Uông Trữ Hạ nhận ra giọng hắn nhẹ nhàng hơn, liền nài nỉ. “Thế ca, cả hai chúng ta không thể thất nghiệp cùng lúc, xin anh để em tiếp tục đi làm, được không?”
“Có phải anh bây giờ không có quyền khuyên nhủ em đừng tiếp tục làm việc ở Mục thị, phải không Hạ Hạ?” Giọng Ôn Thể trở nên khác lạ.
Uông Trữ Hạ lắc đầu nguầy nguậy. “Không, không, em luôn tôn trọng lời dạy bảo của Thế ca, anh đừng nói vậy.”
Ôn Thế thở hắt, không muốn Uông Trữ Hạ ở lại Mục thị, nhưng hắn không có tư cách ngăn Uông Trữ Hạ nữa. Hắn bây giờ khác gì kẻ vô dụng. Chỉ vài biện pháp đơn giản của mẹ, hắn cũng chưa thể tìm ra cách giải quyết.
“Hạ Hạ, hứa với anh. Tránh xa Mục Anh Húc. Anh ta không phải người tốt.
Đừng dây dưa hay trêu chọc vào.” Ôn Thế buông xuôi, miễn cưỡng đồng ý.
Uông Trữ Hạ nhớ đến mùi nước hoa ngửi thấy buổi sáng của Mục Anh Húc, thoáng đỏ mặt.
Cô gật đầu vâng dạ, vì bản thân cũng không quên Ôn Thế có thành kiến với Mục Anh Húc từ trước, sự cảnh giác và ghét bỏ này có thể hiểu.
“Tan làm anh sẽ đón em.” “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Uông Trữ Hạ cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn và có thể làm việc với sự an tâm.
Nhưng cô vui mừng hơi sớm.
Mối quan hệ giữa cô và Mục Anh Húc đã bị lan truyền ngày càng nhiều bởi các đồng nghiệp bà tám.
“Nghe gì chưa? Uông Trữ Hạ là tình nhân bí mật của Mục tổng đấy.”
“Thảo nào cô ta đi muộn về sớm đều không bị trách phạt.”
“Người ta là người tình bé nhỏ, Mục tổng cưng chiều còn không hết, ai dám trách phạt.”
“Có khi phạt trên giường, ha ha ha.”
Uông Trữ Hạ đỏ bừng mặt xấu hổ, không dám đi ngang qua đám đông đang bàn tán xôn xao. Cô đứng nép vào chậu cây cảnh, chờ mọi người giải tán thì nhìn thấy một bóng người lừ lừ xuất hiện ngay cánh cửa bên trái đám đông.
Mục Anh Húc xuất hiện khiến đám đông đang nói xấu liền ngậm miệng vào, cúi đầu chào hỏi. Anh thờ ơ không đáp, đi lướt qua. Ở nơi mọi người không nhìn thấy, Mục Anh Húc đã nở nụ cười hạnh phúc khiến khuôn mặt giá lạnh trở nên nhu hòa rất nhiều.
Cả một ngày là tiêu đề để mọi người bàn tán, Uông Trữ Hạ tan làm với khuôn mặt buồn chán. Cô nhìn thấy Ôn Thế đứng bên ngoài cửa kính, vội giấu tâm trạng không vui, bước nhanh về phía anh.
Một bóng cao lớn ngay hành lang bên phải đi ra, cô đập thẳng mặt vào người họ.
“Ninh Hạ!”
Uông Trữ Hạ xoa mũi ngẩng đầu lên với linh cảm xấu.
Mục Anh Húc một tay đỡ eo để cô khỏi theo quán tính ngã ra sau, tay kia búng trán cô. “Em có mang theo mắt, sao không dùng nhìn đường”
Uông Trữ Hạ vùng ra khỏi vòng tay anh, phản ứng đầu tiên của cô là nhìn Ôn Thế ngoài cửa, rồi cau mày không vui. “Mục tổng, xin giữ khoảng cách.”
Mục Anh Húc bỏ qua lời cô, nhởn nhơ nói. “Để tôi đưa em về.”
Ôn Thế nhìn Uông Trữ Hạ bị Mục Anh Húc chặn lại. Lo lắng đi vào trong đại sảnh Mục thị thì thấy eo cô bị ôm ấy, Ôn Thế tức giận bước nhanh hơn, tóm lấy khủy tay Uông Trữ Hạ kéo về phía mình. “Mục tổng, giờ đã tan làm. Anh không nên tiếp tục làm phiền nhân viên của mình như thế.” Ôn Thế nhìn anh ta cảnh báo với giọng gay gắt.
Mục Anh Húc cười khẩy, anh không bố thí ánh mắt cho Ôn Thế, chỉ chăm chú nhìn Uông Trữ Hạ, giọng nói đặc biệt dịu dàng.
“Tôi chỉ lo lắng buổi tối không an toàn. Nếu em đã có tài xế, tôi sẽ không làm phiền nữa.”
Ôn Thế cướp lời Uông Trữ Hạ. “Tôi không nghĩ ông chủ một tập đoàn to lớn lại tốt bụng với nhân viên cấp dưới như thế. Mục tổng nên phân phát sự quan tâm này đến các nhân viên khác thì hợp lý hơn. Dù sao Hạ Hạ cũng đã có vị hôn phu, tôi sẽ lo vấn đề an toàn của cô ấy.”
“Ô, thật sao?” Ánh mắt khinh thường của Mục Anh Húc chiếu thẳng vào Ôn Thế. Cả ba người đều nhớ đến sự kiện bị bắt cóc của Uông Trữ Hạ, và năng lực kém cỏi của Ôn Thế khi không tìm ra cô.
Mục Anh Húc rời đi với tiếng huýt sáo chiến thắng.
Ôn Thế nắm chặt bàn tay với cơn tức giận to lớn. Hắn kéo cô rời đi khá thô bạo. Uông Trữ Hạ đi theo trong im lặng, ra khỏi Mục thị mới nhận ra vấn đề: họ đã đi rất xa, nhưng vẫn không thấy chiếc xe của Ôn Thế.
“Thế ca, anh đã đỗ xe ở đâu?”
Ôn Thế đang bị chi phối bởi cơn giận liền đột ngột dừng lại, giọng hờ hững. “Anh bán rồi.”
“Cái gì?” Uông Trữ Hạ ngạc nhiên, vội hỏi. “Tại sao anh lại bán xe?”
Ôn Thế hơi xấu hổ nhưng không giấu giếm. “Chúng ta cũng cần phải sống.”
Sự thật là bà Ôn đã cảnh cáo bạn bè Ôn Thế, đề nghị họ không giúp đỡ hắn trong mọi tình huống. Bà Ôn muốn đẩy hắn đến bước đường cùng, cạn kiệt về mọi tài nguyên, để xem hắn xoay xở thế nào nếu tiếp tục ở bên Uông Trữ Hạ.
Uông Trữ Hạ hiểu thủ đoạn của bà Ôn, cô bắt đầu dao động khi nghĩ về những hy sinh mà Ôn Thế đã làm. Cô nghĩ, có lẽ cô nên rời bỏ Ôn Thế, sẽ tốt hơn cho anh và mọi người.
Chỉ là Uông Trữ Hạ không ngờ rằng những tin đồn giữa cô và Mục Anh Húc đã đến tai Cao Trữ Mộc chỉ trong một ngày. Cô ả không cho phép bất kỳ ai có lời đồn với Mục Anh Húc, đặc biệt là Cao Trữ Tịch.
Ngày sáng sớm hôm sau, Uông Trữ Hạ bị chặn lại ở cửa công ty. Cô mỉm cười lịch sự dù trong lòng không thích người phụ nữ đanh đá này. “Xin lỗi, tôi sắp muộn giờ làm, chị có thể tránh đường không?”
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.” Cao Trữ Mộc ngạo mạn nói. “Nếu cô muốn cả công ty biết chuyện xấu của bản thân thì đứng đây nói chuyện cũng không thành vấn đề.”
Hai người đến một quán cà phê ngay bên kia đường. Uông Trữ Hạ gọi một tách cà phê, động tác khuấy thìa leng keng thể hiện tâm trạng sốt ruột của cô.
Cao Trữ Mộc thẳng thắn nói, giọng chua loét. “Tôi đã nghe về lời đồn giữa cô và Mục Anh Húc.”
Uông Trữ Hạ phần nào đoán được nên điềm tĩnh giải thích. “Cô Cao, đấy chỉ là tin đồn. Tôi và Mục tổng trong sáng, chúng tôi không có quan hệ gì ngoài công việc.” Cao Trữ Mộc nhìn cô lạnh lẽo và xem thường. “Tôi không tin cô, nhưng tôi tin ánh mắt chọn vị hôn thê của Ôn thiếu gia. Anh ta chắc chắn sẽ không cưới một cô gái chân đạp hai thuyền.”
