Mọi người nghiêng đầu, cánh đồng tuyết và rừng rậm hai bên vốn biến mất không thấy tăm hơi, biến thành vách núi và vách núi dựng đứng, đoàn tàu hoàn toàn chạy trên một quỹ đạo chật hẹp sát núi, trước sau không thấy, trái phải không đường, mạo hiểm vạn phần.
"Mặc kệ ngoài đó." Giáo sư Hàn thần sắc ngưng trọng nhìn hai cỗ thi thể trong xe.
Trần Lợi đặt ở bên tường, bàn chải đánh răng bẻ đi chà đầu mang máu đặt ở dưới chân, ngoại trừ vết đao ở ngực và vết máu bên mặt, những chỗ khác không có vết thương.
Nhưng nữ nhân mặt trái xoan thì khác, cổ nàng bị bẻ gãy, đầu lệch qua một bên, con ngươi phủ kín tơ máu bạo nhô ra, tướng chết dữ tợn.
Bả vai và cánh tay của nàng tổng cộng có ba vết cắn, lỗ hổng cao nhỏ không đồng đều, thịt không cánh mà bay, máu chảy khắp người.
"Vì sao còn có người sa đọa a?" Nữ sinh trốn sau lưng giáo sư Hàn nước mắt chảy không ngừng.
Giáo sư Hàn thở dài, trong lòng đã có đáp án, người chơi dự bị vì không vi phạm cấm kỵ trò chơi, động tác hẳn là càng ít càng tốt, nhưng vẫn có người sa đọa, có thể thấy được cũng không phải những lời làm nền ban ngày của anh kia vô dụng, mà là kết quả tất nhiên.
"Thức ăn trên tàu có lẽ vô dụng đối với người tiến hóa đã ăn thịt người, đến buổi tối bọn họ vẫn sẽ đói."
Từ Hoạch lau đi máu đã đọng lại trên mu bàn tay, chậm rãi châm điếu thuốc, ánh mắt đảo qua người đàn ông mặt vuông, Lý Phi và người phụ nữ trung niên.
Lời giáo sư Hàn nói không sai, người tiến hóa ăn thịt người đến buổi tối sẽ có dục vọng ăn uống quá độ, điều này phù hợp với quy tắc tiềm ẩn của đoàn tàu, chỉ cần ăn thịt người, vô luận là trước hay là sau khi lên xe, đều sẽ bị phân vào một loại.
Thức ăn của đoàn tàu cũng không thể hoàn toàn giải trừ cơn đói, lúc này tất cả người chơi huyết tinh trên đoàn tàu hẳn là đều rõ ràng điểm này, cứ như vậy, bọn họ nhất định phải giết chết người chơi bình thường.
"Trong chúng ta nhất định có người chơi huyết tinh." Người phụ nữ trang điểm đậm hoài nghi nhìn người đàn ông mặt vuông.
"Tôi bị thương, nhân thủ trong toa xe chúng ta đều sạch sẽ, hơn nữa tôi nghe được có người chạy ra ngoài, không nhất định là người chơi trong toa xe chúng ta." Nam nhân mặt vuông chỉ vào vết máu bị móng tay cào ra trên cánh tay, trên tay anh có chút vết máu, là ngày hôm qua khi kiểm tra thi thể lưu lại.
Nhưng mà anh vừa mới nói xong, Từ Hoạch đứng ở cách đó vài mét vung tay nện tàn thuốc vào trên mặt anh!
"Ngươi làm gì..." Người đàn ông mặt vuông kinh sợ không thôi, nhưng giương mắt liền thấy người đứng cách đó vài mét vọt tới trước mắt mình, anh còn chưa kịp phản ứng đã bị bắt lấy cổ họng ấn lên tường, chọc cái xuyên tim!
Người trong xe kinh hãi biến sắc, nhao nhao kinh hô: "Ngươi làm gì vậy!"
Nam nhân mặt vuông gắt gao trừng mắt, hoàn toàn không rõ Từ Hoạch vì sao lại đột nhiên ra tay, gã há mồm muốn nói cái gì, nhưng Từ Hoạch không cho gã cơ hội này, trực tiếp đá gã đến góc tường làm bạn với nữ nhân mặt trái xoan.
"Từ Hoạch, ngươi làm gì vậy?" Lý Phi tiến lên bắt lấy bả vai Từ Hoạch, nam nhân mặt vuông này coi như là đồng minh của gã, Từ Hoạch giết người, chẳng lẽ là nhằm vào gã?
"Gã ta là một người chơi huyết tinh." Từ Hoạch đẩy tay gã ra, đi tới rút đao, lại xoa xoa vai quần áo đối phương, thần sắc bình tĩnh không giống vừa mới giết người.
Bởi vì động tác của hắn, trong xe yên tĩnh vài giây, sau đó người phụ nữ trang điểm đậm mới hỏi: "Có chứng cứ gì?"
"Người chơi trong toa xe hạng ba không mở được cửa sau." Từ Hoạch nói: "Các ngươi không phát hiện ngoài cửa sau có chuông cửa sao? Trừ phi người chơi ghế hạng hai chủ động mở ra, nếu không người chơi ghế hạng ba không vào được."
"Thì ra là như vậy." Giáo sư Hàn là người đầu tiên hiểu được, "Chúng ta cũng không mở được cửa sau của ghế hạng nhất."
Ngày hôm qua khi đi toilet anh liền phát hiện hai bên cửa xe khác nhau, khi ghế hạng ba biến cố anh chỉ phòng bị người đối diện vọt tới, hoàn toàn không để ý ngoài cửa xe còn có chuông cửa.
"Ngươi nói là chính là?" Lý Phi hừ lạnh một tiếng, "Người của ghế hạng ba lại không thể tới làm chứng!"
"Ngươi đi ghế hạng nhất thử xem." Từ Hoạch liếc gã một cái.
Lý Phi nghẹn họng, ai muốn đi ra ngoài, bị tập kích thì làm sao bây giờ?
"Nhưng điều đó không có nghĩa gã ta là người chơi huyết tinh." Người phụ nữ trang điểm đậm nói: "Còn có hai người giữ cửa, lỡ như gã ta cũng bị lừa thì sao?"
"Chỉ có gã nói bên ngoài có người đi vào, còn nghe được tiếng bước chân." Từ Hoạch nói: "Gã nghi phạm lớn nhất."
Thính lực của người tiến hóa vượt xa người bình thường, những người khác trong xe muốn lặng lẽ tiếp cận cửa không có khả năng lớn, ba người giữ cửa hiềm nghi lớn nhất, trước hết la hét người bên ngoài tới, sau đó lại vẽ rắn thêm chân nói nghe được tiếng bước chân đi ra ngoài, nam nhân mặt vuông không đánh mà khai.
Đương nhiên đây là bởi vì gã không lưu ý tác dụng của chuông cửa, nếu không sẽ không bởi vì sai lầm đơn giản như vậy mà mất mạng.
Nhưng hai người khác cũng không phải không có hiềm nghi.
"Tất cả mọi người đều đã chết. Tất nhiên là ngươi nói gì cũng được!" Lý Phi nói: "Hỏi cũng không hỏi liền động thủ giết người, ngươi cũng không phải người hiền lành gì!"
"Khe nứt không gian nói cho cùng là một trò chơi, trò chơi cuối cùng nhất định sẽ có phần thưởng, ngươi lên xe sau ra vào, xem ra hiểu rõ nội tình không ít, có phải giết chết người chơi khác có trợ giúp qua cửa hay không, cho nên ngươi mới khẩn cấp giết người?"
Gã nói xong đứng ở giữa người chơi, dõng dạc nói: "Mọi người nghe tôi nói, hắn không có chứng cớ liền giết người, nếu như hai người chết ở trên tay hắn không phải là người chơi Huyết Tinh, chúng ta đây chẳng phải là bị hắn lừa, lỡ như buổi tối hắn còn muốn giết người, chúng ta nói không chừng đều phải chết ở trong tay hắn! Không thể ngồi chờ chết, mọi người!"
"Ngươi cũng không có bằng chứng cho thấy họ là những người chơi bình thường." Giáo sư Hàn thần sắc hơi phức tạp, Từ Hoạch nói nhất định có đạo lý, nhưng chỉ là hoài nghi liền muốn giết người, đều là người tiến hóa, hắn lãnh khốc làm người ta sợ hãi.
Nhưng anh cũng hiểu được, đây là biện pháp miễn trừ hậu hoạn nhanh nhất.
Nữ sinh đứng ra, "Tôi tin tưởng Từ Hoạch, ngày hôm qua là anh ấy cứu tôi, bằng không Trần Lợi nhất định sẽ giết cả tôi."
"Nữ thí chủ nói rất đúng, Từ tiên sinh là người tốt." Nghiêm Gia Ngư vẫn im lặng không lên tiếng cũng vì Từ Hoạch nói chuyện, "Anh còn nguyện ý chia đồ ăn cho kẻ yếu, nhất định tâm địa thiện lương."
Logic đơn giản rõ ràng như thế làm Lý Phi tức giận, "Đó là hắn không thiếu tiền! Tin tức vẫn là lợi dụng sơ hở mua được! Tôi có nhiều tiền như vậy tôi cũng không quan tâm."
"Trên người cô gái kia có ba vết thương," Hà Dương lúc này nói: "Người tiến hóa chỉ cần một chút thịt là đủ rồi, không cần phải cắn ba miếng, còn lại là ai? Trần Lợi tuy rằng đã chết, nhưng thi thể hoàn hảo không tổn hao gì, ngược lại là ngươi... Tôi nhớ rõ lúc báo số ngươi cũng ở cửa."
Lý Phi nhất thời mặt âm trầm, "tôi nghe nói có người xông vào mới hảo tâm hỗ trợ, các ngươi không tin lời tôi thì thôi, đừng hắt nước bẩn lên người tôi!"
"Hơn nữa, vết thương của nàng đều là cắn ra, trên người tôi cũng không dính máu!"
Kỳ quái ở chỗ này, trên người nữ nhân mặt trái xoan chỉ có ba vết cắn, nam nhân mặt vuông tuy rằng bị thương, nhưng ngoài miệng có thể sạch sẽ.
Không có bằng chứng cho thấy họ đang tấn công lẫn nhau.
"Có lẽ là trò chơi hỗ trợ..." Nữ sinh nhỏ giọng nói: "Có lẽ trò chơi giúp người chơi Huyết Tinh nhằm vào người chơi bình thường chúng ta."
Trong xe mấy đạo ánh mắt đồng thời rơi vào trên người cô, ngay cả người phụ nữ trung niên vẫn núp ở trong góc cũng ngẩng đầu lên, cô bé sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng giáo sư Hàn.
"Tùy các ngươi nói thế nào cũng được." Lý Phi có chút tức giận, nhưng cũng không có ý định trở mặt với những người khác, vì thế nói: "Đừng quên, còn có một người ở giữ cửa!"
"Lão nhân gia, ông có nghe thấy gì không?" Nghiêm Gia Ngư hỏi ông lão ngồi cạnh cửa.
Ông lão lắc đầu, "Tôi không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng ai đó đã cắn tôi."
Ông chỉ chỉ dấu răng trên vai, mở cổ áo khoác ra, ngôi sao trên huy chương đồng phục bên trong bị cắn biến hình, nhưng cũng nhờ có huy chương này, ông chỉ bị thương nhẹ.
"Thì ra ngài là quân nhân." Giáo sư Hàn nghiêm nghị kính nể, vội vàng đỡ ông.
Lão nhân vội vàng khoát tay, "Tôi chỉ là một lão nhân bình thường mà thôi."
Từ Hoạch đi qua nhìn, "Ngôi sao thiếu chút nữa cắn thủng, người này sợ là răng vỡ nát đi rồi."