• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đỗ Lam Lam và Hạ Quả chết thảm như vậy, chúng ta ở đây ai có thể làm được?"

"Tôi xem ma Trảm Đầu xuất quỷ nhập thần, nói không chừng là gã cố ý dùng đạn khói đến mê hoặc chúng ta, trước hết để cho chúng ta tự giết lẫn nhau!"

"Mấy người đã quên, người đụng qua pho tượng ma chém đầu sẽ bị nguyền rủa, đêm nay vừa vặn chết cũng là Hạ Quả, cái này còn không thể nói rõ vấn đề sao?"

Hoàng Tuấn Kiệt và Viên Diệu theo bản năng nhìn Từ Hoạch một cái, chỉ nghe hắn nói: "Đỗ Lam Lam hình như chưa từng chạm vào."

"Vậy thì có cái gì, ma chém đầu thuận tay song sát thôi." Lưu Viên Viên vuốt móng tay của mình, chẳng hề để ý nói: "Nói logic với một tên ma sát nhân, đám đàn ông các người cũng thật rảnh rỗi."

"Những người còn lại có để ý hướng đi của Đỗ Lam Lam hay không?" Phú nhị đại nhìn chung quanh mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Vạn Chí Khang.

Vạn Chí Khang lau mồ hôi, thấy những người khác lại nhìn chằm chằm mình, kéo mặt: "Nhìn ta làm gì, ta cũng không phải cuồng rình coi, làm sao biết cô ấy đã làm gì!"

Những người khác đều lắc đầu, trong sân đột nhiên yên tĩnh lại.

"Nếu là như vậy, chúng ta đây chia nhau hành động, lưu lại vài người an trí Đỗ Lam Lam và Hạ Quả tốt, những người khác đi sửa dây điện." Hoàng Tuấn Kiệt kết thúc phân đoạn hoài nghi lẫn nhau này, chủ động đề xuất an trí thi thể.

Những người chơi khác ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trên mặt không hiện ra, trong lòng đều có tính toán riêng.

Cuối cùng ba người Trương Hùng cộng thêm Vương Vĩ đi sửa dây điện, bên này Từ Hoạch và Viên Diệu lưu lại hỗ trợ, phú nhị đại và Lưu Viên Viên cũng đi, sinh viên ngồi xổm một mình ở một bên không nhúc nhích.

Đỗ, Hạ hai người không có đầu không dễ trực tiếp chôn, lại không thể ném ở bên cạnh suối nước nóng, vì thế Từ Hoạch và Viên Diệu xốc nệm lên, đặt thi thể ở trên tấm ván gỗ, lại dùng ga giường đắp kỹ.

Quay đầu lại nhìn thấy sinh viên ngồi ở ngưỡng cửa lau nước mắt, Từ Hoạch nhíu mày nói: "Khóc cái gì mà khóc?"

"Tại sao mọi người lại nhắm vào tôi? Tôi dễ bắt nạt như vậy sao?" Sinh viên đại học phẫn uất nói: "Tôi vì sống sót giấu dao mà thôi, vừa không giết người lại không hại người, dựa vào cái gì đều khi dễ tôi?"

Viên Diệu cảm động lây vỗ vỗ bả vai cậu, "Ai bảo chúng ta yếu chứ, trò chơi tàn khốc như vậy, không cẩn thận sẽ vứt bỏ mạng nhỏ, người khác cẩn thận cũng rất bình thường."

Sinh viên đại học sợ hãi nhìn ra giường lại bị máu tươi ướt đẫm không nói lời nào.

Hoàng Tuấn Kiệt gọi Từ Hoạch vào trong sân, mở miệng liền hỏi: "Sao cậu khẳng định không phải ma chém đầu làm?"

Từ Hoạch nhìn chằm chằm anh không nói gì.

Hắn trầm mặc thời gian quá dài, dẫn tới Viên Diệu và sinh viên đại học cũng nhìn qua, lại theo nhìn về phía Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt bỗng nhiên phản ứng lại, "Cậu hoài nghi tôi và Viên Diệu!"

"Anh Từ!" Viên Diệu sợ hãi kêu một tiếng.

"Bình tĩnh." Từ Hoạch lấy bật lửa ra, nhưng cũng không lấy thuốc lá, "Tôi tin tưởng Viên Diệu."

Viên Diệu thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng ở phía sau hắn, cùng chung mối thù trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.

Hoàng Tuấn Kiệt khẽ cắn môi, "Vậy cậu hỏi cậu ta nên biết, tôi không có thời gian giết người."

Từ Hoạch nhếch miệng cười, đưa tay vỗ bả vai anh, lại vừa vặn đánh vào miệng vết thương của anh, Hoàng Tuấn Kiệt đau đến mức phản xạ có điều kiện mở hắn ra, trên mặt đột nhiên trắng bệch mang theo cảnh giác.

"Tôi đùa đấy." Từ Hoạch xác nhận thương thế của anh là thật, cũng không có dùng dược tề đặc thù khôi phục qua, lúc này mới nói: "Anh cảm thấy thực lực của Ma Trảm Đầu như thế nào?"

"Đương nhiên rất lợi hại." Hoàng Tuấn Kiệt nói: "Quen thuộc sơn trang này hơn ai hết, xuất quỷ nhập thần, giết người trong im lặng......"

Nói xong liền ngừng lại, anh giật mình lại phức tạp nhìn Từ Hoạch, "Thì ra là như vậy."

