• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không có gì." Từ Hoạch chuyển tầm mắt từ thi thể sang đống củi quá cao bên cạnh và rìu vừa mới mài qua, lại đứng lên nhìn bốn phía.

"Tôi biết rồi!" Nữ người chơi tóc ngắn xách theo hai đôi giày cao su một lớn một nhỏ tìm được trong nhà gỗ, hăng hái bừng bừng nói: "Thì ra nơi này hẳn là có hai người, không chừng vẫn là hai vợ chồng, nữ nhân chết trước, nam nhân này lại bị bệnh nặng, sau khi chôn người mất hết can đảm mới tự sát."

"Sớm không chết muộn không chết, hết lần này tới lần khác chết khi chúng ta vào cửa." Trang điểm khói bĩu môi.

Mấy người đàn ông cơ bắp ở trong ngoài nhà gỗ tìm một lần không phát hiện manh mối hữu dụng, đành phải thả thi thể về trong phòng, dự định chờ hừng đông lại đến chôn.

Đoàn người trở lại đường cũ, xuyên qua rừng đi tới đại sảnh sơn trang.

Sân này có kết cấu hình chữ Hồi, cửa chính đi vào là đại sảnh, hành lang hai bên thông tới phòng khách, ba mặt chữ Hồi có hai phòng, mỗi phòng đều có suối nước nóng, hai chỗ rẽ phía sau lại có một con đường thông ra ngoài sân, một cái đi nhà hàng, một cái đi kho hàng.

Nhìn sơ qua, cái sân này bốn phương thông suốt, không có tính riêng tư đáng nói.

Trong sơn trang không có những người khác, nhưng coi như sạch sẽ, cung cấp điện cũng bình thường, có thể bởi vì địa phương ẩm ướt, lại là kết cấu gỗ tinh khiết, bên trong tràn ngập một cỗ mùi thối rữa.

"Sáu phòng, phân phối như thế nào?" Phú nhị đại hỏi.

"Hai người một phòng vừa vặn." Nam nhân cơ bắp vỗ cơ bắp trên cánh tay, "Nhưng tôi ở một mình cũng không sợ!"

"Tôi cảm thấy vẫn là ở cùng một chỗ tốt hơn," nữ người chơi tóc dài đề nghị: "Mọi người ở cùng một chỗ có thể chiếu ứng lẫn nhau, có chuyện gì cũng dễ ứng đối."

"Có phải hai người đã quên chuyện gì không?" Trung niên hói đột nhiên nói: "Trong chúng ta có thể có người chơi ăn thịt người, ai muốn chung sống một phòng với người chơi ăn thịt người?"

"Tra người chơi ăn thịt người rất đơn giản, đánh số là duy nhất......" Cao bồi nam còn chưa nói xong đã bị nữ người chơi tóc ngắn cắt đứt, "Vương Vĩ, ngươi đừng đứng nói chuyện không chê đau thắt lưng, người chơi màu trắng ở vào thế yếu, xem đánh số? Không biết sẽ chết trong tay ai!"

Người chơi màu trắng - - Từ Hoạch ở trạm xe thu thập mấy người chơi không vé kia liền phát hiện ngoại trừ đỏ đen, còn có một loại người chơi màu trắng, người chơi chưa từng ăn thịt người, cũng chưa từng giết người hẳn là đều bị phân chia đến loại này, so với hai loại người chơi khác, người chơi màu trắng đúng là tình cảnh không tốt.

Nam tử cao bồi Vương Vĩ nhún nhún vai, không muốn thì thôi, tách ra ở càng tốt.

"Đương nhiên phải tách ra ở!" Nữ người chơi tóc ngắn kéo nữ người chơi tóc dài, "Cô ở cùng tôi!"

Nữ người chơi tóc dài há miệng, gật đầu đồng ý.

"Dứt khoát đều tách ra ở đi." Âu phục nam đảo qua mọi người, "Vào trò chơi mọi người đều tự bảo vệ tính mạng, dù sao chỉ có thời gian năm ngày."

Các người chơi đến từ địa phương bất đồng, không quen thuộc cũng không tín nhiệm lẫn nhau, ôm tâm tính mỗi người tự lo việc của mình mới bình thường.

Hơn nữa đây là phó bản sống sót, chỉ cần sống qua năm ngày là được.

"Anh Từ, tôi ở chung một phòng với anh được không?" Những người chơi khác không có ý kết bạn với bọn họ, Viên Diệu đành phải đi theo phía sau Từ Hoạch.

"Được rồi." Từ Hoạch chọn gian phòng đầu tiên bên tay phải, trước khi vào cửa hắn dùng cằm chỉ chỉ phía trước, Viên Diệu hiểu ý, lập tức làm bộ như tìm người kết bạn đi theo phía sau những người chơi khác.

Một lát sau cậu mới trở về, thăm dò mấy thành viên trong phòng.

"Mỹ nữ tóc dài kia tên là Đỗ Lam Lam, rất dễ nói chuyện, tóc ngắn tên là Hạ Quả. Các nàng ở đối diện."

"Nữ nhân đi theo phú nhị đại là một người dẫn chương trình, bộ dạng bình thường, tên cũng không biết là thật hay giả, gọi là Lưu Viên Viên."

"Bọn họ ở cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, Trương Hùng, Hoàng Tuấn Kiệt chính là ông chú mặc âu phục kia."

"Đầu hói gọi Vạn Chí Khang, Đỗ Lam Lam và Hạ Quả chân trước chân sau tới, lúc các cô vừa tới Vạn Chí Khang đã chạy tới lấy lòng, người khác không để ý tới gã đã bị gã hận. Gã ở với Abel, một người ngoại quốc, phòng đối diện chúng ta."

"Phòng bên cạnh bị Vương Vĩ chiếm, sinh viên đại học kia không có chỗ đi, lúc tôi trở về thấy Vương Vĩ gọi cậu ta vào."

Từ Hoạch nghe xong gật đầu, "Trước đây cậu chưa từng gặp qua hai người chơi nào?"

"Vương Vĩ và Hoàng Tuấn Kiệt." Viên Diệu nói ra một hơi toàn bộ hỏi tới từ chỗ Đỗ Lam Lam, "Hoàng Tuấn Kiệt rất lợi hại, thời điểm Vạn Chí Khang quấy rầy các nàng, vừa đối mặt liền lật lên gốc gác của gã, thì ra người hói đầu che gió che mưa này chính là đội nón xanh, lại bị tình nhân lừa hết tiền, từ yêu sinh hận với mỹ nữ."

"Họ biết nhau?"

"Không biết, chính là không biết mới lợi hại a, Hoàng Tuấn Kiệt là từ trong dấu vết để lại suy đoán ra." Viên Diệu giọng mang theo cực kỳ hâm mộ, "Tôi làm sao lại không có đặc tính lợi hại như vậy."

Từ Hoạch lúc này đã kiểm tra chung quanh phòng xong, hắn kéo rèm cửa sổ lên, "Đi ngủ sớm đi."

Viên Diệu đột nhiên có chút sợ hãi, cậu cẩn thận từng li từng tí nhìn toàn bộ quá trình mặt không chút thay đổi, cái kia, "Từ ca, anh không sợ tôi là người chơi ăn thịt người sao?"

Từ Hoạch nằm xuống giường, "Yên tâm đi, tôi không phải người chơi ăn thịt người."

Viên Diệu ngượng ngùng cười, ngủ trên giường khác.

Trong phòng ánh đèn lờ mờ, bên ngoài suối nước nóng trong sân truyền ra tiếng nước chảy có quy luật, Từ Hoạch vuốt điện thoại di động trong túi, trong đầu nhất nhất sắp xếp lại tin tức của các người chơi.

Hắn lưu ý qua mỗi người, bọn họ cơ bản đều là tay không tới, ngoại trừ quần áo và một ít đồ dùng hàng ngày đơn giản như bật lửa, trang sức tai, điện thoại di động, đồng hồ đeo tay và vũ khí đều không có. Định nghĩa đạo cụ của trò chơi dường như có liên quan đến hàm lượng kỹ thuật.

Nhưng hắn trực tiếp từ trạm xe tới, điện thoại di động, dao găm cũng không biến mất.

Trong nhắc nhở trò chơi nhắc tới phó bản đẳng cấp tương đối thấp mà không thể mang theo đạo cụ không phải đạo cụ trò chơi, cùng với sơn trang từng được người chơi và người chơi không phải hoan nghênh, kỳ thật ám chỉ phó bản chỗ ở không phải hoàn toàn phong bế.

Từ bên ngoài trò chơi không cách nào mang đồ vào, nhưng nếu bản thân ngay tại trong thế giới trò chơi, vô luận có phải đạo cụ trò chơi hay không, đều có thể mang vào phó bản, đồng dạng, bất kể có phải người chơi phó bản hay không, đều có thể tiến vào địa điểm phó bản.

Hơn nữa trò chơi cũng không nói rõ số người tham gia phó bản.

Từ Hoạch trở mình, mở mắt chống lại người vô thanh vô tức đi tới bên giường hắn, "Ngươi làm gì?"

Viên Diệu thiếu chút nữa kêu lên, ngoài kinh hách vội vàng làm sáng tỏ, "Tôi không muốn hại anh, tôi chỉ muốn nhìn số hiệu sau lưng anh một chút."

Để tỏ vẻ trong sạch, cậu kéo quần áo của mình lên trước, "Thật sự, tôi là người chơi màu trắng!"

Từ Hoạch ngồi dậy, tựa vào bên giường châm điếu thuốc, nhìn chăm chú Viên Diệu lo sợ bất an, "Nếu sợ hãi như vậy, vì sao còn muốn ở cùng một phòng với tôi?"

Viên Diệu thấy hắn không có ý định động thủ với mình, vẻ mặt thả lỏng một chút, "Tôi kỳ thật chính là trạch nam, bình thường vai không thể nhấc tay không thể xách, nói ra anh có thể không tin, tôi ở trên tàu sơ thẩm thiếu chút nữa bị một tiểu cô nương mười lăm tuổi đánh chết...... Từ ca anh thì không giống vậy, khí định thần nhàn còn để tóc dài, vừa nhìn chính là thế ngoại cao nhân, tôi muốn ôm đùi......"

Từ Hoạch giơ tay ngắt lời hắn, chăm chú lắng nghe:

"Loảng xoảng... Loảng xoảng... Loảng xoảng..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK