Cuộc đấu giá tiếp tục diễn ra, Mục Anh Húc không giơ tấm biển lên nữa. Khá nhiều vật phẩm có giá trị nhưng không phù hợp sở thích anh.
Gần cuối buổi đấu giá, người tổ chức lấy ra một vòng cổ bạch kim rất tinh tế, ở giữa mặt dây không phải đá quý hay kim cương, mà là một chiếc nhẫn đơn giản tinh xảo.
Uông Trữ Hạ không thể rời mắt khỏi chiếc nhẫn, cô thốt lên ngạc nhiên. “Thật kỳ lạ, sao tôi có cảm giác nhìn thấy chiếc nhẫn này ở đâu rồi?”
Phản ứng của cô càng khẳng định suy đoán trong lòng Mục Anh Húc. Sắc mặt anh thay đổi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía ông Cao. Ông Cao cũng đang nhìn về phía này, vẻ tự hào hả hê tràn lên khuôn mặt già nua của ông ta.
“Ông ta thực sự mang kỷ vật ra để làm một vật phẩm đấu giá từ thiện. Thật giỏi!”
Mục Anh Húc sắc mặt ngày càng tái nhợt, hai tay nắm tay vịn ghế, khớp ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh. Uông Trữ Hạ ngồi bên cạnh cũng nhận ra tâm trạng anh không đúng, hạ giọng hỏi nhỏ. “Anh làm sao vậy? Anh cảm thấy không khỏe sao?”
Mục Anh Húc phẩy tay tỏ ý không sao, rồi ra lệnh. “Vật phẩm trên tay người tổ chức, em dùng giá cao nhất mua lại cho tôi.”
Mặc dù Uông Trữ Hạ không hiểu hành động của Mục Anh Húc, nhưng cô ấy vẫn gật đầu đáp lại. Nhìn sợi dây chuyền, ánh mắt Uông Trữ Hạ tràn đầy nghi hoặc, sợi dây chuyền này có ý nghĩa đặc biệt gì đối với Mục Anh Húc?
“Bây giờ chúng ta bán đấu giá vật phẩm do Cao thị quyên góp. Sợi dây chuyền này là chiếc vòng cổ quý giá do con gái Cao tổng ủng hộ buổi từ thiện hôm nay…”
Lời giới thiệu của người chủ trì khiến sắc mặt Mục Anh Húc ngày càng lạnh, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Ông ta có thể bịa đặt chuyện kinh khủng này. Vòng cổ vốn không phải của họ Cao.
Theo mệnh lệnh của Mục Anh Húc, kể từ khi người chủ trì thông báo đấu giá, Uông Trữ Hạ liên tục cầm tấm biển nâng giá, bất kể ai đưa ra giá cao, cô cũng báo giá cao hơn.
Những con cáo già có con mắt tinh tường đều nhận ra Mục Anh Húc nhắm đến vòng cổ, các ánh mắt nhìn nhau, đồng loạt hạ biển, không có ý tranh đoạt với anh.
“Một trăm nghìn nhân dân tệ lần một. Một trăm nghìn nhân dân tệ lần hai…”
“Ba mươi nghìn nhân dân tệ.” Ngay khi người dẫn chương trình chuẩn bị đập búa và bán sợi dây cho Mục Anh Húc, ông Cao bất ngờ giơ biển lên ra giá.
Hôm nay Uông Trữ Hạ có được những hiểu biết mới mẻ. Qua buổi từ thiện hoành tráng, những người giàu có này thực sự rất hào phóng khi bỏ tiền mua vật phẩm với mục đích từ thiện. Vì cô nhìn thế nào đi nữa, cũng thấy vòng cổ này không đáng giá nhiều tiền như vậy.
Điều khó hiểu nhất là ông Cao đã tặng chiếc vòng cổ cho buổi đấu giá, tại sao phải mua lại nó với giá cao ngất ngưởng?
Cô muốn hỏi Mục Anh Húc có tiếp tục không, anh đã giơ tấm biển lên. “Bảy mươi nghìn nhân dân tệ.”
“Một triệu.” Ông Cao cười hiền lành, ánh mắt nhìn thẳng Mục Anh Húc. “Mục tổng có thể nhường tôi không? Là một người cha, tôi muốn đích thân tặng vòng cổ này cho con gái yêu. Đảo bảo con bé rất vui khi nhìn thấy nó.”
Lời nói của ông Cao đầy vẻ giả tạo. Lòng tham trong mắt ông đã viết mọi suy nghĩ trong lòng. Ông ta muốn khích bác để Mục Anh Húc phải bỏ một giá cao hơn nữa mới có sợi dây chuyền này.
Không ai hiểu rõ ý nghĩa của vòng cổ này đối với Mục Anh Húc hơn ông Cao.
Mục Anh Húc phớt lờ lời nói khiêu khích, trực tiếp đưa ra mức giá cao ngất trời. “Hai triệu.”
Nghe giá, xung quanh xôn xao hắn lên, không ai có thể nghĩ rằng Mục Anh Húc thực sự mua một vòng cổ giá hai triệu. Vật phẩm trang sức thường dùng để đấu giá từ thiện, nhưng không có ai tình nguyên bỏ ra số tiền quá lớn cho việc quyên góp.
Uông Trữ Hạ hoảng hốt nắm bàn tay cầm biển của Mục Anh Húc, hạ giọng hỏi. “Anh điên à? Hai triệu đó.”
“Đừng bận tâm.” Anh trừng mắt nhìn cô, tiếp tục giơ biển lên, liếc mắt nhìn ông Cao chờ đợi.
Ông Cao hừ lạnh, hạ biển xuống, đón nhận mọi ánh mắt cười cợt của người xung quanh.
Hộp đựng vòng cổ được mang đến cho Mục Anh Húc. Ngón tay anh lướt nhẹ lên thân vòng, Uông Trữ Hạ bắt gặp tia dịu dàng chưa từng có trong mắt anh.
Không để cô tò mò hỏi, Mục Anh Húc đóng nắp hộp, đưa cho cô. “Cầm lấy. Nếu em làm mất, tôi sẽ bán em đi.”
“Bán tôi cũng không được hai triệu đâu.” Miệng lèm bèm cãi lại nhưng tay Uông Trữ Hạ cẩn thận nâng niu hộp dây chuyền.
Buổi đấu giá từ thiện kết thúc, Uông Trữ Hạ đi theo Mục Anh Húc ra xe. Do bên người có món đồ đắt tiền, cô đi đứng khá chậm và chẩn thận, không nhìn phía trước nên đâm vào lưng Mục Anh Húc khi anh đột nhiên dừng lại.
“Tại sao đột ngột dừng lại? Có chuyện gì vậy?”
Mục Anh Húc không trả lời, cô nghiêng người thò đầu ra nhìn, tay ôm hộp đồ vội vàng siết chặt như sợ bị cướp mất.
Đối diện là ông Cao với khuôn mặt tươi tỉnh. “Mục tổng thật hào phóng! Chỉ là một vòng cổ nhỏ mà anh sẵn sàng bỏ ra hai triệu để mua. Tôi rất ngưỡng mộ!”
Sự giễu cợt trong lời nói quá rõ ràng, ông Cao đang cười nhạo Mục Anh Húc. Ông ta cảm thấy hả hê vì trả thù được cho Cao Trữ Mộc.
Mục Anh Húc không về kích động như ông ta tưởng tượng, anh nói lời thấm thía. “Ông Cao không ngại mang kỷ vật của người đã mất để giúp bản thân đạt mục đích, người ông nên ngưỡng mộ chính là bản thân mình. Đừng tưởng rằng tôi không biết tại sao vòng cổ lại nằm trong tay ông. Giấy tờ xuất xứ của sợi dây, tôi vẫn còn giữ. Tôi có thể kiện ông tội ăn trộm bất kỳ lúc nào.”
Nhìn khuôn mặt xanh mát của ông Cao, giọng nói như ác quỷ rét buốt của Mục Anh Húc không ngừng lại. “Tôi chỉ muốn thay mặt Cao Trữ Tịch lấy lại thứ vốn là của em ấy. Thứ tôi quan tâm là ý nghĩa vòng cổ, nó quan trọng hơn nhiều so với sự ích kỷ mù quáng của ông. Hai triệu với tôi chỉ là một con số.”
“Anh.” Ông Cao tức giận vì lời nói của Mục Anh Húc đến mức không nói được lời nào, ông run rẩy chỉ vào Mục Anh Húc, nhưng ông không phát ra được âm thanh.
Mục Anh Húc cười nhạt. “Ông Cao, ông nghe lời này chưa? Làm ác đều phải đền tội. Ông nên chú ý đến sức khỏe của mình, coi chừng trời quật.”
Nhìn mặt ông Cao tái đi vì tức giận, Uông Trữ Hạ không khỏi cảm thán trong lòng về kỹ năng miệng lưỡi độc địa của Mục Anh Húc quá đỉnh.
Trên đường về nhà, Uông Trữ Hạ không kìm nén được tò mò, rốt cuộc không nhịn được hỏi. “Tại sao anh lại quan tâm đến vòng cổ này như vậy?”
“Em muốn biết sao?” Mục Anh Húc nhìn cô kỳ lạ.
Uông Trữ Hạ sững người, gãi đầu giải thích với vẻ ngượng ngùng. “Tôi chỉ tò mò thôi. Nếu anh không tiện nói chuyện này thì quên đi.”
Cô nhớ ông Cao nói sợi dây chuyền này là của con gái, là Cao Trữ Mộc hay Cao Trữ Tịch? Cô thực sự không dám khẳng định.
Cặp mắt ưng của Mục Anh Húc tràn lên tia dịu dàng khi nói. “Sợi dây chuyền này đối với tôi rất quan trọng. Nói chính xác, thứ quan trọng là chiếc nhẫn ngay chính giữa.”
Uông Trữ Hạ nhớ lại hình dạng của chiếc nhẫn rất bình thường, tuy tinh xảo nhưng không quá mức đặc biệt.
“Em có nghe nói đến loại nhẫn chỉ được chỉnh kích cỡ một lần trong đời không?”
Câu hỏi đột ngột của Mục Anh Húc khiến Uông Trữ Hạ ngạc nhiên, cô gật đầu lia lịa. “Tôi biết. Đó là thương hiệu nổi tiếng, quy định mỗi người đàn ông chỉ có thể chọn nhẫn duy nhất một lần và tùy chỉnh kích cỡ một lần bằng chứng minh thư cá nhân. Chiếc nhẫn này thuộc thương hiệu đó?”
Một chiếc nhẫn chỉ có thể tùy chỉnh một lần trong đời, chẳng trách anh lại nâng niu nó đến vậy.
Mục Anh Húc cười khẽ, như đang độc thoại. “Tôi từng đeo chiếc nhẫn này vào tay một người trong tâm trạng trút giận. Tôi rất hối hận. Hiện tại tôi muốn đeo nhẫn lên tay người đó một lần nữa, không biết còn có được cho cơ hội không.”
Nghe lời lẩm bẩm của anh, Uông Trữ Hạ cảm thấy trong lòng chua xót. Cô cho rằng người anh đang nói đến là Cao Trữ Mộc, hóa ra tình cảm anh dành cho cô ta không dễ dàng từ bỏ như anh nói.
Nụ cười của cô trở nên gượng gạo, giọng an ủi cũng miễn cưỡng. “Nếu hối hận thì tại sao từ đầu lại từ bỏ?”
Những lời nói của Uông Trữ Hạ vô tình động đến vết thương trong tim Mục Anh Húc. Giọng anh mang theo mệt mỏi chán chường. “Em cũng biết mà, con người ai cũng có lúc phạm sai lầm. Sai lầm của tôi là để mất rồi mới biết tầm quan trọng của người kia.”
Sự cô đơn buồn bã của anh lan cả sang cô, Uống Trữ Hạ đè nén trái tim run rẩy trong ngực, hít một hơi thật sâu và gợi ý. “Anh có thể đưa cô Cao Trữ Mộc quay về Mục gia. Tôi sẽ giải thích rõ ràng chúng ta hoàn toàn trong sáng…”
“Cao Trữ Mộc?” Mục Anh Húc sửng sốt khi nghe đến cái tên này, bắt gặp ánh mắt chân thành ngu ngốc của Uông Trữ Hạ, liền biết cô đang hiểu lầm.
“Em nghĩ người mà tôi hối hận vì đã từ bỏ là Cao Trữ Mộc?”
Uông Trữ Hạ nghiêng đầu chớp mắt khẳng định câu hỏi của anh. Mục Anh Húc cảm thấy thoát lực trước sự chậm tiêu của cô.
“Người phụ nữ mà tôi nhắc đến không phải là Cao Trữ Mộc.” Nụ cười của Mục Anh Húc mềm mại dịu dàng khó tả, nhưng lời nói hung ác trái ngược. “Quan trọng hơn, em không được rời khỏi Mục gia nếu chưa có sự cho phép của tôi.”
Uông Trữ Hạ không bận tâm đến lời đe dọa của anh, cô suy nghĩ lời anh vừa nói. Không phải Cao Trữ Mộc, không nhẽ là…
Cô ngập ngừng hỏi dưới ánh nhìn chăm chú của Mục Anh Húc. “Vậy người mà anh đang nói đến, có phải vợ cũ của anh không?”