• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lực xung kích của gian phòng này lớn hơn nhiều so với bên ngoài, trên thớt đá trên mặt đất toàn bộ chất đống thịt, một mảnh đỏ tươi, nhìn không ra chúng nó vốn thuộc về động vật nào, mùi máu tanh nồng nặc đến sền sệt đối với người khứu giác linh mẫn mà nói không có gì khác hô hấp không khí ngưng đọng, cảm giác hít thở không thông xông thẳng đỉnh sọ.

Từ Hoạch mặt không đổi sắc đi vào, lục lọi trong đống thịt trong chốc lát, thế nhưng lấy ra một khối mang theo số hiệu -- da mặc dù bị lột đi, nhưng mấy con số này giống như là sinh trưởng ở trong mô cơ bắp, rõ ràng có thể thấy được.

"Bành!" Bên ngoài truyền đến thanh âm đại lực mở cửa, thợ lột da Karl thanh âm vang lên, "Kỳ thử việc năm ngày, đạt tới yêu cầu của ta các ngươi mới có thể lưu lại làm việc!"

"Vậy tiền lương..."

"Thử việc ngươi còn muốn tiền lương?" Karl cáu kỉnh kêu lên: "Dọn dẹp sạch sẽ nơi này cho ta, ba tiếng sau ta trở về nếu thấy một con gián, các người cút hết cho ta!"

Nói xong lại là một tiếng đóng cửa, ngay sau đó bên ngoài nhà xưởng có tiếng động cơ ô tô đi xa, một lát sau trong phân xưởng mới có người nói chuyện: "Dương Xán bị thợ lột da mang đi, cậu ta không có việc gì chứ?"

"Thợ lột da chỉ đi câu cá thôi, Dương Xán tạm thời sẽ ổn thôi", một giọng nói khác vang lên: "Bọn họ phải đi ba tiếng, đây là một cơ hội."

"Tần An nói không sai." Một giọng nữ nói: "Dựa theo những gì đã thương lượng, chúng ta chia nhau hành động."

"Tôi và Tần An đi tìm phòng sưu tầm, Tiên Đại Chí, cậu và Trâu Vĩ Xương ở lại quét dọn vệ sinh, chúng ta về trễ nhất một tiếng, không thể để thợ lột da kiếm cớ đuổi chúng ta đi."

"Được được được, các ngươi định đoạt." Đạo thanh âm thứ tư không kiên nhẫn nói: "Nhanh đi thôi."

Hai tiếng bước chân rời khỏi phân xưởng, còn lại hai người, người mở miệng nói chuyện đầu tiên nói: "Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đi."

"Bọn họ ngốc cậu cũng ngốc? Thật đúng là đến làm vệ sinh a!" Thanh âm không kiên nhẫn kia nói: "Bọn họ đi tìm đồ sưu tầm, ngược lại bắt chúng ta làm cu li."

"Cái này cũng không có biện pháp, Bành Phong Niên không phải nói thợ lột da da hiện vật khẳng định giấu ở chỗ không dễ tìm, đặc tính hai chúng ta không thích hợp làm việc này."

"Cậu ta ngược lại là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, cái này phá công xưởng liền lớn như vậy, tầng hầm mật thất có cái gì khó tìm, ai tìm không thấy?"

"Nhưng Bành Phong Niên nói phó bản thợ lột da này người sống sót cơ hồ là không, khẳng định không dễ dàng như vậy đi?"

Một người đàn ông khác hừ lạnh, và tiếng bước chân di chuyển từ cửa trước của xưởng về phía cửa sau.

"Trâu Vĩ Xương, anh đi đâu vậy?"

"Chuồng heo." Trâu Vĩ Xương cười quái dị một tiếng, "Nói không chừng chúng ta vận khí tốt, có thể gặp được mấy con heo con mặc da không đến sáu giờ đâu."

"Không phải Bành Phong Niên nói điều này không có khả năng sao? Heo con đều là đặc cung, thợ lột da nhất định nuôi thật lâu..."

"Cái gì cũng là Bành Phong Niên nói, ngươi đầu óc dài một chút đi."

"Ai!" Trong lúc di động thanh âm dừng lại, "Bên cạnh còn có mấy cái phòng, nếu không trước nhìn xem?"

Trâu Vĩ Xương không để ý đến Tiên Đại Chí, trực tiếp vào chuồng heo, Tiên Đại Chí vội vàng đuổi theo.

Phân xưởng khôi phục yên tĩnh, Từ Hoạch đứng trong phòng không vội đi ra ngoài.

Mấy người ứng tuyển này khác với hắn, đều là người chơi cầm vé, trước khi đến đã thương lượng xong đối sách.

Người đã biết có Tần An, Trâu Vĩ Xương, Tiên Đại Chí, Dương Xán và Bành Phong Niên

Trong đó Dương Xán bị thợ lột da mang đi câu cá, Trâu Vĩ Xương và Tiên Đại Chí ở chuồng heo, Tần An cùng một nữ người chơi khác đi phía trước tìm phòng sưu tầm thợ lột da.

Nữ người chơi có phải tên là Bành Phong Niên hay không khó mà nói, cũng không loại trừ có người chơi không có tiến vào nhà máy cung ứng thịt tươi ngon.

Nghe bọn họ nói chuyện, nhiệm vụ phó bản của người chơi cầm vé hẳn là giống như hắn, đánh cắp trân bảo mà thợ lột da sưu tầm, cứu ra ba đứa trẻ, cùng hoàn thành công việc thợ lột da giao cho, ba hạng mục tùy ý chọn một.

Ba nhiệm vụ, xem ra rủi ro thấp nhất là nhiệm vụ thứ ba, nhưng kỳ thật không phải.

Thợ lột da đại khái biết người đến ứng tuyển là người chơi, chỉ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó không thể không để cho bọn họ vào làm việc, cho nên gã mới phản cảm người ứng tuyển, mà phân xưởng dơ bẩn bên ngoài kia cũng giống như là cố ý lưu lại.

Dưới điều kiện tiên quyết này, người chơi muốn hoàn thành công việc gã cho cơ hồ không có khả năng, bị đuổi đi không thể qua cửa xem như vận khí tốt, phỏng chừng đại bộ phận người chơi đều thành một đống thịt vụn trong phòng giết mổ.

Mà nhiệm vụ thứ hai, hẳn là phải cứu ra ba tên tiểu hài tử, thoát ly phó bản hoặc là thông quan lấy được vé trở về đều chỉ cung cấp một người sử dụng, hoàn thành nhiệm vụ điều kiện tiên quyết là phải có thể mang đi ba tên tiểu hài tử, ít nhất phải giải cứu bọn họ từ trong da heo ra, dưới tình huống không có đạo cụ đặc thù, người chơi cơ hồ không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này, trừ phi thợ lột da chủ động thả người.

Nhiệm vụ đầu tiên có khả năng hoàn thành cao nhất, vì vậy những người chơi này gần như trực tiếp từ bỏ hai nhiệm vụ sau.

Lông mày trầm xuống, Từ Hoạch dùng bao tải đựng mấy con chuột, lại dùng thuốc vệ sinh rửa sạch vết máu trên giày mới từ cửa sổ trở ra, trở lại bên ngoài chuồng heo.

Trong chuồng heo, Tiên Đại Chí bộ dáng thật thà sờ sờ bụng heo con lắc đầu với Trâu Vĩ Xương, "Sắp không nhìn thấy dây, mang ra ngoài nửa đời sau bọn họ cũng chỉ có thể làm heo."

Trâu Vĩ Xương không hề bất ngờ, châm thuốc hút, thần sắc mê ly nói: "Trước khi đến đã dự đoán được."

Tiên Đại Chí thương hại nói: "Em bé mới mấy tuổi, rất đáng thương."

"Có gì đáng thương đâu, đây là mệnh, chỉ có thể trách bọn họ mệnh không tốt." Trâu Vĩ Xương nghiền tàn thuốc, xoay người đi về phía phân xưởng, "Nhưng chúng ta cũng không khá hơn chút nào, không chừng còn có thể chết trước bọn họ."

Tiên Đại Chí đuổi theo anh, đột nhiên trong chuồng heo có một con heo lớn móng trước đặt ở trên hàng rào, cắn tay áo Trâu Vĩ Xương liều mạng kéo.

"Con heo này điên rồi phải không?" Trâu Vĩ Xương một cước đá văng nó ra, hoàn toàn không coi nó là người.

Ta là con người! Ta là người chơi!

Tư Mã Tiểu Nhị bị đạp ngã xuống đất, liều mạng kêu to, nhưng âm thanh phát ra lại là tiếng heo kêu to rõ, gã phẫn nộ nhìn chằm chằm hai người trước mắt, đứng lên ý đồ tiến lên lần nữa, còn chưa tới gần lại bị đạp trở về.

"Bọn họ còn có thể cứu!" Tiên Đại Chí vội vàng ngăn cản anh.

"Cứu ra bọn họ có thể chạy ra sao? Đây là thế giới trò chơi, người chơi đều ăn bữa tối, người bình thường ra ngoài chỉ có một con đường chết!"

"Ngươi đồng tình tràn lan đừng kéo lên ta, nếu để thợ lột da phát hiện chúng ta vụng trộm thả người, chúng ta con mẹ nó đều phải chết!"

Tiên Đại Chí vô lực phản bác, quay đầu không nhìn heo trong chuồng.

"Làm heo nói không chừng còn có thể sống thêm vài ngày." Trâu Vĩ Xương xoay người rời đi.

"Xì! Xì!" Tư Mã Tiểu Nhị đứng ở trên hàng rào dùng sức kêu, nhưng hai người vẫn không quay đầu lại mà đi, gã chán nản lui về phía sau, ánh mắt tuyệt vọng hơn những người khác.

Lúc này Từ Hoạch nhảy vào chuồng heo, gõ hàng rào, "Lông đỏ?"

Tư Mã Tiểu Nhị cọ xát đứng lên, đụng vào người.

Từ Hoạch đè đầu heo của gã lại, "Không muốn đi ra ngoài?"

"Xì?" Tư Mã Tiểu Nhi nghi hoặc nhưng phẫn nộ nhìn hắn.

"Vừa rồi hai người kia nói có đạo lý, đi ra cũng sống không được, ít người quá nhiều dễ dàng dẫn người chú ý."

Từ Hoạch cắt đứt hai đường khâu dưới bụng gã, hỏi: "Nhận được nhắc nhở trò chơi chưa?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK