• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tại sao?" Viên Diệu thốt ra, "Nếu như Ma Trảm Đầu ở trong người chơi, vậy chúng ta chỉ cần năm ngày này tập trung cùng một chỗ, đối phương sẽ không có cơ hội xuống tay!"

"Như vậy tất cả chúng ta đều có thể thuận lợi thông quan!"

"Cậu ngây thơ quá." Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu nói: "Tiên hạ thủ vi cường, đương nhiên là tự mình nắm giữ tiên cơ tốt, hơn nữa Ma Trảm Đầu nếu là người chơi giống như chúng ta, vậy có thể bị giết chết, giết chết Ma Trảm Đầu, trò chơi khẳng định có phần thưởng khác."

"Chỉ vì cái này?"

"Chỉ vì cái này?"

Viên Diệu và sinh viên đồng thời đặt câu hỏi, người trước chán nản, người sau thì có vẻ có chút thất hồn lạc phách.

Hoàng Tuấn Kiệt thấy vẻ mặt cậu không đúng lắm, nháy mắt với Từ Hoạch, tố chất tâm lý của người này kém như vậy, cũng không biết làm sao sống qua được chuyến tàu sơ thẩm, nếu như cậu nói ra những gì nghe được, giữa người chơi nói không chừng sẽ sớm triển khai chém giết.

Sinh viên đại học tuy rằng không ở trạng thái tốt, nhưng ánh mắt tinh tường, sau khi nhìn thấy Hoàng Tuấn Kiệt mặt mày lên án lập tức đứng lên, vội vàng lui ra ngoài, vừa nói: "Các anh yên tâm, tôi sẽ không nói những gì nghe được cho bất luận kẻ nào!"

"Cậu......" Viên Diệu muốn đi ngăn người, Từ Hoạch lại gọi cậu lại, "Để cậu ấy đi đi, những người chơi khác có biết hay không không quan trọng."

"Giết sạch những người chơi khác là có thể qua cửa...... Nào có chuyện tốt như vậy."

Tiếng cười không rõ ý vị khiến Viên Diệu và Hoàng Tuấn Kiệt đồng thời rùng mình.

"Vậy chúng ta mau ra ngoài đi." Hoàng Tuấn Kiệt nói: "Ở lại đây mãi cũng không phải biện pháp."

Ba người vừa trở về đại sảnh, đèn trong sơn trang liền sáng lên, sinh viên đại học đã ngồi co ro ở một góc sô pha, những người chơi khác đều có ý thức tránh cậu, ngồi vào trên sô pha khác.

Rìu và đoản đao tịch thu đặt ở trên bàn trà, các người chơi ngồi vây quanh bốn phía, ai cũng không nói gì.

Từ Hoạch nhìn sắc trời bên ngoài, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Chịu đựng đến hừng đông, tất cả người chơi đều có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

"Tìm cái gì đó để ăn trước đã." Trạng thái của Hoàng Tuấn Kiệt nhìn qua tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, anh nói: "Ăn xong lại đi tìm đầu Đỗ Lam Lam và Hạ Quả."

Lưu Viên Viên kéo phú nhị đại đi tới trước mặt bọn họ, "Tôi khuyên các người vẫn là cẩn thận một chút đi, hai người các ngươi đều là sờ qua tượng đá ma chém đầu, Hạ Quả đã chết, các người chính là mục tiêu kế tiếp."

Nói xong nàng lại ném mị nhãn về phía Viên Diệu, lộ ra một hàm răng trắng, "Tiểu ca ca, anh không sợ sao? Nếu sợ thì có thể đi theo chúng tôi, chồng tôi bảo vệ được anh!"

Viên Diệu kiên định đứng ở bên cạnh Từ Hoạch không lên tiếng, chờ bọn họ đi qua mới nói thầm: "Hôm qua vẫn là anh, hôm nay liền biến thành chồng......"

Từ Hoạch nhìn hai người bọn họ một cái, quay đầu nói với Hoàng Tuấn Kiệt: "Đợi lát nữa cẩn thận một chút."

Người chơi lần lượt đến nhà hàng.

Kho đông lạnh và tủ lạnh của nhà hàng hôm qua đã bị lục lọi, không có gì ăn được, cho nên hôm nay mọi người vẫn đi siêu thị tìm chút thực phẩm ăn liền.

"Anh Từ, anh Hoàng, có mì ăn liền, chúng ta ăn mì ăn liền đi." Viên Diệu ôm mấy thùng mì ăn liền và nước khoáng tới, lại cầm một cái ấm đun nước.

Những người chơi khác lục tục trở lại nhà hàng, Abe cầm một hộp fan thuận tiện tới xin nước sôi, lúc mấy người đang chờ nước, sinh viên đột nhiên từ cửa siêu thị nhào ra, bánh mì đồ uống rơi đầy đất, cậu căn bản không quay đầu lại nhìn người đá mình là ai, đứng lên nhanh chóng bỏ đồ trên mặt đất vào trong túi nilon.

Trương Hùng đứng ở phía sau cậu, đen mặt nói: "Trong siêu thị cũng không phải không ăn, ngươi một lần lấy nhiều như vậy, đừng là nghẹn cái rắm xấu xa gì chứ!"

Sinh viên đại học ôm lấy túi nilon, cảnh giác quét qua tất cả mọi người trong nhà hàng, bỏ lại một câu "Tôi đói bụng không được sao" liền vội vàng chạy ra ngoài.

"Gã điên cái gì?" Vạn Chí Khang giẫm lên bình nước bên cửa trượt một cái, tức giận nói.

"Ai mà biết được." Vương Vĩ nhìn chằm chằm phương hướng sinh viên biến mất, không yên lòng đáp một câu.

Xem như ăn xong điểm tâm, các người chơi liền tính toán tách ra, Từ Hoạch muốn tìm đầu Đỗ, Hạ hai người, Vương Vĩ bọn họ muốn đi nhà gỗ bên kia.

"Còn rìu và dao thì sao?" Abel buồn bã hỏi.

Hai thứ lợi khí này ai cầm cũng không yên lòng, nhưng lại không nỡ trực tiếp hủy diệt.

"Các người ai cầm cũng không sao cả, tôi không cần." Phú nhị đại hai tay ôm cánh tay, ung dung ung dung nhìn những người khác.

"Chúng ta dù sao chia làm hai nhóm, có kiện lợi khí vừa vặn phòng thân." Hoàng Tuấn Kiệt đưa tay lấy dao găm.

Từ Hoạch và Viên Diệu không có ý kiến, Trương Hùng cũng thuận thế cầm rìu.

Ba nhóm người tách ra, đi ra khỏi nhà hàng trở lại chỗ ở, Trương Hùng, Vạn Chí Khang, Vương Vĩ rời khỏi sơn trang đi về nhà gỗ, phú nhị đại và Lưu Viên Viên trực tiếp trở về phòng, Abe một mình đứng ở nơi đó.

"Anh không đi cùng bọn Trương Hùng sao?" Từ Hoạch nhìn anh.

"Tôi muốn đi siêu độ hai vị cô nương kia." Abe chần chừ một chút: "Các người muốn tìm đầu của các nàng, ta có thể cùng các người không?"

Anh ta có vẻ tốt bụng.

"Anh thật sự tin Phật?" Từ Hoạch kỳ quái hỏi: "Giữa tín ngưỡng không có chỗ nào mâu thuẫn?"

"Tất nhiên là có." Abel đưa ra một sợi dây chuyền từ trong cổ áo, "Nhưng tôi là người bác ái, tôi bảo trì kính ý đối với bất cứ tín ngưỡng nào."

Viên Diệu nghẹn nửa ngày, "Anh mỗi người đều tin thần, không sợ lúc có việc chúng nó đá bóng cao su?"

Abe khoan dung nở nụ cười, "Nếu như thần thật sự tồn tại, như vậy nhất định là chí cao vô thượng, chí cao vô thượng thần làm sao có thể ghi hận tín đồ của nó."

Từ Hoạch nghe xong nở nụ cười, không để ý đến người vô thần này nữa, đi vào phòng xác gần đó.

Ngày hôm qua kỳ thật bọn họ đã tìm hết phòng trong sơn trang một lần, không có đường ngầm hoặc mật thất, nhưng hôm nay tìm càng thêm cẩn thận, ngay cả giường và tủ đều di chuyển, sau khi không thu hoạch được gì bọn họ lại đi rừng cây bên ngoài tìm.

Lục soát một vòng không có kết quả, lại đành phải trở về sơn trang.

Từ Hoạch rửa sạch mận ngày hôm qua mang về, tìm một cái đĩa cất lên, ngồi ở trong đại sảnh ăn.

"Ca, anh còn dám ăn a." Viên Diệu nuốt nước miếng, "Anh không sợ dưới tàng cây chôn tất cả đều là thi thể sao?"

Từ Hoạch nhướng mí mắt, "Vừa rồi cậu có nhìn thấy mảnh đất mới lăn qua không?"

"Không có." Viên Diệu nói nhanh, "Nếu tìm được người mới lật không phải sẽ tìm được đầu người sao? Cũng không biết tên ma chặt đầu kia giấu đầu đi đâu."

Từ Hoạch nhìn chằm chằm vào đồ trang trí bằng gỗ hình tròn trên tường phía sau quầy, có chút thất thần, "Không ở bên ngoài, ngay bên trong......"

Lúc này Hoàng Tuấn Kiệt từ hành lang đi ra, "Các cậu có thấy sinh viên đại học Giả Húc Dương kia không?"

"Cậu ấy không ở đây à?" Từ Hoạch ngồi thẳng dậy, lập tức hỏi: "Đồ ăn cậu ấy lấy đi có ở trong phòng không?"

"Không, không có gì." Hoàng Tuấn Kiệt cố ý đi tìm Giả Húc Dương, bởi vì vừa rồi lúc bọn họ lục soát phòng không thấy cậu, lúc ấy không để ý, cho rằng cậu ấy đi ra ngoài.

"Người cũng không thể vô duyên vô cớ mất tích." Viên Diệu nói.

Từ Hoạch nhanh chóng ở trong đầu chiếu lại một lần quá trình sau khi đến sơn trang, nghĩ đến sinh viên buổi sáng khác thường, bỗng nhiên nói: "Trong sơn trang nhất định có mật thất, ngay tại đại sảnh tìm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK