Về tới Trần gia, chủ tịch Trần háo hức hỏi cháu gái. “Sao cháu về sớm vậy? Có gặp A Húc không? Cháu thấy cậu ta thế nào?”
“Rất tốt ạ.” Trần Nhã Thần lơ đãng đáp.
Chủ tịch Trần nhanh chóng nhìn ra manh mối, liền vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh trên sô pha. “A Thần, đến trò chuyện với ông nội nào.”
Trần Nhã thần đảo tròn mắt, tự trách bản thân không giỏi che giấu trước cặp mắt tinh tường của ông nội, cô sà xuống bên cạnh, nụng nịu hỏi. “Hôm nay cháu hơi mệt, để hôm khác ông cháu mình tâm sự được không? Cháu còn mấy việc chưa giải quyết xong, cháu về phòng trước nha?”
“Đừng đánh trống lảng.” Chủ tịch Trần cốc lên đầu cô. “Hôm nay cháu đến công ty tìm cậu ta, cậu ta có biểu hiện gì khi gặp cháu? Cháu đánh giá cậu ta thế nào sau khi gặp?”
Trần Nhã Thần biết “cậu ta” trong miệng ông nội là ai, cô chu miệng phụng phịu. “Cháu không muốn bàn về cảm xúc của cháu bây giờ.”
“Bởi vì tâm trạng đến và về của cháu khác nhau, đúng không? Cậu ta nói điều gì khiến cháu không vui?”
“Không có.” Trần Nhã Thần không nỡ trút rắc rối lên đầu Mục Anh Húc, cô giải thích. “Không liên quan gì đến anh ta, đó là chuyện riêng của cháu. Đâu phải chứ cháu vui hay buồn là do anh ta ảnh hưởng.”
Cô lắc lắc tay chủ tịch Trần làm năng. “Nội, cháu xin ông, đừng sắp xếp gặp mặt xem mắt cho cháu nữa. Cháu bây giờ chỉ muốn dành thời gian ở bên cạnh trò chuyện với ông thôi, được không?”
Hành vi làm nũng khác thường của cháu gái khiến chủ tịch Trần rung lên hồi chuông cảnh cáo, ông dự định sẽ để tâm đến mọi chuyện hơn nữa.
Tại công ty giải trí Thụy Giai, Uông Trữ Hạ đang làm việc thì nhận được tin nhắn, một tay gõ máy, một tay lần mò mở điện thoại.
Hình ảnh trong tin nhắn khiến Uông Trữ Hạ sốc. Trong ảnh chụp Mục Anh Húc và một cô gái xinh đẹp đứng cạnh nhau, tư thế của hai người không có vẻ thân mật, nhưng do góc độ chụp, Uông trữ Hạ nhạy cảm đọc được ẩn ý bên trong ánh mắt cô gái.
Tin nhắn thứ hai là văn bản, nội dung làm sắc mặt cô trầm xuống không còn tí huyết.
Đúng lúc Lâm Mộng Như đi qua, giật mình trước vẻ mặt không ổn của cô. “A Hạ, cậu sao vậy?”
“Không có gì.” Uông Trữ Hạ úp điện thoại xuống bàn, tránh để Lâm Mộng Như nhìn thấy. Nhưng hình ảnh rõ nét, và cảm xúc trong bức ảnh rất thật khiến cô không dứt ra khỏi tâm trí. Tâm trạng cũng theo đó xuống dốc, ủ rũ và buồn bã.
“Cậu ăn sáng chưa? Có phải hạ đường huyết không? Mặt cậu trắng bệch như sắp sửa lăn ra xỉu.”
“Tớ ổn, đừng lo lắng! Chỉ hơi đau đầu vì đêm qua ngủ muộn” Lâm Mộng Như không tin lời cô, linh tích mách bảo có chuyện không ổn, nên cố tình gọi điện cho Mục Anh Húc.
Tan làm, Uông Trữ Hạ nhìn thấy xe bugatti đậu trước cửa công ty, cả người thấy rét buốt, sững sờ đứng tại chỗ.
Tại sao anh ta ở đây?
Đây là phản ứng đầu tiên của cô, giây tiếp theo không kìm được nhớ đến bức ảnh, cô vội vàng hạ mắt xuống.
Tận mắt nhìn thấy Uông Trữ Hạ đi ra khỏi tòa nhà, không đi về phía anh, mà xoay người đi hướng khác, Mục Anh Húc nhíu mày, đẩy cửa xuống xe.
“Lên xe.”
Uông Trữ Hạ lách qua nhưng cổ tay bị giữ chặt, cô vung tay, giọng nói không vui. “Buông!”
