Mục lục
Hành Trình Phục Hôn Của Mục Tổng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Mục Anh Húc vừa điều chỉnh cà vạt vừa đứng bên giường ngắm nhìn Uông Trữ Hạ ngủ say, rồi nhẹ chân đi khỏi phòng, sợ đánh thức cô.

Thời điểm xuống phòng khách, anh liếc mắt qua ghế sô pha trống rỗng, nhìn thấy người làm đang thu dọn chăn gối.

“Thưa ngài, cô Cao đã trở về phòng từ sáng sớm.”

Mục Anh Húc bỏ ngoài tai chuyện vớ vẩn, nói sang chuyện quan trọng.

“Đêm qua Hạ Hạ ngủ muộn, không cần gọi em ấy ăn bữa sáng. Bảo nhà bếp luôn chuẩn bị thức ăn nóng hổi sẵn sàng ngay khi em ấy xuống tầng.”

“Vâng, thưa ngài.” Người hầu cúi đầu cung kính, quen thuộc với việc chăm sóc tỉ mỉ của ông chủ dành cho Uông Trữ Hạ.

Nhìn Mục Anh Húc tự lái xe đi làm, người làm thở dài ghen tị. “Cô Uông thật có phúc khi được ông chủ yêu thương.

Trên đường Mục Anh Húc lái xe đến công ty, vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở ven đường, anh nhíu mày quan sát vẻ chật vật của đối phương.

Gót giày cao gót bị bung ra khiến cô gái đi khập khiễng trên đường thu hút sự chú ý của nhiều người qua lại.

Mục Anh Húc lái xe chầm chậm lướt qua, sau khi nhìn kỹ và xác định danh tính, thực sự là Đàm Hân Nghiên.

Anh dừng xe bên đường, mở cửa xe đi xuống, với gọi “Đàm Hân Nghiên!”

Đàm Hân Nghiên đang than thở bản thân xui xẻo, trước mặt đột nhiên xuất hiện bóng người làm cô phanh không kịp, nhào thẳng vào lòng đối phương.

Theo quán tính, cô bật ngược ra sau thì được bàn tay to khoẻ luồn qua eo giữ lại. Cơ thể đổ ập vào lồng ngực rộng lớn, mũi cạ vào lớp áo vest thẳng tắp.

“Có sao không?” Giọng nam trầm từ đỉnh đầu dội xuống khiến cô nghi hoặc, ngẩng đầu liền nhận ra khuôn mặt nghiêm nghị.

“A Húc? Sao anh lại ở đây?”

Mục Anh Húc không trả lời câu hỏi, chỉ nắm lấy cổ tay cô và kéo đi thẳng.

“Có chuyện gì vậy? Anh đưa tôi đi đâu?” Đàm Hân Nghiên cố trì người lại và nghi hoặc hỏi, cơ thể đã bị anh đẩy mạnh vào xe.

Giọng ra lệnh của anh vang lên lãnh đạm. “Ngồi yên”

Cô giật mình trên ghế phụ, nhìn xe Bugatti sang trọng, thông minh hiểu ý tứ của anh, cuối cùng vẫn ngại ngùng từ chối.

“Không cần đâu. Công ty gần đây, tôi tự đi bộ được. Đi cùng nhau sẽ bị hiểu lầm.”

“Cô định đi tập tễnh đến công ty rồi để chân bị tổn thương? Từ khi nào bạn bè đưa nhau đi làm sẽ thành hiểu lầm?”

“Tôi… ” Đàm Hân Nghiên nhất thời không nói nên lời.

Hừ lạnh, Mục Anh Húc khởi động xe, anh không lái về hướng công ty của Đàm Hân Nghiên, mà quay đầu đi hướng khác.

“Anh đưa tôi đi đâu? Công ty của tôi không phải hướng này.” Cô lo lắng la lên.

“Tôi biết.” Mục Anh Húc trả lời ngắn gọn. “Đưa cô đi mua giày.”

“Mua giày?” Đàm Hân Nghiên khựng lại, chớp chớp mắt cảm động nhưng vẫn vội vàng từ chối. “Không cần, đừng làm to chuyện.”

Anh liếc nhìn cô qua gương, giọng thản nhiên. “Đừng khiến bản thân trở nên đáng thương trong mắt người khác. Cứ đàng hoàng và thẳng lưng kiêu hãnh xuất hiện trước mặt mọi người.”

Lời nói ngạo mạn hống hách làm cô nghẹn họng, không thể phản bác lại, ngoan ngoãn ngậm miệng nghe theo sắp xếp của anh.

Xe dừng trước cửa trung tâm mua sắm, Mục Anh Húc đưa cô đến một cửa hiệu giày cao cấp, ra lệnh. “Thích đôi nào, cứ lấy.”

Nhìn một loạt giầy kiểu dáng sang trọng, Đàm Hân Nghiên đột nhiên bối rối không biết chọn thế nào cho phù hợp, cô cầu cứu Mục Anh Húc.

“Anh giúp tôi chọn một đôi được không? Khiếu thẩm mỹ của đàn ông bao giờ cũng chính xác hơn phái nữ.”

Cô uyển chuyển giao quyền quyết định vào tay anh, nhưng anh không nghĩ nhiều, đơn giản gọi nhân viên bán hàng, yêu cầu. “Hãy chọn cho tiểu thư này đôi giày phù hợp.”

“Vâng. Tiểu thư, mời cô đi cùng tôi.”

Hy vọng của Đàm Hân Nghiên bị dập tắt bởi sự vô tâm bộc trực của Mục Anh Húc. Cô giấu vội ánh sáng thất vọng trong mắt, đi theo nhân viên bán hàng.

Cô nhân viên giúp Đàm Hân Nghiên chọn một đôi giày cao gót đen có kim tuyến phù hợp bộ váy trên người cô. Đàm Hân Nghiên đi qua đi lại vài lần, cẩn thận hỏi ý kiến của Mục Anh Húc.

“A Húc, anh thấy sao? Tôi đi có hợp không?” “Nếu thích thì lấy.” Anh đơn giản đáp lời, chỉ liếc sơ qua, không nói thêm nhận xét nào.

Niềm vui trước đôi giày đẹp giảm đi một nửa, Đàm Hân Nghiên thất vọng nhìn đôi giày trên chân, gật đầu với nhân viên bán hàng. “Chị gói giúp tôi.”

“Không cần gói, đi luôn đi.” Mục Anh Húc đưa tấm thẻ cho nhân viên bán hàng, dứt khoát độc đoán.

Thanh toán xong, Mục Anh Húc bước ra ngoài chờ đợi, Đàm Hân Nghiên đợi nhân viên bán hàng điều chỉnh lại quai giầy.

Chỉnh sửa hoàn tất giầy, cô nhân viên bán hàng nhìn Đàm Hân Nghiên đầy ghen tị, ánh mắt thầm liếc về phía Mục Anh Húc. “Người đẹp, chị thật may mắn có một bạn trai vừa đẹp trai vừa đối xử tốt với chị.”

“Bạn trai?” Đàm Hân Nghiên giật mình.

“Người đàn ông điển trai kia không phải bạn trai chị sao?” Nhân viên bán hàng nghi hoặc hỏi.

Đàm Hân Nghiên nặn ra nụ cười, không phủ nhận. Cô gật đầu cảm ơn rồi đi khỏi cửa hàng.

“Tôi xong rồi, đi thôi.”

Mục Anh Húc không nhìn lại đôi giầy trên chân cô, gật đầu đi trở ra xe.

Trên đường đến công ty, Đàm Hân Nghiêm thận trọng nói. “Thật ra anh không cần đưa tôi đi mua giày. Nếu Uông Trữ Hạ biết, cô ấy hiểu lầm sẽ không tốt.”

“Đừng bận tâm. Hạ Hạ không phải người nhỏ nhen suy diễn.” Giọng Mục Anh Húc rất tự tin.

Đàm Hân Nghiên lập tức xấu hổ trước lời nói của chính mình, cô mơ hồ cảm thấy Mục Anh Húc đánh giá cô không tốt.

Cô trầm mặc im lặng, sau khi xuống xe, cúi đầu cảm ơn anh rồi đi vào công ty.

Một đồng nghiệp tình cờ có mặt đúng lúc, vui vẻ bắt chuyện với cô. “Chị Đàm, bạn trai chị đẹp trai quá. Nhìn xe là biết anh ta không tầm thường.”

Đàm Hân Nghiên cười ngượng ngùng và không phủ nhận hay giải thích.

Một đồng nghiệp khác cũng đi đến, nháy mắt. “Đàm tiểu thư của chúng ta vừa giỏi giang xinh đẹp, là người nổi tiếng trên mạng truyền thông gần đây, dĩ nhiên đối tượng cũng không thể quá tệ. Tôi hình như từng thấy anh ta ở đâu rồi?”

“Không nhẽ anh ta cũng là người nổi tiếng? Tôi chỉ mải ngắm vẻ đẹp trai của anh ta đến mê muội, đầu óc u mê không nghĩ được chuyện khác.”

Đàm Hân Nghiên bật cười trước lời trêu chọc, cô đẩy vai đồng nghiệp, giả bộ mắng. “Đừng có tâng bốc tôi.”

Nhìn cô bước nhanh chân vào cửa công ty, hai đồng nghiệp quay sang nhìn nhau, lẩm bẩm. “Lần đầu thấy chị Đàm đỏ mặt xấu hổ. Có vẻ người đàn ông này rất quan trọng.”

Mục Anh Húc và Đàm Hân Nghiên không ngờ tới anh chỉ tốt bụng giúp cô mua giầy, ngay chiều hôm đó đã có tin tức đồn thổi trên mạng là anh có bạn gái mới.