Uông Trữ Hạ không đáp lời. Cô đoán Cao Trữ Mộc chắc chắn có mục đích khi nhắc đến Ôn Thể vào lúc này.
“Tôi biết rằng anh ta gây ra tai nạn y tế và đã bị đình chỉ công tác.”
“Thế ca không có lỗi không sự cố y tế đó.” Uông Trữ Hạ không muốn người ngoài đổi tội cho Ôn Thế, cô nhìn người trước mặt với ánh mắt thiếu thiện cảm.
“Tôi không quan tâm đến việc trách nhiệm sự cố thuộc về ai.” Cao Trữ Mộc ném thìa cà phê xuống bàn, ả khinh khỉnh đưa mồi nhử. “Nhưng tôi có thể giúp anh ta giải quyết rắc rối trước mặt.”
Uông Trữ Hạ không phải ngu ngốc, cô cau mày hỏi thẳng. “Điều kiện là gì?”
Cao Trữ Mộc bật cười giòn tan. “Tôi muốn cô tránh xa Anh Húc. Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ tin đồn nhảm nhỉ nào về cô tình nhân bí mật nữa.”
Điều kiện này rất đơn giản vì Uông Trữ Hạ hoàn toàn trong sáng với Mục Anh Húc. Cô quả quyết gật đầu, bỏ qua một giây tĩnh lặng trong tim, cùng chút đắng chát khó hiểu trong lòng. “Được, tôi hứa với cô.”
Sau một buổi sáng làm việc, Mục Anh Húc cảm thấy Uông Trữ Hạ rất kỳ lạ. Cho dù là cuộc họp hay báo cáo về công việc, cô vẫn giữ khoảng cách hơn hai mét với anh. Khoảng cách quá lớn khiến Mục Anh Húc không hài lòng.
Khi Uông Trữ Hạ đặt tài liệu cần ký lên bàn, anh lạnh giọng nói, mắt nhìn xoáy vào hàng mi cong vút. “Chỉ có lúc nộp báo cáo lên bàn, em mới đến gần tôi nhỉ.”
Uông Trữ Hạ chưa kịp phản ứng, đã thấy anh híp mắt nguy hiểm, nhanh tay giữ chặt tay khi cô đang muốn lùi ra sau. “Em đang cố tình trốn tránh tôi?”
Uông Trữ Hạ mỉm cười nhưng ánh mắt đầy dao găm đâm lên bàn tay đang làm đau cô. “Mục tổng, công ty có vài lời đồn về tôi và anh. Tôi giữa khoảng cách để làm rõ vấn đề này thôi.”
“Lời đồn gì?” Mục Anh Húc biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Lời đồn là tôi trèo cao theo đuổi cấp trên. Tôi đã có vị hôn phu, và khẩu vị rất kén chọn. Lời đồn này rất ảnh hưởng đến danh dự của tôi.”
Câu trả lời của cô ngoài dự đoán của anh, Mục Anh Húc tức điên. “Bị đồn thổi có quan hệ với em, người mất danh dự, xấu mặt phải là tôi mới đúng.”
“Thật may là anh cũng nghĩ vậy.” Uông Trữ Hạ nhoẻn cười, đôi mắt cong lên, cô đánh mạnh vào mu bàn tay anh. “Vậy nên phiền Mục tổng buông tay tôi ra để giữ khoảng cách khiến tin đồn sớm biến mất.”
Mục Anh Húc cảm thấy đôi khi cô nói quá nhiều, anh muốn khâu miệng cố lại để giảm bực bội trong lòng. Ném tay cô ra, khuôn mặt anh xám xịt hung ác. “Đi ra ngoài!”
Uông Trữ Hạ im lặng xoay người, thời điểm cô đặt tay lên tay nắm cửa, giọng nói lạnh lẽo tàn nhẫn của Mục Anh Húc vang lên.
“Tất cả những việc em làm cũng chỉ vì tên Ôn Thế chết tiệt kia đúng không? Hắn cấm đoán em lại gần tôi?”
Cô xoay người, vẫn nụ cười tiêu chuẩn, nhưng chỉ có cô hiểu rõ trong lòng có nỗi buồn không tên. “Tôi không muốn vị hôn phu của mình hiểu lầm. Và cũng không muốn bạn gái anh nghe được những lời xì xào bàn tán không tốt.”