Cô bị ánh mắt khẩn cầu cùng giọng điệu chân thành của anh làm cảm động. Cô không đành lòng từ chối, cũng không dám gật đầu đồng ý.
Trong khi cô bối rối sắp xếp từ ngữ thì không rõ Ôn Thế đứng sau lưng từ lúc nào.
“Hạ Hạ, tại sao phải tự hành hạ bản thân? Anh ta thật lòng hối hận về những gì đã làm trong quá khứ, em có thể tha thứ và cho anh ta cơ hội.” Ôn Thể dừng vài giây, chậm rãi nói. “Hãy nghĩ đến một gia đình trọn vẹn có bố mẹ và con cái.”
Mục Anh Húc nhìn Ôn Thế đầy biết ơn, nương theo tình hình để tranh thủ thuyết phục cô. “Trữ Hạ, thời gian em rời đi, Mục Niệm nhớ em rất nhiều. Ngày nào con cũng hỏi bao giờ mẹ về nhà? Dựa trên mặt mũi Mục Niệm, em cho tôi cơ hội, được không?!
Uông Trữ Hạ cắn môi dưới, nhìn chăm chú ánh mắt chân thành của Mục Anh Húc.
Sau khi biết được quá nhiều sự thật, cô không còn tin tưởng ai 100%, kể cả Mục Anh Húc. Anh có quá nhiều khía cạnh mà cô chưa biết, ngay đến tính cách nóng lạnh thất thường cũng không hiểu hết, điều này khiến cô khó ở bên cạnh anh.
Đắn do lưỡng lự của Uông Trữ Hạ như móc câu, móc trái tim Mục Anh Húc treo cao lên thử thách. Anh không dám hối thúc, không dám cưỡng ép như trước, chỉ có thể lóng ngóng như tên ngốc chờ đợi câu trả lời.
Bàn tay Ôn Thế đặt nhẹ lên vai Uông Trữ Hạ, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Hãy nghe theo suy nghĩ của trái tim mình. Không cần bận tâm lo lắng những chuyện có thể hoặc chưa xảy ra. Chỉ cần trân trọng hiện tại, em sẽ có được hạnh phúc.”
Môi cô run lên không nói thành lời. Ôn Thế cười dịu dàng, lời nói đơn giản nhưng thấm thía. “Hạ Hạ, em đã bỏ lỡ hơn ba năm rồi. Cuộc đời không có nhiều cái ba năm để đánh mất đâu.”
Chấn động từ lời khuyên của Ôn Thể đã đánh thức Uông Trữ Hạ. Bộ não vốn đặc quánh mông lung trước các sự lựa chọn, giờ đây như có tia sáng đưa đường dẫn lối, cô gật đầu dưới ánh mắt thành tâm của Mục Anh Húc.
Khuôn mặt lạnh lùng bừng sáng niềm vui của Mục Anh Húc như khoảng khắc nụ hoa đầu tiên hé nụ báo hiệu xuân về. Anh nhanh chóng đưa ra yêu cầu, tận dụng cơ hội triệt để. “Em đồng ý rồi, ngay ngày mai tôi sẽ đón em về Mục gia!
“Rời khởi đây?” Uông trữ Hạ cau mày, không hiểu sao Mục Anh Húc có thể dẫn dắt câu chuyện đi xa đến thế.
Vẻ vui tươi trên mặt Mục Anh Húc đông cứng, ánh mắt oán hận nhìn cô, như thể cô vừa nói ra câu hỏi khủng khiếp.
“Được, nghe theo anh sắp xếp.” Uông Trữ Hạ đầu hàng.
Nhìn theo xe Mục Anh Húc biến mất cuối con đường, tâm trạng cô hơi phức tạp. Cô vừa mong đợi vừa lo lắng, cô không biết bản thân sẽ phải trải qua những gì khi trở lại bên cạnh Mục Anh Húc.
Ôn Thế nói không sai, cô nên trân trọng khoảnh khắc đang có, không phải chỉ Mục Anh Húc, mà còn bao gồm Mục Niệm. Thở hắt ra, Uông Trữ Hạ quay đầu mới nhận ra Ôn Thế nhìn cô chằm chằm. Cô thẳng thắn hỏi, không câu nệ. “Em nhớ anh và Mục Anh Húc luôn ăn miếng trả miếng, chưa từng nói chuyện hòa thuận với nhau. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Anh thực sự nói giúp anh ta?!
Ôn Thế bật cười, lời nói ra thoải mái nhẹ nhàng như chính con người hắn. “Chuyện này không phải bình thường sao? Chỉ cần thay đổi cách nhìn, quan điểm cũng sẽ thay đổi.”
Không để Uông Trữ Hạ tiếp tục rối ren lần chần, Ôn Thế hối thức. “Được rồi Hạ Hạ, đừng nghĩ nữa. Để anh giúp em dọn hành lý.”
Nhắc đến hành lý, Uông Trữ Hạ nghĩ đến đống đồ gia dụng mới trong nhà, Mục Anh Húc mua mang đến, cũng không có cơ hội dùng.
Tại Mục gia.
Mục Niệm được chú Trần đón về từ trường mầm non, vừa nhảy chân sáo vào cửa đã thấy Mục Anh Húc cười gian xảo ngồi trên ghế.
“Bố, bố bị bệnh à?” Mục Niệm nghiêng đầu, tò mò hỏi.
“Không.” Mục Anh Húc giật mình, nghi hoặc nhìn con trai.
Mục Niệm bò lên ghế, sờ trán anh, léo nhéo nói. “Không bị bệnh sao bố cười gian thế? Trông rất đáng sợ!!
Mục Anh Húc biết ngay trò đùa mới của con trai, anh nhấc bé ngồi vào lòng, giọng nói tỏ ra thần bí dụ dỗ. “Mục Niệm, bố có tin tức mới về mẹ. Con muốn nghe không?!
Mục Niệm đang xoa râu nghịch cằm anh, nghe đến tiếng mẹ liền phồng má phụng phịu. “Không phải bố cấm con gọi mẹ sao?!
Mục Anh Húc xấu hổ, cố gắng nghiêm mặt nói. “Bố xin lỗi! Bố nói không lựa lời làm con buồn. Mục Niệm tha thứ cho bố nhé?!
“Không, con không tha thứ đâu.” Mục Niệm lắc đầu nguầy nguậy, bé cắn môi, mắt rớm nước. Vài phút sau mới ngọng ngịu nói. “Bổ mắng mẹ, đánh mẹ. Bố quá tệ nên mẹ bỏ đi, không ở với con. Con không tha thứ đâu. Hức.”
Nhìn con trai hít mũi sụt sịt ngăn tiếng nấc, trong lòng Mục Anh Húc vô cùng hối hận. “Nếu mẹ tha thứ cho bố, Mục Niệm có tha lỗi cho bố không?!
“Bác Trần Hiên nói, chỉ có đồ ngốc mới tha thứ cho người từng đánh mình, mắng mình. Mẹ sẽ không tha thứ cho bố đâu, bố đừng lừa con.” Mục Niệm thút thít nói. “Nhưng mẹ Trữ Hạ vốn ngốc, nếu mẹ tha thứ bố, con sẽ không giận bố nữa.”
Mục Anh Húc quyết định trừ lương Trần Hiên ngay ngày mai, anh cười méo xẹo trước khuôn mặt ngây thơ của Mục Niệm. “Bố nói với con một tin vui, ngày mai mẹ Trữ Hạ sẽ về nhà.”
“Ngày mai?” Mục Niệm sửng sốt quên cả thở, bé ho sặc sụa, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. “Bố nói thật? Bố không nói dối con chứ? Mẹ sẽ về nhà? Mẹ không bỏ con đúng không? Hu hu.. bố đừng lừa con..
Nói chưa hết câu, Mục Niệm òa khóc vì vui. Bé không bận tâm lời tuyên bố của Mục Anh Húc là thật hay giả, chỉ cần nghe đến mẹ sẽ về nhà, mẹ lại sống với bé, niềm vui đó lớn đến nỗi bé khóc to rất đáng thương.
Mục Anh Húc nhìn Mục Niệm mà xót xa trong lòng. Cuối cùng những năm qua, anh làm người thất bại đến mức nào, để con trai thiếu thốn tình mẹ như thế này.
Biết được Uông Trữ Hạ sẽ về nhà, Mục Niệm hưng phấn đến sáng mới mệt mỏi thiếp đi. Nhìn nụ cười vẫn còn vương trên mặt bé trong khi ngủ, Mục Anh Húc cũng bị lây nhiễm tâm trạng.
Nếu có thể, anh hy vọng Mục Niệm luôn hạnh phúc như vậy.
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng ngủ bị mở tung ồn ào đánh thức Mục Anh Húc, một thân ảnh lùn xủn chạy ào vào phòng, nhảy phắt lên giường la hét. “Bố định ngủ nướng đến lúc nào? Chúng ta đi đón mẹ thôi. Nhanh lên không mẹ chạy mất.”
Mục Anh Húc thường cáu kỉnh nếu bị phá giấc ngủ nhưng đây là con trai, anh không thể phát tác tính xấu. Ngáp dài ngồi dậy, đờ đẫn nhìn Mục Niệm nhảy nhót trên đệm, anh cần chút năng lượng tràn đầy của con trai.
“Con muốn đánh thức mẹ dậy sớm vào giờ này?!
Chưa đến bốn tuổi, Mục Niệm đã biết xem giờ, bé nhìn theo ngón tay của bố về phía đồng hồ trên tường. Năm giờ sáng, bên ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng hẳn. Bé cười láu lỉnh.
“Bố phải dậy sớm tắm rửa thơm tho rồi mới đi đón mẹ được chứ. Bố đừng để mùi hôi trên người làm mẹ chán ghét, không chịu về nhà với con.”
Nhìn khuôn mặt đen xì của Mục Anh Húc, bé trượt khỏi giường, tung tăng đi ra cửa, vứt lại giọng ra lệnh. “Con xuống giục ông Quách chuẩn bị bữa sáng. Bố nhớ tắm sạch vào. Mùi thuốc lá trên người bố, hôi lắm.”
Mục Anh Húc nhìn gạt tàn đầy đầu lọc thuốc lá. Anh sẽ không thừa nhận gã đàn ông mất ngủ cả đêm vì trằn trọc nhớ một người, đốt hết hai bao thuốc chỉ để có mùi thuốc quẩn quanh trong phòng, chứ không hút lấy một hơi.
“Bố con anh đều nằm trong lòng bàn tay của em rồi.” Mục Anh Húc thở hắt ra, lững thững đi vào buồng tắm.
Vừa ngồi xuống bàn ăn, Mục Niệm đã dặn dò Mục Anh Húc như một người lớn giáo huấn đứa nhỏ. “Hôm nay con bận đi học mẫu giáo, bố đi đón mẹ, đừng bắt nạt mẹ, nhớ chưa?!
Mục Anh Húc cười không nổi, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói chuyện với Mục Niệm như hai người đàn ông. “Đấy là người phụ nữ của bố, bố sẽ biết cách chiều chuộng. Một đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch như con, nên đi nhà trẻ thôi.”
Mục Niệm phùng mang trợn mắt cãi lại. “Mẹ vứt bỏ bố, không ở với con, không phải vì lần trước bố chọc giận mẹ sao? Chú đẹp trai trên tivi nói đúng. Không làm người phụ nữ của mình vui vẻ, không xứng làm đàn ông.”
Mục Anh Húc hít sâu một hơi kìm cơn giận, trước khi anh mở miệng quát tháo, Mục Niệm đã đeo cặp lên vai, lè lưỡi trợn mắt với anh rồi chạy vọt ra cửa.
Anh nhanh chóng xử lý bữa sáng, muốn sớm đón Uông Trữ Hạ về nhà, chỉ có cô mới trị được tiểu quỷ suốt ngày xem phim tình cảm sướt mướt vớ vẩn trên tivi.
Theo giờ hẹn, Mục Anh Húc tự lái xe đi đón Uông Trữ Hạ. Anh gọi điện cho cô, tay điều chỉnh vô lăng đỗ xe sát vào cửa khu nhà trọ.
“Đóng gói hành lý tới đâu rồi?!
Uông Trữ Hạ liếc nhìn hai chiếc vali dưới chân, gật đầu. “Đã xong” Cô rời Mục gia không mang theo quần áo Mục Anh Húc từng mua, nên hành lý rất ít.
“Đợi chút, tôi lên ngay đây.” Mục Anh Húc muốn nhân cơ hội này thể hiện sự quan tâm chu đáo nhưng cô từ chối thẳng thừng.
“Không cần, Thế ca sẽ mang xuống giúp tôi.”
Không cho anh thời gian phản đối, Uông Trữ Hạ tắt máy. Vai cô bị vỗ nhẹ, quay người thì sửng sốt nhìn một thẻ ngân hàng xuất hiện trước mặt.
“Gì vậy, Thế ca?!
“Em cầm đi. Đừng từ chối.”
“Nhưng, tại sao?!
Ôn Thế bật cười trước tính gan lỳ của Uông Trữ Hạ, hắn kéo tay cô, đặt tấm thẻ vào, thân thiết dặn dò. “”Em và Mục Anh Húc quay lại với nhau. Là người nhà của đẳng gái, anh cũng nên có quà mừng, đúng không?!
Nhìn đôi mắt biết nói rưng rưng nước, hắn xoa đầu cô. “Anh sẽ trở lại nước ngoài, không chăm sóc em được nữa. Nếu Mục Anh Húc làm chuyện có lỗi, em sẽ cần dùng đến nó nếu có ý định rời đi.”
Giọng nói tha thiết tình cảm của Ôn Thế làm cô xúc động không kìm được nước mắt, từng giọt lăn dài trên khuôn mặt trắng mịn. Cô cầm tay Ôn Thế, nghiêng đầu, dùng sườn mặt áp vào lòng bàn tay hắn, nghẹt mũi nói. “Cảm ơn!!
Ôn Thế tỉ mẩn dùng ngón cái lau sạch ước mắt cho Uông Trữ Hạ, đợi cô qua cơn xúc động, liền búng trán cô cưng chiều. “Mít ướt! Chúng ta đi thôi, chậm chút nữa là thùng thuốc nổ dưới tầng lao lên kiểm tra đấy.”
Uông Trữ Hạ bật cười, mắt hoe đỏ cong cong vui vẻ trước lời nói đùa.
Toàn bộ hành lý của Uông Trữ Hạ được để vào cốp xe. Ôn Thế vỗ vai Mục Anh Húc, nghiêm túc nói. “Tôi tin tưởng anh lần này! Thêm một lần tổn thương Hạ Hạ, tôi sẽ đưa em ấy đến nơi anh vĩnh viễn không tìm thấy.”
“Tôi sẽ không cho anh cơ hội đấy.” Mục Anh Húc gạt tay Ôn Thế, anh không thích tiếp xúc với người khác. Anh biết thái độ hiện tại khá vô ơn, vì Ôn Thế rõ ràng nói giúp anh trước mặt Uông Trữ Hạ rất nhiều.
Nhìn theo xe Mục Anh Húc rời đi, Ôn Thế đứng im tại chỗ. Nỗi buồn và cô đơn dai dẳng trong đáy mắt hắn, chúng không biến mất, mà bị chôn sâu vào trong.
Thời gian lặng lẽ trôi, Ôn Thể lấy điện thoại, bấm số Lư Hàn Tuyết. Ba hồi chuông trôi qua, không ai bắt máy. Hắn lưỡng lự vài giây, quyết định gọi lần cuối cùng.
Giọng nói lười biếng chưa tỉnh ngủ của Lư Hàn Tuyết vang lên. “A lô?!
“Phá giấc ngủ của em sao?” Ôn Thế cười khẽ, hắn vẫn nhớ bên đấy đang là rạng sáng.
Nhận ra giọng Ôn Thế, rõ ràng Lư Hàn Tuyết tỉnh táo hơn rất nhiều. “Không, không, anh gọi em có chuyện gì vậy?!
Đôi mắt Ôn Thế vẫn dịu dàng như cũ, nhưng lẫn trong đó càng nhiều điều khó hiểu, có lẽ chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
Dưới sự mong đợi của Lư Hàn Tuyết, hắn chậm rãi nở nụ cười. “A Tuyết, cảm ơn em đã ở bên anh trong suốt thời gian qua, cảm ơn em vẫn luôn chờ anh. Anh nghĩ bản thân nên hoàn thành trách nhiệm của một người đàn ông. Anh sẽ không để em thất vọng vì đợi chờ quá lâu.”
Lư Hàn Tuyết hồi hộp lắng nghe. Lâu nay cô vẫn luôn lừa người dối mình, Ôn Thế sẽ quay lại. Không nghĩ tới, Ôn Thế biến sự tự lừa dối của cô thành sự thật.
“A Tuyết, đợi anh quay về.”