"Lý do?" Từ Hoạch không vội phủ nhận lời nói của anh.
"Tôi đã xem qua tất cả các bài báo và điều tra liên quan đến ma chém đầu, thủ pháp của ma chém đầu vô cùng lão luyện, phần lớn mọi người đều một kích mất mạng, ngoại trừ phần cổ không có vết thương nào khác, người tập kích tôi ngày hôm qua rất hoảng hốt, thậm chí ngay cả thời cơ ra tay cũng không chọn được."
Hoàng Tuấn Kiệt có vẻ rất tự tin, "Đại bộ phận án mạng, nạn nhân đều lặng lẽ chết đi, thẳng đến khi bị người phát hiện."
"Vậy còn có một phần nhỏ tình huống, tứ chi người chết không được đầy đủ, trước khi chết từng có đánh nhau kịch liệt, điều này không phù hợp với tình huống anh nói." Từ Hoạch nghe xong hỏi.
"Bắt chước gây án." Hoàng Tuấn Kiệt chắc chắn nói: "Loại vụ án này quá ít."
"Nếu những gì anh nói là sự thật, tại sao gã lại chọn anh làm người đầu tiên?" Từ Hoạch lại nói: "Tôi cảm thấy Đỗ Lam Lam bên kia dễ dàng ra tay hơn."
Hoàng Tuấn Kiệt mặt có vẻ hối hận, "Ngày hôm qua tôi không nên đối đầu với Vạn Chí Khang."
Nếu có người chơi muốn mượn thân phận ma chém đầu giết chết người chơi khác, dễ dàng đắc thủ nhất đúng thật là nữ người chơi hoặc là người chơi màu trắng, nhưng cũng có một loại tình huống ngoại lệ, đó chính là người này không thể không chết trước.
Chính là bởi vì anh lộ ra một tay, cho nên mới bị người theo dõi.
"Nếu kẻ tấn công tôi bị lừa bởi nhật ký, mục tiêu tối nay là giữa cậu, tôi và Hạ Quả." Hoàng Tuấn Kiệt phát ra lời mời, "Không bằng hai người chúng ta liên thủ, bắt gã tại trận!"
Từ Hoạch cắn thuốc, "Dựa theo cách nói của anh, trong sơn trang còn có ma chém đầu, có lẽ tối nay gã cũng muốn giết người."
"Xem ai không may." Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu.
Ba người nói chuyện, lại tiếp tục xuất phát về phía nhà gỗ.
"Tôi đi nhà gỗ, một là muốn dẫn ra người tập kích tôi, hai là kéo ra khoảng cách với những người chơi khác, nếu như không bắt được người, đến lúc đó cũng có thể thông qua những người khác suy đoán ra thân phận người này."
Hoàng Tuấn Kiệt nói xong lại hỏi: "Các cậu đi nhà gỗ làm gì?"
Viên Diệu lắc đầu, nhìn về phía Từ Hoạch.
Từ Hoạch dừng bước, cằm chỉ về phía người đã treo dây thừng đứng trên đống củi, "Tôi đến xem anh ta có thắt cổ không."
Hoàng Tuấn Kiệt và Viên Diệu biến sắc, lập tức muốn đi qua ngăn cản, Từ Hoạch lại ngăn cản bọn họ, "Anh ta đến buổi tối sẽ thắt cổ, nói không chừng là bị quỷ nhập thân, hai người đi qua, ngược lại tìm hai người thế thân làm sao bây giờ? Hai người cũng không phải NPC sơn trang, chết rồi sẽ không sống lại."
Đúng vậy.
Ba người không tới gần người đốn củi, mà là vòng tới phía trước gã, Từ Hoạch đứng ở trên gốc cây, giơ tay chào hỏi gã, "Ơ, thắt cổ."
Đôi mắt người chẻ củi rung động, cổ đưa về phía trước, người treo trên cây.
Từ Hoạch cứ nhìn như vậy, thẳng đến khi gã buông tay chân bất động mới nói: "Hai người gỡ gã xuống, trời sắp tối rồi, tôi đi nhà gỗ tìm xem có dụng cụ chiếu sáng hay không."
Một lát sau, nhà gỗ thắp nến, thi thể người chẻ củi một lần nữa được đặt lên giường.
Hoàng Tuấn Kiệt nhìn ánh đèn rực rỡ bên sơn trang, lẩm bẩm nói: "Còn chưa đến lúc......"
Sau lưng anh, Từ Hoạch lật qua lật lại thi thể người đốn củi sau khi kiểm tra, lại từ trong ngăn tủ cầm sợi dây thừng đến vây người thành một cái, mặt khác cầm xẻng ở trên tay.
"Từ, Từ ca, anh làm cái gì vậy?" Viên Diệu nhìn chằm chằm người chẻ củi bị Từ Hoạch kéo xuống nhưng không hoàn toàn kéo lên quần, thanh âm đều có chút phát run.
"Tôi ra ngoài đào hầm." Từ Hoạch xoay cái xẻng, tầm mắt vẫn đang trên người chẻ củi, "Thử xem chôn trong đất gã có thể sống lại hay không."
Nụ cười của Viên Diệu đặc biệt miễn cưỡng, Hoàng Tuấn Kiệt cũng là vẻ mặt phức tạp, anh không rõ Từ Hoạch vì sao lại gây khó dễ cho NPC.
Từ Hoạch thật sự đi ra ngoài đào hầm, lúc đào thuận tiện đào mộ mới kia.
Thi thể già nua của người bị chẻ củi tự xưng là con gái cứ như vậy vứt xuống đất, ngay cả tấm vải cũng không quấn, trên cổ có một vòng dấu dây thừng, là bị siết chết.
Lật thi thể nữ lại, trên lưng còn chưa thối rữa có một dãy số màu trắng.
Một lần nữa đắp mộ, hắn lại đào hai ngôi mộ bên cạnh, hai bộ thi thể một bộ không có đầu, một bộ khác cũng là bị siết chết, một người chơi ăn thịt người, một người chơi màu đen.
"Người giết cũng không ít." Từ Hoạch không chôn người trở về, ném xẻng, ngồi xuống ngay tại chỗ, vừa hút thuốc vừa nhìn chằm chằm sơn trang bên kia.
Sương mù tí tách vẫn rơi xuống, ánh đèn sơn trang trở nên mông lung ảm đạm, nhưng dưới bóng đêm coi như tương đối dễ thấy, cho nên khi ánh đèn đột nhiên tắt, ba người nhà gỗ bên này đều chú ý tới.
Từ Hoạch mới từ nghĩa địa đi ra, chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai thê lương.
"Có chuyện rồi!" Hoàng Tuấn Kiệt chạy như bay ra, "Tôi qua xem một chút."
"Viên Diệu đi với anh." Từ Hoạch không nhúc nhích, "Tôi ở lại đây."
Hoàng Tuấn Kiệt hồ nghi nhìn hắn một cái, nhưng không hỏi thêm gì liền vội vàng rời đi.
"Anh Từ, nếu không tôi ở lại đây với anh nhé?" Viên Diệu vội nói, nghe điệu bộ này trong sơn trang khẳng định người chết, bất kể là ma chém đầu hay là người chơi giả mạo ma chém đầu, cậu cũng không muốn đối mặt.
Từ Hoạch lạnh lùng nhìn cậu.
Viên Diệu nuốt nước miếng, không nói hai lời xoay người đuổi theo Hoàng Tuấn Kiệt.
Sau khi xác định cậu đi rồi, Từ Hoạch mới tiến vào nhà gỗ, giẫm lên mép giường lấy điện thoại di động đặt trên xà nhà xuống, tắt video quay lại, lại mở video trước đó ra, xem một lúc đột nhiên cười rộ lên, nói với thi thể trên giường: "Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi sống lại."
Cái "xác" không nhúc nhích.
Từ Hoạch nhét điện thoại di động vào trong túi, túm lấy phía sau cổ người đốn củi kéo ra bên ngoài, "Ta nói rồi, chết phải chôn, hố đều cho ngươi đào xong, ngươi đã không muốn tỉnh, ta sớm làm việc thiện, cho ngươi nhập thổ vi an."
Không chút lưu tình ném "thi thể" vào trong hố đất, vẫn là hố đất lúc trước có chôn thi thể, Từ Hoạch cầm xẻng lấp đất vào bên trong.
Bùn đất tanh hôi phủ lên mặt, thi thể cuối cùng động đậy, mờ mịt mở mắt, trước tiên đánh giá tình huống chung quanh, sau đó nhìn tình cảnh của mình, nhất thời kêu to lên: "Người đâu a, cứu mạng a, giết người!"
"Đừng la nữa." Từ Hoạch kéo nhét cỏ cả gốc lẫn đất vào trong miệng gã, "Người đều ở sơn trang ngươi cũng không phải không biết, không ai sẽ tới cứu ngươi."
"Vừa đúng lúc, chúng ta sẽ nói chuyện khác."
"Ngươi có phải ma chém đầu hay không?"
Người chẻ củi giống như là nghe được chuyện cười gì, trên mặt lộ ra thần sắc châm chọc, nhưng Từ Hoạch lời nói kế tiếp lại để cho gã sắc mặt đại biến.
"Không phải ma chém đầu, đó đơn thuần chỉ là người chơi ở lại trò chơi trước."
"Ở trước mặt người chơi chơi trò thắt cổ, là muốn cho người khác coi ngươi trở thành một khâu vốn có của sơn trang."
"Người bị ngươi giết chết mức độ thối rữa bất đồng, ngươi ở chỗ này gặp gỡ ít nhất ba nhóm người chơi, nhưng số lượng mộ mới rõ ràng không đủ, ta đoán người chơi bị ngươi giết chết trò chơi không có dọn dẹp, cho nên ngươi bất đắc dĩ mới chôn người ở chỗ này."
"Sơn trang lớn như vậy, thay vì lén lút chôn bị người ta phát hiện không tốt khắc phục hậu quả, không bằng quang minh chính đại cho người ta xem."
"Nhưng sơn trang mấy năm trước từng có một trận đại hỏa, một lần nữa tu sửa đóng cửa nửa năm, ngay cả nhà gỗ cũng là về sau mới xây xong, ngươi nói mình vẫn ở nơi này thật kỳ cục đi."
"Còn có con gái của ngươi, thêm mấy tuổi nữa có thể làm dì của ngươi, lúc chôn người không nghĩ tới có người sẽ đào ra xem?"
Rút cỏ ra, Từ Hoạch ra hiệu cho gã nói chuyện.