Hàng ngày hắn đều vào thăm Uông Trữ Hạ, hắn cảm nhận rõ thái độ cô khi nhắc đến Mục Anh Húc thay đổi rất nhiều. Thời điểm Mục Anh Húc biến mất, tâm trạng cô ủ rũ buồn bã, hắn đều cảm nhận được.
Hôm hắn hỏi xong nghi vấn rồi nay, lại thấy hối hận, hắn đột nhiên không muốn đối mặt với câu trả lời.
Uông Trữ Hạ sửng sốt trong chốc lát, nở nụ cười nhẹ. “Đương nhiên là vì công việc.” Trong khi nói, ánh mắt cô trốn tránh không nhìn thẳng vào mắt Ôn Thế, ngay cả nụ cười cũng giả tạo cứng ngắc.
Ôn Thế không vạch trần, hắn chấp nhận để cô tự lừa dối bản thân và lừa dối người khác. Hắn đưa ra chủ ý dựa theo lời cô.
“Nếu em thực sự chỉ vì công việc, anh có thể tìm cho em một công việc với môi trường tốt và mức lương cao hơn. Em không cần làm việc dưới sự hà khắc của Mục Anh Húc. Chắc chắn anh ta luôn la mắng và trách phạt, đúng không?”
“Thế ca, em không muốn suốt đời dựa vào anh.” Uông Trữ Hạ ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt xen lẫn cảm kích và cầu xin.
“Anh bây giờ đã có bạn gái, hãy đối tốt với cô ấy. Cô gái nào cũng biết ghen, dù cô ấy rộng lượng, cũng không ai chấp nhận nhận bạn trai mình quan tâm đến một cô gái khác. Thế ca, đừng lãng phí thời gian với em nữa.”
Uông Trữ Hạ không biết quan hệ của Ôn Thế và Lư Hàn Tuyết đã tiến đến giai đoạn nào. Tuy việc đính hôn mà bà Ôn nói là giả, nhưng hai người yêu nhau, tương lai cũng sẽ đính hôn thật.
Lời nói của cô khiến Ôn thế không còn do dự trong lòng. Mối quan hệ giữa Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc đang phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát. Cô hiểu lầm quan hệ của hắn với Lư Hàn Tuyết ngày càng sâu sắc. Bà Ôn không làm hại cô, thì vẫn có người khác tìm mọi cách sát hại cô. Những sự thật này khiến Ôn Thế phản bội thỏa thuận với mẹ Ôn.
Hắn nói. “Hạ Hạ, em hiểu lầm rồi. Lư Hàn Tuyết và anh chỉ là tình nhân trong hợp đồng.”
“Tình nhân trong hợp đồng?” Uông Trữ Hạ ngạc nhiên nhìn Ôn Thế. Rõ ràng lần trước gặp nhau ở gần Ôn gia, cô thấy hai người rất thân mật.
Ôn Thế thở hắt ra, thấy bản thân ngu ngốc vì che giấu trong thời gian dài. “Anh và Lư tiểu thư đều muốn đối phó với gia đình nên cùng ký thỏa thuận làm người yêu giả trong một tháng.”
“Vậy, những lần em gặp hai người đi cùng nhau..”
Ôn Thể nắm lấy tay cô, thành thật nói. “Đều để bàn về hợp đồng và đang đóng giả làm người yêu. Anh không có tình cảm gì với Lư tiểu thư. Từ trước đến nay, anh chỉ có tình cảm với em.”
Nhưng cho dù Ôn Thế không liên quan gì đến Lư Hàn Tuyết, cô cũng không thể đi cùng Ôn Thế. Cô nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, dưới ánh mắt dò hỏi của hắn, cô chậm rãi nói. “Cho dù hai người chỉ là tình nhân hợp đồng, nhưng với Ôn phu nhân, đấy lại là thật. Mẹ anh vĩnh viễn không chấp nhận em.”
“Chúng ta làm từng bước một, rồi mẹ sẽ hiểu và yêu quý chấp nhận em”
“Thế ca, đã ba năm rồi. Em và anh cố gắng ba năm, nhưng ngoài ghét bỏ và hận thù, mẹ anh chưa từng nhìn nhận em.” Uông Trữ Hạ lắc đầu, ảnh mắt cương quyết.
Hai tay Ôn Thế từ từ buông xuống, cảm giác thất vọng khiến hắn kiệt sức. Ôn gia là rào cản ngăn giữa hắn và cô, hắn chưa vượt qua được thì lấy gì đảm bảo cho tình cảm của hai người. Việc hắn đến nước S đã đến tai bà Ôn, trong một ngày hắn nhận hàng trăm cuộc gọi từ mẹ, hắn vô cùng mệt mỏi.
Uông Trữ Hạ biết chuyện hai người luôn là bế tắc. Cô giả vờ cười thoải mái.
“Được rồi, anh đừng lo chuyện của em nữa.”
“Không được!” Mặt Ôn Thế đột ngột đen kịt, hắn nắm chặt cánh tay cô. “Cho dù chưa thể đưa em bước vào cửa Ôn gia, anh cũng không bao giờ để em ở bên Mục Anh Húc.”
“Buông cô ấy ra!”
Trong khi hai người đang giằng co, một tiếng hét từ xa chạy lại. Tạ Hướng Tây xuất hiện, kéo Uông Trữ Hạ ra sau lưng bảo vệ, quát vào mặt Ôn Thế. “Tiên sinh, anh dám bắt cóc người giữa ban ngày?”
“Tôi đưa người của tôi đi, không liên quan đến anh” Ôn Thế tức tối đáp lại.
“Người của anh?” Tạ Hướng Tây cười nhẹ, nhìn lên nhìn xuống Uông Trữ Hạ, tò mò hỏi. “Chỗ nào trên người cô ấy viết tên anh vậy?”
“Anh…” Tạ Hướng Tây khiến Ôn Thế tức giận không nói nên lời.
Tạ Hướng Tây cười xấu xa. “Chúng tôi đã đến giờ lên máy bay, xin phép đi trước.”
Nhìn Tạ Hướng Tây bảo vệ Uông Trữ Hạ rời đi, cảm giác mất mát trong lòng Ôn Thế càng ngày càng mạnh.
Hắn có thể đuổi kịp để giành lại người, nhưng điều đó chỉ gây ác cảm với Uông Trữ Hạ.
Sau mười giờ bay, Uông Trữ Hạ đã về tới thành phố A. Tạ Hướng Tây muốn đưa cô về nhà để nghỉ ngơi, nhưng Uông Trữ Hạ lắc đầu.
“Anh đưa tôi đến công ty đi.”
“Đến công ty?” Tạ Hướng Tây liếc Uông Trữ Hạ qua kính chiếu hậu, hạ giọng thuyết phục. “Cô mới xuống máy bay, nên nghỉ ngơi để cân bằng múi giờ. Sếp Mục đặc biệt cho phép cô hôm nay không cần đi làm.”
Nếu là bình thường Uông Trữ Hạ sẽ nghe lời về nghỉ ngơi, nhưng những gì trải qua ở nước S, sự quan tâm của cô đối với Mục Anh Húc đã khác trước. Chỉ cần nghĩ đến anh thức ngày đêm chăm sóc cô, rồi bôn ba về nước lo chuyện công việc, cô đã thấy xót xa trong lòng.
Cô uyển chuyển thuyết phục Tạ Hướng Tây. “Anh cứ đưa tôi đến công ty. Cho dù không giúp được chuyện gì, tôi ít nhất có thể pha cà phê và gọi một bữa ăn, đúng không? Tôi nghĩ với con người nghiện công việc như Mục tổng chắc chắn sẽ không bận tâm đến giờ giấc ăn uống đâu.”
Tạ Hướng Tây cũng hiểu bản chất tham công tiếc việc của ông chủ, tay xoay vô lăng điệu nghệ, miệng không ngừng dặn dò. “Nếu sếp Mục hỏi, cô ngàn vạn lần đừng nói là tôi đưa cô đến công ty, nếu không anh ta sẽ xử tử tôi mất.”
Uông Trữ Hạ bật cười trước giọng hài hước, gật đầu đồng ý.
Trong văn phòng cấp cao nhất của Tập đoàn Mục thị, ngón tay của Mục Anh Húc lướt nhanh trên bàn phím. Màn hình liên tục chạy các dữ liệu, Mục Anh Húc như đắm chìm trong các con số, mày cau nhẹ khiến khuôn mặt trở nên nghiêm khắc.
Một mùi thơm cà phê quen thuộc khiến anh sửng sốt. Anh nhớ cốc cà phê đã uống cạn từ lâu, nhưng quá mải làm việc, cũng lười gọi thư ký đổi cốc khác.
Ngẩng phắt đầu, đối diện với khuôn mặt tươi cười của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc không khỏi kinh ngạc, “Sao em lại đến công ty? Tạ Hướng Tây không đưa em về nghỉ ngơi sau khi xuống máy bay sao? Tôi đã dặn anh ta cho em nghỉ hôm nay.”
“Ông chủ cũng đi làm, thư ký nhỏ như tôi sao lười biếng được.” Uông Trữ Hạ cười lấy lòng.
Mục Anh Húc nhíu mày, vô thức cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, cảm nhận vị quen thuộc mà anh yêu thích lâu nay.
Cô híp mắt cười hài lòng trước vẻ mặt thỏa mãn của anh. “Mục tổng, có việc gì cho tôi làm không?”
Mục Anh Húc cau mày, lạnh lùng nói với Uông Trữ Hạ. “Không cần em ở đây, em có thể về nghỉ ngơi. Tôi sẽ không trừ lương.”
Nội dung lời nói là quan tâm nhưng giọng điệu lãnh đạm rét buốt khiến cô bất giác rùng mình. “Tôi đi làm vì trách nhiệm công việc. Anh đừng hở ra là nói đến lương.”
“Đi ra ngoài và làm việc theo ý em!” Mục Anh Húc ngày càng lạnh giá, lớn giọng đuổi người.
“Vâng, mục tổng. Có việc gì thì gọi cho tôi.” Uông Trữ Hạ cắn môi lặng lẽ ra khỏi văn phòng
Ngay lúc cô đóng cửa lại, tất cả vẻ thờ ơ trên mặt Mục Anh Húc trong phút chốc sụp đổ. Anh cảm thấy khi ở bên cô, tâm trạng không lúc nào ổn định được. Anh nhíu mày buộc mình bình tĩnh và làm việc.
Bên ngoài phòng làm việc, vẻ mặt của Uông Trữ Hạ cô đơn, tay vẫn đặt trên nắm cửa.
Thư ký Trần Hiên ngay từ khi cô bước vào văn phòng đã luôn chú ý động tĩnh, liền bước đến an ủi.
“Mục tổng liên tục làm việc không nghỉ trong thời gian dài, ngay cả bữa trưa cũng qua loa giải quyết, vì vậy tâm trạng ngày ấy không được tốt. Cô đừng để trong lòng.”
Uông Trữ Hạ Cô lắc đầu, cô không trách Mục Anh Húc, nhưng một chút buồn và tổn thương đọng lại trong tim cô.