Nhìn bàn tay bị vứt bỏ, cặp mắt ưng lóe sáng hung ác, Mục Anh Húc bước đến chặn trước mặt cô, cúi người vác cô lên vai như bao tải gạo. Anh sải bước chân lớn đến bên ghế phó lái, thô lỗ ném cô vào trong, nặng nề đóng cửa.
Tất cả những điều này đều bị đồng nghiệp ở cửa công ty chứng kiến, họ suy đoán có phải hai người đã cãi nhau Sau khi Mục Anh Húc lên xe, anh khởi động xe trong im lặng.
Uông Trữ Hạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không cáu giận hay mắng chửi, môi mím chặt không tiếng động, cho đến khi phát hiện xe dừng ở lối vào bệnh viện, cô sửng sốt nhìn anh.
“Sao lại đến bệnh viện? Anh bị ốm à?” Trái tim Uông Trữ Hạ nhảy loạn, lo lắng đột ngột dấy lên trong lòng.
Mục Anh Húc xoay gương chiếu hậu về phía cô, chỉ vào vẻ tái nhợt trắng bệch trên mặt cô. “Em không nghĩ bản thân mới là người ốm hả?”
“Tôi?” Uông Trữ Hạ nghi ngờ liếc mắt vào gương, lúc này mới nhận ra sắc mặt xấu và tệ, nhưng không liên quan thân thể.
“Lâm Mộng Như gọi điện cho tôi, lo lắng gần đây sức khỏe em có thể không thoải mái vì cường độ công việc, nên kêu tôi đến đón em”
Uông Trữ Hạ thầm mắng Lâm Mộng Như nhiều chuyện, cũng thầm cảm động vì được bạn bè quan tâm lo lắng. Cô lắc đầu nhàn nhạt nói. “Tôi không sao. Không cần đến bệnh viện, cô ấy hiểu lầm thôi.”
Giọng điệu của Uông Trữ Hạ lạnh lùng, khiến anh khó hiểu. “Em bị sao vậy?”
“Không có gì. Chỉ là tôi không muốn làm mất thời gian của anh. Đơn giản vậy thôi.” Uông Trự Hạ thậm chí không thèm nhìn Mục Anh Húc khi nói, cô lầm bầm trong miệng bé xíu. “Dù gì thì anh cũng luôn bận rộn, sau giờ làm không cần ở bên cạnh bạn gái sao?”
Không gian khép kín và Mục Anh Húc luôn dỏng tai lắng nghe, nên giọng cô trầm nhỏ vẫn nghe rõ ràng.
“Bạn gái? Cái gì bạn gái?” Mục Anh Húc không hiểu lời cô, anh chần chừ hỏi. “Em thật sự không cần vào bệnh viện? Ừm… khám qua đầu cũng được..”
Vừa bị nói móc, vừa bị vẻ mặt mơ hồ của anh làm bực mình, Uông Trữ Hạ hừ lạnh một tiếng, kỳ quái nói. “Cũng thể hiện tình cảm công khai trong công ty, anh tưởng người khác không biết sao?”
Suy nghĩ mãi mới đào móc ra đầu mối, anh đột nhiên tỉnh táo, nghĩ đến người có thể dính dáng đến hai chữ tình cảm là ai. Anh thận trọng thăm dò. “Ý em là cô gái hôm nay tới công ty tìm tôi?”
Uông Trữ Hạ không nói lời nào, tương đương với việc đồng ý. Bây giờ Mục Anh Húc khẳng định đúng là Trần Nhã Thần. “Là ai xen vào phá hoại chúng ta? Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp Trần Nhã Thần.”
Cô không phối hợp cũng không tin, bĩu môi hỏi dồn. “Vậy cô ta đến Mục thị làm gì? Không phải ông nội cô ta muốn xúc tiến tác hợp anh thành cháu rể à?”
“Em biết nhiều thật! Em nghe chuyện phiếm này từ đâu?” Mục Anh Húc cảm thán, nhận ngay ánh mắt bén nhọn của cô bắn tới, liền cấp bách giãi bày rõ ràng. “Đúng là cô ta đến công ty để gặp mặt xem mắt với tôi, nhưng đấy là chuyện của cô ta. Tôi không thích nên từ chối thẳng thừng. Em đâu thể bắt tôi gánh tội mà tôi không làm.” Càng nói, anh càng ghét người đứng sau chia rẽ hai người. “Tôi sẽ không thích ai khác ngoài em!”
Xen giữa lời thanh minh là cơ hội tranh thủ tỏ tình, Uông Trữ Hạ không chuẩn bị trước nên mặt đỏ rực như trái cà chua, dù trong lòng còn giận. Cô hấp tấp cúi đầu, dùng tóc che đi đôi má ửng hồng, lí nhí phản bác. “Anh nói linh tinh gì vậy. Anh thích ai cũng không liên quan tôi. Đừng nói như báo cáo thế kia.”
Khóe miệng cong lên, tay nhanh nhẹn tháo đai an toàn, không để Uông Trữ Hạ kịp phản ứng, anh chồm lên, một tay chống vào cửa kính xe, giảm lỏng cô giữa lồng ngực và lưng ghế. Giọng nói trầm trầm ve vởn lỗ tai người nghe.
“Tại sao tôi lại ngửi thấy mùi ghen tuông nhỉ?”
Uông Trữ Hạ ngẩng lên, hơi thở dồn dập vì khoảng cách quá gần, màu đỏ trên mặt cô đã tràn lên tai, chảy xuống cổ. Do não thiếu ô xi, phản xạ của Uông Trữ Hạ thường khó lường, cô đập bốp lòng bàn tay vào ngay giữa mặt anh.
“Đưa tôi về nhà!” Một tay đẩy người anh, tay kia muốn buông xuống thì lòng bàn tay như bị thứ gì đó mềm nhẹ mà nóng ướt liếm một cái.
Lần này cô sợ hãi thật sự, rụt vội tay về, giấu ra sau lưng, hoảng hốt nhìn anh không chớp mắt.
Mục Anh Húc vẻ mặt tỉnh bơ ngồi thẳng người, đeo đai an toàn, khởi động хе.
Suốt đường đi, Mục Anh Húc liên tục hỏi ai nói chuyện Trần Nhã Thần, lúc đầu cô không chịu nói, cho đến khi anh đưa ra lời đe dọa.
“Nếu em không nói, tôi sẽ không mở cửa xe, tôi không ngại ở trong xe với em qua đêm đâu.”
Xe đúng lúc dừng ngay trước khu nhà của Uông Trữ Hạ.
“Anh…” Uông Trữ Hạ nghiến răng trước trò bỉ ổi, miễn cưỡng đưa điện thoại ra. “Anh tự nhìn đi.”
Mục Anh Húc cầm điện thoại, nhìn tên người gửi trên giao diện trò chuyện, lập tức trợn to hai mắt, sắc mặt tối sầm. Lông mày cau chặt, bên cạnh bàng hoàng là đau đớn khi bị bạn bè đâm sau lưng.
Ai cũng có thể làm được, nhưng tại sao lại là cậu ta?
“Em liên lạc với cậu ta?”
“Là anh ta chủ động thêm tôi vào danh bạ. Tôi nghĩ anh ta là người bên cạnh anh, biết thông tin liên lạc của nhau cũng không vấn đề gì. Tôi lưu từ rất lâu rồi.”
Vẻ thất vọng trong mắt và cơ thể chết đứng của Mục Anh Húc làm cô thấy thương hại. “Anh thấy đấy, ngay cả anh em bạn bè lâu năm cũng không thể đảm bảo bản thân mình hiểu hết suy nghĩ của người kia. Vậy nên, tôi không thể tin tưởng ai…”
Uông Trữ Hạ không đứng về phía Quách Thẩm Ngạn, cũng không chịu được vẻ buồn bã chán nản của Mục Anh Húc, vậy nên cô nuốt lại lời muốn nói vào trong, không mở miệng an ủi nữa. Vụng quá chỉ khiến anh thấy như đang bị xát muối vào vết thương.
Mục Anh Húc nhắm mắt rồi mở ra, vẻ bình tĩnh quay trở lại trên khuôn mặt lãnh đạm, anh đưa điện thoại cho cô.
“Tôi biết rồi.”
Giọng nói của anh khiến cô ớn lạnh sống lưng.
Đối với Mục Anh Húc, niềm tin duy nhất dành cho Quách Thẩm Ngạn đã cạn kiệt vào giờ phút này.
Từng lời từng chữ trong tin nhắn của Quách Thẩm Ngạn gửi Uông Trữ Hạ, đầu khiêu khích sự kiên nhẫn của Mục Anh Húc.
“Cậu ta đang hẹn hò với Trần tiểu thư, cháu gái chủ tịch tập đoàn Trần Hasa. Cô nên tự biết giữa cô và Trần tiểu thư, ai xứng với cậu ta hơn. Có nhiều thứ không phải cố gắng là đạt được, cô nên sớm từ bỏ.”