Trần Hiện lần đầu nếm trải liền tù tì vài ngày đi theo hộ tống người yêu mua sắm dạo phố, chọn được một chiếc đầm phù dâu nhưng người yêu lại mua đến ba đôi giầy, hai túi xách và một chiếc mũ. Hắn thực sự không hiểu sở thích mua sắm của phụ nữ.
Điện thoại của Lâm Mộng Như đổ chuông trước khi hai người xuống đến tầng hầm gửi xe, cuộc gọi từ Uông Trữ Hạ. Cô mời hai người đến Mục gia dùng cơm, Lâm Mộng Như đồng ý không do dự.
“Uông Trữ Hạ mời chúng ta đến nhà ăn tối.” Cô lắc lắc tay Trần Hiên, thông báo.
“Ăn tối? Cả hai chúng ta?” Nghe giọng điệu kinh ngạc của Trần Hiên, Lâm Mộng Như không khỏi thắc mắc. “Anh sao vậy? Chỉ là bữa tối thôi, sao phản ứng lớn như vậy?”
“Em hiểu lầm rồi.” Trần Hiên nhéo mũi cô giải thích, hắn nghĩ cái tính nhanh mồm nhanh miệng của cô cần phải sửa. “Tối nay tôi và Mục tổng phải đi công tác ở nước ngoài. Vé máy bay đều đặt rồi.”
“Ý anh là Uông Trữ Hạ vẫn không biết anh Mục đi công tác?” Lâm Mộng Như đột nhiên nhận ra điều gì đó.
“Bất kỳ ai biết nhìn người đều nhận ra Mục Anh Húc rất cưng chiều và tôn trọng Uông trữ Hạ, không thể nào anh ta đi công tác lại không thông báo cho cậu ấy.” Cô nói ra nghi ngờ trong lòng, hỏi Trần Hiên. “Anh nhớ nhầm thời gian không?”
“Người đặt vé là tôi, sao nhầm được.”
Nếu những gì Trần Hiên nói là thật thì đúng là có chuyện không ổn, Lâm Mộng Như thận trọng hỏi. “Anh nghĩ em có nên nói với A Hạ chuyện này?”
Cô vẫn không tin được Mục Anh Húc sẽ phản bội Uông Trữ Hạ, hoặc che giấu chuyện xấu nào đó.
Thư ký Trần Hiên nghĩ đến nhiều nguyên nhân hơn cô, do dự một hồi rồi dặn dò. “Mục tổng luôn có kế hoạch và an bài riêng, chúng ta chưa hiểu rõ, không nên suy đoán bừa. Em đến Mục gia tối nay, nếu Uông Trữ Hạ hỏi tôi, thì cứ nói tôi bận việc không thể đi được.”
Lâm Mộng Như đến Mục gia vào buổi tối, cô giơ chai rượu lên lắc lắc, nháy mắt với Uông Trữ Hạ. “Xem tớ có gì này. Ngày mai là ngày nghỉ, chúng ta có thể thoải mái dậy muộn”
“Được, sẽ như ý người đẹp Lâm.” Uông Trữ Hạ sảng khoái đáp lời, nghiêng đầu nhìn ra sau lưng Lâm Mộng Như. “Anh chàng thư ký cáo già của cậu đâu rồi? Sao lại để người đẹp Lâm đến một mình thế này?”
Mặc dù trước đó đã được dặn dò, Lâm Mộng Như vẫn không khỏi lúng túng khi giải thích. “A Hiên quá nhiều công việc, hôm nay không kịp sắp xếp thời gian, anh ấy nhờ tớ gửi lời xin lỗi và rất tiếc vì không đến được.”
Uông Trữ Hạ không nghi ngờ, vui vẻ kéo Lâm Mộng Như vào phòng khách, mang trái cây và trà ra mời, rồi dặn cô ngồi chơi, bản thân thì quay vào bếp chuẩn bị nốt vài món ăn.
Lâm Mộng Như ngập ngừng muốn vào bếp phụ một tay, nhưng nghĩ đến tay nghề phá hoại của mình, liền ngoan ngoãn ngồi thảnh thơi uống trà.
Cao Trữ Mộc đi từ trên tầng xuống, nhìn bộ dáng nhàn nhã của Lâm Mộng Như, cảm thấy rất ngứa mắt.
“Tại sao cô ở đây?” Câu hỏi hống hách cứ như bản thân là chủ nhà, Cao Trữ Mộc khoanh tay đứng trước mặt Lâm Mộng như vênh váo.
Lâm Mộng Như không phải người dễ bắt nạt, cô đút quả nho chín mọng vào miệng, tóp tép nhai, rồi cười khẩy. “Tại sao tôi ở đây thì liên quan gì một người ngoài như cô? Đừng quên, cô chỉ là khách, là kẻ ăn nhờ ở đậu tại Mục gia. Chủ biệt thự này là Uông Trữ Hạ, tôi là bạn cô ấy, tại sao không thể tới?”
“Cô…” Cao Trữ Mộc tức đến nỗi buông tay ra, bước sấn đến muốn đánh người, nhưng vướng bàn trà làm động tác của ả vướng víu. Cùng lúc, Uông Trữ Hạ đi ra khỏi bếp, nhanh chóng nắm bắt tình hình, cảm nhận rõ ràng mùi thuốc súng giữa hai người, cô vội vàng kéo Lâm Mộng Như qua, rồi dùng sức đẩy vào bếp.
“Như Như, giúp đỡ tớ một tay.” Uông Trữ Hạ lại quay sang cười với Cao Trữ Mộc. “Chị tan làm lúc nào mà em không biết? Chị đợi một chút, các món ăn sắp xong rồi. Đợi Húc về rồi chúng ta vào bàn.”
Cao Trữ Mộc không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào cửa bếp, trong tai là tiếng dỗ dành của Uông Trữ Hạ dành cho Lâm Mộng Như. Mặc dù thái độ Uông Trữ Hạ rất thân thiện và nhiệt tình, nhưng ả luôn cảm thấy bản thân chỉ là người ngoài trong căn nhà này. Á thua cả một người ngoài như Lâm Mộng Như.
Trong bếp, Lâm Mộng Như nghe rõ Uông Trữ Hạ nói gì với Cao Trữ Mộc, cô chắc chắn Uông Trữ Hạ không biết việc Mục Anh Húc đã đi công tác. Cô đắn đo đến lời dặn dò của Trần Hiên, nhưng lại nghĩ đến thiệt thòi của phụ nữ trong tình cảm, đặc biệt cảm giác bị phản bội lừa dối, nó rất khó chịu khiến cô thay đổi quyết định.
Lâm Mộng Như kéo cô sang một bên, giọng nói thận trọng và ngập ngừng. “A Hạ, cậu không biết việc anh Mục đi công tác hả? Trần Hiên cũng đi cùng sang nước ngoài.”
“Công tác nước ngoài?” Uông Trữ Hạ sửng sốt, tim cô thắt lại làm nụ cười cứng đờ rất tội nghiệp. Nhưng chỉ vài giây, nụ cười nhỏ vụn được trưng ra. “Chuyến công tác đột xuất khiến hai người đàn ông sẽ không được thưởng thức những món ngon tối nay. Cậu biết tay nghề đầu bếp của dì Phương mà.”
Tuy ngoài mặt nói cười nhưng Uông Trữ Hạ vẫn không giấu được mất mát trong giọng nói. Mục Anh Húc đi công tác cũng không nói với cô. Cô như kẻ ngốc mong chờ anh về cùng dùng bữa tối, lại còn mời bạn bè đến nhà.
Nhìn thấy Uông Trữ Hạ mất hứng, Lâm Mộng Như rất hối hận khi nói ra điều này, cô cố gắng khuyên nhủ theo chiều hướng tốt. “Có thể anh Mục quá bận hoặc việc đột xuất nên chưa kịp nói với cậu. Cậu đừng nghĩ nhiều mà làm lớn mọi chuyện. Anh Mục thương cậu thế nào, cậu hiểu rõ mà, đúng không?”
Đáp lại lời khuyên là nụ cười nhợt nhạt. “Tớ không sao.” Thực sự lúc này Uông Trữ Hạ khó lòng cười rạng rỡ.
Trong phòng riêng, Cao Trữ Mộc đang cầm một tờ giấy ghi chú có hình vẽ rất đáng yêu, nét chữ bên trên mạnh mẽ như chính người viết ra.
“Hạ Hạ, tôi đi công tác khoảng ba ngày. Khi về sẽ có quà bất ngờ cho em.
Yêu em.”
Mục Anh Húc không hề giấu diếm Uông Trữ Hạ, cũng không có chuyện đi công tác mà không tạm biệt.
Ngay từ sáng sớm Mục Anh Húc trước khi đến công ty đã để lại giấy cho Uông Trữ Hạ, nhưng Cao Trữ Mộc đã lấy đi trước khi cô nhìn thấy.
Ả nhếch khóe miệng, trong mắt là tia nham hiểm xảo trá, tờ giấy trên tay bị vo tròn, ném mạnh vào thùng rác trong phòng ngủ.
“Hai người tình cảm quá, để tôi thêm chất xúc tác, xem tình cảm sâu đậm và bền vững đến mức nào?”
Tuy làm ra điều xấu nhưng ghen tị trong lòng Cao Trữ Mộc vẫn bùng nổ, không có chỗ trút. Ả cảm thấy càng sống lâu trong Mục gia, ả càng sớm bị hun chết bởi sự thân mật của Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ. Ả căm ghét điều đó.
Cho nên đến bữa tối, dù Uông Trữ Hạ đích thân mời với nụ cười thân mật dịu dàng, Cao Trữ Mộc cũng từ chối không chút do dự.
“Chị không muốn ăn.” Cao Trữ Mộc chán ghét nói, ánh mắt không hề có thiện chí. “Chị sẽ cảm thấy ghê tởm khi ăn cùng bàn với cô ta.”