“Có phải Niệm Nhi không thích em bé không?” Uông Trữ Hạ buồn bã nhìn vào cánh cửa đóng kín, trong mắt là sự phức tạp hỗn độn.
“Đừng nghĩ nhiều. Ai cũng yêu thích bé con.” Mục Anh Húc ôm cô vào lòng trấn an, từng nụ hôn nhỏ vụn trơi trên mặt Uông Trữ Hạ thật cưng chiều.
Nhưng hai người yên tâm quá sớm, Mục Niệm vẫn không ra khỏi phòng vào bữa trưa.
“Niệm Nhi đâu? Chị chưa gọi bé xuống à?” Uông Trữ Hạ nhấp nhổm trên ghế.
“Thưa cô, tôi đã gọi rồi.” Người làm cúi đầu nói.
“Tôi đã đến phòng gọi ba lần nhưng Niệm thiếu gia nhất quyết không mở cửa.”
Mục Anh Húc đập tay xuống bàn, lạnh lùng trách mắng.
“Thẳng bé này bị chiều hư quá rồi.”
“Anh mắng cái gì mà mắng? Đã biết nguyên do đâu mà nói con như vậy?” Uông Trữ Hạ nhíu mày bất mãn nhìn anh, Mục Anh Húc khịt mũi không phản bác. Trực giác nói cho cô biết phản ứng khác thường của Mục Niệm có liên quan đến việc cô mang thai.
“Em lên xem con.”
“Đi đứng cẩn thận.” Mục Anh Húc vội vàng nói theo sau lưng cô.
Đứng trước cửa phòng Mục Niệm, Uông Trữ Hạ chỉ vừa gõ nhẹ hai cái, từ trong phòng đã vang lên tiếng rống của Mục Niệm.
“Đã nói con không ăn, đừng làm phiền con.”
Tay Uông Trữ Hạ đang gõ cửa có chút cứng ngắc, khóe miệng giật giật.
“Ngay đến nổi cơn thịnh nộ cũng giống Húc. Gen huyết thống thật đáng sợ.”
Cười nhẹ, cô gõ nhẹ cửa cùng lời nói.
“Niệm Nhi, là mẹ, con có thể mở cửa cho mẹ không?”
Bên trong không có tiếng trả lời, một tiếng cạch nhỏ, khóa cửa được mở từ bên trong.
Uông Trữ Hạ thận trọng đầy cửa, bắt kịp cảnh tượng Mục Niệm nhảy phắt lên giường, chùm chăn kín đầu, xoay lưng về phía cô.
Mỉm cười trước sự đáng yêu của Mục Niệm, Uông Trữ Hạ ngồi trên mép giường, kiên nhẫn hỏi.
“Niệm Nhi giận mẹ sao?”
Mục Niệm bẹp miệng, nói nhỏ.
“Con không tức giận. Con buồn.”
Tim cô thắt lại theo lời bé, đưa tay muốn ôm bé.
“Niệm Nhi nói cho mẹ lý do được không?
Mục Niệm nghiêng người tránh bàn tay cô, nhưng vướng chăn quấn quanh người làm bé ngã nghiêng, rồi lăn một vòng xuống đất, úp mặt lên sàn, mông chống lên trời. Hai mẹ con đứng hình trước diễn biến, Uông Trữ Hạ nén cười, không dám chạm vào người Mục Niệm, sợ bé tổn thương.
“.” Từ khuôn mặt úp sấp trên chăn, phát ra giọng nói không vui của Mục Niệm.
“Con không muốn có em trai em gái.”
“Tại sao?” Cô ngạc nhiên không hiểu suy nghĩ của bé.
“Con không muốn có người chơi với mình sao?”
Mục Niệm bò dậy, ôm chăn để lên giường, đi đến trước mặt Uông Trữ Hạ, đặt tay lên đùi cô, đầu ngẩng lên, trong mắt là tủi thân buồn bã.
“Em trai em gái sẽ cướp mất tình yêu của mẹ và bố.”
Nước mắt lăn dài trên mặt Mục Niệm, giọng bé nỉ non như con mèo nhỏ bị thương.
“Con năm tuổi mới có mẹ, em vừa sinh ra đã có mẹ, mẹ sẽ yêu em nhiều hơn yêu con.”
Uông Trữ Hạ hoảng hốt dùng tay ôm khuôn mặt bầu bĩnh, tình mẹ thiếu tốn mà cô nợ Mục Niệm đã ăn quá sâu trong tiềm thức bé, dù cô làm gì, nói gì, cũng không thể cuộc lại lỗi lầm đã qua. Uông Trữ Hạ khàn giọng nói, cô phải cố kìm nén để nước mắt không rơi.
“Trong lòng mẹ, Niệm Nhi mãi mãi là điều quan trọng nhất.”
Mục Niệm được mẹ lau khô nước mắt, bé thẳng thắn thừa nhận. Nếu bố mẹ có thêm một đứa con, em trai em gái sẽ lấy bớt tình yêu của bố mẹ. Con không muốn mẹ yêu con ít đi!”
Trong tâm hồn trẻ con, tình yêu thương như những chiếc kẹo ngọt, nó có số lượng, chia bớt cho người khác hay bị người khác ăn mất đều là mất đi. Mục Niệm sợ bản thân sẽ nhận được rất ít tình yêu. Bé đã luôn bị bố cướp đoạt mẹ, bé không muốn có thêm người thứ hai.
Uông Trữ Hạ hôn lên trán Mục Niệm, mỉm cười dịu dàng giải thích.
“Niệm Nhi, tình yêu của bố mẹ dành cho con sẽ không giảm vì bất cứ lý do gì.”
“Thật không?”
Cô đưa ra một ví dụ trước ánh mắt nghi ngờ của bé.
“Con yêu mẹ và yêu bố, phải không?”
“Vâng.”
“Vậy con yêu bố thì sẽ yêu mẹ ít hơn?”
Mục Niệm lắc đầu.
“Cũng như mẹ, mẹ yêu con trước, yêu cả bố Húc sau, nhưng mẹ đâu có bớt yêu con, đúng không?” Uống Trữ Hạ dẫn dắt từng chút một.
Mục Niệm do dự mất vài giây mới gật đầu.
“Vậy nên, dù có em trai hay em gái, thì bố mẹ vẫn yêu con như trước, thậm chí yêu con hơn bao giờ hết.”
“Mẹ hứa nhé?” Mục Niệm đưa ngón út ra đòi nghéo tay. Uông Trữ Hạ bật cười, làm theo bé.
Nhận được lời hứa, Mục Niệm xua tan lo lắng và buồn bã trong lòng, bé ngập ngừng chui vào lòng cô, chọc chọc bụng nhỏ của Uông Trữ Hạ.
“Em bé thật giỏi, có thể chui vào nơi bé xíu thế này. Mẹ ơi, mẹ sinh em trai nhé. Đừng sinh em gái”
Lần đầu nghe yêu cầu của con trai, Uông Trữ Hạ tò mò.
“Con không thích em gái à?”
“Con gái hay khóc nhè, chảy nước mũi bẩn lắm. Nếu có em trai, con sẽ dẫn em ấy đi đánh nhau, thắng tất cả những bạn học trước đây dám trêu con là không có mẹ. Lớn lên, con và em trai sẽ lấy vợ vừa xinh vừa hiền vừa ngoan như mẹ.”
Lập luận của Mục Niệm rất hợp lý nhưng rất lệch lạc, Uông Trữ Hạ dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt tự hào của bé. Cô không biết đứa con thứ hai trong bụng cô sẽ trưởng thành người thể nào dưới ảnh hưởng của anh trai cá tính như Mục Niệm.
Uông Trữ Hạ thở dài, chỉ cần các con cô lớn lên khỏe mạnh, những việc khác đều không quan trọng.
Việc Uông Trữ Hạ mang thai trở thành mục tiêu bảo vệ trọng điểm, đến cửa phòng vệ sinh của phòng thiết kế nơi cô làm việc cũng có người đứng canh giữ mỗi khi cô đi ra ngoài, Uông Trữ Hạ hoàn toàn hoảng sợ rồi chết lặng cam chịu.
Mục Anh Húc là người độc đoán nhất mà cô từng gặp.
Lâm Mộng Như vốn đến phòng thiết kế chơi, nhìn sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, hoảng hốt hỏi.
“Có chuyện gì xảy ra? Có phải tớ bỏ lỡ việc gì không? Cậu trở thành bảo vật quốc gia lúc nào vậy?”
Biết Lâm Mộng Như chỉ hỏi đùa, Uông Trữ Hạ xấu hổ thông báo.
“Đừng trêu tớ. Tớ có bầu. Húc làm mọi việc quá lên một chút thôi.”
Lâm Mộng Như thật sự sốc khi biết tin. Cô nhìn bụng Uông Trữ Hạ với ánh mắt ghen tị.
“Tớ còn chưa có bạn trai, cậu lại sắp có đứa con thứ hai. Đây là ông trời đố kị người tài đến mức nào chứ? Ông trời hãy cho một chàng đẹp trai đến rước tôi đi ngay đi. Vã lắm rồi!!!”
Uông Trữ Hạ bật cười khanh khách, nghe bạn thân lèm bèm.
“Nhìn lịch trình công việc bận rộn của Mục Anh Húc mà vẫn sản xuất được em bé. Nhìn anh ta chăm bẵm cậu kia kìa, không ghen tị không được.”
Kết quả là sự ghen tị của Lâm Mộng Như không kéo dài được bao lâu, thư ký Trần Hiên đã xuất hiện trước mặt cô ngay sau giờ tan làm.
“Tôi nghe Uông Trữ Hạ nói có một người đẹp cô đơn đang đợi ông trời cử tôi đến rước.” Trần Hiên cố ý trêu chọc cô.
“Cô Lâm có muốn kết thúc chuỗi ngày ghen tị với người khác không?”
Lâm Mộng Như thưởng cho hắn cái liếc mắt xem thường, giọng nói nhát gừng.
“Không muốn!”
Đẩy thư ký Trần Hiên đang chắn trước mặt ra, Lâm Mộng Như ngồi lên xe, giấu đi khuôn mặt ngượng ngùng đỏ hồng.
Quen với thái độ kiêu ngạo của cô, Trần Hiên ngồi vào ghế lái, nghiêm túc nói.
“Đừng ra bên ngoài nói lung tung là bản thân chưa có bạn trai nữa. Tôi là bạn trai cô.
Lâm Mộng Như quay sang quan sát nét mặt thật giả của hắn, nhấp môi như muốn nói, nhưng lại nuốt xuống.
Trên đường đi, Trần Hiên cố ý vô tình nói rất nhiều chuyện trên công ty của hắn, cùng những thay đổi tích cực gần đây của cấp trên. Hắn chốt lại một câu.
“Đúng là khi yêu, lại có tin vui, tinh thân làm việc cũng tỉ lệ thuận với tâm trạng vui vẻ. Từ trên xuống dưới công ty đều biết Mục tổng trở nên dễ tính vì Uông Trữ Hạ mang thai.”
Lâm Mộng Như có cảm giác hắn đang nhẹ nhàng chê bai cô cùng tuổi Uông Trữ Hạ mà vẫn ế chỏng ế chợ, cô liếc mắt nhìn ra cửa sổ, cắt ngang.
“Anh dừng ở đây được rồi.”
“Cô không thích tôi nói về chuyện này?” Hắn bối rối hỏi. Hắn chưa từng quen bất kỳ ai, nên không quá hiểu về phụ nữ.
“Không phải, anh hiểu lầm rồi.” Lâm Mộng Như gãi gãi đầu.
“Tối nay tôi có hẹn về ăn tối với bố mẹ. Nhà bố mẹ tôi SAU ở phía trước. Anh dừng xe, tôi đi bộ vê.
“Nhà của bố mẹ cô…” Trần Hiên dừng xe lại, kéo tay cô khi cô muốn bước xuống xe.
“Khi nào cô đưa tôi vê ra mắt bố mẹ?”
Lâm Mộng Như sửng sốt, tròn mắt nhìn hắn vài giây rồi phì cười, cô đánh vào tay hắn với giọng không vui.
“Đừng đùa! Chúng ta diễn trước mặt người ngoài là được rồi. Không cần đến nhà tôi ra mắt. Bố mẹ tôi không để ý tin đồn đâu…
“Ai nói tôi diễn với cô?” Trần Hiên khó chịu, kéo mạnh tay khiến cô đổ ụp về phía hắn. Mặt hai người cách nhau chỉ vài centimet, giọng hắn cứng rắn kiên định.
“Tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm với cô. Tôi rất nghiêm túc! Tôi không mang chuyện quan trọng ra đùa.’ Lâm Mộng Như chưa từng gặp hắn nghiêm túc như vậy, tim cô run lên, băn khoăn không biết vở kịch này tham gia là đúng hay sai.
Hơi thở của Trần Hiên nặng nề hơn khi nhìn chăm chằm môi cô, trước khi hắn kịp làm ra hành động vô lễ, Lâm Mộng Như choàng tỉnh đẩy mạnh hắn, chui ra khỏi xe.
Trần Hiên cũng mở cửa xe, nhìn cô chăm chú nghiêm túc và chân thành.
“Sẽ có một ngày cô tự nguyện bằng lòng đưa tôi về nhà ra mắt bố mẹ với tư cách bạn trai.”
Lâm Mộng Như ngơ ngác nhìn hắn, bặm môi quay đi với khuôn mặt đỏ rực.
Cô đi lên phía trước, Trần Hiên lững thững theo sau. Khoảng một trăm mét thì cô bước vào cổng một tiểu khu.
Cô biết hắn đi theo sau nhưng nhất quyết không quay đầu lại, bước nhanh vào trong.
Trần Hiên đứng phía bên ngoài cổng tiểu khu, không biết chính xác nhà bố mẹ cô là phòng nào, anh tự lẩm bẩm một mình.
“Sớm muộn gì em cũng là của tôi.”