• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thợ lột da tóc rối bời mang theo dao róc xương, biểu tình hung thần ác sát sau khi nghe được lời của Từ Hoạch cứng đờ: "Ngươi nói cái gì?"

Từ Hoạch ghét bỏ nhìn tạp dề dính máu của gã, "Gọi ông chủ ra đây."

"Tôi chính là ông chủ." Thợ lột da nhìn chằm chằm hắn, "Anh là ai?"

"Ngươi là ông chủ à" Từ Hoạch khinh thường liếc gã một cái, trực tiếp vào văn phòng, người ngồi xuống sô pha, hai chân đặt lên bàn trà, "Lấy sổ sách ra đi, kiểm tra sổ sách."

Thợ lột da nhất thời bị hắn hù dọa, đi theo đi vào nói: "Tôi nơi này thuế thế nhưng là theo đầu người giao đủ rồi..."

Từ Hoạch cười nhạo một tiếng cắt ngang gã, "Ngươi nơi này làm cái gì buôn bán chính mình không đếm? Chút tiền đó muốn đuổi ai?"

Sắc mặt thợ lột da âm tình bất định, "Trước kia đều giao như vậy."

"Trước kia là trước kia, sau khi ta đến quy củ thay đổi." Từ Hoạch liếc xéo gã, ngón trỏ ở trên sô pha khấu khấu khấu.

Điện thoại di động giấy trong túi hắn rung động, tuy rằng không phát ra một chút âm thanh, nhưng đủ để cho thợ lột da phát hiện.

Từ Hoạch theo bản năng sờ túi tiền đi, nhưng đến nửa đường thì ngừng lại, hắn không có nghe điện thoại, mà là khẩu khí ác liệt nói: "Xương cốt thật sự đi!"

Nói xong xoạt xoạt đứng lên, trực tiếp đi về phía lối đi nhỏ, bỏ qua mấy người chơi trợn mắt há hốc mồm, hắn đẩy cửa trước phân xưởng ra, vừa đi vào trong vừa chán ghét che mũi, "Mùi này, tất thối ướp ba tháng cũng không theo kịp."

"Đất này, là người đi sao? giẫm lên ta đôi giày này cũng phế đi!"

"Còn có những máy móc này, chậc chậc, ngươi bán là thịt hay là trứng côn trùng?"

"Lại còn có chuột, nhà máy này là cống nước thối sao?"

"Quả thực không thể tin được, nơi này đồ vật đi ra ngoài còn có người dám mua!"

"Chỉ là hô hấp không khí nơi này trở về đều phải tẩy rửa phổi!"

"Này hai đầu heo chết cũng thật ghê tởm, tướng chết thảm thiết như vậy thịt thật sẽ ăn ngon?"

"Một thân mồ hôi thối, các ngươi tránh xa ta ra!"

……

Từ Hoạch một đường từ phân xưởng đi tới chuồng heo, lớn là gạch, máy móc, nhỏ là dao, tạp dề, phàm là có thể xoi mói đều xoi mói một lần, ngoại trừ vài người chơi bị phun bẩn thối như heo, ngay cả heo con nuôi ở trong chuồng heo cũng bị hắn nói là vẻ mặt u buồn, người ăn qua loại thịt này tâm tình nhất định sẽ không tốt.

Mấy người Thang Bội đều bị thao tác này của hắn làm cho sợ ngây người, bàn tay thợ lột da bọn họ là đã thấy qua, chẳng lẽ hắn không sợ bị đánh chết ở chỗ này?!

Từ Hoạch thật đúng là không sợ, sau khi nói nhà xưởng không đúng, hắn quay đầu lại nhìn thợ lột da, cười lạnh một tiếng, "Cục y tế khẳng định đặc biệt thích loại địa phương này, không biết chỗ này của ngươi chống lại mấy lần kiểm tra."

Dao trên tay thợ lột da từ lúc bị hắn nói ba ngày không rửa đã vứt bỏ, cơ mặt gã co rúm, một lúc lâu mới nghẹn ra một nụ cười có thể nói là vặn vẹo, "Có chuyện gì cũng từ từ, chúng ta đi phía trước nói chuyện."

Nói xong trước tiên mời Từ Hoạch đi ra ngoài, sau đó quát với vài tên người chơi: "Vừa rồi những lời kia các ngươi đều nghe rõ ràng, còn không đi làm việc!"

Vài người chơi nhìn gân xanh của gã nổi lên, hai mắt lồi ra giống như chuông, cầm chổi cầm chổi, cầm súng bắn nước cầm súng bắn nước, vội vàng tiếp tục công việc vừa rồi, dư quang thoáng nhìn thợ lột da xoay mặt lộ ra nụ cười với Từ Hoạch, nhất thời hoài nghi mình đang nằm mơ.

Đây chính là thợ lột da, nói mấy câu liền bị hù?

Mấy câu này đương nhiên không dọa được thợ lột da.

Bản thân gã hung danh ở bên ngoài, hơn nữa chiều cao và khí thế cực kỳ áp bách, người chơi bình thường khi nhìn thấy gã khó tránh khỏi rụt rè, mà trò chơi lại cho ra một nhiệm vụ hoàn thành công việc gã giao, vô hình trung liền cho người chơi đeo lên một tầng gông xiềng - - dưới tình huống hai hạng nhiệm vụ khác không thể hoàn thành, công tác lột da ít nhất có thể bảo trụ tính mạng.

Cho nên giữa người chơi và thợ lột da là không đúng, nhân viên khi đối mặt với ông chủ rất khó cứng rắn.

Mà Từ Hoạch bày ra cái giá, há mồm kiểm tra sổ sách ngậm miệng kiểm tra, đắp nặn ra biểu hiện giả dối của một người từ bên ngoài đến, cho dù lột da yêu cầu giấy chứng nhận cũng cần thời gian.

Thế giới trò chơi có một hệ thống xã hội hoàn chỉnh, không hoàn toàn xấu đối với người chơi.

Liếc mắt nhìn trà thợ lột da rót, Từ Hoạch cũng lười duỗi tay.

Thợ lột da thấy thế, xoay người đi bàn làm việc lấy mấy quyển tiền mã trong ngăn kéo ở trước mặt hắn, "Không biết ngài xưng hô như thế nào, tôi mới đến, lại đợi ở nông thôn địa phương nuôi heo, kiến thức nửa vời chuyện bên ngoài, tiếp đãi không chu đáo địa phương ngài nhiều gánh vác."

Từ Hoạch cũng không nhìn số tiền kia, ngón trỏ điểm một chút, điện thoại di động giấy trong túi lần nữa chấn động.

Lần này hắn vẫn không quản, mà lạnh lùng nhìn thợ lột da, "Giả bộ qua loa với ta? Ngươi đi con đường nào ta không quan tâm, người phía trên thay đổi, người phía dưới cũng phải thay đổi theo."

"Những thứ này, ta còn chướng mắt."

Người thợ lột da thấy hắn thật sự không có hứng thú với tiền trắng, lại lấy một hộp xì gà từ trong tủ bên cạnh ra.

Xì gà bọc lá vàng chỉnh tề đặt trong hộp vàng ròng, nhìn qua vô cùng ác thú vị, nhưng Từ Hoạch lại lộ ra nụ cười.

Thợ lột da đốt cho hắn, hai người cùng nhau hút xì gà, bầu không khí mới tính là tốt lên.

"Ta họ Vương, gọi ta một tiếng Vương tiên sinh cũng được." Từ Hoạch phun ra một ngụm khói, "Tiền tài mà, vật ngoài thân, so sánh với thứ tốt, không khác gì giấy."

"Ta chưa bao giờ nhìn vào mắt. Nhưng có vài thứ dùng tiền cũng không mua được."

Thợ lột da một bên phụ họa lời của hắn, một bên đánh giá hắn, thần sắc mấy lần biến hóa.

Từ Hoạch làm bộ như không biết, thấy độ lửa kém không nhiều lắm mới gõ ngón trỏ ý bảo Bành Phong Niên lại gọi điện thoại tới, đây là ám hiệu đã ước định trước đó.

Lần này sau khi điện thoại thông hắn không hề thờ ơ nữa, mà là gật đầu về phía thợ lột da đi ra ngoài nghe điện thoại.

Hắn mới vừa đi ra ngoài, thợ lột da liền trầm mặt xuống, dùng điện thoại bàn bấm số đi ra ngoài, nửa phút sau, gã gác điện thoại xuống đi tới bên cửa sổ.

"Cẩn thận, thợ lột da đang nghe lén." Bành Phong Niên trốn ở xa xa nhìn nhà xưởng bên này lòng bàn tay đều ra mồ hôi, từ sau khi Từ Hoạch đi vào anh lau tay vài lần, sợ bỏ qua ám hiệu mắt cũng không dám chớp.

"Ta biết rồi." Từ Hoạch thần sắc không thay đổi, một giây sau ngữ khí phẫn nộ nói: "Tỷ, ngươi không danh không phận đi theo gã, không ham tiền không ham lợi, để gã cho ta an bài một chỗ tốt mà thôi, vị trí nhỏ như vậy liền đuổi ta đi?"

".... Cái gì không tiện, hiện tại chính là lúc an bài người của mình..."

"Tóm lại không cho ta hài lòng ta sẽ không trở về, nhà chúng ta cũng không phải một nghèo hai trắng, gã cũng không biết xấu hổ!"

Sau một hồi lầm bầm lầu bầu, hắn thu hồi điện thoại di động giấy như không có việc gì trở về văn phòng.

Thợ lột da tươi cười đưa điếu xì gà lên, "Tôi nghe nói trưởng quan cao nhất của điểm trùng động E27 đã đổi người, Vương tiên sinh cũng được điều đến?"

E27, Từ Hoạch lập tức nhớ tới mã hóa trên vé trở về, thì ra thế giới trò chơi là lấy điểm trùng động để phân chia khu vực, điểm khởi đầu của hắn tại điểm trùng động E27, mà phó bản nhà máy cung ứng thịt tươi ngon này xâm lấn thế giới hiện thực, cho nên vị trí cũng ở cùng một chỗ.

Hắn nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK