Khương Giang nôn nóng gõ cửa bên ngoài thuyết phục ả.
“Mộc Mộc, em nên ăn một chút.
Bên trong không có người đáp lại.
“Mộc Mộc! Nếu không trả lời, anh sẽ phá cửa vào!”
Vẫn không có đáp lại.
Ngay khi Khương Giang chuẩn bị xông vào, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Cao Trữ Mộc, hắn biết ả bị kích thích bởi tin tức Mục Anh Húc cầu hôn Uông Trữ Hạ, tâm trạng nhất thời khó chấp nhận dẫn đến tuyệt thực.
Cao Trữ Mộc cướp lời trước.
“Khương Giang, kết hôn đi.”
Khương Giang sửng sốt, kết hôn?
Hắn nghe đúng nội dung lời nói? “Em nói nghiêm túc?” Khương Giang xác nhận lại.
Cao Trữ Mộc gật đầu khẳng định, “Đúng vậy, em nghiêm túc, chúng ta kết hôn.” Tuy biết Cao Trữ Mộc lấy hắn không vì tình yêu, nhưng Khương Giang vẫn đồng ý không chút do dự.
“Được.”
Chỉ cần thứ Cao Trữ Mộc muốn, hắn sẽ thỏa mãn.
Chỉ là Khương Giang không ngờ, Cao Trữ Mộc không cho hắn lên kế hoạch kết hôn cẩn thận, mà sốt ruột thúc giục hẳn đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Không một lời cầu hôn, không một lễ đính hôn, hai ngày sau, hai người đến sở công chứng trực tiếp ký tên, lấy giấy đăng ký kết hôn.
Cao Trữ Mộc nhìn thoáng qua tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, lạnh nhạt đưa Khương Giang.
“Chuẩn bị hôn lễ, càng hoành tráng càng tốt.”
Khương Giang thuận miệng đồng ý.
“Được.”
Mẹ Khương Giang gần như ngất xỉu ngay khi biết tin tức.
Bà Khương gọi Khương Giang về nhà, phừng phừng lửa giận ra lệnh.
“Không ra thể thống gì! Lập tức đi ly hôn! Tôi không đồng ý cô ta bước chân vào nhà họ Khương”
“Con sẽ không ly hôn em ấy. Dù mẹ thừa nhận hay không thì Mộc Mộc cũng là con dâu của mẹ. Sự thật này không thể thay đổi.” Giọng Khương Giang kiên định, không chút nhân nhượng.
“Anh…” Bà Khương tức giận đến nghẹn giọng, thân thể khẽ run lên.
“Tôi không đồng ý việc anh ở cùng một người có xuất thân ô uế. Cô ta không xứng với anh!”
“Con thích em ấy, vậy là đủ!”
Khương Giang quay phắt đi ra cửa, để lại bà Khương chỉ vào lưng hắn chửi bới.
“Tôi không đồng ý! Hai người không bao giờ sống được với nhau, tôi cảnh cáo trước cho anh biết.”
Mục Anh Húc cũng bất ngờ không kém khi nhận được thiệp cưới của Khương Giang.
“Hai người thật sự sắp kết hôn?” Anh không nghe thấy chút tiếng gió nào cho chuyện này.
Khương Giang gật đầu, vẻ vui mừng trên mặt không giấu được.
“Hai chúng tôi đều lĩnh giấy kết hôn, hôn lễ chỉ là hình thức.”
“Chúc mừng!” Mục Anh Húc đấm cho Khương Giang một đấm, thành tâm chúc mừng.
“Không ngờ anh nhanh như vậy, kết hôn trước cả tôi.”
Khương Giang cười nhẹ, nhưng ánh mắt càng thêm chua xót khi nghe lời chúc mừng.
Hắn biết, mục đích của Cao Trữ Mộc là muốn kết hôn trước Mục Anh Húc, là loại đấu tranh cuối cùng cho tình cảm trong lòng. Từ bỏ hoặc bị từ bỏ.
Uông Trữ Hạ nhận được thiệp cưới do đích thân Cao Trữ Mộc đưa, nhìn tên Cao Trữ Mộc và phương Giang trên tấm thiệp, cô vẫn chưa dám tin là sự thật.
“Chị… thật sự kết hôn với anh ta?”
Cô không tin Cao Trữ Mộc mất trí nhớ, đặc biệt là tình cảm u mê của ả dành cho Mục Anh Húc không phải thứ nói quên có thể quên ngay được.
Cao Trữ Mộc cười thân thiện hiền hòa.
“Đúng vậy, chúng tôi đã lĩnh giấy kết hôn. Hôm nay tôi đặc biệt đến gặp cô, một là để gửi lời mời, hai là hy vọng cô có thể làm phù dâu cho tôi.”
“Chị muốn tôi làm phù dâu trong đám cưới của chị?” Uông Trữ Hạ há hốc miệng, chỉ ngón tay vào ngực mình thắc mắc.
“Không được? Cô ghét tôi đến vậy sao?”
Uông Trữ Hạ nhìn vẻ thất vọng trên mặt ả, phân vân không rõ là thật hay giả, đơn giản nói.
“Tôi không có ý đấy. Chỉ là đột ngột thôi.”
“Trữ Hạ, tôi không muốn nói dối nữa. Tôi không mất trí nhớ. Tôi thực sự nhận ra bản thân đã làm nhiều chuyện không tốt trong quá khứ, tôi lo sợ cô căm hận nên giả vờ mất ký ức. Tôi rất hối hận. Chúng ta có thể bắt đầu làm bạn, làm chị em một lần nữa không? Tôi sẽ cố gắng học cách làm một người chị, được không?” Cao Trữ Mộc tiếp tục thuyết phục, giọng ả nhẹ nhàng gần như van xin.
“Người thân của chúng ta chỉ còn hai chị em. Bố mất, mẹ bỏ đi từ ngày Cao gia gặp chuyện. Giờ chị chỉ còn mỗi em là người thân. Em có thể ghét chị, nhưng đừng từ chối quan hệ huyết thống của chúng ta, được không?”
Uông Trữ Hạ nửa mềm lòng nửa do dự. Cô nghĩ đến Ôn Thế, khó khăn mở miệng.
“Nếu chị thật lòng nhận ra sai lầm trong quá khức, tôi muốn hỏi chị một việc, hãy thành khẩn như những gì chị vừa nói. Chuyện chị lái xe đâm vào Ôn Thế, ai là người đưa chị chìa khóa xe?”
Đây là nút thắt vương vấn trong lòng Uông Trữ Hạ bao lâu nay, không tìm được lời giải, cô không cam lòng.
Cao Trữ Mộc suy nghĩ một chút, không che giấu, thẳng thắn nói.
“Là Quách Thẩm Ngạn.”
Quách Thẩm Ngạn? Cai tên vang lên ong ong trong đầu Uông Trữ Hạ, cô đang mong chờ một cái tên khác hay chính là tên của hắn?
Cao Trữ Mộc tiếp tục.
“Chìa khóa là Quách Thẩm Ngạn ăn cắp của Mục Anh Húc, hẳn làm điều này để em hận Mục Anh Húc rồi rời bỏ anh ta.”
Như tiếng sét đánh bên tai, Uông Trữ Hạ hiểu bản thân đã hiểu lầm Mục Anh Húc lâu nay.
Cao Trữ Mộc nhìn Uông Trữ Hạ mất hồn, thở dài nói.
“Thật ra, chị vẫn luôn ghét và sợ con người Quách Thẩm Ngạn. Ôn Thế bị thương nặng sau vụ đâm xe, nhưng anh ta đã được cứu về, nếu không phải Quách Thẩm Ngạn rút thiết bị y tế… anh ta đã không chết. Việc hắn bắt chị phải chịu mọi trách nhiệm về cái chết của Ôn Thế lâu nay, vẫn khiến chị chịu nhiều oan ức..”
Uông Trữ Hạ không nghe thấy những lời nói sau của Cao Trữ Mộc, trong đầu cô hoàn toàn lởn vởn câu nói.
“Chìa khóa xe là Quách Thẩm Ngạn đưa… Quách Thẩm Ngạn rút thiết bị y tế…”
Vậy, kẻ giết chết Ôn Thế là Quách Thẩm Ngạn?
Uông Trữ Hạ run rẩy xác nhận lại.
“Làm sao chị biết những chuyện này? Làm sao chị chắc chắn Quách Thẩm Ngạn rút thiết bị y tế?”
Cao Trữ Mộc nhìn cô đầy kinh ngạc.
“Em không biết sao? Mục Anh Húc không nói với em sao? Không phải anh ta đã tìm ra đoạn camera bằng chứng?”
Mục Anh Húc biết?
Nghe những câu hỏi ngạc nhiên của Cao trữ Mộc, hơi thở của cô trở nên nặng nề, cảm xúc trong lòng phức tạp, đau đớn và khổ sở. Cô đứng dậy, tay phải bám vào bàn mới đứng vững, vẻ mặt tái xanh bất thường, nói nhỏ.
“Tôi có việc phải làm. Đi trước.”
Cao Trữ Mộc nheo mắt nhìn theo, ả khiếp sợ trước phản ứng của Uông Trữ Hạ, không phải Mục Anh Húc đã kể hết các chuyện này rồi sao? Không nhẽ ả nhầm?
Thẫn thờ đi trên đường, Uông Trữ Hạ ngơ ngẩn nghĩ đến những lời Cao Trữ Mộc nói, cô không để tâm xe cộ phía sau bóp còi inh ỏi, bỏ ngoài tai lời mắng chửi của các tài xế.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Mục Anh Húc bảo vệ Quách Thẩm Ngạn nên không thành thật với cô.
Uông Trữ Hạ là người sợ nhất bị lừa dối, cô căm ghét những ai nói dối mình, đặc biệt người cô yêu thương.
Cô không để ý đèn xanh đã chuyển thành đỏ, mơ hồ bước xuống lòng đường tiến về phía trước, cánh tay đột ngột bị kéo lấy, cả cơ thể ngã vào vòng tay ấm áp.
“Em muốn chết?”
Giọng nói tràn đầy tức giận trút xuống đầu cô, Uông Trữ Hạ sững sờ ngẩng đầu.
Khuôn mặt Mục Anh Húc lo lắng và bất lực, anh cẩn thận hỏi cô.
“Tôi nghe nói Cao Trữ Mộc đến tìm em. Sợ em gặp nguy hiểm nên chạy đến phòng thiết kế, thật may nhìn thấy em trên đường. Em đang làm gì vậy? Tại sao sang đường không nhìn tín hiệu hả? Có phải Cao Trữ Mộc làm gì em không?”
Mất một lúc Uông Trữ Hạ mới phản ứng kịp, cô đẩy người anh ra, lãnh đạm nói.
“Việc của tôi, anh không cần xen vào.”
Mục Anh Húc ngạc nhiên nhìn cô vùng vằng bỏ đi, vội đuổi theo muốn nắm tay, nhưng bị tránh đi. Sau vài lần giằng co truy đuổi, người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ giễu cợt, Mục Anh Húc cũng thành công cầm được cổ tay cô, đứng chắn trước mặt.
Nhìn đôi mắt rũ xuống không chịu đối diện anh, Mục Anh Húc mơ hồ thấy điềm báo không lành, anh kiên nhẫn hỏi.
“Chuyện quái gì xảy ra vậy? Xin em nói cho tôi biết được không?”
Uông Trữ Hạ vẫn cúi đầu, toàn thân toát ra vẻ lãnh đạm, giọng nói mạch lạc.
“Tôi không muốn nói chuyện với kẻ dối trá.”
“Tôi nói dối em chuyện gì? Có phải em lại nghe được chuyện không hay từ người khác không? Tại sao em luôn dễ dàng tin tưởng người khác, mà không thử một lần hoàn toàn tin tôi dù người khác bịa đặt đủ điều? Cao Trữ Mộc nói gì với em? Tôi không đáng tin bằng å?” Uông Trữ Hạ hất tay anh, nâng cằm nhìn chằm chằm vào Mục Anh Húc.
“Lần thư ký Trần Hiên gặp tai nạn, anh nói nguyên nhân Thế ca chết có thể là do thiết bị ý tế bị động tay động chân. Nhưng thực ra anh đã biết và có bằng chứng là do Quách Thẩm Ngạn làm, đúng không? Thế ca không chết vì bị Cao Trữ Mộc đâm xe, mà chết vì bị Quách Thẩm Ngạn phá thiết bị ý tế, đúng không?”
“Cao Trữ Mộc nói với em là cô ta thấy Quách Thẩm Ngạn rút thiết bị y tế?”
“Ai nói không quan trọng. Tôi chỉ cần biết sự thật! Đến bây giờ anh vẫn quanh co muốn bênh vực giấu giếm cho Quách Thẩm Ngạn.” Cơ thể Uông Trữ Hạ bắt đầu run rẩy, giọng cô lạc đi, mắt đỏ bừng.
“Tôi muốn trực tiếp nghe anh nói.”
Mục Anh Húc chần chừ vài giây khiến cô không nén nổi tức giận. Mục Anh húc, anh có đáng để tôi tin tưởng không? Từ đầu đến cuối Cao Trữ Mộc đều biết chuyện gì xảy ra. Nhưng anh vì Quách Thẩm Ngạn mà dối gạt tôi, bao che cho thủ phạm. Chính anh khiến tôi không thể tin tưởng anh.”
Bị cô hiểu lầm ngày càng xa, Mục Anh Húc cắn răng nói thẳng.
“Được, em muốn biết, tôi sẽ cho em biết mọi chuyện.”
Anh lấy điện thoại, bấm vào một đoạn video rồi đưa Uông Trữ Hạ.
“Nhìn đi, tất cả những gì em muốn biết đều ở đây.”
Cô cúi đầu xem video camera trên điện thoại, tuy rằng độ rõ nét không cao nhưng cô có thể thấy rõ Quách Thẩm Ngạn bước vào phòng chăm sóc đặc biệt của Ôn Thế, một lúc lâu sau hắn trở ra ngoài rời đi. Sau hai phút, một y tá chạy đến, rồi các bác sĩ xuất hiện đồng loạt vào phòng.
“Đây là?”
“Đoạn video camra giám sát của hành lang bệnh viện.” Mục Anh Húc bình tĩnh nói.
“Gần đây đoạn camera này mới được chuyên gia kỹ thuật sửa chữa lại được.”
Nhìn sắc mặt cô tái đi, Mục Anh Húc thầm thở dài.
“Xin lỗi, là lỗi của tôi.
Nếu ngay từ đầu tôi không giữ Quách Thẩm Ngạn bên người, Ôn Thế sẽ không bị vạ lây. Đây là lỗi của tôi.
Nhưng tôi không định che giấu chuyện này. Chỉ dựa vào video giám sát hành lang, bằng chứng này không đủ định tội Quách Thẩm Ngạn là người trực tiếp rút thiết bị y tế. Tôi vẫn tiếp tục điều tra, dự tính có kết quả xác định 100% mới nói với em. Tôi không cố tình che giấu em bất kỳ điều gì, cũng không bao che Quách Thẩm Ngạn. Hắn ta có tội, chí tay tôi sẽ đưa hắn vào tù để chịu hình phạt trước pháp luật.”
Uông Trữ Hạ ngẩng đầu xác nhận lại.
“Anh thật sự sẽ không bảo vệ hắn ta? Hắn không phải bạn bè chơi thân hơn mười năm sao?”
“Là bạn bè hay người thân, giết người là phải đền tội. Tôi che giấu chỉ khiến hắn sai càng sai hơn. Chỉ là tôi vẫn còn thiếu bằng chứng và cơ hội vạch mặt hắn.” Mục Anh Húc cười nhẹ.
“Uông Trữ Hạ, em có thể cho tôi thêm thời gian không?”
Nhìn ánh mắt mong đợi dịu dàng của anh, cô thấy xấu hổ trước cá tính dễ tin người của mình. Cô từng bị lừa dối, nên chỉ cần biết bản thân bị người yêu thương lừa dối, tâm tính cô rất dễ bị chi phối.
Bao nhiêu oán hận bay biến mất sạch, hiểu lâm đã được giải quyết, Uông Trữ Hạ thiết lập lại lòng tin của cô đối với anh. Cô hy vọng, anh đừng bao giờ nói dối cô, bị lừa dối rất đau lòng.
“Được, em tin anh. Đừng che giấu hay dối trá với em điều gì. Em không muốn là người cuối cùng biết chuyện.”
“Được.” Mục Anh Húc thành kính cúi xuống hôn lên trán cô, như buông lời thề.
Đảo mắt lén lút nhìn người xung quanh, cô nhẹ nhõm vì không ai chú ý đến hành vi thân mật của hai người.
Tâm trạng bình tĩnh khiến Uông Trữ Hạ nhớ ra mục đích tìm cô hôm nay của Cao Trữ Mộc. Cô không thể không hỏi Mục Anh Húc: “Cao Trữ Mộc thực sự kết hôn với Khương Giang?”