“Quý khách, chị để quên đồ.”
Hai người như không nghe thấy tiếng gọi, làm lơ hàng loạt túi đồ hàng hiệu đắt tiền mà Trần Thạch Tín bỏ tiền mua, bước chân thật nhanh như có ma đuổi sau lưng. Đến khi đi thật xa, cả hai cùng ôm bụng cười.
“Không biết các cô nhân viên sẽ mang về dùng hay trả lại cửa hàng?” Uông Trữ Hạ chùi nước mắt vì cười nhiều.
“Tớ không quan tâm.” Lâm Mộng Như thở hắt ra như trút được gánh nặng, cô cười áy náy nhìn bạn thân. “Có phải tớ làm phiền cậu không? Đang giờ làm việc mà kéo cậu ra ngoài thế này…”
“Tớ vừa từ bệnh viện về…” Uông Trữ Hạ kể lại việc Đàm Hân Nghiên nhờ cô quản lý trường đào tạo nghệ thuật, nói chưa xong đã nghe Lâm Mộng Như cằn nhằn.
“Cậu tốt bụng toàn thứ vớ vẩn. Có phải ba đầu sáu tay đâu mà vừa quản công ty của mình, lại giám sát trường đào tạo, đấy là chưa kể việc đưa đón và chăm sóc Mục Niệm. Cậu tính giúp người rồi lăn ra ốm, để làm phiền Mục Anh Húc chăm sóc đấy hả?”
“Tớ…” “Từ chối đi! Đàm Hân Nghiên dù có nằm viện thì cũng có người bên dưới quản lý. Không phải cô ta đưa em trai ra nước ngoài điều trị, vẫn điều khiển công việc từ xa rất tốt đó sao.”
Uông Trữ Hạ giật mình, lúc này mới nghĩ đến việc này, liền gượng gạo đáp lời. “Tớ đồng ý rồi. Dù sao là bạn bè, tớ giúp được sẽ giúp.”
“Hừ! Rồi có lúc lòng tốt sẽ hại cậu đấy.”
“Nếu cậu không tin, cùng tớ đến trường đào tạo của A Nghiên nhé? Cô ấy đã thông báo cho quản lý rồi, tớ sẽ qua đó làm việc ngay sau khi sắp xếp được thời gian. Chọn ngày không bằng gặp ngày.”
Lâm Mộng Như không thích Uông Trữ Hạ lo chuyện bao đồng nên nhanh chóng nhận lời.
Hai người cùng đến trường đào tạo nghệ thuật của Đàm Hân Nghiên. Trường học tư đặt trụ sở tại ba tầng lầu trong một cao ốc ngay trung tâm thành phố.
Trước cửa phòng phòng lễ tân là tấm áp phích rất lớn về Đàm Hân Nghiên. Bức ảnh thể hiện được khí chất của một giảng viên xinh đẹp nổi tiếng trên mạng.
Quản lý trường đào tạo đã được báo trước, là một người đàn ông có ria mép tên Vương Việt Trạch, người cũng như tên, rộng lớn về bề ngang, trông khá to béo núc ních.
“Chào cô Uông! Giám đốc Đàm đã thông báo về việc quản lý tạm thời của cô. Mời cô đi tham quan các lớp học để nắm bắt được công việc và tình hình trường học.”
Uông Trữ Hạ nháy mắt ra hiệu với Lâm Mộng Như, ngầm khen sự nhiệt tình hợp tác của quản lý Vương.
Ba người đi một vòng xung quanh trường học.
Nhìn vào số lượng học viên trong từng phòng học riêng, đủ biết Đàm Hân Nghiên rất nổi tiếng, thu hút được khá nhiều học sinh đăng ký học.
Quay về văn phòng làm việc của Đàm Hân Nghiên, Lâm Mộng Như cảm thán trước phong cách phóng khoáng đầy nghệ thuật về nội thất bên trong phòng.
“Cậu thiết kế đúng không A Hạ? Tới cũng muốn có một văn phòng với không gian thư thái như thế này.”
Quản lý Vương xoa tay khen ngợi. “Đúng vậy, giám đốc Đàm cũng rất hài lòng trước thiết kế trang trí của cô Uông.”
Trợ lý mang trà vào, ba người ngồi bên sô pha, quản lý Vương đưa ra các công việc cần làm sắp tới. Lâm Mộng Như hờ hững ngồi bên cạnh uống trà và ngó nghiêng xung quanh.
“Công việc cũng không có gì nhiều, vì giám đốc Đàm trước nay luôn sắp xếp kế hoạch rất tốt. Chỉ là gần đây, có khá nhiều phụ huynh học sinh muốn đăng ký lớp buổi tối, chúng ta cần điều chỉnh và sắp xếp lại giáo viên cũ-mới. Đây là danh sách các giáo viên gửi hồ sơ đến ứng tuyển, và lịch học nâng cao.. Cô Uống xem rồi ký duyệt.”
Đẩy xấp tài liệu với danh sách giáo viên mới lên bàn trà, quản lý Vương mỉm cười ngồi lùi lại chờ đợi.
Uông Trữ Hạ lật mở từng trang giấy, bên trên có ảnh, thông tin bằng cấp và kinh nghiệm chuyên môn. “Các giảng viên này đều thông qua xét tuyển, tại sao còn cần phải chọn lại?”
“Không phải chọn lại, mà là ký duyệt lần cuối thôi. Chúng tôi đã xét duyệt xong từ tuần trước, đáng nhẽ đợi giám đốc Đàm về nước lần này là tham gia tuyển chọn cùng ban quản lý, tiếc là…”
Tiếng thở dài của quản lý Vương khiến Uông Trữ Hạ áy náy. Nếu Đàm Hân Nghiên không phát bệnh vì quay về dự hôn lễ của cô, sẽ không bị lỡ việc như thế này. Cô lật mở thật nhanh hồ sơ, tin tưởng vào lựa chọn của các quản lý, dù sao Đàm Hân Nghiên cũng yên tâm giao lại trường học cho quản lý Vương để ra nước ngoài, đủ biết cô ấy tin tưởng năng lực của anh ta như thế nào.
Lâm Mộng Như nghiêng người tò mò nhìn vào danh sách. “Ô, có vài người khá nổi tiếng về múa, hát và piano mà tớ biết.”
Lâm Mộng Như làm trong ngành giải trí, tiếp xúc về nghệ thuật khá rộng, cô nhìn sơ qua ảnh là biết được thông tin hoặc các tin đồn của một vài người có tiếng.
“Cô Lâm, nghe đồn cô và thư ký vàng của Mục thị chuẩn bị kết hôn?” Câu hỏi của quản lý Vương cắt ngang lời Lâm Mộng Như, niềm nở khen ngợi. “Hai người thật đẹp đôi. Chúc mừng cô!”
“Sao ông biết?”
“Tôi có xem tin tức trên mạng, quản lý Lâm khá nổi tiếng vì quản lý nhiều diễn viên ngôi sao…”
Lâm Mộng Như được khen và chúc phúc, cảm thấy rất vui nên trò chuyện nhiều hơn vài câu với quản lý Vương. Thời điểm hai người nói sang chủ đề đất nước nào có những cảnh quay đẹp nhất trên phim ảnh thì Uông Trữ Hạ đã xem xét xong hết các hồ sơ. Cô ký xong giấy tờ phê duyệt rồi hỏi quản lý Vương còn việc khác cần xử lý không.
Quản lý Vương cầm hồ sơ đứng dậy, cười hài lòng. “Chỉ còn lịch học tập trong một tháng tới, cô Uông cứ nghiên cứu từ từ. Tôi xin phép đi trước để thông báo công việc cho các giảng viên.”
Đưa lịch học tất cả các lớp cho Uông Trữ Hạ, quản lý Vương đi khỏi phòng. Đến một góc khuất, gã bấm một dãy số. “Uông Trữ Hạ đã ký duyệt giấy tờ.”
“Tốt. Tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh ngay lập tức.”
“Nhưng…” Quản lý Vương ngập ngừng, ánh mắt gã mang theo hoảng hốt, ban nãy đối diện với Uông Trữ Hạ, rồi lại đánh lạc hướng Lâm Mộng Như, không ai biết rằng lưng gã đổ mồ hôi vì sợ nhiều thế nào. “Chuyện này nếu làm to lên sẽ ảnh hưởng danh tiếng của trường. Uy tín bao lâu nay chúng ta tạo dựng sẽ biến mất sau một đêm.”
“Tôi tự có biện pháp khắc phục hậu quả.” Tiếng khịt mũi coi thường của Đảm Hân Nghiên vang lên qua điện thoại, giọng cô không còn dịu dàng ấm áp như thường ngày, nó trở lên rét lạnh và ác độc. “Tiền đã nhận, đừng làm chuyện gì sau lưng tôi.”
Dứt lời, Đàm Hân Nghiên tắt máy, không bận tâm xem phản ứng của quản lý Vương. Gã mím môi siết chặt điện thoại, rít lên qua kẽ răng. “Nếu không phải vì tôi cần tiền chữa bệnh cho con gái.”
“Có chuyện gì mà quản lý Vương đứng đây một mình vậy? Mặt anh tái xanh thế này, có phải thấy mệt ở đâu không?”
Đột ngột giọng nói của Lâm Mộng Như vang lên sau lưng làm quản lý Vương kinh hoàng, đánh rơi điện thoại và tập danh sách giảng viên trên tay.
“Không, không, không có gì.” Quản lý Vương ngồi xổm trên sàn, nhặt vội giấy tờ.
Lâm Mộng Như ngạc nhiên trước phản ứng kích động của gã, nhưng cũng không nghi ngờ, mà ngồi xuống nhặt cùng. Quản lý Vương liên tục từ chối, gã vơ hết giấy tờ trên sàn, cười nói. “Cô Lâm sao ra ngoài này? Có phải muốn đi tham quan trường học không? Tôi rất vinh hạnh được là người dẫn đường.”
Lâm Mộng Như lắc đầu từ chối, cô muốn gặp Trần Hiên thật sớm để nói về chuyện Trần Thạch Tín.
Uông Trữ Hạ sau một ngày làm việc ở trường đào tạo, cô nắm bắt khá nhanh tình hình công việc, cảm thấy Đàm Hân Nghiên quá lo xa. Trường học đã đi vào quỹ đạo ổn định, hiện tại không tổ chức cuộc thi, nên việc quản lý là rất ít, cô dự định hôm sau sẽ ghé qua bệnh viện thông báo việc này với Đàm Hân Nghiên để cô ấy yên tâm nằm viện điều trị.
Tại bệnh viện. Mục Anh Húc vì lời dặn dò của Uông Trữ Hạ nên hầu như ngày nào cũng tạt qua bệnh viện một lần thăm Đàm Hân Nghiên.
Anh đến phòng bệnh của cô nhưng không thấy người, được y tá cho biết là cô đang đi dạo trong sân bệnh viện. Đặt cặp lồng giữ nhiệt có canh gà mà Trần Hiên đặt mua giúp lên bàn nhỏ trong phòng bệnh, kèm tờ giấy nhắn, Mục Anh Húc không có ý định đi tìm người, anh muốn quay về công ty tiếp tục làm việc. Nhưng đi đến giữa sân thì gặp Đàm Hân Nghiên đang ngồi tắm nắng. Nhìn thấy cô giữ tóc sau cơn gió thổi qua, hắt xì liên tục mấy lần, vẫn kiên trì ngồi trên ghế đá tắm nắng, Mục Anh Húc không nhịn được, đi đến gần.
“Sao cô ăn mặc phong phanh thế?” Mục Anh Húc tháo khăn quàng trên cổ, choàng qua vai Đàm Hân Nghiên, thái độ tự nhiên, giọng nói không mang theo hàm ý nào.
Nhưng hành vi của anh khiến đôi mắt Đàm Hân Nghiên trở nên long lanh và sáng hơn, cô mỉm cười nói cảm ơn.
“Tôi có mang canh bồi bổ, để trong phòng, cô nhớ uống.” Mục Anh húc dặn dò, trong đầu là suy nghĩ dặn Trần Hiên đặt thêm xuất canh đó rồi chuyển đến công ty của Uông Trữ Hạ. Cô gần đây bận rộn công việc, cũng cần bồi dưỡng.
Uông Trữ Hạ không hề đọc được suy nghĩ trong lòng Mục Anh Húc, vì lúc này cô đang đứng chếch ở một góc sân, lặng người trước cảnh tượng Mục Anh Húc khom người quàng khăn cho Đàm Hân Nghiên.
Cô muốn vào bệnh viện thông báo công việc ở trường đào tạo cho Đàm Hân nghiên, không nghĩ đến là gặp cảnh này. Niềm tin dành cho Mục Anh Húc kìm hãm bước chân cô, cô không muốn đi đến chất vấn, cũng không muốn phá vỡ khung cảnh đó.
Uông Trữ Hạ rút điện thoại, bấm số anh, từ vị trí của cô sẽ nhìn thấy bóng lưng Mục Anh Húc áp điện thoại vào tai, còn Đàm Hân Nghiên vẫn ngồi trên ghế, tay đặt trên khăn quàng cổ.
“Anh đang ở công ty à? Trưa nay em có việc gần Mục thị, cùng ăn bữa trưa nhé?”
“Được. Có cần tôi đi đón không?” Giọng nói lành lạnh mang chút gió vọng qua điện thoại, len lỏi vào tim Uông Trữ Hạ. Cô bước lùi lại, gần như ẩn mình sau một thân cây cổ thụ.
“Không cần đâu. Em sẽ tự đi.” Uông Trữ Hạ tắt mắt, dõi theo hành vi của hai người.
Ở khoảng cách xa, cô không thể đọc được đối thoại của hai người, chỉ thấy Mục Anh Húc để lại Đàm Hân Nghiên ngồi trên băng ghế đá, anh vội vàng đi về phía cổng bệnh viện.
Dưới nắng gắt, trong từng cơn gió nhẹ, Đàm Hân Nghiên yên lặng nhìn về con đường đi về cổng bệnh viện, toàn bộ quá trình cô không hề đứng dậy.
Uông Trữ Hạ chần chừ thật lâu, cuối cùng quyết định không gặp Đàm Hân Nghiên vào lúc này. Việc ký duyệt tuyển dụng giáo viên cứ theo đó bị trôi vào quên lãng, chỉ đến khi một buổi sáng của bốn ngày sau, ngay khi cô vừa tạt qua phòng thiết kế của mình đã nhận được cuộc gọi khẩn cấp của quản lý Vương.
“Cô Uông, có chuyện rồi. Xin cô hãy đến trường ngay, mọi chuyện bung bét hết cả lên, tôi không thể xử lý một mình được.”
“Anh có thể nói rõ không? A lô? A lô?” Uông Trữ Hạ đứng bật dậy khỏi ghế, hét lên với điện thoại nhưng đối phương đã cúp máy.
Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, va phải trợ lý Tiêu Tử Du đang bê cà phê vào, khiến cốc cà phê rơi xuống sàn, vỡ toang.
“Chị Uông? Có chuyện gì vậy?” Trợ lý đuổi theo cô nhưng không kịp.
Uông Trữ Hạ lái xe thật nhanh đến tòa cao ốc có trường đào tạo nghệ thuật của Đàm Hân Nghiên. Thời điểm cô ra khỏi thng máy thì choáng váng trước mười mấy phóng đang đứng chắn trước cửa văn phòng.
Vừa nhìn thấy cô, mọi người đổ xô đến vây quanh, micro và camera chĩa vào mặt Uông Trữ Hạ, nhiều câu hỏi tới tấp bổ xuống đầu cô.
“Cô Uông, nghe nói cô là giám đốc tạm thời của trường đào tạo nghệ thuật này. Xin cô cho biết ai là người tuyển gã yêu râu xanh vào dạy học sinh?”
“Cô Uông, cô nghĩ gì về việc giảng viên giở trò đồi bại với học sinh ngay tại lớp học?”
“Cô Uông, có phải trường học đào tạo nghệ thuật là một nơi trá hình cho các hoạt động phi pháp?”
“Cô là giám đốc tạm thời, vậy giám đốc chính thức hiện tại đang ở đâu?”
Uông Trữ Hạ bị đẩy ép sát vào tường, không cách nào di chuyển, may mắn bảo vệ phát hiện, chạy đến giải vây kịp thời.
Đứng bên trong cánh cửa kính, nhìn ra ngoài đám phóng viên bị chặn lại bên kia, Uông Trữ Hạ vỗ ngực vì chưa hết hoảng hốt, tim cô vẫn đập thình thịch dồn dập.
“Cô Uông, may quá, cô đã đến rồi.”
Giọng nói mừng rỡ của quản lý Vương vang lên ngay bên cạnh.
Uông Trữ Hạ ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt núc ních thịt của anh ta, phía sau lưng là rất nhiều giảng viên trong trường đang đứng tụm năm tụm ba với khuôn mặt trắng bệch.
“Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy? Mọi người không lên lớp dạy hả?”
Câu hỏi của Uông Trữ Hạ như công tắc bật mở sự bất mãn tập thể. Một cô giáo với dáng người thướt tha yêu điệu bước lên, Uông Trữ Hạ nhận ra là giảng viên môn múa nghệ thuật, cô ta nhíu mày khó chịu.
“Cô Uông còn giả bộ không biết? Vì cô ký duyệt việc dạy lớp tối và xếp lịch dạy học cho gã yêu râu xanh kia, tạo cơ hội cho gã giở trò. Bây giờ còn giả bộ không biết?” “Đúng vậy? Tại sao lại duyệt lịch học của giáo viên nam từng có tai tiếng bê bối chứ?” Một giảng viên nam dạy piano đồng ý. “Dù anh ta có tài năng nhưng nhân phẩm kém, cũng không nên tuyển.”
Bốn năm người bước lên, mỗi người một câu trách mắng Uông Trữ Hạ làm cô sửng sốt không hiểu chuyện gì. Những giảng viên này bình thường vẫn thân thiện với cô, biết cô là bạn của Đàm Hân Nghiên, đến làm giám đốc tạm thời, ai cũng chào đón cô, vậy mà lúc này nhìn cô như kẻ thù.
“Mọi người đừng nói như vậy.” Quản lý Vương nhìn khuôn mặt tái mét của Uông Trữ Hạ, bước nhanh đứng giữa đám đông, rút khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. “Không thể hoàn toàn trách cô Uông, cô ấy là người mới, không biết nhiều tin đồn về vị giảng viên kia.”
“Quản lý Vương, chuyện gì đã xảy ra?” Uống Trữ Hạ gắt lên, thái độ xa lánh bất mãn của mọi người khiến cô không vui, giọng nói dõng dạc cao vút. “Trước khi mọi người chỉ trích tôi, có thể cho tôi biết lý do không?”
Quản lý Vương đưa tay ngăn cản mọi người, nhanh chóng giải thích.
Tối hôm qua, sau giờ dạy học múa của lớp buổi tối, một giảng viên nam giở trò đồi bại với một học viên nữ. Cô bé sau khi về nhà đã nói lại với người lớn trong nhà. Gia đình học viên đưa cô bé đến bệnh viện kiểm tra thì được xác định là bị xâm phạm. Sự việc được báo lên cảnh sát nhưng giảng viên nam đó đã mất tích khi cảnh sát đến lục soát nhà.
Chuyện này bị phát tán đăng tải vào sáng nay trên mạng internet, gia đình người bị hại được giấu tên, nhưng trường đào tạo nghệ thuật và tên của giảng viên nam thì tràn ngập các diễn đàn.
“Ý anh nói là giảng viên nam đó nằm trong danh sách tôi đã ký duyệt”
“Tôi không có ý nói là cô sai. Vì danh sách giảng viên ứng tuyển là các quản lý cùng xét duyệt, cô Uông là người cuối cùng duyệt cũng như đang đứng ở vị trí giám đốc nên khiến nhiều hướng dư luận chĩa vào cô.” Quản lý Vương xua tay phân trần.
“Cứ cho cô không có lỗi trong việc duyệt anh ta vào làm, nhưng việc sắp xếp lịch dạy học cho một người có tin đồn xấu dạy vào buổi tối là điều ngu ngốc.” Vẫn là giảng viên dạy múa nghệ thuật lên tiếng chỉ trích. “Tôi ghét nhất là việc xâm phạm phụ nữ, nạn nhân lại còn là đứa trẻ, điều này thật kinh khủng. Cô Uông, vì quyết định sai lầm của cô mà cuộc đời một đứa trẻ bị hủy.”
Uông Trữ Hạ loạng choạng người trước lời phán tội: Đầu óc cô lúc này mụ mị, không suy nghĩ được gì, sự việc quá khủng khiếp, cô không được chuẩn bị tâm lý.
Một cánh tay đỡ lưng cô, cùng giọng nói yếu ớt nhưng kiên định vang lên. “Chuyện này không liên quan đến A Hạ, mọi người đừng trách mắng cô ấy.”
“Giám đốc Đàm!” Các giảng viên vui mừng reo lên, thái độ khác hẳn đối với Uông Trữ Hạ.
Mọi người tỏ ra yên tâm khi Đàm Hân Nghiên có mặt vào lúc này.
Uông Trữ Hạ quay lại nhìn Đàm Hân Nghiên trong bộ quần áo bệnh nhân, hốc mắt đỏ lên vì xúc động. “Sao cô…”
“Tôi đã biết chuyện, không yên tâm nên chạy vội vê đây.” Đàm Hân Nghiên cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.
“Trông nhếch nhác quá phải không?
Nhờ bộ dáng tiều tụy xấu xí này mà tôi vượt qua được nhóm phóng viên một cách bình an đấy.
“Mọi người vê văn phòng hết đi, tôi và A Hạ sẽ giải quyết chuyện này, không ảnh hưởng hoạt động của trường lớp đâu.”
Uy tín Đàm Hân Nghiên trước nay đều rất tốt, các giảng viên hai mặt nhìn nhau rồi quay về các lớp học dù hôm nay chưa hề có học viên nào lên lớp. Có vẻ các phụ huynh học viên đều nghe tin đồn, không ai dám đưa con mình đến trường.
“A Hạ, đi cùng tôi đến bệnh viện gặp học viên kia, được không?” Đàm Hân Nghiêm nắm tay Uông Trữ Hạ, mỉm cười hỏi.