“Điều anh nghĩ quá đơn giản. Hứa Cao Lãng giúp đỡ tôi lúc khó khăn nhất, dù anh ta có làm gì, tôi cũng không thể tự ý rời đi.”
Thời điểm cô chơ vơ cô độc nhất, Hứa Cao Lãng là người vươn ra cánh tay vực cô dậy, vô ơn không phải là việc cô muốn làm. Đặc biệt chuyện ông Hứa, cô muốn đưa cho ông lời giải thích rõ ràng, không thể thiếu lễ phép với người lớn tuổi.
Mục Anh Húc như nhìn thấy Uông Trữ Hạ đang vướng vào cảm giác mắc nợ mà cô từng chịu với Ôn Thế một lần nữa. Anh biết cô sợ nhất là không có cơ hội trả nợ.
Nhưng trải qua chuyện ẩu đả nguy hiểm tính mạng đêm hôm đó, anh luôn lo lắng cho an toàn của cô, anh lo rằng sẽ đánh mất cô nếu không buộc người ở ngay bên cạnh.
Không đợi anh mở miệng, Uông Trữ Hạ khẽ nói. “Cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi, nhưng tôi có thể tự lo liệu mọi chuyện. Sẽ không phiền hà đến anh.”
Mục Anh Húc thấy không thoải mái trước lời cảm ơn cùng giọng điệu lịch sự xa cách, anh im lặng nhìn cô với ánh mắt phức tạp phiền muộn.
Thư ký Trần Hiên trở về sau cuộc kiểm tra, nhận ra hai người đang lúng túng nhìn nhau, chán nản trước tiến độ chậm chạp của ông chủ nhà mình. Mâu thuẫn giữa hai người lớn không lớn, bé không bé, nhưng kéo dài dai dẳng kiểu này, nhìn là phát bực.
“Hai người đều câm như hến ngồi đợi tôi suốt một tiếng đồng hồ?” Trần Hiên nói đùa để xua đi bầu không khí tẻ nhạt.
Thấy hắn vào phòng, Uông Trữ Hạ lo lắng đứng dậy hỏi. “Kết quả kiểm tra thế nào?”
Thư ký Trần Hiên ngẩn người trước thái độ vồn vã nóng ruột của cô, hắn thấy ấm lòng. “Hiện tại vẫn chưa có kết quả, phải đợi vài ngày nữa.”
Mục Anh Húc cảm thấy bản thân ngày càng bệnh nặng, cô đơn thuần quan tâm đến thư ký Trần Hiên như một người bạn, anh cũng thấy ghen tuông nhen nhúm trong tim, thúc giục đổi đề tài. “Không phải anh có chuyện muốn nói với chúng tôi sao?”
Thư ký Trần Hiên nhớ tới mục đích gọi Uông Trữ Hạ đến, hắn gật đầu. Do cơ thể còn yếu nên đơn giản ngồi lên giường, hắn chưa thể đứng quá lâu. Dưới hai đôi mắt nhìn chằm chằm, hắn nói thẳng vào chủ đề. “Tôi muốn nói đến chuyện xảy ra vào một năm trước.”
Uông Trữ Hạ nhạy cảm nhận ra điều gì đó, giọng cô lạnh hơn. “Thư ký Trần Hiên, nếu anh còn muốn tiếp tục thuyết phục thì tôi xin phép từ chối nghe.”
“Tôi không muốn thuyết phục cô, tôi chỉ muốn cô biết được sự thật.” Trần Hiên nhìn Mục Anh Húc đang nhíu mày, hắn bực bội. “Anh kiểm tra ra kết quả lâu rồi, anh còn muốn bị hiểu lầm đến bao giờ?”
Uông Trữ Hạ nhìn phản ứng của hai người, đoán chắc Mục Anh Húc đang che giấu chuyện gì. Mắt cô thoáng tia thất vọng vì nghĩ anh muốn giấu giếm cô.
“Trữ Hạ, cô bỏ đi vào một năm trước là do Quách Thẩm Ngạn đã nói gì với cô, đúng không?” Trần Hiên không còn mong đợi vào Mục Anh Húc, hắn tiếp tục gợi chuyện.
Uông Trữ Hạ không trả lời, coi như là đồng ý.
“Chuyện này sẽ không giấu giếm mãi được. Anh muốn người trực tiếp nói ra cho cô ấy là tôi?” Trần Hiên vẫn cố gắng thúc giục Mục Anh Húc, hắn muốn gỡ bỏ hiểu lầm của hai người.
Nhận được giúp đỡ của hắn, Mục Anh Húc lưỡng lự vài giây, cuối cùng nói ra kết quả điều tra. “Hạ Hạ, Ôn Thế qua đời không phải vì vết thương nghiêm trọng, mà vì thiết bị y tế đã bị động tay động chân phá hoại. Qua camera đã được phục hồi, Quách Thẩm Ngạn là người duy nhất vào phòng chăm sóc đặc biệt trước khi Ôn Thế nguy kịch.”
“Vậy thì sao? Nhưng anh lấy gì chứng minh chuyện này kh liên quan anh?” Uông Trữ Hạ không ngạc nhiên trước kết quả này, điều cô canh cánh trong lòng dẫn đến hận thù là cô tin Quách Thẩm Ngạn do Mục Anh Húc ra lệnh làm việc. “Hai người là bạn bè, là đồng nghiệp, là anh em, anh định nói bản thân không có chút trách nhiệm nào?”
Mục Anh Húc sốc nặng trước câu hỏi nghi vấn của cô. Hóa ra niềm tin cô dành cho anh ít ỏi đáng thương đến thế? Không phải anh ra lệnh cho Quách Thẩm Ngạn, nhưng hắn là bạn bè và người bên cạnh anh lâu nay, anh cảm thấy bản thân cũng phải chịu trách nhiệm. Nếu anh để ý hơn một chút, hắn sẽ không có cơ hội ra tay, Ôn Thế không chết, cô cũng không chán ghét anh đến tận xương tủy.
Nhận ra hiểu lầm càng chồng chất tiếp diễn không có điểm cuối, thư ký Trần Hiên không giữ nổi yên lặng, giọng nói nhuốm chút cáu gắt. “Trữ Hạ, không có ai ra lệnh hay điều khiển được Quách Thẩm Ngạn. Mọi việc đều là hắn một mình làm, không liên quan Mục Tổng. Điều duy nhất anh ấy sai là đặt lòng tin nhầm người. Cô đừng trút tội lỗi lên đầu người khác, gánh trách nhiệm không thuộc về mình, Mục tổng là bị oan.”
“Tôi không muốn nghe!” Nhắc đến cái chết của Ôn Thế, dù một năm trôi qua, cô vẫn kích động mất bình tĩnh. Không gì có thể bù đắp cho người chết. “Tôi không đổ vấy tội ác cho bất kỳ ai. Nhưng gì anh ta làm trong quá khứ khiến tôi không tin mọi lời nói của anh ta.”
Cô không muốn ở lại đối mặt với ánh mắt sâu đen của Mục Anh Húc, không muốn giam mình trong bầu không khí khó xử đáng ghét này, liền đứng dậy nói nhanh. “Ngồi máy bay quá lâu, tôi hơi mệt, xin phép về trước. Thư ký Trần Hiên nghỉ ngơi sớm cho khỏe, mai tôi quay lại.”
Nhìn bước chân vội vã của cô, Mục Anh Húc trầm lặng không lên tiếng. Thư Ký Trần Hiên trách móc không nể tình. “Mục tổng, ngài thật kém cỏi! Cô ấy không nghe giải thích thì nhốt lại, nói đến khi nghe thì thôi.”
Mục Anh Húc cười giễu cợt. “Trần Hiên, cậu đổi rồi. Thư ký lạnh lùng kiệm lời biến đi đâu rồi? Nãy giờ anh nói, tôi nói, chưa đủ sao? Điều quan trọng là cô ấy không tin con người tôi, mọi giải thích đều vô dụng”
“Mục tổng, anh làm người quá thất bại! Một cô gái cũng đuổi không vào tay.” Thư ký Trần Hiên châm biếm không chút thương tình.
Mục Anh Húc quét mắt lạnh lùng, Trần Hiên mím môi coi như chưa từng thốt ra lời nào. Anh khịt mũi, không muốn nhắc đến chủ đề này nữa, ánh mắt chìm xuống tính bước tiếp theo.
“Tôi cần quay về thành phố A. Thẩm Ngạn chưa biết anh đã tỉnh lại. Tôi thông báo với cấp dưới là đi công tác. Tôi sẽ cho người chặn mọi tin tức về anh và bệnh viện, anh cứ yên tâm nghỉ trong thời gian này.”
“Anh không tạm biệt Trữ Hạ à?”
Đáp lại câu hỏi của Trần Hiên là ánh mắt sắc bén như dao, Mục Anh Húc hừ mũi rời đi.
Uông Trữ Hạ đến thăm thư ký Trần Hiên vào ngày hôm sau, hắn đang yên lặng ngồi trên giường đọc quyển sách kinh tế dầy cộp.
“Tôi nghĩ mấy ngày này anh chắc chán đồ ăn bệnh viện rồi, nên cố ý mang vài món ở khách sạn để đổi khẩu vị.” Uông Trữ Hạ lắc hộp đựng thức ăn to lớn trong tay, hài hước nói.
“Cảm ơn! Tôi còn tưởng cô tự tay xuống bếp nấu cho tôi ăn cơ.” Thư ký Trần Hiên híp mắt nói. “Mục tổng thật không có diễm phúc bằng tôi.”
Uông Trữ Hã lúc này mới nhận ra phòng bệnh vắng một người, cô vừa sắp đồ ăn ra chiếc bàn trên giường, vừa giả bộ hỏi. “Anh ta hôm nay không đến thăm anh à?”
“Mục tổng về thành phố A rồi.” Trần Hiên đang định tách đũa liền đặt xuống, nghiêm túc nhìn cô. “Cô không nên ghét Mục tổng, anh ấy đã làm nhiều việc vì cô.”
“Ví dụ?” Uông Trữ Hạ không thích đề tài này, nhưng vẫn phải tiếp lời. Không thể vừa đến bệnh viện đã bỏ về ngay được.
“Bốn năm trước, sau tai nạn của cô, anh ấy tưởng cô đã chết nên tâm trạng rất suy sụp. Đồng thời phát hiện Cao gia không hề quan tâm đến cái chết của cô, cũng phát hiện cô bị đối xử khá hà khắc khi ở Cao gia nên vài lần cố tình kìm hãm sự phát triển của Cao thị. Anh ấy biết cô và Hứa Cao Lãng thành một đôi, rõ ràng không thể buông bỏ tình cảm trong lòng nhưng vẫn hào phóng chúc phúc. Anh ấy thuyết phục khuyên nhủ cô tha thứ cho Cao Trữ Mộc vì không muốn trái tim cô bị nhuộm đen, bị lòng hận thù quấy nhiễu sinh hoạt.”
Uông Trữ Hạ biết Trần Hiên không nói dối, hắn biết nhiều thứ về Mục Anh Húc, về suy nghĩ và hành vi của anh, nhưng vậy thì sao? Không phải cô hiểu lầm, mà đơn giản cô không tin Mục Anh Húc. Quá khứ anh đối xử với cô thế nào, người cảm nhận rõ nét nhất là cô, mọi thứ vẫn khắc sâu trong tim, chỉ cần nhắm mắt là có thể tái hiện toàn bộ đau đớn ê chề nhục nhã khi xưa.
Cô không muốn ai biết suy nghĩ căm ghét của bản thân, cũng hiểu Trần Hiên là có ý tốt, nên trầm giọng kết thúc chủ đề không vui vẻ. “Những thứ tôi từng nhận rất khó có thể một sớm một chiều thay đổi. Tôi cần thời gian suy nghĩ.”
Việc đầu tiên sau khi Mục Anh Húc trở về thành phố A là ra lệnh thuộc hạ thu thập toàn bộ các chuyện Quách Thẩm Ngạn đã làm trong thời gian qua. Anh quyết định chưa vạch trần vì chứng cứ không đầy đủ.
Quách Thẩm Ngạn nhanh chóng xuất hiện khi nghe tin anh đi công tác về. “Lần công tác này đột ngột vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
“Là khách hàng cũ muốn tiếp tục hợp tác nhưng vài điều khoản chưa thương lượng thống nhất, cần đích thân tôi gặp mặt. Giải quyết xong rồi, đừng bận tâm.”
Mục Anh Húc không ngẩng đầu, tay lật mở tài liệu, thái độ tự nhiên thoải mái.
Quách Thẩm Ngạn không nghi ngờ, vì trong lòng hắn có nỗi lo khác. “Tôi nghe nói hai ngày trước cậu đến tập đoàn Thánh Hâm.”
Tay anh cứng lại một lúc, điềm nhiên.
“Cậu thực sự theo đuổi Layla, không, phải gọi là Uông Trữ Hạ? Lời đồn nói cậu như kẻ biến thái ôm bó hoa đứng ngoài cổng tập đoàn Thánh Hâm hơn một tiếng đồng hồ chỉ để đợi cô ta.”
“Đúng vậy. Có chuyện gì?”
“A Húc, cái quái gì trong đầu cậu vậy?
Không phải cậu buông tay rồi hả?” Quách Thẩm Ngạn bực tức trước vẻ bình thản của anh, giọng nói trở nên cao vút vì nôn nóng. “Là chủ tịch tập đoàn, như đồ ngốc sỉ tình nơi công cộng, cảnh tượng lố bịch đó sẽ ảnh hưởng đến công ty, điều này còn chờ tôi nhắc nhở? Cậu có chút ý thức về vị trí ông chủ được không?”
Thái độ cứng nhắc cùng các lời giáo huấn y xì thời còn đi học, nó đeo bám Quách Thẩm Ngạn đến khi trưởng thành, Mục Anh Húc rất ghét kiểu lên mặt dạy đời này. Dù là bạn bè, anh cũng không thoải mái.
“Sự phát triển của Mục thị không dựa vào ba tin đồn nhảm nhí”
“Được, cứ cho Mục thị đứng vững trước các tin đồn tình cảm của ông chủ đứng đầu tập đoàn đi chăng nữa, thì việc cậu theo đuổi Uông Trữ Hạ thật ngớ ngẩn.
Tại sao cậu chưa quên được người phụ nữ này?”
“Vì sao ư?” Mục Anh Húc dừng tay, đặt bút xuống, khuôn mặt nghiêm túc nhìn thắng Quách Thẩm Ngạn. “Có lẽ vì tôi muốn em ấy tha thứ cho Cao Trữ mộc, quên đi hận thù để tiếp tục cuộc sống mà không phải hối hận.”
Ánh mắt sắc bén của anh làm Quác Thẩm Ngạn lạnh sống lưng, vẻ mặt hắn thiếu tự nhiên. “Tại sao cậu nhắc đến chuyện này? Cậu muốn dùng tình yêu cảm hóa cô ta? Nghe vớ vẩn hết sức.”
Mục Anh Húc đứng lên, giãm từng bước mạnh mẽ đến trước mặt hắn, gẳn giọng nói. “Thẩm Ngạn, cậu có biết con người đắm chìm trong hận thù sẽ khiến người đấy trở nên đáng sợ, bản chất bị biến đổi không còn là người không?”
(Từ Cao Hâm Bằng: cảm ơn các bạn đã thưởng xu. Rất vui vì mọi người đọc truyện đến thời điểm hiện tại, tôi sẽ cố gắng ra chương nhanh hơn nữa.