Chán nản không đánh bại được kiêu hãnh của Cao Trữ Mộc. Á thuận theo vòng ôm của Tần Thạch ngồi xuống bàn, ngả ngớn cầm ly rượu trên bàn, nháy mắt lẳng lơ nói.
“Em ổn. Em rất hạnh phúc khi được một người đàn ông phong độ như anh Tần đây quan tâm. Cạn ly vì điều này.”
Tần Thạch nhìn khuôn mặt đỏ hây hây non mịn của Cao Trữ Mộc, đắm mình trong sóng mắt lả lơi của ả, hai người liên tục rót rượu cho nhau đầy hài hòa.
Mục Anh Húc quay lại phòng riêng, sửng sốt nhìn vài chai rượu rỗng trên bàn. Anh không nghĩ bản thân hút thêm vài điếu thuốc mà Cao Trữ Mộc có thể bông thả ngu ngốc như vậy.
“Cao Trữ Mộc, cô say rồi.” Anh tốt bụng nhắc nhở.
Ả lúc này đã say đến rối tinh rối mù, bật cười hăng hắc, không tránh bàn tay đặt lên đùi mình của Tần Thạch. Ả cảm thấy tức giận trước thái độ của anh, thiếu kiên nhẫn phàn nàn.
“Sao anh keo kiệt thế? Hai chúng tôi mới uống thêm vài chai rượu, anh tiếc hả?”
Mục Anh Húc không trả lời một người say. Anh quay sang Tân Thạch, đưa ra đề nghị.
“Anh Tần, bây giờ không còn sớm, cô ấy lại say không tỉnh táo. Chúng ta hẹn ngày khác tiếp tục thảo luận các chi tết khác nhé.”
“Được.” Tần Thạch hào sảng đáp ứng, nhìn mặt Cao Trữ Mộc lả lơi đáng yêu, đưa tay đỡ lưng ả đang nghiêng ngả ngồi không vững. Gã cười tít mắt, tình nguyện nói. “Để tôi đưa Mộc Mộc về. Nhìn em ấy say, tôi không yên tâm.”
Nói xong, Tần Thạch đỡ người Cao Trữ Mộc đứng dậy, ả loạng choạng ngã dúi vào ngực gã. Tần Thạch ôm lấy cơ thể mềm mại không xương, hài lòng nhìn còn mồi nằm trong lòng mình, nụ cười trên khóe miệng đầy ẩn ý.
Mục Anh Húc lẳng lặng liếc nhìn Cao Trữ Mộc vài giây, anh không muốn quan tâm đến ả, nhưng chuyện xảy ra trước mặt, anh không thể đứng yên nhìn.
Mục Anh Húc bình tĩnh kéo Cao Trữ Mộc khỏi tay Tần Thạch, thô lỗ ấn ả ngồi phịch xuống ghế. Tần Thạch bực bội trước hành vi của anh, lớn giọng chất vấn. “Anh Mục, anh có ý gì?”
“Tôi thực xin lỗi! Cô ấy không chỉ là chị gái của bạn gái tôi, còn là vợ của anh em tốt của tôi. Nếu không tự mình đưa cô ấy về nhà an toàn, tôi sẽ có lỗi với anh em tốt.”
Sắc mặt Tần Thạch chìm xuống xấu xí. “Lúc ở trên xe, Mộc Mộc nói chưa kết hôn. Ngón áp út cũng không đeo nhẫn.”
Mục Anh Húc thầm chửi Cao Trữ Mộc ngu ngốc, ngoài mặt vẫn ra bình tĩnh. “Anh biết Khương Giang của Khương gia không? Cao Trữ Mộc là vợ của Khương Giang.”
Nhìn ra được do dự trên mặt Tần Thạch, dù sao Khương gia cũng là một gia tộc lâu đời, Mục Anh Húc cười thản nhiên đưa ra hứa hẹn. “Tôi chắc chắn sẽ giới thiệu những người đẹp mỹ miều hơn cho anh Tần trong tương lai.”
Sự thất vọng trong mắt Tần Thạch khó có thể che giấu, nhưng gã là người làm ăn, một ả đàn bà đem so với hợp đồng béo bở, kẻ ngu cũng biết nên lựa chọn thế nào.
Sau khi nói vài lời khách sáo, Tần Thạch đi khỏi phòng riêng.
Phòng riêng chỉ còn lại Mục Anh Húc và Cao Trữ Mộc, anh nhìn ả đang cầm ly rượu cắn cắn, lắc lư trên ghế, cả người đầy mùi rượu là cảm thấy chán ghét ghê tởm.
Không do dự, anh lấy điện thoại bấm số Trần Trương. “Chú lên đây.”
Cuối cùng, Cao Trữ Mộc lên xe với sự hỗ trợ của Trần Trương, ả bị ném vào ghế sau không chút thương tiếc.
Mục Anh Húc ngồi ghế phụ, mắt nhìn điện thoại, coi mọi chuyện xung quanh không liên quan.
Nhìn Cao Trữ Mộc nằm bệt trên ghế say ngắc ngứ, Trần Trương khó hiểu hỏi. “Ông chủ, sao ông để cô Cao uống say như chết vậy? Tôi thấy Tân tổng bỏ đi với vẻ tức giận.”
Mục Anh Húc khịt mũi coi thường. “Một kẻ thích ăn đồ mới, một kẻ ngu ngốc tự đưa đầu vào rọ, sao tôi phải cản? Tự tiện đến Mục thị, lại còn bám đuôi theo sau chuyện làm ăn của tôi. Giúp cô ả tránh kẻ háo sắc là quá sức chịu đựng của tôi.”
Ý định của Tần Thạch quá rõ ràng, nếu gã mang Cao Trữ Mộc đi, đồ đần cũng hiểu chuyện gì sẽ xảy ra đêm nay.
Trần Trương trộm rụt vai vì đụng phải ổ kiến lửa, biết thân biết phận tập trung lái xe về nhà.
Về đến Mục gia, Trần Trương đậu xe xong liền đỡ Cao Trữ Mộc say không biết gì, chật vật đi lên bậc tam cấp.
Uông Trữ Hạ đang ngồi trên ghế số pha chờ Mục Anh Húc trở về. Anh hôm nay nói phải đi xã giao, gặp gỡ đối tác nên cô đã chuẩn bị trà giải rượu.
Nghe tiếng động, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Mục Anh Húc, liền vui mừng đứng lên đón người. Ngay giây tiếp theo, vui vẻ trong mắt bị thay thế bằng thoáng chút không vui.
Cô nghi ngờ nhìn Cao Trữ Mộc người đầy mùi rượu được Trần Trương dìu vào, ngạc nhiên hỏi. “Tại sao hai người lại đi cùng nhau? Chị ấy say rượu?”
Trần Trương vội vàng cướp lời, cầu xin. “Bà chủ, có thể để tôi đặt cô Cao xuống trước được không? Cô ấy nặng quá”
Khóe miệng Uông Trữ Hạ giật giật khi nghe được nhận xét khiếm nhã, cô tránh đường, nhắc Trần Trương đặt Cao Trữ Mộc xuống ghế sô pha.
Trần Trương xong nhiệm vụ, vội giải thích thay ông chủ, hắn không muốn vợ chồng ông chủ hiểu lầm vì một người xấu.
“Cô Cao tự tiện đến Mục thị, sau đó bị Tần tổng Tần Thạch chọn làm con mồi, khăng khăng yêu cầu cô ấy đi cùng. Ông chủ không tiện từ chối nên cô Cao được nước lấn tới, tự mình say xỉn.”
“Chị ấy đến Mục thị làm gì?” Uông Trữ Hạ nghe giải thích càng mù mờ hơn.
Mục Anh Húc bất lực nhìn tài xế riêng lanh chanh mau miệng của mình, đơn giản nói. “Tôi nhờ dì Phương đưa tài liệu bị quên ở nhà đến công ty, không ngờ Cao Trữ Mộc là người mang đến. Tân Thạch nhìn trúng cô ta, nên cố tình chuốc rượu say.”
Uông Trữ Hạ kinh ngạc vì chưa nghe được chuyện này từ dì Phương, đại khái hiểu đầu đuôi, nheo mắt nhìn Mục Anh Húc, giọng cao hơn bình thường. “Anh thấy đau lòng khi thấy chị ấy say xỉn thế này?”
Câu hỏi của Uông Trữ Hạ khiến anh cau mày và phủ nhận đầy khó chịu. “Em nghĩ linh tinh gì vậy? “
Mục Anh Húc liếc nhìn Trần Trương, hắn hiểu ý, cúi đầu cung kính rồi rời đi.
Mục Anh Húc nhìn Uông Trữ Hạ thẳng lưng đứng nhìn anh đầy bướng bỉnh. Hai người mắt đối mắt khá lâu, cuối cùng anh phì cười trước bản tính gan lì của cô, bước đến vòng tay qua eo, kéo cô vào lòng.
“Vợ tôi ghen, thật đáng yêu.” Anh áp vào tai cô, thổi hơi trêu chọc, cảm nhận cơ thể nhỏ nhắn trong lòng thoáng run lên rất khẽ.
Uông Trữ Hạ ngọ nguậy thoát khỏi hai cánh tay chắc khỏe, miệng vẫn cứng rắn nói. “Đúng. Em có quyền”
Tiếng cười khùng khục thoát khỏi cổ họng, giọng nam tính trầm khàn như có ma lực chui vào tai cô, quyến rũ hỏi. “Em không biết tâm tư tôi? Trừ em ra, tôi không chạm vào ai. Vòng tay này không chứa chấp thêm bất kỳ ai ngoài con nhím nhỏ hay xù lông này.” Rất hiếm khi được nghe anh nói lời lãng mạn, Uông Trữ Hạ đầu hàng ngay giây đầu tiên, cô dụi mặt vào hõm cổ anh, ngửi mùi thuốc lá hăng hăng, nhưng lời nói thoát ra trái ngược lòng.
“Em không hiểu suy nghĩ của anh. Anh không nói, sao em biết được.”
Mục Anh Húc bất ngờ đỡ tay sau lưng cô, ngả người rồi áp xuống với tư thể lãng mạng, lưng Uông Trữ Hạ uốn ra sau với độ khó cao, môi cô bị xâm lấn đầy thô bạo.
Anh cắn rồi gặm, dùng lưỡi sục sạo nuốt lấy mọi hơi thở của cô, đẩy cao ham muốn rục rịch nguyên thủy của con người lên cao trào. Câu hỏi thoát ra khỏi môi lưỡi giao triền. “Vậy bây giờ em đã hiểu chưa?”
Uông Trữ Hạ như con mèo nhỏ động tình, cạ ngực vào người anh, đỏ mặt mời gọi. “Em không hiểu.”
Một nụ hôn nữa rơi xuống, Mục Anh Húc nhếch lên khóe miệng. “Không hiểu sao? Tôi có cần nói rõ hơn không?”
Vừa nói, tay anh di chuyển khỏi vòng eo, xuống dần nơi mềm mại đầy đặn bên dưới, không hề thương hương tiếc ngọc, dùng sức nhào nặn.
Uông Trữ Hạ rên khẽ, sóng mắt ướt át nhìn anh thay câu trả lời. Trái tim Mục Anh Húc bị trói chặt trong đôi mắt biết nói, tiếng rít qua kẽ răng cho biết tâm trạng anh rất nôn nóng. “Em không biết vừa phạm đúng điểm gì đâu.”
Nụ cười lửng lơ của cô rực rỡ hơn khi cả cơ thể được anh bế bổng, từng bước chân vững chắc đi về phía cầu thang. Qua vai Mục Anh Húc, tầm mắt cô nhìn thấy Cao Trữ Mộc, giả bộ hỏi. “Còn Trữ Mộc? Anh không đưa chị ấy về phòng hả?”
Mục Anh Húc nghĩ đến việc bản thân phải tiếp xúc cơ thể với Cao Trữ Mộc, không ngừng ghê tởm trong lòng. Anh đảo mắt nhìn xung quanh, đúng lúc bắt gặp một người làm đang ôm đồ đi từ bếp ra.
“Đắp chăn cho Cao Trữ Mộc.”
Mệnh lệnh buông ra lạnh lùng, anh quay sang giải thích với đôi mắt tròn xoe của Uông Trữ Hạ. “Cô ta cảm lạnh sẽ đổ lỗi cho chúng ta không chăm sóc tốt.”
Nhìn rõ kháng cự trong mắt anh, Uông Trữ Hạ úp ngực vào lòng anh, không phản đối về sự lãnh đạm này.
Vừa đóng cửa phòng, Mục Anh Húc nôn nóng cởi quần áo trên người cô.
Uông Trữ Hạ hoảng sợ khi anh kéo rách áo sơ mi bên ngoài.
“Anh vội gì vậy? Em đâu có chạy mất.
Mục Anh Húc không dừng tay, lột sạch người cô rồi bế bổng đi thẳng về phía phòng tắm. “Chỉ cần nghĩ đến chạm tay vào bất kỳ người phụ nữ nào là tôi thấy buồn nôn. Em cần chịu trách nhiệm khiến tôi bình thường trở lại.”
Uông Trữ Hạ sững sờ vài giây, giọng nói không che giấu được tự hào.
“Điều đó có nghĩa em hấp dẫn anh đến mức anh ghét tất cả những phụ nữ khác?”
“Đừng đặt câu hỏi đã có trả lời.”
Mục Anh Húc cúi xuống cắn mũi cô, cằn nhăn. “Tôi đã bị em ăn từ trong ra ngoài sạch bách. Em nên dùng cơ thể đền bù cho tôi…”
Giọng nói mang theo tình dục cùng ham muốn của đàn ông biến mất sau cánh cửa phòng tắm. Hơi nước nóng dần mù mịt che phủ lớp kính mờ, tiếng rên rỉ nhỏ vụn như con mèo nấc lên từng hồi.
Hai người mây mưa chán chê trong phòng tắm, lại đưa nhau sạch sẽ thơm thơ lên giường quần nhau thêm vài hiệp, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra dưới phòng khách.
Trên ghế sô pha, Cao Trữ Mộc vì lạnh mà co người theo bản năng khiến cơ thể ngã phịch xuống sàn nhà, đầu đập mạnh nghe được tiếng cốp giữa đêm khuya thanh vắng.
Cơn đau át men rượu, Cao Trữ Mộc ngồi bệt trên sàn nhà, ngơ ngác nhìn phòng khách lạnh lẽo, tay chạm phải chiếc chăn mỏng trượt xuống chân.
Không cần suy nghĩ quá nhiều, người thông minh như ả có thể biết chuyện gì đã diễn ra sau khi bản thân say xỉn.
Hai tay nắm chặt, ả nghiến răng rít lên. “Mục Anh Húc! Anh dám đối xử với tôi như vậy?”