Viên Diệu nghe xong vò đầu bứt tai, "Anh Từ, đến cùng là có ý gì? Ma chém đầu rất mạnh, làm sao vậy?"

"Nếu là ma chém đầu, căn bản không cần phải đụng vào công tắc điện." Hoàng Tuấn Kiệt giải thích: "Lần đầu tiên đứt cầu dao kỳ thật cũng không phải ngoài ý muốn, lúc ấy phản ứng của tất cả mọi người đều rất lớn, trước tiên đi ra khỏi phòng đến đại sảnh hội hợp."

"Lần thứ hai cắt điện, chúng ta đầu tiên nghĩ cũng là đứt cầu dao, đợi trong chốc lát mới có người đi ra, sau đó đến phòng chứa đồ bên kia hội hợp, thẳng đến bị thanh âm dẫn tới gian phòng này."

"Đúng vậy," Từ Hoạch gật đầu, "Phó bản này nguy hiểm lớn nhất là ma chém đầu, người chết trên tay ma chém đầu không kỳ quái, căn bản không cần đi chứng minh sự tồn tại của ma chém đầu, cắt điện và kéo vật giá chỉ là vì chứng minh người chơi nào đó cùng người chơi khác ở chung một chỗ."

"Đây không phải là vẽ rắn thêm chân sao!" Viên Diệu vỗ ót một cái.

"Cậu nghi ngờ ai?" Hoàng Tuấn Kiệt vội vàng hỏi.

Từ Hoạch chuyển hướng sinh viên đại học, người sau đang nghe đến nhập thần, chợt chống lại ánh mắt của hắn lại càng hoảng sợ, "Thật sự không phải tôi! Tôi cầm dao trở về điện còn chưa tắt, không tin các người hỏi Vương Vĩ, tôi thừa dịp lúc anh ta tắm rửa đi ra ngoài, tôi trở về phòng khẳng định anh ta cũng nghe được, tôi vẫn là chờ anh ta cùng nhau rời khỏi phòng!"

"Có ai thấy cậu giấu dao vào ban ngày không?" Từ Hoạch hỏi.

Sinh viên đại học thần sắc chần chờ, "Tôi không xác định, lúc ấy tất cả mọi người đang tìm đồ ăn, nếu thấy được sẽ tùy ý tôi cầm dao đi sao?"

"Cậu nghi ngờ Vương Vĩ?" Hoàng Tuấn Kiệt cảm thấy thời gian không kịp, dù sao lúc cắt điện sinh viên đã trở về phòng, Vương Vĩ khi đó cũng ở trong phòng.

"Không chắc." Từ Hoạch nói ngược lại: "Nhưng có người lấy danh nghĩa ma chém đầu giết người, lại cố ý tụ tập tất cả người chơi cùng một chỗ, đơn giản là muốn dời đi tầm mắt, để cho người chơi khác cho rằng nguy hiểm đến từ bên ngoài, mà không phải người chơi."

Phương pháp này thật ra rất thông dụng, trong bối cảnh phó bản, khi nhìn thấy thi thể, người chơi đều ngầm thừa nhận là ma chém đầu làm, cho dù sau đó người chơi hoài nghi đến những người khác, nhận thức chung khi nhìn thấy thi thể cũng sẽ tạm thời bù đắp lỗ hổng này, người chơi sẽ không dễ dàng động thủ với nhau, chờ có người hồi âm lại, khi đó cũng ít nhất tổn thất vài người chơi, lại ngờ vực vô căn cứ lẫn nhau. Cuối cùng có thể có người chơi sống sót hay không đều nói không tốt.

Nhưng nếu như đặt điều kiện tiên quyết ở ma chém đầu ngay tại giữa người chơi, vậy mỗi một người chơi đều có hiềm nghi, vả lại người chơi có thể làm chứng cho nhau hình thành một tổ, lại ở dưới tình huống nghi kỵ lẫn nhau, muốn tập kích người chơi lạc đàn phi thường khó khăn.

Cho nên lần sau ma chém đầu hoặc là kết bè kết đội xuất hiện, hoặc là một chọi mấy, vô luận là loại tình huống nào, tình thế đều có xu hướng sáng tỏ, ít nhất muốn trốn trong bóng tối giết người không dễ dàng như vậy.

"Điều này cũng có một vấn đề." Từ Hoạch nói: "Có người có thể sẽ đoán được ma chém đầu đang ở giữa chúng ta."

"Chuyện đó có gì sai?" Hoàng Tuấn Kiệt ngẩn người, lại nói: "Không phải, cậu là nói căn bản không có ma chém đầu?"

"Không thể nào." Viên Diệu nói: "Phó bản giới thiệu ma chém đầu ở chỗ này mấy chục năm rồi."

Sinh viên đại học ôm đầu, ánh mắt mờ mịt: "Các anh đang nói cái gì?"

"Xác suất của Ma Trảm Đầu chính là người chơi." Từ Hoạch chuyển động bật lửa, "Nếu như anh biết chuyện này, vì hoàn thành nhiệm vụ phó bản, sẽ làm như thế nào?"

Hoàng Tuấn Kiệt há miệng trầm mặc.

"Chính xác." Bật lửa "Đinh" một tiếng sáng lên, chiếu sáng khuôn mặt Từ Hoạch, ánh sáng ở trên mặt hắn phân ra một giới hạn sáng tối, "Tôi sẽ giết sạch tất cả người chơi khác."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK