"Du Tình Tình, tôi không phải anh họ cô." Từ Hoạch nói xong cúp điện thoại, giây tiếp theo bên kia lại gọi tới:
"Từ Hoạch! Tuy nói nhất biểu tam thiên lý, nhưng anh như vậy cũng quá máu lạnh......"
Cúp máy.
Lại gọi tới: "Anh có thể để cho em nói hết lời không, nam nhân đều là móng heo lớn..."
Cúp máy lần nữa.
Sau khi lặp đi lặp lại vài lần, Từ Hoạch mới nói với điện thoại di động: "Nói chuyện đàng hoàng, nếu không tôi tắt máy."
Bên kia trầm mặc vài giây mới thấp giọng nói: "Em bị người ta khi dễ, người đại diện lừa em bồi khách hàng."
"Ở đâu?" Từ Hoạch cầm thẻ ra ngoài.
"Khách sạn Thụy Hỉ, tầng chín."
Bước chân Từ Hoạch dừng lại, xoay người đi lên lầu, qua hai tầng lầu, vừa lúc nhìn thấy một bóng người thon thả ngồi trên bậc thang đầu cầu thang, phấn nền dọc theo mặt choáng váng thành một đoàn, vừa lau nước mắt vừa nói chuyện với người khác.
"Tên mập chết tiệt kia còn dám sờ em, một cước đá gãy gốc rễ tử tôn gã!"
".....Người đại diện cũng không phải thứ tốt, sớm biết vậy tôi đã nghe lời anh họ em trở về thừa kế gia sản, dù sao nhà em có tiền như vậy."
"Biết là tốt rồi." Từ Hoạch tiến lên nhắc người tới, nhìn kỹ cô, trang điểm tuy rằng hoa, nhưng trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm.
Ánh mắt Du Tình Tình sáng lấp lánh nhìn hắn, "Anh họ, anh thần rồi, vậy mà thật sự có thể chạy tới trong năm phút!"
"Hôm nay tôi sống ở đây." Nghe được tiếng bước chân trong hành lang, hắn xụ mặt nói: "Xảy ra chuyện vì sao không lập tức rời khỏi nơi này, cô đánh người không nghĩ tới người khác sẽ trả thù?"
Du Tình Tình vừa định nói cái gì, cửa an toàn cầu thang đã bị người đá văng, một người đàn ông trung niên giàu có mang theo người đại diện và hai bảo tiêu của gã lao ra, vừa nhìn thấy cô, người đàn ông trung niên liền giận không kềm được đưa tay bắt lấy cô: "Thối biểu tử!"
Từ Hoạch đỡ lấy tay gã đẩy về, người đàn ông lảo đảo hai bước bị vệ sĩ phía sau tiếp được.
"Ngươi con mẹ nó là ai a! Dám quản chuyện của lão tử!"
"Hắn là anh họ của Du Tình Tình, một diễn viên quần chúng mà thôi." Người đại diện căn bản không để Từ Hoạch vào mắt, trực tiếp nói với Du Tình Tình: "Cô đứng đó làm gì? Còn không tới xin lỗi Chu tổng!"
"Xin lỗi thì miễn, ngươi!" Chu tổng chỉ Từ Hoạch, "Hiện tại ngươi khiến Du Tình Tình tắm rửa sạch sẽ đưa đến trên giường ta, lão tử sảng khoái chuyện này coi như bỏ qua, bằng không các ngươi đừng nghĩ lăn lộn ở Đinh Thành!"
Từ Hoạch trở tay đẩy gã ra, theo răng rắc một tiếng, Chu tổng ôm tay kêu thảm thiết, vừa lui về phía sau vừa gầm rú: "Đánh chết cho ta!"
Bảo tiêu xông lên, nhưng Từ Hoạch dễ dàng bắt được cánh tay một người trong đó đưa xuống cầu thang, không đợi gã lăn xuống, lại đè lại gáy một người khác đập vào tường!
Hai tiếng kêu rên trước sau vang lên, Từ Hoạch vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngay cả bước chân cũng không nhúc nhích.
"Ngươi ngươi ngươi đừng tới đây!" Người đại diện nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, "Đánh người là phạm pháp!"
Từ Hoạch tiện tay tát gã một bạt tai, người đại diện quỳ xuống đất, há mồm phun ra cả răng lẫn máu.
Xách Chu tổng bên cạnh tới, Từ Hoạch ngồi ở trên bậc thang, nhìn chằm chằm hai người song song quỳ, chậm rãi châm thuốc cho mình, một hồi lâu không có mở miệng nói chuyện.
So với Chu tổng, người đại diện càng biết nhìn mặt nói chuyện, gã run rẩy nói: "Anh Từ, có việc dễ thương lượng, vì loại tiểu nhân như tôi mà liên lụy anh vào cục cảnh sát không có lời!"
Từ Hoạch nở nụ cười, "Người tiến hóa đã nghe nói qua?"
"Tuy rằng đại bộ phận người tiến hóa không ăn thịt người, nhưng cũng có người thích ăn thịt người, khi các ngươi vi phạm pháp luật, bọn họ còn đói bụng trốn ở trong góc nào đó thành thị này, vì một miếng ăn, gãi tim gãi phổi."
Tin tức của người tiến hóa cũng không có công khai, nhưng hiện tại internet phổ cập, bất kỳ gió thổi cỏ lay trên mạng đều có động tĩnh.
Mặc dù chưa từng gặp qua người tiến hóa, mấy người Chu tổng cũng nghe qua một ít tin tức nho nhỏ, chỉ biết là người tiến hóa khí lực phi thường lớn, hơn nữa tốc độ nhanh, sau khi phạm án rất khó bắt được, hai gã bảo tiêu của Chu tổng cũng là mở hai ba vạn tiền lương hàng tháng mời tới, thân thủ sẽ không kém, nhưng ở trước mặt Từ Hoạch tựa như trẻ con, hoàn thủ cũng làm không được, hơn nữa hắn lại hiểu rõ chuyện của người tiến hóa như vậy - - hắn là người tiến hóa!
Người tiến hóa sẽ ăn thịt người!
Mấy người nhất thời cảm thấy hai chân như nhũn ra.
"Ngươi muốn làm gì? Trong khách sạn có camera giám sát khắp nơi, ngươi cũng chạy không thoát!" Răng Chu tổng run lên, sợ giây tiếp theo Từ Hoạch sẽ nhào tới ăn sống gã!
"Yên tâm, lát nữa tôi đi đốt phòng giám sát." Từ Hoạch run rẩy tàn thuốc.
Lúc này ngay cả hai vệ sĩ cũng run lên.
"Anh Từ! Anh Từ!" Người đại diện ôm lấy chân hắn, "Chuyện này cũng không trách được tôi a, là họ Chu coi trọng Tình Tình, nói chuyện với phó tổng công ty, buộc tôi dẫn người tới, bằng không liền sa thải tôi, vợ tôi mang thai tôi không thể mất chén cơm, bằng không ai nguyện ý làm loại chuyện sinh con không có mông này!"
Chu tổng oán hận khoét sau lưng gã, nhưng lúc này cũng không tính sổ, gã một tay đẩy Du Tình Tình về phía Từ Hoạch, kéo cửa cầu thang chạy!
Hai gã bảo tiêu cũng có ý động, cũng không nghĩ tới giây tiếp theo, cửa an toàn một lần nữa mở ra, Chu tổng hai tay ôm cổ họng, nức nở rút lui trở về, giống như là bị thứ gì đó treo lên kéo tới bên tường, thân thể mập mạp thật sự nhấc lên, chỉ có mũi chân miễn cưỡng với tới đất, không để cho gã lập tức bị thể trọng của mình treo cổ!
"Cứu... Cứu..." Gã nhìn chằm chằm bảo tiêu, nhưng bảo tiêu nào dám lại đây, giống như gặp quỷ núp ở góc tường, nhìn cũng không dám nhìn Từ Hoạch.
Chu tổng đầu to sung huyết, quần ướt đẫm, nước mắt nước mũi chảy ròng, tròng mắt chuyển động về phía Từ Hoạch, miễn cưỡng nói ra hai cái khí âm: "Tha...... Mạng......"
Từ Hoạch lúc này mới giơ tay thả gã ra, mắt nhìn người nằm rạp trên mặt đất như heo chết, nói: "Bình thường ít làm chuyện xấu, hiện tại không giống trước kia."
Nói xong hắn lại chuyển hướng người đại diện, "Ngày mai Du Tình Tình đi hủy hợp đồng, có vấn đề hay không?"
Người đại diện phục hồi tinh thần lập tức nói: "Không thành vấn đề, tôi lập tức đi chuẩn bị hợp đồng, thuyết phục công ty không nên vi phạm hợp đồng!"
Từ Hoạch gật đầu, gọi Du Tình Tình xuống lầu.
Trở lại trong phòng của hắn, Du Tình Tình cẩn thận từng li từng tí dán cửa đứng, "Anh họ, hiện tại anh có đói bụng không?"
Từ Hoạch quay đầu lại, như cười mà không phải cười nhìn nàng, "Cũng đúng, nữ hài tử ngửi thơm hơn nam nhân trung niên nhiều."
Du Tình Tình mắt đẹp trợn tròn, "Anh, chúng ta là thân thích, máu mủ tình thâm a!"
"Cô có biết cương thi trong phim cương thi vì sao sau khi ra khỏi quan tài là người đầu tiên muốn hút máu thân nhân của mình?"
"Tại sao?"
"Bởi vì máu nồng hơn nước, tương đối hợp khẩu vị."
Du Tình Tình thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực nói: "Vậy thật tốt quá, chúng ta không có quan hệ huyết thống."
"Đi rửa mặt, ngày mai giải quyết hợp đồng rồi ngồi máy bay trở về." Từ Hoạch cười nhạt.
"Em không." Du Tình Tình chạy tới túm cánh tay hắn chơi xấu, "Cho dù không làm diễn viên, em có thể ở lại chăm sóc anh, nếu anh đói bụng em sẽ đi ra ngoài câu người xấu cho anh ăn, thế nào? Ta em họ này đủ nghĩa khí đi!"
Từ Hoạch thần sắc khẽ biến, nắm lấy bả vai cô xoay người qua, ra sức kéo cổ áo cô ra.