Mọi người sợ hãi nhìn hắn, "Vậy tại sao ngươi còn muốn chuyển nó tới đây!"
Từ Hoạch nhếch miệng cười, "Loại chuyện này, tin thì có, không tin thì không sao."
"Nhật ký cho tôi xem." Hoàng Tuấn Kiệt mới vừa mở miệng, Vạn Chí Khang liền giành lấy nhật ký từ trong tay Từ Hoạch trước, "Nhật ký này tôi vừa rồi cũng xem qua, sao tôi không thấy có những lời này."
Nói xong rầm rầm lật lên, một lát sau mới nói: "Tất cả đều là nói nhảm, đồ hữu dụng nửa điểm không có."
Trương Hùng đoạt lấy nhật ký, qua tay đưa cho Hoàng Tuấn Kiệt, "Anh là người thông minh, anh xem nói không chừng có thể nhìn ra chút gì đó."
Hoàng Tuấn Kiệt dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nhanh chóng xem xong nhật ký, biểu tình không kém Vạn Chí Khang nhiều lắm.
"Chủ nhật ký tinh thần không bình thường lắm, nhật ký phía sau hỗn độn, chỗ bôi loạn cũng nhiều, lúc trước tôi xem cũng không phát hiện lời nói kẹp ở bên trong."
"Ngoại trừ sơn trang cách một đoạn thời gian phải chết vài người ra, tin tức về ma chém đầu quả thật rất ít."
"Nhưng trong nhật ký nhắc tới ma chém đầu đặc thù rất gần với tôi nhìn thấy, đeo mặt nạ đen, vóc dáng rất cao, cầm rìu sắc trong tay."
Kỳ thật quyển nhật ký này có vài người chơi đều lật qua, sở dĩ không để ý như vậy là bởi vì so với quyển nhật ký lời trước không hợp lời sau lại không có bao nhiêu tin tức có giá trị, một ít báo cáo vắn tắt hoặc là bút ký người chết lưu lại càng có giá trị.
Có người chuyên môn tới về phía ma chém đầu, trước đó đã làm điều tra.
Nhưng những tin tức này ở trong mắt người chơi không quan trọng, bởi vì trong đó nhắc tới dáng người thật lớn, khí lực thật lớn, tốc độ chạy rất nhanh các loại tin tức đều là mắt thường có thể thấy được, hơn nữa những thứ này không tính là gì đối với người tiến hóa, ma chém đầu muốn đơn thuần là người tiến hóa vừa treo, ngược lại dễ đối phó.
"Không phải ma chém đầu chỉ chém đầu thôi sao?" Nhật ký đã chuyển tới trong tay Vương Vĩ, sinh viên đại học đứng ở bên cạnh anh, từ khi vào sơn trang đã không nói chuyện đề xuất, "Vì sao có vài người sẽ mất tay mất chân?"
"Có lẽ là sau khi phản kháng mới bị giết chết." Đỗ Lam Lam sắc mặt trắng bệch, "Ma chém đầu cũng không phải không gì không làm được, ngày hôm qua sau khi gã không giết chết Hoàng tiên sinh không phải cũng chạy trốn sao?"
"Nhưng tại sao ma chém đầu tập kích người đầu tiên lại là Hoàng tiên sinh?" Abe cố hết sức đọc văn tự trên nhật ký, "Hoàng tiên sinh tựa hồ cũng không có sờ qua pho tượng, nói như vậy, lời trong nhật ký cũng không chính xác."
"Tôi đã chạm vào nó." Hoàng Tuấn Kiệt thần sắc ngưng trọng nói: "Ngày hôm qua lúc vào sơn trang, tôi trong lúc vô tình đụng phải đôn đá giao lộ."
"Chẳng lẽ ma chém đầu sẽ theo trình tự giết người?" Đỗ Lam Lam nhìn về phía Từ Hoạch và Hạ Quả.
Từ Hoạch nhai bánh mì, nói với Hạ Quả môi run rẩy: "Đừng sợ, tôi xếp hàng trước cô."
Hạ Quả đỏ mắt trừng hắn, "Trùng hợp mà thôi, tôi không tin ma chém đầu còn có thể biết tôi sờ qua pho tượng của nó."
"Vậy có thể nói không chừng." Vạn Chí Khang nói: "Ma chém đầu là tồn tại siêu tự nhiên, có lẽ nó không lúc nào là không giám thị chúng ta, chỉ là chúng ta không phát hiện được mà thôi."
"Đừng nói nữa, ban ngày ban mặt nói cho ngươi nổi da gà." Vương Vĩ xoa xoa cánh tay.
"Theo tôi thấy đây là chuyện tốt a." Phú nhị đại một cước đặt ở trên bàn ăn, "Mặc kệ ma chém đầu có phải giết người theo trình tự hay không, ít nhất chúng ta biết được một điểm, đó chính là người đụng qua pho tượng nhất định sẽ chết trước."
"Đơn giản vậy, người sờ qua pho tượng kiên trì một chút, những người khác không phải có thể bình an dư thừa vài ngày sao?"
"Anh đang nói tiếng người à?" Hạ Quả cả giận nói: "Chúng tôi chết có chỗ tốt gì với anh?"
"Cũng không có hại mà." Lưu Viên Viên cười hì hì nói: "Ba người các cô nguy hiểm một chút, những người còn lại không phải an toàn sao."
Lúc này Trương Hùng đã kéo ra khoảng cách với Hoàng Tuấn Kiệt, những người khác cũng là một bộ tư thái cam chịu.
Sau khi tụ tập ngắn ngủi, các người chơi tan rã trong không vui, trước sau rời khỏi nhà hàng.
Từ Hoạch và Viên Diệu còn đang ăn ở nhà hàng.
"Từ ca, vừa rồi tôi thật lo lắng bị người nhìn ra, lỡ như bọn họ phát hiện những lời kia là anh thêm vào, nói không chừng sẽ trực tiếp đánh chết chúng ta." Viên Diệu hạ giọng, ngữ khí may mắn.
"Trong kho hàng nhiều tư liệu văn tự như vậy, cho dù từng cái đều xem qua cũng không thể nhớ kỹ toàn bộ, bọn họ chỉ cho rằng mình sơ suất sơ suất." Từ Hoạch thần sắc bình thản nói.
"Vậy sao anh biết người chạm vào tượng đá sẽ bị nguyền rủa? Anh thấy Hoàng Tuấn Kiệt sờ tượng đá?"
Động tác uống nước của Từ Hoạch dừng lại, tầm mắt dạo qua pho tượng ma chém đầu trên mặt đất một vòng, mới nói: "Trùng hợp đi."
Sau khi ăn no, Từ Hoạch bảo Viên Diệu đi hỏi xem còn người chơi nào khác chạm vào tượng đá hay không, còn mình trở về phòng ngủ bù.
Sắp đến chạng vạng hắn mới thức dậy, lúc này trên trời nổi lên sương mù dày đặc, trời sáng và trời tối không khác nhau bao nhiêu.
Các người chơi cơ bản đều trở lại sơn trang, sau khi gặp Viên Diệu hắn mới biết được chuyện xảy ra buổi chiều.
Hoàng Tuấn Kiệt và Vương Vĩ, sinh viên đại học một buổi trưa đều ở trong kho hàng, Đỗ Lam Lam và Hạ Quả đầu tiên là đi kho hàng một lát, sau đó lại đi nhà gỗ bên kia.
Trương Hùng và Vạn Chí Khang cũng đi, có điều hai người đi cướp rìu của người đốn củi, người đốn củi thiếu chút nữa liều mạng với họ, cuối cùng vẫn là Abe đề nghị cầu nguyện cho người thân của mình mới bình ổn.
Từ Hoạch hỏi Đỗ Lam Lam muốn buộc tóc lại với dây thun, gọi Viên Diệu đi ra ngoài.
"Anh Từ, chúng ta đi đâu vậy?" Viên Diệu chần chờ nói: "Tôi thấy trời sắp tối, hiện tại đi ra ngoài không an toàn lắm."
Chuyện nhật ký là giả, nhưng ma chém đầu là hàng thật giá thật.
"Tôi tự đi cũng được." Từ Hoạch nói xong liền đi.
Viên Diệu quay đầu nhìn những người chơi khác trong đại sảnh, hai tay lau mặt, vẫn đi theo.
Đi ra vừa vặn đụng phải Hoàng Tuấn Kiệt, anh cũng đang muốn đi nhà gỗ bên kia.
Ba người đối mặt gật đầu xem như chào hỏi.
Ba người đi trước đi sau một lát, Hoàng Tuấn Kiệt bỗng nhiên đỡ lấy cây bất động.
"Anh ổn chứ?" Viên Diệu dựa vào, "Trên vai anh lại chảy máu, trong sơn trang không có thuốc cấp cứu sao?"
"Không tìm thấy." Hoàng Tuấn Kiệt còn có thể chịu đựng được, anh bỗng nhiên nói với Từ Hoạch cách đó vài mét: "Người chạm vào pho tượng ma chém đầu đều sẽ bị nguyền rủa, là cậu thêm vào trong nhật ký đi."
Từ Hoạch hơi nhướng mày, "Anh đã nhìn ra."
Hoàng Tuấn Kiệt chỉ vào mắt mình, "Đây là đặc tính của tôi, có thể nhìn thấy một số chi tiết mà người thường không nhìn thấy, cậu bắt chước rất giống, nhưng chữ viết không xuất phát từ cùng một thời gian với nhật ký."
"Cậu lại cố ý chuyển tượng đá vào trong nhà hàng, cậu hoài nghi thân phận của ma trảm đầu?"
Từ Hoạch theo thói quen châm thuốc, thần sắc hiểu rõ, "Tôi nói sao lại trùng hợp như vậy, phối hợp không tệ."
Viên Diệu ở giữa hai người bọn họ nhìn một chút, đầu óc có chút không đủ dùng, "Thì ra anh chưa từng sờ qua pho tượng a."
"Không." Hoàng Tuấn Kiệt đáp rất dứt khoát, "Ngày hôm qua tôi liền phát hiện thạch điêu kia, nhưng không có đụng qua, cũng không nhắc cho bất luận kẻ nào."
"Hôm nay sở dĩ phối hợp với lời nói dối nhật ký nguyền rủa, là bởi vì tôi và Từ tiên sinh giống nhau, hoài nghi có người chơi đang giả mạo ma chém đầu."