Mục lục
Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uông Trữ Hạ trợn tròn mắt sững người, Cao Trữ Mộc tại sao biết được quá khứ của cô? Quan hệ của cô với ả cũng chỉ thông qua Mục Anh Húc, hai người vốn không quen biết.

“Tại sao Cao Trữ Mộc biết mình mất trí nhớ?” Cô nhớ rõ việc này chỉ nói với mỗi Mục Anh Húc.

Cô không tin tưởng Cao Trữ Mộc, nhưng sâu trong lòng luôn muốn biết quá khứ của bản thân, cô không bỏ qua bất kỳ manh mối nào liên quan ký ức của mình.

“Gửi thời gian và địa điểm cho tôi.”

Chiều hôm sau, tại một quán cà phê nhỏ, Uông Trữ Hạ đã đợi hơn một tiếng đồng hồ. Cao Trữ Mộc chưa xuất hiện khiến cô mất dần kiên nhẫn, nhưng nấn ná không bỏ về.

Điện thoại vừa kêu, Uông Trữ Hạ gấp rút bắt máy, cảm xúc không kiểm soát được làm giọng nói tức giận run rẩy. “Cô ở đâu? Cao tiểu thư muốn trêu đùa tôi, thủ đoạn này có phải khá ngây thơ không?”

Thật kỳ lạ là hôm nay Cao Trữ Mộc không nói những lời gai góc như trước, thay vào đó là một tia ôn hòa dễ chịu.

“Tôi đợi cô ở căn nhà cũ của Cao gia. Muốn biết quá khứ của mình, đi theo địa chỉ trong tin nhắn.” Điện thoại tắt ngay sau câu thông báo, không cho Uông Trữ Hạ thời gian suy xét.

“Cô muốn làm gì?” Uông Trữ Hạ gọi lại nhưng không ai bắt máy, cô đành bắt xe đến địa chỉ được chỉ định.

Nhà cũ của Cao gia bị bỏ hoang từ lâu, không có người trông coi, cũng không cho thuê lại. Từ sân vườn đi vào phòng khách, cỏ dại và mọi thứ vứt bừa bãi hỗn loạn. Uông Trữ Hạ không thể giải thích được cảm giác ớn lạnh sau lưng khi bước chân vào Cao gia.

Nhìn thấy Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ biết đề phòng giữ khoảng cách hai mét an toàn, cảnh giác hỏi. “Tại sao cô gọi tôi đến đây? Cô biết gì về quá khứ của tôi?”

Cao Trữ Mộc chậm rãi xoay người, Uông Trữ Hạ bị sốc trước vẻ tiêu điều hốc hác của ả. Khuôn mặt không trang điểm lộ ra làn da tái xanh, mắt đen trũng sâu và đôi môi nẻ nứt. Trong lòng cô dâng lên thương xót khó hiểu.

Cao Trữ Mộc nhìn khoảng cách giữa hai người, khẽ cười. “Cô sợ tôi đến vậy? Hay cô thực lòng chán ghét tôi?”

Uông Trữ Hạ thấy cồn cào ruột gan, cảm giác không khí có phần quỷ dị. Đây là khổ nhục kế để lấy lòng, đánh tan đề phòng?

“Uông Trữ Hạ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hại cô. Tôi không muốn cô ở cùng Mục Anh Húc, không chỉ vì bản thân, mà còn vì chính cô.”

“Vì tôi?” Uống Trữ Hạ phì cười hỏi. “Cô thử nói xem, tại sao lại vì tôi?”

Cao Trữ Mộc thở dài trước nụ cười nhạt không tin của Uông Trữ Hạ, ả tìm một cái ghế ít bẩn nhất, ngồi xuống như muốn kéo dài chờ đợi, giọng nói đều đều từ tốn. “Nếu cô biết được quá khứ của bản thân, cô nhất định không muốn ở bên Mục Anh Húc.”

“Quá khứ của tôi liên quan gì Mục Anh Húc?” Uông Trữ Hạ bước đến gần, lông mày nhíu chặt.

“Vậy cô nghĩ gì về việc chúng ta giống nhau? Cô không thắc mắc tại sao cô và vợ cũ của Mục Anh Húc có nhiều điểm chung? Thế giới này không có sự trùng hợp khác thường vậy đâu.”

Uông Trữ Hạ có linh tính xấu, bụng thót lại, tim như ngừng đập trước câu nói tiếp theo. “Cao Trữ Tịch là cô, cô là con gái út của Cao gia, là vợ cũ của Mục Anh Húc.”

Thông tin Cao Trữ Mộc ném ra như tiếng sét bên tai, Uông Trữ Hạ đứng chết trân tại chỗ. Cô lảo đảo cơ thể, lắc đầu sợ hãi. “Không có khả năng! Tôi làm sao có thể là vợ cũ của anh ấy? Cô nói dối tôi. Nếu là sự thật, tại sao bây giờ cô mới nói?”

Cao Trữ Mộc thở dài, đau khổ tràn lên ánh mắt, giọng nói nhỏ nhẹ giải thích. “Chị không cần nói dối. Trước đây chị không nói là vì lợi ích của em. Chị không muốn em gái mình phải chịu tổn thương nên cố hết sức ngăn cản em đến với Mục Anh Húc.”

Ả buồn bã nhìn Uông Trữ Hạ, giọng trách cứ như đang mắng em gái nhỏ. “Bị em hiểu lầm, chị cũng chấp nhận. Nhưng chị thật không ngờ…”

Cao Trữ Mộc lắc đầu chịu thua nhìn cô. “…ngay cả khi mất trí nhớ, em vẫn yêu Mục Anh Húc.”

“Không đúng!” Uông Trữ Hạ phản đối, chân bước lùi lại, vấp phải đồ đạc trên sàn nên loạng choạng ngã xuống. Bàn tay bị cứa rách bởi thanh gỗ, giọng cô run rẩy. “Chị nói dối, những gì chị nói đều là giả dối! Chuyện quá hoang đường! Tôi là em gái chị? Em gái chị không phải chết rồi sao?”

Cao Trữ Mộc chạy đến muốn đỡ cô đứng dậy nhưng bị tránh ra. Ả như bị tổn thương trước thái độ né tránh.

Uông Trữ Hạ không dám nhìn vào ánh mắt đau đớn đó, cô tự mình đứng dậy, giữ khoảng cách nhất định với Cao Trữ Mộc.

Cao Trữ Mộc lấy ra bản báo cáo chứng minh năm đó Cao Trữ Tịch đã chết vì tai nạn xe hơi. “Mọi người đều cho rằng em đã chết, thật ra em chỉ bị thương nặng. Chị và Ôn Thế đã che giấu chuyện em còn sống.”

“Thế ca? Chị đang bịa đặt chuyện gì nữa đây?” Uông Trữ Hạ gào lên.

“Em có thể hỏi Ôn Thế nếu chưa tin.”

Cô lắc đầu nguầy nguậy, cô chưa bao giờ nghĩ Ôn Thế biết hết mọi chuyện quá khứ và giấu giếm cô. Điều này thật kinh khủng!

Cao Trữ Mộc đọc được suy nghĩ trong lòng cô, hiền lành phân tích. “Đừng trách Ôn Thế. Hắn và chị đều vì yêu thương em, không muốn em đau khổ nên mới chọn cách che giấu.”

“Tại sao biết quá khứ là vợ cũ của Mục Anh Húc lại khiến tôi đau khổ?” Uông Trữ Hạ cuối cùng cũng có một câu hỏi khôn ngoan.

Càng bịa đặt, giọng nói của Cao Trữ Mộc càng bình tĩnh, không chút hoảng sợ trước ánh mắt nghi ngờ của Uông Trữ Hạ. “Thời điểm em kết hôn với Mục Anh Húc, bố và chị đều phản đối. Nhưng em còn trẻ, chưa hiểu hết lòng hiểm ác của con người, nhất quyết cưới dù gia đình can ngăn.”

Cao Trữ Mộc đưa tay muốn cầm tay Uông Trữ Hạ để tăng tính thuyết phục nhưng bị né tránh, ả thở dài buồn bã. “Mục Anh Húc không đối xử tốt với em. Anh ta đàn áp, gây rối và thọc gậy bánh xe vào Cao thị ở khắp mọi nơi. Công nhân đình công, sản xuất ngừng vô thời hạn, dưới các động tác đâm sau lưng của Mục Anh Húc, Cao thị tổn thất rất nhiều.”

“Cao thị phá sản cũng là tác phẩm của Mục Anh Húc.” Ánh mắt Cao Trữ Mộc tràn đầy đau khổ. “Nếu không có Mục Anh Húc, gia đình chúng ta không thê thảm đổ nát đến mức này.”

Trong thời gian ngắn, Uông Trữ Hạ không cách nào tiêu thụ được sự thật tàn khốc này. Cô không tin, lòng đầy nghi ngờ và cảnh giác.

“Những hành động trước đây của chị khiến tôi không tin tưởng” Cô thành thật nhìn Cao Trữ Mộc.

“Nếu em muốn, chúng ta có thể làm xét nghiệm huyết thống.” Cao Trữ Mộc hăng hái đưa ra đề nghị, nhìn thấy Uông Trữ Hạ vẫn hoài nghi, liền thở hắt ra. “Được rồi, để rõ ràng, bệnh viện do em chọn.”

Hai người cùng đến bệnh viện ngay trung tâm thành phố, Uông Trữ Hạ bối rối đứng ở cửa, không có dũng khí đi vào.

Nếu những gì Cao Trữ Mộc nói là thật, cô thực sự là con gái Cao thị, vợ cũ của Mục Anh Anh Húc, cô sẽ làm gì? Cô nên dùng tâm lý nào đối diện Mục Anh Húc?

Cao Trữ Mộc giấu nụ cười nhếch mép, trấn an Uông Trữ Hạ. “Vào thôi. Em không muốn biết chân tướng sao?”

Uông Trữ Hạ hít sâu một hơi rồi đi vào cùng cô ả.

Đáng tiếc kết quả xét nghiệm không thể có ngay lập tức, phải mất vài ngày mới nhận được kết quả. Điều này khiến Uông Trữ lo lắng rất nhiều.

Cô đưa tay chặn đường đi của Cao Trữ Mộc, thắc mắc. “Tại sao tôi là em gái chị, bây giờ chị mới nói?”

“Bởi vì chị không muốn em kết hôn cùng Mục Anh Húc một lần nữa. Hôn nhân của em đau đớn một lần là đủ. Nếu không phải Mục Anh Húc lần này ra tay với Cao thị quá tàn nhẫn, chị thậm chí hy vọng em mãi mãi quên đi quá khứ. Điều đó tốt cho em hơn.”

Miệng Cao Trữ Mộc tràn đây lo nghĩ cho cô, nhưng liên tục bị sát hại khiến Uông trữ Hạ không thể hoàn toàn tin tưởng. Cô không phải đứa ngốc dễ tin người.

Trên đường trở về, Uông Trữ Hạ không dập được trái tim đầy hoài nghi, cô vội vã gọi điện cho Ôn Thế. Cô không muốn làm phiền hắn nhưng muốn nhanh chóng có được đáp án từ hắn.

Đáp lại mong đợi của Uông Trữ Hạ là chuông điện thoại sau vài lần kêu đều bị cúp máy, Ôn Thế không nhận cuộc gọi.

Liên tục bị cúp máy, điều này khiến Uông Trữ Hạ cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Ôn Thế đã hoàn toàn chán ghét, không còn muốn liên quan gì đến cô, phải không?

Trên thực tế, các cuộc gọi điện của Uông Trữ Hã đều bị Lư Hàn Tuyết dập máy, cô xóa luôn nhật ký cuộc gọi.