“Đây là thương hiệu cao cấp. Chắc chắn Mục Anh Húc rất yêu thích bạn gái mới này nên mới sáng sớm đã đưa cô ấy đến đây. Liệu sau đó có phải hai người sắp sửa đưa nhau đi đâu không?” “Uông Trữ Hạ đã bị đá? Đúng là ông chủ lớn, nay người đẹp này, mai người đẹp kia, cô sau đẹp hơn cô trước.”

“Không phải Mục Anh Húc và Uông trữ Hạ chưa chia tay sao? Đây là một chân bước hai thuyền?”

“Chắc chắn là bắt cá hai tay, dù sao cũng là ông chủ lớn, muốn bao nhiêu tình nhân mà chẳng được.”

Trên mạng liên tục xuất hiện nhiều phỏng đoán ác ý khiến Mục Anh Húc vô cùng tức giận. Anh gọi cho bộ phận quan hệ công chúng, ra lệnh. “Lập tức xử lý thông tin trên mạng, tìm nguồn gốc tin đồn và đưa ra lời cảnh cáo. Dùng pháp luật giải quyết những con sâu mọt này đi.”

Tại Mục gia, Uông Trữ Hạ đến gần trưa mới ra khỏi phòng, ăn bữa trưa thay bữa sáng muộn trong phòng ăn. Cô lười biếng ngồi trong phòng khách uống trà, lướt điện thoại lên mạng, để rồi tim nhói đau khi thấy tin tức trên mạng.

Cô rất tin tưởng tình cảm của Mục Anh Húc, nhưng trong lòng không khỏi thắt lại chua xót trước cảnh thân mật của anh với người bạn mới.

“Người chụp thật có tâm.” Mắt cô không rời nổi bức ảnh. Trong ảnh là Mục Anh Húc trìu mến nhìn Đàm Hân Nghiên thử giày. Ảnh Mục Anh Húc đưa thẻ ngân hàng thanh toán, Đàm Hân Nghiên cúi đầu bẽn lẽn ngượng ngùng.

Cao Trữ Mộc đưa tách trà lên miệng, bí mật quan sát sắc mặt cô, giả vờ ân cần nhắc nhở. “Chị nói này A hạ. Đàm Hân Nghiên không phải một người đơn giản như em nghĩ đâu. Em nên cẩn thân, coi chừng bị đâm sau lưng lúc nào không hay.”

Mất vài giây mới tiêu hóa xong lời Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ khá phật lòng về điều vừa nghe. Cô úp điện thoại xuống bàn, giọng nói nhẹ bằng.

“Không có gì phải coi chừng. Em tin tình bạn đơn thuần giữa hai người. Húc không phải lần đầu bị scandal với những người phụ nữ khác, bên anh ấy luôn có paparazzi rình rập. Em tin nhân phẩm Đàm Hân Nghiên.”

“Sao em không có chút đề phòng nào vậy? A Hạ, em luôn ngốc nghếch về nhìn người.” Giọng Cao Trữ Mộc cao vút tức tối.

“Đúng, em luôn ngu trong việc nhìn người.” Uông Trữ Hạ nghiêng đầu nhìn ả đầy thâm ý.

Cao Trữ Mộc bỏ qua việc tim đập thình thịch trước ánh mắt của cô, lái câu chuyện sang hướng khác với việc tiết lộ tin tức.

“Hồi đó bọn họ không cùng một chỗ là do chị. Để Đàm Hân Nghiên không xuất hiện trước mặt Mục Anh Húc, chị đã tốn rất nhiều công sức. Chứ em cho rằng tình cảm của hai người đó nhạt đến mức không thể kết đôi sao? Rốt cuộc Mục Anh Húc cũng chỉ là gã đàn ông, đến bao giờ em mới hiểu điều này?”

Uông Trữ Hạ im lặng, trong lòng suy đoán Cao Trữ Mộc cố tình kích động cô, nhưng phần nhỏ trong đầu vẫn thấy khó chịu trước lời nói của ả.

Cô cúi đầu che đi biểu hiện trên mặt. “Em tin Húc không phải người như vậy. Anh ấy sẽ xử lý tốt chuyện này.”

“Tại sao em có thể vô lo vô nghĩ như vậy khi người đàn ông của mình bị người khác ngấp nghé?” Cao Trữ Mộc gắt gỏng với giọng lo lắng. Theo quan điểm của Cao Trữ Mộc, Đàm Hân Nghiên khó đối phó hơn Uông Trữ Hạ rất nhiều.

Uông Trữ Hạ im lặng khá lâu, đột nhiên đặt câu hỏi không liên quan chuyện trên tin đồn.

“Chị dùng thủ đoạn gì khiến Đàm Hân Nghiên rời khỏi Mục Anh Húc?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK