Uông Trữ Hạ sửng sốt không phải vì Mục Anh Húc biết chuyện, mà vì anh nổi giận với cô. Tia lạnh lùng lướt qua mắt, thay vì trả lời, cô hỏi ngược lại. “Anh đang thẩm vấn phạm nhân? Tôi không biết ham muốn kiểm soát của anh biến thái đến mức này.”
Múc Anh Húc nhận ra thái độ của cô thiếu hợp tác vì bực bội, anh không xin lỗi về điều cô chất vấn, nhưng giọng điệu tự động dịu đi. “Nghe nói em vay Hứa Cao Lãng một triệu? Thật sự có chuyện này?”
Vẻ mặt u ám của Uông Trữ Hạ dịu theo giọng nói của anh, cô khịt mũi không vui vẻ, thẳng thắn thừa nhận. “Đúng vậy! Tôi vay anh ấy một triệu.”
Xác định được là sự thật, Mục Anh Húc sốt ruột và lo lắng. “Em tình nguyện nhờ đến anh ta, chứ không tìm đến tôi? Với em, tôi là gì?”
Uông Trữ Hạ im lặng, không muốn tranh luận nhưng cũng không giải thích. Vài lần cô mấp máy môi, lừng khừng do dự muốn mở miệng, vẫn không có âm thanh nào thoát ra.
Nhìn thái độ bướng bỉnh của cô, Mục Anh Húc nôn nóng bứt rứt. Anh nhớ đến cái ôm khi còn ở công ty Thụy Giai, không phải hai người đã tiến thêm một bước sao? Bây giờ dáng vẻ cúi đầu như muốn đẩy anh ra xa của cô, là chuyện gì?
Mục Anh Húc kìm nén cảm xúc, thầm nhủ bản thân phải bình tĩnh, không được hung dữ tàn nhẫn như trước, nếu không chỉ khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng cách xa.
Anh thôi nhìn chằm chằm cô, quét mắt xung quanh các bàn khách khắp sảnh, đến khi điều chỉnh được tâm trạng quay về bình tĩnh, mới chậm rãi hỏi thành lời. “Nói xem, em vay tiền làm gì? Em gặp rắc rối sao? Có vấn đề gì mà không thể cho tôi biết?”
Đối mặt sự nhún nhường của anh, cô vẫn không nói gì, khuôn mặt vô cảm lạnh nhạt. Cô không thích anh can dự vào chuyện của bản thân, trong lòng xác định kết quả hai người sẽ cự cãi như mọi lần. Nhưng không, lần này Mục Anh Húc nhượng bộ đến mức bất ngờ. Anh thỏa hiệp, giọng nói bất đắc dĩ. “Thôi, em không muốn nói, tôi sẽ không ép.”
Anh lấy trong ví ra một thẻ ngân hàng, đặt trước mặt Uông Trữ Hạ. “Trả lại cho Hứa Cao Lãng. Tôi không cho phép người phụ nữ của tôi thiếu nợ những gã đàn ông khác.”
Hai người quá đắm chìm trong câu chuyện, không để ý rằng Cao Trữ Mộc, người tình cờ đi ngang qua ngoài cửa sổ, thấy họ đang dùng bữa cùng nhau.
“Hai người đấy…đã làm lành?” Mắt cô ả trợn to kinh ngạc.
Cao Trữ Mộc trở lại biệt thự ở ngoại ô, lê thân thể mệt mỏi đầy chán nản, xụi lơ trên sô pha.
“Làm sao vậy?” Khương Giang thận trọng hỏi. Nhìn bộ dáng thất thểu của cô ả, hắn đoán không tránh khỏi liên quan Mục Anh Húc.
Cao Trữ Mộc không nói chuyện, hất tung giầy cao gót, cho chân lên ghế, co tròn lại, vùi đầu vào giữa hai chân như con đà điểu cắm đầu trốn tránh dưới cát.
“Không có gì …” Cao Trữ Mộc không ngừng nhủ thầm, không có gì to tát. Đơn giản là Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ về với nhau. Anh ta vốn không thích ả, có ở bên cạnh người nào, chắc chắn cũng không đến lượt ả vọng tưởng.
Cao Trữ Mộc tự an ủi bản thân, tìm đủ lý do để ngụy biện cho cảm xúc trống rỗng trong lòng.
Tình cảm có thể lừa gạt người khác, nhưng lại không lừa được chính mình.
Một giọt nước mắt trong veo rơi xuống từ hốc mắt mà không hề báo trước, nhỏ xuống ghế sô pha, vì Cao Trữ Mộc vùi đầu vào giữa hai chân nên nhìn từ góc độ của Khương Giang, không thể biết được ả đang khóc.
Như một công tắc, từng giọt nước thi nhau rơi tựa vỡ đê, nước tràn ra lênh láng.
Nhìn đôi vai xuôi xuống buồn bã của Cao Trữ Mộc, Khương Giang càng khẳng định suy đoán trong lòng. Dù hắn làm gì, Cao Trữ Mộc chỉ một lòng hướng về Mục Anh Húc, hoàn toàn không nhìn sang hắn dù là bố thí.
“Mộc Mộc, đừng buồn! Anh đưa em đi ăn ngon nhé?” Khương Giang như kẻ nhát gan, thận trọng thích một người, cẩn thận rụt rè lấy lòng từng chút một. Chỉ cần Cao Trữ Mộc vui vẻ, muốn hắn làm gì cũng được.
“Để hôm khác, em không có cảm giác ngon miệng.” Cao Trữ Mộc buồn bã từ chối, ả chỉ muốn ở một mình.
“Để anh đưa em đi dạo phố hoặc mua sắm, được không?” Khương Giang không ngừng dỗ dành.
Khương Giang biết Cao Trữ Mộc đang khóc thông qua giọng nói sũng nước của ả, hắn thấy khổ sở buồn bực.
“Không! Hiện tại em chỉ muốn ở một mình. Anh đừng làm phiền em nữa.” Cao Trữ Mộc vùi đầu thấp hơn vào giữa hai chân, nói trong tiếng nấc nghẹn.
Bộ dáng đáng thương của ả khiến hắn đột ngột tức giận, hai người đều ở chung vui vẻ, Cao Trữ Mộc còn mong chờ cái gì?
“Cao Trữ Mộc, có thể yêu thương lấy bản thân em, được không? Em tự hành hạ mình thế này, không thấy có lỗi với anh sao?” Khương Giang kéo thân thể co quắp của ả, cố gắng ép ả đối mặt với hắn.
Hành vi này hoàn toàn chọc giận Cao Trữ Mộc. Quen được cưng chiều, á trút tất cả bất mãn và thương tâm lên người hắn.
“Tôi muốn ở một mình! Anh tránh xa tôi ra. Đừng léo nhéo làm phiền tôi nữa!” Ả không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ thê thảm đáng xấu hổ của bản thân lúc này, kể cả người luôn gần gũi như Khương Giang.
“Mộc Mộc! Anh có thể hiểu tâm trạng hiện tại của em, bởi vì anh cũng yêu một người sâu sắc như em. Nhưng cô ấy không yêu anh, anh hiểu cảm giác khổ sở thương tâm đó. Mộc Mộc, em tự tổn thương chính mình thế này, em thấy có đáng không? Đối phương đã không yêu em, đến bản thân em cũng không yêu thương chính mình, thì trên đời này ai sẽ là người thương em?” Khương Giang càng nói càng loạn.
Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ yêu nhau, Cao Trữ Mộc bị lãng quên, vẫn tiếp tục thích Mục Anh Húc, thật nực cười!
Cao Trữ Mộc ngẩng phắt đầu dậy, khóe miệng nhếch lên giữa hàng nước mắt. “Khương Giang, vậy còn anh thì sao? Có đáng để yêu em trong vô vọng không?”
Khương Giang sững sờ. Hắn không biết trả lời Cao Trữ Mộc như thế nào mới thỏa đáng. Thật sự không đáng, nhưng hắn nguyện ý làm, nguyện ý dành tình cảm trên người cô, nguyện ý vung phí thời gian trên một người không yêu mình.
Cao Trữ Mộc nhìn hắn cười tự giễu. Á không biết hắn sẽ đi theo ả được bao lâu, nhưng ả không thể cho hắn điều hắn muốn, nên Cao Trữ Mộc chưa bao giờ nguyện ý đối diện phần tình cảm này.
Đôi khi Cao Trữ Mộc tự cười nhạo bản thân, thật nhát gan!
“Khương Giang, đừng ngu ngốc nữa, đối với anh không đáng.” Cao Trữ Mộc gạt bàn tay đang nắm cổ tay ả. “Anh là người tốt, đừng lãng phí thời gian cho người như em, anh có nhiều lựa chọn tốt hơn.”
“Ngu xuẩn! Cái gì mới là đáng giá, cái gì không? Chỉ cần bản thân anh hài lòng, anh nguyện ý đợi.”
Cao Trữ Mộc buồn bực nhìn hắn, thấy bản sao của chính ả. Đều là hai kẻ ngu ngốc ở bên nhau. Ả chán nản nói. “Tất cả sự chân thành của em đều đem cho chó ăn.”
“Họ quay về với nhau?” Khương Giang cố ý không nói tên của hai người, hắn không muốn gợi thêm ký ức khó chịu cho ả.
“Ừ” Cao Trữ Mộc nhẹ nhàng đáp lại. “Mộc Mộc, kể cả không quên được anh ta, em cũng đừng tổn thương chính mình, được không?”
Khương Giang nén lại câu nói Anh luôn chờ em vào sâu đáy lòng. Có trời mới biết, hắn sẽ cần bao nhiêu dũng khí để thốt ra được thành lời, khi mà trận chiến tình cảm chưa bắt đầu, hắn đã là kẻ thua cuộc.
Thôi vậy, Cao Trữ Mộc ngu muội u mê trong tình yêu nhưng vui vẻ là được, hắn không đòi hỏi hơn.
Vài ngày sau, trong xe hơi sang trọng.
“Hứa Cao Lãng, chủ tịch tập đoàn Thánh Hâm đang tham dự buổi khai trương studio của nhà thiết kế mới Uông Trữ Hạ.”
Mục Anh Húc nhìn chằm chằm vào hai cái tên chói mắt trên màn hình điện thoại.
“Mục tổng, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không.” Thư ký Trần Hiên gom góp lấy can đảm mở miệng.
Sắc mặt đen kịt, mắt lộ ánh sáng hung dữ, hơi thở nặng nề đầy lửa giận, bộ dáng Mục Anh Húc lúc này như thể sắp sửa bùng nổ.
“Nói.” Lời nói ngắn gọn đánh thép.
“Thực ra… Hứa Cao Lãng là một trong những cổ đông phòng thiết kế của Uông Trữ Hạ.” Vừa dứt lời, thư ký Trần Hiên lập tức thấy lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng trước cảm giác áp bách vô hình tỏa ra từ người đàn ông đẹp trai tràn đầy bất mãn bên cạnh.
Đúng lúc này, xe dừng ở cửa phòng thiết kế của Uông Trữ Hạ.
Ngón tay ấn nút điều khiển hạ kính xe xuống, ánh mắt Mục Anh Húc đục ngầu lóe lên tia nguy hiểm chết chóc.
Cách đó không xa, Uông Trữ Hạ và Hứa Cao Lãng đang nói cười thân mật.
Sáng sớm là cuộc họp định kỳ của công ty, rất nhiêu phiên muộn dồn nén trong buổi họp khiến đầu Mục Anh Húc ong ong. Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, theo lịch trình là anh đến công ty đối khác ký kết giấy tờ, nhưng trên đường đi tình cờ đọc được tiêu đề bài báo mạng, anh tức giận chạy đến đây.