• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ nhân trang điểm đậm hai tay chép ở trước ngực, "Tôi biết đều nói."

Lời nói hoàn toàn tương phản với tư thế thần thái.

Lý Phi khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm Từ Hoạch.

Từ Hoạch không lên tiếng.

"Lý ca đang hỏi ngươi đây." Người phụ nữ mặt trái xoan tức giận trừng hắn.

"Tôi có nghĩa vụ phải nói với anh?" Từ Hoạch gõ gõ mặt bàn, "Tiêu tiền chưa?"

Nữ nhân mặt trái xoan nghẹn, Lý Phi ngăn trở nàng, hiểu được chính mình bình thường bộ kia chơi không chuyển.

"Các ngươi biết rõ tình huống, không thể nói cho mọi người biết?" Phụ nữ trung niên nói: "Làm người không thể quá ích kỷ!"

"Đúng vậy a," Nam nhân mặt vuông nói: "Các ngươi đã ở trên xe trước liền biết chuyện này, nói ra để cho mọi người đều biết, người sống càng nhiều cũng có lợi với các ngươi."

Trong toa xe những người khác không mở miệng, nhưng trên thực tế đều đồng ý quan điểm này, mà nữ nhân trang điểm đậm lại nói: "Tôi có thể nói đều đã nói, các ngươi không tin cũng không có biện pháp, hơn nữa, các ngươi ai có thể kết luận những người khác không biết tình huống đoàn tàu sơ thẩm? Nói ra mọi người cùng nhau chia sẻ a!"

"Vậy ý cô là muốn nhìn người khác chết sao?" Nữ nhân mặt trái xoan căm thù đến tận xương tủy nói: "Cô thật ích kỷ!"

"Kẻ bắt cóc đạo đức mới ghê tởm." Người phụ nữ trang điểm đậm không cam lòng yếu thế, mắt thấy muốn cãi vã, giáo sư Hàn đứng lên cao giọng cắt đứt bọn họ, "Mọi người đừng cãi nhau!"

Y nhìn mọi người nói: "Chiếc xe này gọi là đoàn tàu sơ thẩm, thời gian người tiến hóa ở trên xã hội xuất hiện mới không đến một tháng, cho dù có người trải qua, để lộ ra tin tức cũng không nhiều, biết một chút xíu cũng không kỳ quái."

"Thế còn cậu ta?" Người phụ nữ trung niên chỉ vào Từ Hoạch, "Tôi vừa rồi nhìn thấy cậu ta châu đầu ghé tai với người trong toa xe khác, đừng bán chúng tôi đi!"

Từ Hoạch không để ý đến địch ý của nàng, "Tờ giấy vừa rồi tôi cho các ngươi xem còn không rõ ràng sao? Cho dù mua tin tức từ trong tay nhân viên phục vụ, tin tức lấy được cũng bao hàm trong quy định rõ ràng của đoàn tàu."

"Không sai." Giáo sư Hàn nói: "Tôi cho rằng chỉ cần dựa theo yêu cầu của đoàn tàu, có thể tránh được nguy hiểm ở mức độ lớn nhất."

"Mặt khác, người chơi trò chơi là nhân loại, thiết lập nhất định phải phù hợp luân lý và tam quan của nhân loại, cho nên sa đọa nhất định sẽ ảnh hưởng đến trò chơi chấm điểm."

"Thức ăn trên xe có thể giải đói, dưới tình huống có thức ăn, không ai muốn sa đọa chứ."

"Chúng ta hiện tại chỉ là người chơi dự bị, đợi đến sau khi kết thúc đoàn tàu sơ thẩm mới có thể trở thành người chơi chính thức, trò chơi bắt đầu nhắc tới xếp hạng phân loại hơn phân nửa móc nối với đẳng cấp tài sản, đặc tính và tiến hóa, chúng ta ba ngày này biểu hiện đem quyết định tiến trình trò chơi về sau, bên ngoài mặt yêu cầu trên đoàn tàu tăng thêm ẩn hàm không thể sa đọa, tuân thủ những quy tắc này mới có thể lấy được điểm cao."

Giáo sư Hàn dừng một chút nói: "Tôi đề nghị mọi người tuân theo quy củ, trò chơi này có thể chỉ là bắt đầu."

Y là một người thông minh và rất có sức thuyết phục, không có lựa chọn nào cho dù người chơi có tham gia hay không, người có điểm xuất phát càng cao càng an toàn.

"Tôi nghe giáo sư, về sau ở trong trò chơi còn không biết phải gặp phải nguy hiểm gì, nếu là thua người một bước trước, nói không chừng sẽ phát mệnh ra đi." Nữ sinh nói.

Những người khác âm thầm cân nhắc thoáng qua và đạt thành nhất trí.

Dùng vũ lực buộc người phụ nữ trang điểm đậm hoặc Từ Hoạch nói ra những gì biết rõ hiển nhiên không thực tế, mà lời giáo sư Hàn nói, cũng chính là điều mọi người băn khoăn.

Giáo sư Hàn lấy ra sổ tay nhỏ tùy thân mang theo, gấp thành tờ giấy trên bảng số thứ tự để cho bọn họ bốc thăm, "Một vòng sáu người, phân làm hơn nửa đêm nửa đêm về sáng."

Mọi người không có ý kiến gì về việc này, lần lượt đi lấy tờ giấy.

"Anh không đi à?" Nghiêm Gia Ngư đứng dậy hỏi Từ Hoạch.

Từ Hoạch "cạch~" một tiếng mở bật lửa, đưa tay sờ vào trong túi, "Các ngươi hút, rút xong còn lại cho tôi."

Giáo sư Hàn nhìn về phía hắn bên này, thấy hắn lại bắt đầu nuốt mây nhả khói liền dời tầm mắt.

Cuối cùng Từ Hoạch lấy được số thứ tự là năm, cùng Trần Ích, nữ sinh một tổ canh giữ trước nửa đêm.

Nam nhân mặt vuông, nữ nhân mặt trái xoan và lão nhân một tổ, cũng là trước nửa đêm, còn lại sáu người sau nửa đêm.

"Tàu hỏa có thời gian tắt đèn, để đảm bảo an toàn, sau khi tắt đèn mọi người không nên dùng điện thoại di động và bật lửa, điện thoại di động tốt nhất là tắt, người gác cửa trước phụ trách xem công tắc đèn."

Từ Hoạch lấy được tổ canh cửa trước, hắn gật đầu, "Không thành vấn đề."

"Vậy nếu có những người chơi huyết tinh trong chúng ta thì sao?" Nữ nhân trang điểm đậm nói: "Tối đèn tắt lửa không phải thuận tiện cho bọn họ hại người sao?"

"Cô cho người chơi Huyết Tinh là đồ ngốc?" Người phụ nữ mặt trái xoan sặc cô một câu.

Người phụ nữ trang điểm đậm không nói gì nữa, sự tình cứ quyết định như vậy.

Thời gian rất nhanh tiếp cận tám giờ, tất cả mọi người thay phiên đi phía trước toilet, sau khi trở về, ngoại trừ người gác đêm, những người khác đều trở lại chỗ ngồi của mình.

"Leng keng!"

"Tàu sắp tắt đèn và có thể có những va chạm nhỏ khi băng qua các vết nứt không gian, yêu cầu người chơi quay trở lại vị trí của mình và giữ bình tĩnh."

Liên tục thông báo ba lần về sau, trong xe đèn tắt, cùng lúc đó, bên ngoài sắc trời lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được ảm đạm đi xuống, ngắn ngủi vài phút liền chìm vào bóng tối.

Từ Hoạch canh giữ trước công tắc đèn, lấy ra dao gấp.

Bóng tối trên đoàn tàu không thấy chút ánh sáng nào, chẳng những bên trong xe không có ánh sáng máy móc vận hành, bên ngoài càng không có ánh sao ánh trăng, cả đoàn tàu hoàn toàn chạy băng băng trong hang động màu đen.

Theo thời gian trôi qua, hô hấp của người trong xe dần dần bằng phẳng xuống, không bằng lúc mới tắt đèn thì căng thẳng, dường như còn có người đang ngủ.

Từ Hoạch đếm nhịp tim tính toán thời gian, sắp đến mười hai giờ, đoàn tàu đột nhiên xóc nảy kịch liệt, như là vọt vào trong bão táp, toa xe lắc lư trái phải, giằng co ba phút mới dừng lại.

"Mọi người ổn chứ?" Giọng giáo sư Hàn vang lên.

"Tôi không sao... Ah!! " Câu trả lời của nữ sinh viên còn chưa nói xong đã biến thành một tiếng thét chói tai.

Từ Hoạch nhíu mày, đang muốn tiến lên, lại đột nhiên cảm giác được một cỗ gió từ bên não thổi tới, tính phản xạ của hắn ngăn lại, một cây gậy dài nhỏ đâm xuyên mu bàn tay của hắn, ấn đầu của hắn đụng vào cửa xe!

Khuỷu tay Từ Hoạch giữ chặt cửa xe, một cước đá trúng bắp chân đối phương, nghe được tiếng xương "răng rắc", quơ lấy dao nhỏ đâm qua!

Trần Lợi phát ra một tiếng kêu thảm thiết, liên tục lui về phía sau, lúc này cửa sau nơi đó cũng xảy ra biến cố, nam nhân mặt vuông cũng kêu đau một tiếng: "Bên ngoài có người tiến vào!"

"Đừng bật đèn!" Nương theo tiếng gọi của giáo sư Hàn, những người khác trong xe như lâm đại địch, trong lúc nhất thời không biết là đi chặn cửa trước hay là cửa sau, vừa vặn lúc này, Trần Lợi kinh hoàng hô: "Từ Hoạch công kích tôi, hắn là người chơi huyết tinh!"

Vừa dứt lời, cả người gã bị một cỗ đại lực đá bay ra ngoài, ngã vào trong bàn ghế còn chưa đứng lên lại bị đè lại đầu, một con dao nhỏ dài nhỏ đút vào trong lỗ tai gã!

Cùng lúc đó, cửa sau xe bên kia thình thịch đóng lại, nhưng bước chân hỗn độn, không rõ là tình huống như thế nào.

"Đừng dùng điện thoại! Đều đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, đi lung tung tôi cam đoan người đó là người chơi huyết tinh!" Giáo sư Hàn gầm lên.

Trong toa xe nhất thời yên tĩnh không ít, Từ Hoạch xác nhận Trần Lợi nuốt khí, mới dán sát cửa sổ xe đứng lên.

"Cửa trước không thành vấn đề, Trần Lợi là người chơi huyết tinh."

Yên lặng hai giây sau, nam nhân mặt vuông mới nói: "Cửa sau xe cũng đóng, vừa rồi..."

"Người chết rồi sao?" Từ Hoạch ngắt lời anh.

"Tôi ngửi thấy mùi tanh." Lão nhân lên tiếng.

Đợi đến sau khi báo số mới xác nhận người chết ở cửa sau là người phụ nữ mặt trái xoan.

"Không còn thở." Người đàn ông mặt vuông sờ soạng kiểm tra thi thể của cô, "Xương cổ bị gãy, trên người có vết thương."

"Người chơi ở ghế hạng ba vẫn còn trong xe của chúng ta chứ?" Hà Dương hỏi.

"Tôi vừa nghe thấy có người đi ra ngoài." Người đàn ông mặt vuông nhanh chóng trả lời.

Những lời này để cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, Lý Phi lại hỏi Từ Hoạch: "Ngươi như thế nào chứng minh Trần Lợi mới là người chơi huyết tinh?"

"Tôi... tôi có thể chứng minh." Trong góc, nữ sinh viên khóc nức nở nói: "Vừa rồi Trần Lợi công kích tôi trước... Không biết vì sao lại thay đổi chủ ý rồi..."

Từ Hoạch hơi nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ.

"Nói như thế nào, có lẽ hai người các ngươi mới là người chơi huyết tinh." Lý Phi phì cười.

"Tôi tin tưởng học trò của mình." Giáo sư Hàn mở miệng nói: "Hiện tại cãi nhau có hại không có lợi, nếu trong xe không có người ngoài, mọi người đợi ở vị trí cũ không nên động, hết thảy chờ ngày mai nói sau, các vị cũng không muốn bởi vì nghi thần nghi quỷ nội chiến toàn diệt chứ?"

Tất cả mọi người không lên tiếng, ngầm thừa nhận cách nói của y.

Sau nửa đêm tuy rằng an bài người gác đêm, nhưng dưới tình huống như vậy, cũng không ai dám ngủ, mọi người giữ vững tinh thần ở lại vị trí của mình, mở to mắt đến hừng đông.

Bốn giờ sáng, đoàn tàu lại trải qua một lần xóc nảy, tám giờ trời sáng, bên trong xe bắt đầu thông báo:

"Ding!"

"Hoan nghênh người chơi lên tàu sơ thẩm lần thứ 301, đoàn tàu lần này xuất phát từ điểm 3 chiều, xuyên qua khe nứt không gian, hai ngày sau thời gian đoàn tàu 8 giờ đến ga 5 chiều, trong quá trình chạy sẽ có xóc nảy, xin người chơi giữ bình tĩnh."

"Tàu sẽ được xếp hạng theo phân loại người chơi dựa trên màn trình diễn của người chơi trong suốt hành trình, vui lòng chú ý đến lời nói và hành động."

"Dưới đây là quy định đi xe..."

Quy tắc đi xe cũng không thay đổi, chỉ là thời gian từ ba ngày biến thành hai ngày.

Sắc trời chợt sáng lên, Từ Hoạch híp mắt thích ứng trong chốc lát.

"Nhìn ra ngoài!" Nghiêm Gia Ngư kinh hô một tiếng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK