nguyền rủa (Ghi chú: một lời nguyền có thể chào hỏi bất kỳ thành viên gia đình trực tiếp nào, tìm cơ hội để in hoa văn, cùng với bản thân ít nhất ba người sẽ bị suy yếu một khía cạnh nào đó của sức mạnh và lời nguyền sẽ không biến mất cho đến khi hoa văn biến mất. Lưu ý rằng hướng và sức mạnh của lời nguyền phụ thuộc vào tình huống, không sử dụng nó trên người chơi mạnh hơn, nếu không nó sẽ là lời nguyền của ngươi. Ah, nó thực sự là một con dấu bị nguyền.)]

Từ Hoạch xem xong cười cười, đưa con dấu cho đám Hoàng Tuấn Kiệt.

"Đạo cụ này cũng quá gân gà đi, còn không bằng cái gậy điện vừa rồi."

Lưu Viên Viên tuy rằng không nhìn, nhưng thấy mấy người đều là một bộ ghét bỏ bộ dáng, lập tức nói: "Ta cũng sẽ không đổi."

Từ Hoạch lấy trong di vật của Vương Vĩ "tấm gương của Vương hậu" và "sổ ghi chép nhanh mồm nhanh miệng", "Hai đạo cụ này, cộng thêm con dấu, các người mỗi người chọn một cái."

"Gương của Vương hậu" là một chiếc gương trang điểm cầm tay, kích thước bàn tay, tác dụng là nhìn vào gương nói "ngươi đẹp nhất" hoặc "ngươi đẹp trai nhất", sau ba phút người nhìn thấy ngươi sẽ tự động thêm vào kính lọc cho ngươi.

"Sổ ghi chép nhanh mồm nhanh miệng" thì là một cái tốc ký sổ, nó có thể tự động viết lời nói tất cả mọi người đã nói sau khi mở ra năm phút đồng hồ trong phạm vi mười mét.

"Cậu cái này cũng quá khách khí", Hoàng Tuấn Kiệt bắt người nương tay, "Kỳ thật chúng tôi không có xuất bao nhiêu lực, còn thiếu nhân tình cậu, hiện tại lại cầm đạo cụ của cậu..."

Viên Diệu vội vàng gật đầu, cậu ấy chọn gương.

"Vậy tôi thu năm ngàn." Từ Hoạch không từ chối, nhận lấy tiền trắng ba người bọn họ đưa.

Con dấu guyền rủa là vật vô chủ, Abe có thể trực tiếp thu vào lan can đạo cụ, còn lại ba kiện đạo cụ trước mắt đều thuộc về Từ Hoạch, tuy rằng bị cầm ở trong tay người khác nhau, nhưng chỉ có hắn lựa chọn vứt bỏ đạo cụ, những người khác mới có thể thu.

Lưu Viên Viên mới vừa thu đạo cụ, liền khẩn cấp lấy ra vé trở về, đảo mắt từ trước mặt mấy người biến mất.

"Để cô ấy đi như vậy được không?" Hoàng Tuấn Kiệt nói: "Cô ấy là người chơi ăn thịt người."

"Trò chơi kết thúc rồi." Từ Hoạch nói: "Thả lỏng một chút."

Hoàng Tuấn Kiệt thở dài một hơi, "Cũng đúng, người chơi không có nghĩa vụ đối phó người chơi ăn thịt người."

"Từ Hoạch, hy vọng lần sau còn có thể gặp được cậu." Anh trịnh trọng bắt tay Từ Hoạch mới thoát khỏi phó bản.

Abel cầm con dấu đi tới, cười híp mắt nói: "Tôi thử xem."

Từ Hoạch nhướng mày vươn tay.

"Tôi nguyền rủa cậu ngày càng ít xui xẻo." Abel đóng dấu trên mu bàn tay, người liền biến mất.

"Từ ca, anh ngàn vạn lần phải nhớ kỹ ta." Viên Diệu nắm tay hắn tha thiết nói: "Tôi chính là Trình Tự Viên ngươi không hiểu, anh nhớ kỹ a."

Từ Hoạch cười gật đầu, chờ cậu cũng đi rồi, mới nhìn kỹ vé trở về của mình.

Mặc dù cùng chất liệu với vé, nhưng trên đó chỉ có một dãy số: E27-014-A07.

Tạm thời không có đầu mối, hắn cất vé đi, bật đèn pin đi đến căn nhà gỗ nhỏ dưới chân núi, đào người phụ nữ đã chôn trước đó lên, mở áo khoác của cô ra dùng móng tay của cô cắt ra mấy chữ, sau đó lại chôn người trở về.

Búng bùn đất trên quần, lại đi rừng trái cây phía trước bẻ một chạc mận chống lên vai, hắn mới sử dụng vé trở về.

"Tích tích - -!" Sau khoảng trống ngắn ngủi, bên tai Từ Hoạch vang lên tiếng còi ô tô, mở mắt ra hắn phát hiện mình đang đứng trong một hẻm nhỏ, dưới ánh đèn sáng trưng là hoàn cảnh đường phố quen thuộc - - hắn về tới ngõ sau của khách sạn trước đó đã ở.

Thời gian di động hiển thị mười giờ rưỡi tối, giờ này cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.

Hắn đang muốn đi, dưới chân bỗng nhiên giẫm phải một thứ không mềm không cứng, nhặt lên vừa nhìn, dĩ nhiên là một cái ví tiền căng phồng.

Sức mạnh nguyền rủa còn có thể dùng như vậy?

Từ Hoạch nhìn bộ xương đen trên mu bàn tay, thu hồi ví tiền đi vào khách sạn.

Nơi này thường xuyên có diễn viên ra vào, cho nên lễ tân đối với trang phục của hắn không thể trách, biết được hắn là tới lấy đồ, vì thế giải thích:

"Cậu cũng không biết sao, gần đây chỗ chúng tôi xảy ra rất nhiều chuyện tà môn, chết rất nhiều người, cậu lại đột nhiên không thấy, chúng tôi đành phải báo cảnh sát, ví tiền giấy chứng nhận của cậu đều bị cảnh sát lấy đi, cậu phải đến đồn công an lấy mới được."

"Cậu vào tổ rồi phải không, cậu xem xem, chuyện này thật ngại quá, nếu không cậu ở đây một đêm trước, tôi cho cậu miễn phí?"

Từ Hoạch nói cám ơn rời khỏi khách sạn, tìm một khách sạn khác vào ở.

Đóng cửa phòng, hắn đơn giản rửa mặt xong mới mở ra bảng trò chơi:

[Chúc mừng người chơi qua đường Giáp thành công thông qua phó bản Ma Trảm Đầu, biểu hiện của ngài trong lúc phó bản lần này được đánh giá là cấp B trác tuyệt. Ngài có quyền lựa chọn một lần đổi thưởng, có thể lựa chọn nhận quyền khai phá đặc tính một lần hoặc một bộ đạo cụ, xin hỏi có lựa chọn bây giờ không?]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK