"Tình hình thế nào?" Niếp Huyền vội vã chạy về sở nghiên cứu, hỏi thăm tình huống những người khác.
Tóc đỏ điện thoại sau khi kết nối tuy rằng không nói một câu, nhưng cũng đủ khiến cho nhân viên sở nghiên cứu coi trọng, bọn họ lập tức phái người phong tỏa cao ốc.
"Trước mắt đã có bốn mươi sáu người mất tích, toàn bộ lầu hai mươi tám toàn quân bị tiêu diệt, lầu hai mươi bảy biến mất một nửa nhân viên, hiện tại cửa vào phó bản đã đóng lại." Người phụ trách Ngô tổ trưởng nói rõ tình huống với anh, "Người chơi của chúng ta chỉ có tiểu nhị ban đầu ở lầu hai mươi tám đi vào."
"Tôi nhớ Tư Mã Tiểu Nhị hôm nay hẳn là đi tiểu khu Hạnh Phúc, sao cậu ấy lại ở cao ốc Kim Quang?" Nhiếp Huyền một bên nhìn tư liệu nhân viên biến mất một bên nói, nhưng không đợi Ngô tổ trưởng trả lời, anh ngẩng đầu, "Bọn họ là đi bắt người?"
Tổ trưởng Ngô gật đầu, mở ra một tấm ảnh, "Sáng nay nhận được báo cảnh sát, tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Karen Chu Đào tố cáo một người tiến hóa ăn thịt người, tiểu nhị dẫn theo mười hai người, cùng đại đội hình cảnh phối hợp bắt người, bắt chính là người này."
Nhiếp Huyền vừa nhìn thấy ảnh chụp liền đứng lên, "Từ Hoạch? Cậu ấy là một người chơi hay người mà tôi đang tranh thủ."
"Tôi đương nhiên biết rõ." Tổ trưởng Ngô ra hiệu cho anh an tâm chớ nóng nảy, "Gần đây án mất tích nhiều như vậy, lại phải điều tra cửa vào phó bản, chuyện bắt người tiến hóa căn bản không có báo danh đến chỗ tôi, cho nên trước đây tôi cũng không biết."
"Nhưng đó là một điều tốt, anh nhìn cái này."
Anh đưa ra một phần văn kiện, "Mới ra lò, bên Lạc thị căn cứ vào manh mối Từ Hoạch cung cấp bắt được người chơi ăn thịt người Lưu Mi, Lưu Viên Viên là tên giả."
Nhiếp Huyền mở ra nhìn, kinh ngạc nói: "Đánh giá cấp B, thậm chí lấy được đạo cụ của Boss phó bản?"
"Không chỉ có vậy, căn cứ vào khẩu cung của Lưu Mi, Từ Hoạch là người đầu tiên tìm được người chơi ở lại, hơn nữa còn suy đoán ra Ôn Tuyền sơn trang trước kia có thể là phó bản không phong bế, điều này tương xứng với văn kiện bên kinh thành gửi xuống." Tổ trưởng Ngô nói.
"Nói cách khác, trò chơi Khe nứt không gian này, thật sự tồn tại từ rất lâu trước khi người tiến hóa xuất hiện." Niếp Huyền chậm rãi ngồi xuống.
"Phó bản Ma Trảm Đầu là một bằng chứng." Tổ trưởng Ngô nặng nề lại có chút may mắn, "Cho nên Từ Hoạch đánh bậy đánh bạ tiến vào trò chơi đối với chúng ta và người mất tích mà nói đều là một cơ hội."
"Anh chỗ đoàn tàu sơ thẩm lần thứ 301, chỗ ngồi hạng ba chỉ có một gã người chơi sống sót, người bây giờ còn phòng nằm chăm sóc đặc biệt, chỗ ngồi hạng nhất cộng thêm anh đi ra hai người, chỗ ngồi hạng nhất toàn diệt, chỉ có chỗ ngồi hạng hai, chẳng những bốn người sống sót, còn cứu một người chơi chỗ ngồi hạng ba."
"Tuy rằng trước mắt Hàn Minh, Lưu Giai và Vương Tiểu Tuệ đều không chịu nhiều lời, nhưng anh ở trên chiếc xe kia, muốn khóa chặt Từ Hoạch rất dễ dàng. Với biểu hiện của cậu ta trong chuyến tàu sơ thẩm, nếu có điều kiện, cậu ta sẽ cứu người."
Nhiếp Huyền vẫn cau mày, "Hiện tại tôi lo lắng chính là tên đâm đầu Tư Mã Tiểu Nhị kia, cậu ta đoàn tàu sơ thẩm dựa vào hối lộ đầu bếp vượt qua kiểm tra, không có bất kỳ kinh nghiệm phó bản nào, lại tuổi trẻ khí thịnh, tôi lo lắng cậu ta sẽ làm chuyện xấu."
Tổ trưởng Ngô vỗ vỗ vai anh, "Hiện tại chỉ có thể chờ."
*
Trước mắt một mảnh hắc ám.
Thời điểm nhân viên đặc biệt biến mất, Từ Hoạch liền biết mình đụng phải phó bản, khoảnh khắc từ cửa sổ nhảy xuống, tầm nhìn của hắn tối sầm lại, ngay sau đó trên người giống như là bọc một tầng da lông kín không kẽ hở, cả người dọc theo một con đường dốc lăn xuống.
Trong xoang mũi tràn ngập mùi hôi thối của da lông động vật, hai tay hắn cứng ngắc, hai chân gập lại, tứ chi bị trói buộc không thể nhúc nhích, miệng và mắt cũng không thể mở ra, dưới tình huống không có cảm giác ánh sáng, lăn lộn vài phút mới dừng lại.
Phía sau Lạc Thời Gian còn có hơn mười vật nặng cuồn cuộn không ngừng nện xuống, bọn họ chen chúc trong một không gian chật hẹp, giãy dụa phát ra tiếng ô ô mơ hồ không rõ.
Mắt không thể trợn, miệng không thể mở, lại ở trong không gian nhỏ như vậy, Từ Hoạch xem nhẹ đá đánh chung quanh, cẩn thận nghe thanh âm chung quanh.
Qua ước chừng mười lăm phút, có tiếng bước chân tới gần nơi này, ngay sau đó có người mở cửa, phát ra tiếng cười khàn khàn, "Hàng lần này rất mới mẻ, ta đếm... tổng cộng bốn mươi sáu con."
"Một ngày dùng không hết, nuôi trước đi."
Sau đó có tiếng kéo lê, trong tiếng nức nở cao hơn tiếng nức nở, tiếng dao cắt da thuộc có quy luật vang lên, ba lần thành một tổ, mà mỗi lần vang lên, liền có một đạo âm sắc hoặc khóc hoặc phẫn nộ hoặc cầu cứu trở nên rõ ràng, không còn là tiếng trầm đục lúc trước, thay vào đó là cao cường sáng ngời, nhưng lại càng giống tiếng tru của cầm thú, mà không phải tiếng người!
Ở giữa gián đoạn một lần, người nọ mang toàn bộ người trước đi, đợi một hồi mới trở về tiếp tục thao tác.
Cuối cùng đến phiên Từ Hoạch, hắn bị một tay cầm lên, ba tiếng, hai mắt và miệng lạnh lẽo - - mắt của hắn có thể mở ra!
Đập vào mắt chính là một nam nhân ngoại quốc thân hình cao lớn, cơ bắp đầm chặt mũi đỏ, gã một tay cầm Từ Hoạch quơ quơ, nói thầm một tiếng "câm điếc" liền bỏ qua hắn.
Hai chân bị trói ngược, Từ Hoạch bất đắc dĩ quỳ gối rơi xuống đất, tầm mắt vừa hạ xuống dưới thắt lưng nam nhân ngoại quốc, hắn ngẩng đầu nhìn gã cầm lên một con heo mập, nhanh chóng vạch một đường ở mắt và miệng nó, sau đó heo liền có thể mở mắt phát ra tiếng kêu, lại bị ném trở về trên mặt đất.
Từ Hoạch lúc này mới thấy rõ chính mình ở vào một chỗ tương tự nhà kho, trước đó chỗ đi xuống có một lối ra hình vuông đường ống, tất cả mọi người hẳn là đều là từ nơi đó rơi xuống.
Người rơi xuống trên người tất cả đều bọc một tầng da heo, bị vây quanh trong một cái hàng rào, miệng nhắm chặt, chờ nam nhân mũi đỏ cắt mắt và miệng của bọn họ, mới có thể một lần nữa nhìn vật và phát ra âm thanh, nhưng không phải nói chuyện bình thường, mà là tru lên, tru lên như heo!
Bọc một lớp da heo liền thật sự biến thành heo?
Từ Hoạch nhìn tạp dề biến thành màu đen của người đàn ông mũi đỏ in mấy chữ to "nhà máy cung cấp thịt tươi", mí mắt nhảy dựng:
Bọn họ chẳng những biến thành heo, còn sắp bị giết mổ!
Khoảnh khắc này, người đàn ông mũi đỏ đã xong việc, đuổi mọi người ra ngoài.
Từ Hoạch đi theo đội ngũ hoảng hốt chạy bừa về phía trước, mới vừa đi ra ngoài đã có hai người cố gắng chạy trốn, nhưng trên người bọn họ đều bọc da, trước dài sau ngắn quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đứng lên cũng không làm được, làm sao có thể chạy qua một người kiện toàn?
"Tinh thần rất tốt." Nam nhân mũi đỏ cười ha ha, đuổi theo hai quyền đấm nát đầu heo, không đợi chất lỏng đỏ trắng kia chảy ra, một tay một cái nhấc lên treo ở trên móc ngược.
"Hoa não tươi mới, tối nay thêm một món ăn."
Trong đội ngũ có hai người nôn mửa, nam nhân mũi đỏ nhíu mày, "Đừng là heo bệnh chứ, heo bệnh cũng không ai mua."
Mọi người cả kinh, ngay cả người nôn mửa đều theo bản năng ngừng thở, đang lúc không biết làm sao, một con heo bên cạnh Từ Hoạch ngã xuống đất kêu gào, một bộ dáng vẻ bệnh đến sắp chết.
Nghe thanh âm là Chu tổng lúc trước.
Đi theo lại có hai người học gã nằm xuống, những người khác dưới da heo hai mắt tỏa sáng, tựa hồ thấy được hi vọng:
Thịt heo bệnh không ai mua, bọn họ có thể tránh được một kiếp hay không?
Nhưng không đợi bọn họ biến thành hành động, nam nhân mũi đỏ liền kéo ba người ra ngoài, "Hôm nay làm thịt các ngươi trước, đỡ cho bệnh chết không có cách nào ăn."