Mục lục
Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi nhà hàng, Uông Trữ Hạ cảm thấy tấm thiệp mời trong tay dường như nặng hơn.

“Một lần thất hứa, cả đời mất đi tin tưởng.” Cô thì thào tự sỉ vả bản thân. Cô từng thất hứa khiến bà Ôn không an tâm cô thực sự từ bỏ Ôn Thế, nếu hôm nay không đồng ý yêu cầu của bà Ôn, không biết còn dây dưa đến lúc nào.

“Đúng là tự làm tự chịu.” Uông Trữ Hạ gạt giọt nước nơi khóe mắt, bắt xe về khu trọ.

Do có tâm sự, cô không nhớ đến việc Ôn Thế luôn đứng dưới đường, nhìn lên phòng cô. Khi cô trở về, Ôn Thế đã đứng dưới gốc cây quen thuộc, khuôn mặt sốt ruột lo lắng.

Uông trữ Hạ quay người muốn chạy, bị hắn ngăn lại. “Hạ Hạ, em đi gặp mẹ anh đúng không?”

Ôn Thế vì không muốn bà Ôn tiếp tục làm ra những chuyện khiến hắn không kịp trở tay nên cố tình cho người theo dõi để nắm rõ hành tung của bà.

Sau khi biết bà Ôn hẹn gặp Uông Trữ Hạ, hắn tính toán kỹ, quyết định đợi cô trở về để nói chuyện.

Uông Trữ Hạ điều chỉnh cảm xúc trong lòng, mỉm cười dịu dàng, đưa tấm thiệp vẫn cầm trên tay lên cao. “Dì mời em dự tiệc đính hôn của anh. Em nhất định tới chúc mừng”

“Chúc mừng?” Cơ thể Ôn Thế chao đảo, hắn vội cầm bàn tay đang khoe khoang tấm thiệp, gắn giọng. “Em muốn chúc mừng việc anh ở bên người khác?”

“Chuyện vui không chúc mừng thì có thể làm gì hả Thế ca?” Cô khó chịu trước thái độ của hắn, cau mày không vui. “Anh buông tay em ra. Đừng chạm vào người em!”

“Bây giờ em ghê tởm khi anh chạm vào?” Ôn Thế như bị lời nói của cô xúc phạm, hắn kéo mạnh cô vào lòng, ôm siết. Giọng nói run rẩy cố kìm chế ghen tuông tức giận. “Bây giờ em chỉ cho Mục Anh Húc động chạm thôi, đúng không?”

“Anh đang làm em đau. Buông ra!” Cô gào lên, vùng vẫy quẫy đạp. “Anh chuẩn bị đính hôn với Lư Hàn Tuyết, đừng làm ra hành động khiến người khác hiểu lầm. Em không muốn phải nghe những lời nhục mạ vì điều em không hề làm.”

“Hạ Hạ, anh thậm chí không biết đến việc đính hôn. Đây là chủ ý của mẹ anh.”

“Chuyện của anh, đừng giải thích với em!” Uông Trữ Hạ giẫm mạnh lên chân Ôn Thế, hắn giật mình khiến cánh tay buông lỏng, cô vùng thoát ra được. Giữ một khoảng cách nhất định, cô hét lên với giọng buồn bã.

“Thế ca mà em quen biết không phải thế này. Anh ấy không phải người sắp sửa đính hôn với một cô gái, sau lưng lại ôm ấp dây dưa với người khác.”

“Hạ Hạ, em biết anh chỉ yêu em.” Ôn Thế nhìn nước mắt trào lên mắt cô, đau lòng vươn tay muốn ôm cô vỗ về, bị cô linh hoạt tránh ra.

Tay Ôn Thế cứng đờ giữa không trung, do dự một chút, mới chậm rãi rút tay về. Hắn cố gắng truyền đạt suy nghĩ trong lòng. “Anh không chấp nhận và cũng sẽ không thực hiện lễ đính hôn này.”

Nhưng hắn không biết rằng mọi lời giải thích vào lúc này đều vô nghĩa với Uông Trữ Hạ. Cô thất vọng nhìn hắn, lần đầu nở nụ cười lạnh nhạt. “Em sẽ đến dự lễ đính hôn của anh. Anh đừng chạy đến đây đứng cả đêm nữa. Chúng ta kết thúc rồi, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau.”

“Hạ Hạ!” Ôn Thể thấy cô xoay người đi về phía cầu thang, vội bước nhanh đến, tiếng hét của cô khiến chân hắn khựng lại.

“Thế ca, anh đừng để em ghét anh.” Uông Trữ Hạ quay lưng về phía hắn, vai rũ xuống như mất hết sức lực. “Hôm nay em rất mệt, chỉ muốn được nghỉ ngơi.”

Trở lại phòng thuê, Uông Trữ Hạ đến gần cửa sổ, nhìn Ôn Thế cứ lặng im cô độc đứng dưới gốc cây thật lâu, trong lòng cô chất chứa nỗi buồn khó tả.