“Uông Trữ Hạ, cô đã đính hôn với Mục Anh Húc, đừng liên lạc với người đàn ông khác nữa. Tôi sẽ không để A Thế tiếp tục hy sinh vì cô.” Ích kỷ của phụ nữ khi yêu tràn ngập trong tim Lư Hàn Tuyết.

Vừa đặt điện thoại về vị trí cũ, Ôn Thế từ trong phòng tắm đi ra, hắn vừa lau tóc vừa hỏi. “Ai gọi?”

“Gọi gì?” Lư Hàn Tuyết giả bộ ngẩn người ngơ ngác. “Em không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Anh có nhầm không?”

Ôn Thế nhướn mày nghi ngờ, lấy điện thoại lật xem nhật ký cuộc gọi, thực sự không có cuộc gọi nhỡ nào. “Có lẽ tôi tắm trong đó quá lâu nên bị ảo giác.”

Thấy Ôn Thế không nghi ngờ, Lư Hàn Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Tại Mục gia, Mục Anh Húc cảm thấy gần đây Uông Trữ Hạ hơi kỳ quái. Cô cố tình tránh mặt anh, hạn chế giao tiếp nói chuyện với anh. Ngay cả khi anh lợi dụng Mục Niệm để tiếp cận, cũng bị cô khéo léo rời đi.

Thời điểm hai người gặp nhau ở hành lang, Mục Anh Húc chắn đường cô, Uông Trữ Hạ im lặng dịch người sang bên cạnh, anh di chuyển theo. Đôi mắt to tròn lâu rồi chưa quắc lên của cô liếc anh sắc lẻm, gan lỳ mím môi muốn chui qua cánh tay đang chống tường để rời đi.

Mục Anh Húc chịu thua, ôm eo cô đẩy cả người ép vào tường, dùng hai tay giam cầm cô bên trong. “Trữ Hạ?”

Do chiều cao chênh lệch, tầm mắt anh chỉ thấy mái tóc đen nhanh cúi xuống, liền nâng cằm cô lên, cẩn thận hỏi. “Em sao vậy? Sao lại trốn tránh tôi?”

“Không có!” Uông Trữ Hạ vội lắc đầu, không tình nguyện nói. “Vừa nãy em mải suy nghĩ, không chú ý đến anh. Anh hiểu lầm gì không?”

“Vậy sao em không nhìn vào mắt tôi?” Mục Anh Húc dùng ngón cái miết nhẹ môi cô, đẩy chiếc chằm thon gọn lên cao, ép cô đối diện ánh mắt sắc bén của mình. “Em làm chuyện gì có lỗi với tôi, phải không?”

Uông Trữ Hạ chuyển tầm nhìn từ yết hầu lớn lên dần trên cao, chạm vào đáy đôi mắt đen sâu hút, trái tim vốn đập nhanh giờ càng tăng tốc. “Anh nhạy cảm quá rồi. Tôi có thể làm chuyện gì có lỗi chứ?”

“Có!” Mục Anh Húc cúi gần xuống, gây áp lực lên người cô. “Em không quan tâm tôi là có lỗi với tôi.”

Cô phì cười, trực tiếp mắng người. “Anh thật không biết xấu hổ.”

Anh im lặng nhìn cô chăm chú. Người thua cuộc luôn là Uông Trữ Hạ, cô dịu dàng nói, sắc mặt giả vờ bình thản được diễn xuất rất đạt. “Nếu tôi không quan tâm anh, làm sao biết anh chuẩn bị có cuộc họp video quan trong với đối tác ngước ngoài trong vài phút nữa? Sắp đến giờ rồi. Đi đi!”

Mục Anh Húc vẫn cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nhưng do thời gian không có nhiều, đành tránh ra để cô về phòng. “Em nghỉ ngơi sớm đi. Mấy ngày nữa công việc hoàn thành, tôi sẽ đưa em ra ngoài chơi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK