Bóng lưng còng xuống nhìn qua muốn thấp bé hơn thi thể treo dài ngày hôm qua nhiều lắm, nhưng mặt đúng thật là khuôn mặt đầu lưỡi bị nhét trở lại trong miệng kia, sắc mặt xanh mét lúc này không khác người bình thường.
Có nhịp tim, hơi thở, là người sống.
Dây thừng treo cổ còn vứt sang một bên, khóa trên cửa gỗ đã hỏng.
Dù là Từ Hoạch cũng có chút khó có thể tin, ngày hôm qua hắn kiểm tra qua, người tuyệt đối là đã chết, qua một đêm vậy mà chính mình sống lại.
Người chẻ củi làm như không thấy bọn họ, quay đầu đi qua tiếp tục chẻ củi.
"Gã là người hay ma?" Abel giơ cao cây thánh giá.
"Là người, gã có bóng dáng." Vạn Chí Khang chần chờ nói.
"Tôi thấy gã chính là ma chém đầu đêm qua, bà nội nó, còn dám giả thần giả quỷ!" Trương Hùng nắm chặt nắm đấm muốn xông tới, Hoàng Tuấn Kiệt cau mày ngăn anh một chút, ánh mắt đánh giá trên người chẻ củi.
Phú nhị đại cười lạnh một tiếng, nhặt cây củi lên ước lượng, nháy mắt về phía Lưu Viên Viên, hai người đi về phía người đốn củi đưa lưng về phía mình.
"Anh trai, anh ở đây bao lâu rồi?" Bất thình lình, Từ Hoạch từ bên cạnh cắm nghiêng đi ra, cắt ngang hai người đáp lời về phía người đốn củi.
Người chẻ củi thấy hắn đưa điếu thuốc, do dự một chút nhận lấy, lại mượn bật lửa của Từ Hoạch châm thuốc, ngồi ở trên gốc cây phun ra nuốt vào hai ngụm mới nói: "Đã nhiều năm rồi, từ sơn trang xây xong liền ở chỗ này."
"Tôi thấy sơn trang đã nhiều năm, hiện tại lại không có người ở, một mình anh ở nơi này không thú vị, không có ý định đi ra ngoài một chút?" Từ Hoạch ngồi xuống cạnh gã.
"Đi ra ngoài làm gì, trước kia cùng người trong nhà cũng chưa từng đi ra ngoài, hiện giờ bệnh đến muốn chết, không có khí lực kia."
Từ Hoạch quét cổ gã một cái, "Hiện tại kỹ thuật chữa bệnh phát triển, bệnh nan y cũng có thể chữa khỏi."
Người chẻ củi chỉ chỉ ngôi mộ mới cách đó không xa, "Con gái tôi đã đi qua, vẫn chết. Người một nhà đều chôn ở đây, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chôn ở đây."
"Người một nhà chỉnh tề là quan trọng nhất." Từ Hoạch gật gật đầu, "Tôi muốn ở chỗ này ở vài ngày, anh nếu chết, tôi chôn anh."
Người chẻ củi mặt không chút thay đổi nhìn hắn, qua hai giây mới nói tiếp: "Các cậu cũng là tới nơi này thám hiểm đi, tôi khuyên các cậu mau đi."
"Lão nhân gia, ông biết truyền thuyết trong sơn trang không?" Hạ Quả lại gần, "Nghe nói nơi này có ma chém đầu, ông không sợ sao?"
"Người sắp chết sợ cái gì." Người chẻ củi lắc đầu, "Những người trẻ tuổi các cô mới to gan, vì kích thích cái gì cũng dám làm, tôi nói cho các cô các cậu biết, sơn trang này bị nguyền rủa, phàm là người tới về phía ma chém đầu đều phải chết."
"Tôi nhớ cách đây không lâu có mấy người trẻ tuổi đến, cuối cùng thi thể bị người của nhà hỏa táng kéo đi."
Hiện trường vang lên hai tiếng "ùng ục" nuốt nước miếng, Hạ Quả truy vấn: "Không ai quản sao? Sao lại trực tiếp gọi hỏa táng trường kéo đi?"
Người chẻ củi cụp mắt, "Đầu cũng không tìm thấy, không đi đến nơi hỏa táng."
"Tôi thấy ngài ở chỗ này sinh hoạt đủ lâu, hẳn là biết không ít tin đồn ma chém đầu đi, nói cho chúng tôi một chút đi." Từ Hoạch vẫy tay gọi Viên Diệu tới, nhét nửa bao thuốc lá giấu trên người cậu cho người chẻ củi.
Người chẻ củi miễn cưỡng nhận lấy, dường như không nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của người chơi, chậm rãi nói ra tin đồn có liên quan đến ma chém đầu.
Năm mươi năm trước khi nơi này còn chưa được khai phá còn có một số hộ gia đình, lúc ấy đỉnh núi này đã bị ông chủ trước của sơn trang mua lại, muốn mở một sơn trang nghỉ ngơi, mấy hộ kia không chịu đi, sinh ra xung đột với công nhân đi đốn gỗ, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, một người trong đó liền đụng vào rìu, chặt đứt đầu đeo cổ cùng một chỗ.
Sau khi bàn bạc bồi thường xong, công trình gác lại một thời gian mới bắt đầu lại từ đầu, có điều từ đó về sau chuyện lạ thường xuyên xảy ra, công nhân tham dự công trình, nhà thiết kế, ngay cả dì nấu cơm và tài xế lái xe đưa thức ăn, nghe nói trước sau có hơn mười người đều thấy qua một bóng người không đầu xách rìu qua lại gần đó.
Ông chủ cũ mời cao nhân làm cách, bỏ ra một số tiền lớn dựng một trấn núi điêu khắc đá, không nghĩ tới làm lễ xong cùng ngày liền chết một công nhân, vừa vặn còn là một trong những công nhân từng xung đột với người chết, thi thể ngã xuống gốc cây, đầu không cánh mà bay.
Kế tiếp lại là cái thứ hai và cái thứ ba, kiểu chết đều giống nhau, thân thể ném ở nơi đó, đầu lâu thần bí mất tích. Lúc nhân viên chính phủ lục soát núi tìm đầu người, từng thấy một bóng đen xách rìu đặt đầu người thối rữa lên vai, có điều sương mù trên núi lớn, bóng dáng nhoáng một cái liền biến mất, cuối cùng chỉ tìm về mấy cái đầu người. Tin đồn sơn trang bị chém đầu ma nguyền rủa lan truyền nhanh chóng.
Điều tra không giải quyết được gì, lão bản trước mời cao nhân nói người chết vẫn tìm đầu mới có thể giết người, có thể thấy được gã đều không hài lòng với những đầu khác, lão bản trước cái khó ló cái khôn, điêu khắc một cái mặt nạ, pho tượng có đầu không mặt như vậy vừa đặt xuống, cư nhiên thật sự khiến sự tình bình ổn.
Sau đó ông chủ cũ làm ăn thất bại, bán sơn trang cho ông chủ đương nhiệm.
Khi ông chủ mới cải tạo sơn trang đã dập nát đầu pho tượng ma chém đầu, cũng không lâu lắm một du khách của sơn trang chết ở trong suối nước nóng, máu ngâm một ao, đầu cũng không thấy đâu.
Ông chủ mới hiểu rõ tiền căn hậu quả, lại đi tìm đầu pho tượng nhưng làm thế nào cũng tìm không thấy, từ đó về sau, trong sơn trang thường thường có người chết đi, đầu tiên là khách nhân, sau là cao nhân đến trừ ma và trinh thám, cảnh sát điều tra chân tướng.
Vì thế liền có đồn đãi nói, phàm là người tiến vào sơn trang đều sẽ bị ma chém đầu nguyền rủa, sự tình huyên náo huyên náo, không ai dám tới nơi này nữa, ngay cả nhân viên công tác cũng từ chức mặc kệ, lão bản dứt khoát đóng cửa sơn trang, chỉ là không nghĩ tới ngược lại đưa tới một ít người hiếu kỳ không sợ chết.
"Anh có thấy những cái xác đó không?" Từ Hoạch sờ sờ cổ, "Là thật sự không có đầu?"
Người chẻ củi âm trầm nhìn hắn chằm chằm, "Chẳng những không có đầu, có chút ngay cả thi thể cũng không đầy đủ."
"Thật kinh khủng!" Đỗ Lam Lam ôm cánh tay, lại nói với Hoàng Tuấn Kiệt: "Vận khí của anh thật tốt."
Các người chơi đều đồng ý.
Có câu chuyện này, bên trong trò chơi giới thiệu thiếu hụt bối cảnh phó bản ma chém đầu xem như bổ sung đầy đủ, nếu sự tình là từ năm mươi năm trước bắt đầu, vậy thì chứng minh chuyện này là do con người khả năng phi thường nhỏ, nhất định có lực lượng siêu tự nhiên ở bên trong can thiệp.
Lại nói cái người bổ củi này, nhìn xem số tuổi lớn, nhưng năm mươi năm trước gã mới mấy tuổi, cho dù vẫn ở trong sơn trang, gã cũng không thể nào là ma chém đầu.
Thay vào đó, cái chết không thể giải thích được của gã ta đã chứng minh sự tồn tại của các lực lượng siêu nhiên.
Nếu như không liên quan đến ma chém đầu, vậy thì không cần phải giết gã.
Các người chơi trao đổi ánh mắt, định trở về.
"Hôm qua tôi thấy anh treo cổ." Từ Hoạch bỗng nhiên lại nói.
Các người chơi bao gồm cả những người chẻ củi, quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào hắn cùng một lúc.
Từ Hoạch cười hì hì dập tàn thuốc, "Anh cũng không kỳ quái sao mình lại bị nhốt trong nhà gỗ?"
"Rõ ràng người đã chết lại sống lại, anh làm sao làm được?"
Người chơi ở đây vừa bội phục sự táo bạo của hắn, đồng thời lại rất tò mò nhìn người chẻ củi, có lẽ NPC chết đi sống lại chính là mấu chốt để bọn họ đối phó với ma chặt đầu!
Người đốn củi bỗng nhiên nổi giận, "Nói hươu nói vượn, cái gì mà người chết sống lại! Tôi nói tôi làm sao ngủ ngon sẽ bị nhốt ở trong phòng, thì ra là đám hỗn trướng các cậu, mau cút đi!"
"Bệnh nhân đừng tức giận như vậy," Từ Hoạch đứng lên, lười biếng nói: "Tức chết thật không có lời."
Người chẻ củi giơ rìu lên, "Cút!"