Do dự một lúc, Uông Trữ Hạ nhấc điện thoại bấm số của Mục Anh Húc.

“Mục tổng, tôi đồng ý đến Mục gia. Anh có thể cử người đến giúp tôi lấy hành lý không?”

Ôn Thế đã rời đi khi Mục Anh Húc đến.

Uông Trữ Hạ mở cửa trong bất ngờ, Mục Anh Húc mặc thường phục, có vẻ là trực tiếp từ nhà đi đến đây.

“Tại sao anh đến đây?”

“Dọn đồ!” Mục Anh Húc nhướn mày nhìn cô như đồ ngốc.

“Anh chỉ cần cử người làm giúp tôi mang hành lý là được. Đâu cần đích thân ra tay” Uông Trữ Hạ đứng lùi lại, nhường đường cho anh đi vào trong.

“Người làm cũng có giờ nghỉ ngơi, không phải lúc nào cũng hầu hạ phục vụ chủ nhân.” Mục Anh Húc vừa nói xong, nhìn thấy Uông Trữ Hạ lấm lét nghi ngờ quan sát anh, liền tức giận hỏi. “Nhìn gì?”

“Cảm thấy anh bắt đầu có tình người. Tôi hơi sợ.” Uông Trữ Hạ thật sự rùng mình một cái. Cô được nhìn một mặt tốt của Mục Anh Húc, thấy vui vui.

Mục Anh Húc rất muốn gặm cắn đôi môi đỏ luôn chọc tức anh bằng các phát biểu vớ vẩn. Anh nhìn quanh phòng, ngỡ ngàng khi thấy hai vali đã đóng gói của Uông Trữ Hạ.

“Hành lý của em chỉ có từng này?”

Uông Trữ Hạ gật đầu. Mục Anh Húc ngạc nhiên bật thốt. “Quần áo giầy dép của Cao Trữ Mộc để hai phòng cũng không hết. Em có phải đã quá kiệt xỉ với bản thân không?”

Bị so sánh và chế bai ky bo, Uông Trữ Hạ tức tối. “Một người giàu như anh sao hiểu người làm công ăn lương, có thể thuê phòng, đầy đủ sinh hoạt là đã khá hơn nhiều người rồi. Tôi sống một mình, hành lý đơn giản là chuyện bình thường.”

Sự tiết kiệm của Uông Trữ Hạ nhắc nhở Mục Anh Húc về quá khứ với Cao Trữ Tịch. Sau khi kết hôn, cô không yêu cầu anh mua thứ này thứ kia, càng không giống như những người phụ nữ khác đi mua đồ xa xỉ. Ngay cả những bộ quần áo cô thường mặc, giá cả rất vừa phải.

“Hành lý của tôi sẽ nhiều hơn nếu cấp trên tự giác tăng lương.” Uông Trữ Hạ tiếp tục lẩm bầm bất mãn.

Mục Anh Húc liếc cô, cố nén khóe miệng nhếch lên. “Tôi sẽ nghiêm túc suy xét vấn đề này.”

Hai người kéo vali đi xuống cầu thang, Uông Trữ Hạ rụt rè hỏi. “Anh không hỏi tại sao tôi đột ngột muốn chuyển đến Mục gia à?”

“Tôi biết một số điều ngay cả khi em không nói.” Mục Anh Húc tự mãn nổ máy xe, lái về Mục gia.

Vài người làm đã đứng đợi ở cửa nhà, Mục Anh Húc ra lệnh. “Dọn phòng khách hôm trước cho cô Uông.”

Uông Trữ Hạ giật mình, xua tay rối rít. “Không, không, tôi không thể sống đó.”

Dù sao, căn phòng này là của vợ cũ Mục Anh Húc, anh ta chắc chắn vẫn còn tình cảm nên mới giữ nguyên nội thất và để trống nhiều năm như thé. Cô chỉ là người ngoài nên không có tư cách sống ở đấy.

Mục Anh Húc không đọc được suy nghĩ của cô, anh đoán cô không thích bài trí trong phòng, nên thuận theo. “Dọn dẹp căn phòng trống ở phía Nam, giúp cô Uông sắp xếp đồ.”

“Vâng thưa ông chủ.” Người làm xách đồ đi lên tầng hai.

Uông Trữ Hạ cười hiền lành với anh. “Khoảng thời gian này gây phiền phức cho anh, mong được giúp đỡ.”

Cô chờ Ôn Thế đính hôn xong, chuyện tình cảm của hai người chính thức kết thúc, cô sẽ không cần trốn ở Mục gia nữa.

“Cung cấp nơi ăn chỗ ở đã được ghi rõ trong hợp đồng. Không cần cảm ơn, tôi chỉ thực hiện đúng theo thỏa thuận.” Mục Anh Húc phủ nhận lời khách sáo của cô.

Để Uông Trữ Hạ yên tâm sống trong Mục gia, Mục Anh Húc đã ký hợp đồng lao động với cô. Giờ hành chính, Uông Trữ Hạ tiếp tục làm thư ký của Mục Anh Húc trong Mục thị, sau giờ làm việc cô phải trở về Mục gia để chăm sóc Mục Niệm.

Công việc tuy bận rộn nhưng Uông Trữ Hạ thích cuộc sống này. Thời gian ở bên Mục Niệm khiến đầu óc cô thanh thản, không lo nghĩ nhiều, không phải gặp hoặc đối phó với các tình huống bất ngờ. Đặc biệt, quan hệ của cô và Mục Niệm ngày càng gắn bó. Cô thích đứa trẻ này, cảm giác có sợi dây liên kết vô hình giữa hai người.

Tại Mục thị, Uông Trữ Hạ nhìn đồng hồ sốt ruột lo lắng. Mục Niệm sắp tan học cô còn một tiếng nữa mới tan làm. Cắn môi đắn đo, loay hoay trước cửa phòng giám đốc, cô hạ quyết tâm, đẩy cửa đi vào.

“Mục tổng, tôi có thể xin phép về sớm một tiếng không?”

“Lý do?” Mục Anh Húc dừng viết, ngẩng đầu nhìn cô nghiêm túc.

“Tôi có cuộc hẹn quan trọng với một người quan trọng. Ngày mai tôi sẽ tăng ca bù lại.”

“Ai?” Nghe thấy cô muốn đi hẹn hò, ánh mắt Mục Anh Húc trở nên hung ác.

Do thời gian gấp rút, Uông Trữ Hạ không nhận ra thái độ khác thường của anh, đơn giản nói. “Niệm Nhi hẹn tôi đưa bé đến sân chơi mới mở gần trường học, nhưng vẫn chưa hết giờ làm..”

Gió xuân thổi vào phòng, biến khuôn mặt đen xì của Mục Anh Húc trở nên nhu hòa. Anh đứng lên đẩy hồ sơ trên bàn vào góc, cầm áo khoác trên lưng ghế, nhanh chóng đến gần cô. “Đi thôi!”

Nhìn Mục Anh Húc sải bước về phía cửa, Uông Trữ Hạ vẫn sững sờ kinh ngạc, không hiểu mục đích của anh.

“Em còn đứng đó làm gì? Hay muốn tôi bế mới chịu đi?”

“Anh cũng đi à?” Uông Trữ Hạ chớp mắt nghi ngờ.

“Tôi không thể đưa con trai tôi đến sân chơi sao?” Mục Anh Húc cáu giận hỏi ngược lại.

“Không phải anh là kẻ nghiện công việc sao? Anh luôn bận công việc, không có thời gian chơi với Niệm Nhi mà. Hôm nay anh dở chứng thế này, nhỡ trời mưa thì sao? Hay anh ở lại làm việc đi, tôi đưa Niệm Nhi đi một mình được.”

Mục Anh Húc tức giận, lừ mắt với cô.“Dù công việc bận rộn đến đâu, công ty cũng không quan trọng bằng Mục Niệm.”

Anh trước đây không hiểu điều này, nhưng nhờ cô mà nhận ra, gia đình mới là quan trọng nhất. Mục Anh Húc sẽ không nói cho cô biết.

Mục Anh Húc đích thân lái xe đến đón Mục Niệm, hai người cùng nhau đứng ở cổng trường mẫu giáo, trở thành cảnh đẹp hút vô số ánh mắt. Dù sao, ngoại hình của Mục Anh Húc, nhiều diễn viên ca sĩ cũng không đẹp bằng.

Dưới ánh nhìn của người khác, Uông Trữ Hạ ngại ngùng gãi gãi mũi, lén lút liếc nhìn phản ứng của Mục Anh Húc. Cô phát hiện khóe miệng Mục Anh Húc hơi nhếch lên, khá giống đang cười.

“Bố! Dì Trữ Hạ yêu dấu của con!” Tiếng gọi giòn giã quen thuộc cắt ngang ánh mắt lén lút của cô.

Mục Niệm hét lớn vẫy tay nhiệt tình, nụ cười rạng rỡ trên môi. Nó chạy đến ôm chân cô, ngọng nghịu nói. “Con tưởng dì Trữ Hạ sẽ không đến.”

“Tại sao con nghĩ vậy? Dì Trữ Hạ nói sẽ giữ lời mà.” Uông Trữ Hạ xoa tóc bé, cười hiền dịu. Nụ cười của cô bị thu hết vào đáy mắt Mục Anh Húc.

Mục Niệm lắc lắc tay bố, khuôn mặt nhỏ bé hằn lên vẻ hạnh phúc. “Bố ơi, hôm nay bố đến đón con, con vui lắm. Lần đầu Niệm Nhi có bố và dì cùng đến trường đón, giống một gia đình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK