Về sau ảnh Mục Niệm bị xóa, tức giận trong lòng cô giảm đi khá nhiều.
“Hừ, mình không hứng thú quan tâm bản thân bị người khác nói gì, nhưng không được tổn thương Niệm Nhi.”
Cô và Mục Anh Húc đều đặt Mục Niệm lên trên mọi thứ.
Uông Trữ Hạ biết điều đó, cô đoán Mục Anh Húc đã cảnh cáo truyền thôn để kìm chế tin đồn lan rộng.
Khi tâm trạng bình ổn, Uông Trữ Hạ không còn bận tâm những tin đồn sai trái không đúng sự thật. Mọi lời đàm tếu không còn ảnh hưởng cảm xúc của cô.
“Chị Uông đúng là bình tĩnh, chuẩn tính cách của một lãnh đạo khi đứng trước tin đồn.”
“Chị Uông có thể tập trung vào công việc, không ảnh hưởng bởi các lời thóa mạ trên internet. Thật đáng ngưỡng mộ!”
“Làm việc với chị Uông chưa được bao lâu, nhưng tôi tin chị ấy không phải mẫu phụ nữ ác độc với một đứa trẻ.”
“Việc đấy chưa chắc, có câu biết người, biết mặt, khó biết lòng, có thể phải chăm sóc đứa con không do mình sinh ra, chị Uông không kiên nhẫn được thì sao?”
Những nhân viên trong phòng thiết kế bàn tàn lén lút trước các tin tức trên truyền thông, lời nói như có như không bay vào tai Uông Trữ Hạ, đều không ảnh hưởng đến năng suất làm việc của CÔ.
Tại Mục thị.
Tiêu đề xoay quanh Mục Anh Húc ngày càng lan rộng với đủ loại phán xét khác nhau. Nhiều phụ nữ thầm đố kị với Uông Trữ Hạ còn đáng sợ hơn những tin đồn trên mạng.
Mục Anh Húc đi ngang phòng trà nước, tình cờ nghe thấy tên Uông Trữ На.
“Uông Trữ Hạ này từng là phó thư ký của Mục tổng, thời điểm còn làm việc trong công ty, thường xuyên quyến rũ Mục tổng. Sau đó bị Mục tổng vứt bỏ, bây giờ quay về một chân đạp hai thuyền, một là chủ tịch Thánh Hâm, hai là Mục tổng của chúng ta.”
“Thảo nào tôi thấy tên Uông Trữ Hạ quen quen, hóa ra là cùng một người.”
“Tôi cũng nghe đâu Uông Trữ Hạ này lợi dụng công việc để leo giường Mục tổng. Thật âm hiểm!”
“Cô ta muốn lấy lòng Mục tổng, nhưng Mục thiếu gia không phải do cô ta sinh, dĩ nhiên sẽ ngược đãi rồi.”
Cơn giận lớn đến mức khuôn mặt Mục Anh Húc xạm đen u ám, mắt ưng hung ác sắc bén như muốn chém người, Mục Anh Húc đi thẳng vào trong phòng trà nước.
“Nhắc lại những lời vừa nói!”
Khoảnh khắc nhìn thấy Mục Anh Húc, mọi người đồng loạt ngậm miệng, hối hận về chủ đề thảo luận vừa rồi.
Mục Anh Húc đi tới trước mặt cô nhân viên tung tin đồn, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, như thiêu đốt cơ thể cô ta. Bóp mạnh quai hàm cô ta, anh gắn giọng.
“Tôi nói, nhắc lại lời vừa nói.”
Khuôn mặt từ màu trắng bệch chuyển dần sang đỏ tím, cơ thể cô ta không ngừng run rẩy.
“Mục tổng… tôi.” Lời nói tắc nghẽn trong cổ họng khiến mắt cô ta kinh hoàng nhìn anh van xin. Mọi người xung quanh đứng im bất động, không dám làm ra bất kỳ hành động thừa thãi nào.
Quét mắt một lượt xung quanh, Mục Anh Húc ném cơ thể trong tay xuống sàn, giọng nói âm u đánh sâu vào lòng người.
“Cô biết rõ chuyện cá nhân của tôi?”
Ngã sống soài dưới sàn, cô nhân viên không dám ngồi ăn vạ, lóp ngóp đứng dậy, lắc đầu sợ đến mức suýt khóc.
“Không… không có.”
Khí chất lạnh lùng thường ngày của Mục Anh Vốn đủ làm người xung quanh sợ hãi, giờ đây giọng điệu ma quỷ chết chóc của anh khiến trái tim toàn bộ người trong phòng run rẩy không ngừng.
“Không hiểu gì về tôi, cô lấy quyền gì bình phẩm người phụ nữ của tôi?”
Mục Anh Húc đến gần hơn, sắc bén hỏi từng chữ.
“Cô có biết tấn công người khác bằng lời nói là hành vi vô sỉ thế nào không? Hậu quả của việc xúc phạm người khác đủ cho cô ngồi bóc lịch trong tù.”
Cô nhân viên kinh hoàng đến mức chân bủn rủn, khuy xuống, túm quần Mục Anh Húc, van xin.
“Mục tổng, tôi biết sai rồi. Tôi không nên nói nhảm, làm ơn tha cho tôi. Cầu xin anh!”
Các nhân viên khác cũng sợ sệt, không ngờ chỉ nói chuyện phiếm lại có thể gây ra họa lớn cho bản thân.
“Tôi sẽ để luật sư gửi đơn ra tòa, những kẻ xúc phạm danh dự người khác đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Muốn trình bày, tìm luật sư đại diện của tôi.” Anh lạnh nhạt rút chân ra khỏi bàn tay níu kéo của cô nhân viên với vẻ mặt ghê tởm.
Mắt nhìn một lượt từng khuôn mặt, giọng anh đều đều chậm rãi đáng sợ.
“Toàn bộ nghe không hiểu hả? Thu dọn đồ và đến phòng nhân sự làm thủ tục đuổi việc. Ở nhà chờ đơn từ tòa án.”
Nói xong, Mục Anh Húc hờ hững ra khỏi phòng, không để ý đến lời van xin của nhân viên, lãnh đạm bỏ đi. Đây là anh nhân từ rất nhiều do với trước đây.
Sau khi hình phạt được thực hiện, toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết thái độ bao che độc đoán của Mục Anh Húc, không ai dám bàn tán chuyện này nữa.
Hiệu quả làm việc của thư ký Trần Hiên rất nhanh, tin tức đứng đầu tìm kiếm về Uông Trữ Hạ bị xóa bỏ, những tài khoản đăng tin đều đồng loạt thừa nhận tin đồn sai sự thật, chính thức gửi lời xin lỗi đến Uông Trữ Hạ trước cư dân mạng.
“Chị Uông, xem tin tức trên mạng.”
Được trợ lý nhắc nhở, Uông Trữ Hạ gác công việc sang một bên, mở tin tức trên mạng, nhìn thấy nhiều câu nói xin lỗi.
Uông Trữ Hạ sửng sốt trong chốc lát, môi cong thành nụ cười, lòng đầy ấm áp trìu mến, cô biết Mục Anh Húc là người xử lý chuyện này. Ngay từ đầu, anh đã luôn bênh vực cô.
Mắt nhìn tin tức trên mạng, Uông Trữ Hạ bấm điện thoại gọi cho Mục Anh Húc, nụ cười hạnh phúc căng trên môi.
-Anh động tay với tin tức trên internet?”
“Chính xác là Trần Hiên làm” Anh không cướp công của người khác.
“Cảm ơn anh” Cô không khai thác sâu ai là người điều khiển hướng dư luận.
“Cảm ơn tôi vì cái gì?”
“Cảm ơn anh luôn bênh vực em mỗi khi gặp chuyện. Anh luôn là cây tùng cây bách đứng bên và giúp đỡ em ngay khi có thể.”
Giọng nói kèm tiếng cười vang qua điện thoại, không còn sắc bén khi quát mắng nhân viên.
“Tôi không nhận cảm ơn suông. Tôi thuộc tuýp ưa hành động thực tế”
“Ví dụ?”
“í dụ Mục Niệm lớn rồi, không còn cần mẹ ngủ cùng.”
Lời ám chỉ rõ ràng khiến cô bật cười khúc khích, chuẩn bị đùa giỡn cùng anh vài câu thì mắt chạm phải một bức ảnh trên màn khình khiến cô choáng váng.
Trên bức tranh có dòng chú thích: Quản lý vì muốn lấy vai diễn cho nghệ sĩ mà ngủ với nhà đầu tư đã có gia đình.”
Ảnh chụp rõ nét trực diện Lâm Mộng Như tối qua ngồi uống rượu với chủ đầu tư. Ảnh khác chụp từ sau lưng hai người vào phòng khách sạn trong quán bar.
Tin tức vỡ ra, Lâm Mộng Như vì giúp đỡ nghệ sĩ Lộ Thanh Phong lấy vai nam chính số một, không ngần ngại đi phục vụ rượu và dùng cơ thể trao đổi hợp đồng.
Bức ảnh thứ ba chụp ở góc độ khác, ánh sáng quá tối nên không thể phân biệt tên tuổi người đàn ông, như bộ vest sâm màu giống y xì bộ vest nhà đầu tư mặc lúc ngồi uống rượu với Lâm Mộng Như.
“Chuyện của mình vừa dập tắt, thì Như Như đã bị vu khống, bịa đặt.” Uông Trữ Hạ đọc kỹ tin tức, tuy không nổi tiếng như tin đồn về cô và Mục Anh Húc, nhưng cũng được tìm kiếm rất nhiều, kèm theo tên nghệ sĩ Lộ Thanh Phong.
“Húc, có chuyện xảy ra với Như Như. Em sẽ gọi lại cho anh sau.” Uông Trữ Hạ lập tức cúp điện thoại của Mục Anh Húc, nhanh chóng gọi cho Lâm Mộng Như, nhưng không ai trả lời.
Tại công ty giải trí Thụy Giai, Lâm Mộng Như đã nổ tung đầu óc trước các tin đồn nhảm nhí. Cô liên tục xin lỗi Lộ Thanh Phong vì gây rắc rối cho nghệ sĩ, khiến thanh danh của anh ta cũng bị bôi bẩn theo.
Lộ Thanh Phong thực sự không bận tâm, anh ta nở nụ cười ấm áp đặc biệt của mình, an ủi Lâm Mộng Như.
“Không sao, là tai nạn. Không phải vì cô, truyên thông cũng sẽ tạo scandal tôi với một cô gái khác. Điều cần lo lắng là danh dự của cô. Dù sao quản lý Lâm cũng là phụ nữ…”
Nghe nghệ sĩ của mình thân thiết quan tâm, tâm trạng Lâm Mộng Như thấy khá hơn nhiều. Ảnh hưởng việc này đến sự phát triển vê sau của nghệ sĩ rất lớn, Lâm Mộng Như nghiêm túc hứa.
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết, anh đừng nhúng tay vào.”
Lâm Mộng Như vội vã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nên không phải cô không muốn nhận cuộc gọi từ Uông Trữ Hạ, mà do cô không thể phân thân thành ba đầu sáu tay.