• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ý anh là sao?" Phú nhị đại nhíu mày nhìn hắn, "Lúc cắt điện tất cả mọi người đều ở bên cầu dao điện, chính anh cũng là nghe được động tĩnh mới tới, ai có thể phân thân đi giết người?"

"Tôi xem qua," Từ Hoạch nói: "Vừa rồi đổ hẳn là giá đặt đồ bên cạnh suối nước nóng, Đỗ Lam Lam và Hạ Quả hai người, ngay cả tiếng cầu cứu cũng không có đã bị người ta giết, rất có khả năng thực lực đối phương chênh lệch quá xa, chung quanh cũng không có bao nhiêu dấu vết chiến đấu."

"Cái giá này còn có thể là tự mình đổ?" Vẻ mặt Vạn Chí Khang vẻ mặt ngươi đừng coi người khác là ngu ngốc.

"Có thể là có người không cẩn thận đụng ngã, cũng có thể là gió thổi, nhân tố không xác định nhiều như vậy, các ngươi làm sao khẳng định lúc giá ngã nơi này có người?" Từ Hoạch ý vị thâm trường nói: "Mượn đạo cụ trò chơi cũng có thể chế tạo chứng cứ ngoại phạm."

Mọi người sửng sốt, lập tức hồi vị lại, đúng vậy, từ lúc cắt điện đến khi bọn họ phát hiện hai người Đỗ, Hạ tử vong, ở giữa có vài phút, nếu hai người không có cầu cứu cũng không có truyền ra tiếng đánh nhau đã bị giết, đột nhiên đụng ngã cái giá rất không hợp lý, đây giống như là chuyên môn làm cho người chơi xem vậy.

"Có lẽ là trùng hợp." Abe nói: "Dụng cụ ở đây rất cũ kỹ, lại ngâm trong hơi nước, đứng không vững cũng không có gì lạ."

"Chuyện trùng hợp tính thêm một thước." Hoàng Tuấn Kiệt nói: "Ít nhất trước tiên phải xác nhận tất cả người chơi không có hiềm nghi giết người, nếu không chúng ta làm sao đồng tâm hiệp lực đối phó với ma trảm đầu?"

"Đây cũng là lời nói thật." Phú nhị đại bắt đầu trước, "Trước khi cắt điện tôi vẫn ở cùng một chỗ với Lưu Viên Viên, sau đó lúc đi ra kiểm tra cầu dao điện đụng phải Trương Hùng."

Trương Hùng gật gật đầu, "Lúc tôi đi qua hành lang cậu ta mới vừa đi ra, còn nhìn thấy Lưu Viên Viên đang hút thuốc."

Lưu Viên Viên cũng làm chứng, "Trương Hùng quả thật đi ngang qua cửa."

"Lúc Trương Hùng đi ra, tôi và Viên Diệu nghe được thanh âm." Hoàng Tuấn Kiệt cũng nói.

Trước đó, Trương Hùng và Vạn Chí Khang, Abe cùng một phòng, ba người có thể làm chứng cho nhau.

Vương Vĩ và sinh viên đại học đến phòng chứa đồ, nhưng anh chần chờ một chút mới nói: "Nhưng trước khi cắt điện, cậu ta đi ra ngoài một hồi."

Biểu tình của sinh viên đại học mắt thường có thể thấy được trở nên khủng hoảng, "Không phải tôi, tôi không có giết người! Tôi đã trở lại phòng trước khi mất điện! Lúc mới cúp điện tôi còn gọi anh một tiếng, khi đó anh còn ở trong phòng tắm!"

"Người cũng chưa chắc đã chết sau khi cắt điện!" Hoàng Tuấn Kiệt đề phòng nhìn cậu, "Cậu giết người trước rồi làm đứt dây điện dẫn mọi người ra ngoài, lại giả vờ đi cùng Vương Vĩ."

"Không phải tôi!" Sinh viên đại học đột nhiên hô to một tiếng, còn chưa kịp tiếp tục giải thích đã bị Trương Hùng một quyền đánh vào bụng, cậu cuộn mình quỳ trên mặt đất, trong mắt rưng rưng mang hận, "Tôi nói không phải tôi, nếu như Đỗ Lam Lam bọn họ chết trước khi cắt điện, khi đó tất cả các người đều ở trong phòng mình, ai cũng không thể chứng minh bản thân!"

Trương Hùng một tay nhắc cậu lên, "Ngươi là nói chúng ta thông đồng giết người?"

"Nếu không phải ma chém đầu, ai có bản lĩnh lặng lẽ giết người, trừ phi nhiều người hợp tác!" Sinh viên đại học giãy dụa, sau lưng bỗng nhiên rơi ra một con dao gọt hoa quả.

Vạn Chí Khang bắt lấy, nổi giận đùng đùng chất vấn: "Đây là cái gì?"

Sinh viên đại học còn chưa nói chuyện lại trúng hai quyền, Trương Hùng nhìn chính là muốn đánh người vào chỗ chết, Từ Hoạch ngăn cản gã, "Công cụ giết người không phải dao gọt hoa quả."

Cổ hai người Đỗ, Hạ đều có dấu vết bạo lực chém giết, tuyệt đối không phải dao hoa quả có thể làm được.

"Vậy thì sao?" Vạn Chí Khang nói: "Chỉ cần gã không nói rõ trước khi cắt điện đã đi làm gì, gã chính là nghi phạm lớn nhất!"

Sinh viên đại học hiện tại đã mặt mũi bầm dập, khe mắt đối diện Trương, Vạn hai người, "Trong sơn trang chỉ có các ngươi có rìu."

"Tôi giấu dao gọt hoa quả là để phòng thân, dao gọt hoa quả là ban ngày tôi phát hiện ở nhà hàng, sợ bị những người khác nhìn thấy cho nên không lấy, buổi tối tôi đi ra ngoài chỉ là vì lấy dao!"

"Một con dao gọt hoa quả làm sao có thể chặt đầu người!"

Tất cả người chơi khi tới cơ hồ đều tay không, muốn giết người cũng phải có công cụ, ở đây chỉ cần Vạn Chí Khang có rìu đoạt được.

"Ngươi dám vu oan!" Vạn Chí Khang xông lên muốn đánh người, lại bị phú nhị đại và Vương Vĩ đè lại, người trước nói: "Ngươi đã sớm nhìn các nàng hai người bọn họ không vừa mắt rồi sao."

Huyết sắc trên mặt mập mạp của Vạn Chí Khang khựng lại, "Các ngươi hoài nghi ta?"

Mọi người trầm mặc nhìn gã, hiển nhiên là tin tưởng lời nói của sinh viên đại học, gã, Trương Hùng, Abe cùng ở đều có hiềm nghi.

"Vớ vẩn!" Trương Hùng nổi giận: "Lão tử chưa bao giờ động thủ với phụ nữ!"

"Hoàn toàn không!" Abe cũng cuống quít nói: "Tôi cũng tin Phật giáo, tôi không sát sinh!"

Phú nhị đại cười nhạo, "Ngươi là giặc Tây Dương biết cái gì gọi là Phật giáo sao? Chỉ có các ngươi có rìu, người lại bị rìu chém chết, không phải các ngươi là ai?"

Vạn Chí Khang mặt đầy mồ hôi, tròng mắt lung tung xoay chuyển, dưới sự kinh hoàng, gã đột nhiên chỉ vào Từ Hoạch, "Hắn đâu? Còn có hắn a, vừa rồi chỉ có một mình hắn không ở sơn trang, vẫn là từ bên ngoài trở về, hắn mới là người hiềm nghi lớn nhất kia!"

"Ta và Trương Hùng, Abe đều là vào trò chơi mới quen biết, cho dù ta và hai nữ nhân kia có mâu thuẫn, ta làm sao thuyết phục bọn họ cùng ta giết người, người chơi đều chết có chỗ tốt gì với ta, ta lại đánh không lại ma trảm đầu!"

"Nói không sai, sau lần đầu tiên cắt điện hắn chưa từng xuất hiện, chỉ có một mình hắn ở bên ngoài!" Trương Hùng lập tức dời mũi nhọn.

Những người khác quăng ánh mắt hướng về phía Từ Hoạch, Hoàng Tuấn Kiệt mang theo nghi ngờ, "Cậu vì sao muốn một mình ở lại nhà gỗ?"

Tình huống bình thường mà nói, ai cũng sẽ không nguyện ý ở địa phương nguy hiểm như vậy lạc đàn, nhưng Từ Hoạch dưới tình huống có cơ hội cùng bọn họ trở về sơn trang vẫn lựa chọn lưu lại, bản thân điều này cũng rất không thích hợp.

"Lý do lúc trước tôi đã nói, tôi chính là tò mò người kia có thể chết đi sống lại lần nữa hay không." Từ Hoạch không chút hoảng hốt, chậm rãi nói: "Tốt xấu gì tôi cũng đã trải qua một hồi liều chết chiến đấu, còn muốn đào hầm chôn người, chỉ trong chốc lát, động tác của tôi có nhanh hơn nữa cũng không có khả năng đi tới đi lui hai nơi liền giết ba người."

"Đúng rồi, cây mận kia là tôi từ trong rừng bẻ trở về, đừng nói, nơi này cây ăn quả thật không ít."

Các người chơi bối rối.

Sinh viên đại học yếu có chút quá phận, Trương Hùng một quyền cũng không tiếp được, muốn nói cậu một mình lặng lẽ giết người lấy đầu có chút gượng ép.

Mà muốn thuyết phục những người khác liên thủ với mình cũng không dễ dàng, chỉ có một cái rìu không nói rõ cái gì, bởi vì tính như vậy, người chơi ở các phòng khác cũng có hiềm nghi, ai cũng không thể phán đoán người chơi ở các phòng khác có phải đã liên thủ hay không.

Về phần Từ Hoạch, thời gian của hắn rõ ràng không đầy đủ, lần đầu tiên cắt điện hắn không trở về cùng Hoàng Tuấn Kiệt và Viên Diệu, hơn nữa còn giết người chôn xác ở nhà gỗ bên kia, thời gian hai lần cắt điện không dài như vậy.

Trong lúc nhất thời, tất cả người chơi giống như đều có hiềm nghi, lại giống như tất cả người chơi đều vô tội.

"Các người suy nghĩ nhiều rồi chứ." Lưu Viên Viên ngồi ở một bên lúc này mở miệng, "Trong sơn trang có một ma chém đầu mấy người không đi hoài nghi, ngược lại muốn từ trong người một nhà tìm hung thủ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK