Ánh mắt ghen tị của Cao Trữ Mộc thoáng qua mất mát trước thái độ khẩn trương của anh. “Anh chưa từng coi trọng một người nào như vậy.”
Lời nói của ả lọt vào tai người làm đứng gần đó, ả hấp tấp mắng át đi để che giấu tâm trạng. “Ban nãy anh chưa hiểu rõ mọi chuyện đã báo cáo với A Húc là không tốt. Tôi không cố ý đưa cho A Hạ xem tin tức. Anh chỉ là người làm trong nhà, đừng xen vào chuyện riêng của các chủ nhân”
“Chủ nhân Mục gia là ông chủ và cô Uông. Cô Cao chỉ là khách, xin lỗi tôi không thể nghe theo.” Người làm cúi đầu cung kính, nhưng giọng nói mang theo châm biếm rõ ràng, khiến Cao Trữ Mộc giận tái mặt.
Người làm bỏ đi, phòng khách rộng lớn còn duy nhất Cao Trữ Mộc với những toan tính trong lòng.
Mục Anh Húc đi ngược lại đường khi anh quay về nhà để tìm Uông Trữ Hạ. Đoạn đường này phải đi khá xa mới bắt được xe taxi, cô mang thai nên không thể đi nhanh. Nghĩ như vậy, Mục Anh Húc tăng tốc trong lo lắng.
Anh vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi.
“Hạ Hạ, nghe máy đi em!”
Nhưng anh gọi rất nhiều cuộc đều không ai bắt máy.
“Chết tiệt!” Mục Anh Húc bực bội văng tục.
Anh mở định vị ra kiểm tra vị trí của cô. Thói quen kiểm soát cũng như lo lắng thái quá làm anh cài định vị vào điện thoại của Uông Trữ Hạ.
Định vị cho biết cô đang đứng yên rất gần anh, Mục Anh Húc gần như chạy hết tốc lực, cuối cùng chỉ kịp nhìn thấy cô lên xe taxi đi mất.
Anh cẩn thận đuổi theo. May mắn đến một ngã tư đợi đèn đỏ, xe Mục Anh Húc vượt trước xe taxi chở Uông Trữ Hạ.
Dưới tiếng mắng chửi của người đi đường vì bị chặn ngang đầu xe, Mục Anh Húc mở cửa chạy sang xe cô, kéo cô ra ngoài.
“Sao anh lại ở đây?” Uông Trữ Hạ nhìn thấy anh thì kinh ngạc.
Mục Anh Húc đỡ cô vào bên trong vỉa hè, lúc này mới trách mắng không hài lòng. “Tại sao em không nghe điện thoại của tôi?”
Đối diện ánh mắt lo lắng tức giận của anh, Uông Trữ Hạ nhớ đến điện thoại trong túi áo. Trên màn hình có rất nhiều cuộc gọi nhỡ đến từ Mục Anh Húc. Cô dở khóc dở cười đưa ra trước mặt anh, bực bội giải thích. “Đêm qua anh chỉnh điện thoại của em sang chế độ im lặng” Không phải cô cố ý không kết nối, mà do đêm qua Mục Anh Húc ăn uống no đủ, lo lắng cho giấc ngủ của cô nên chỉnh sang chế độ im lặng, chính anh cũng quên mất điều này.
Không để Mục Anh Húc bối rối, tài xế taxi không kiên nhẫn nhấn còi, thò đầu khỏi cửa xe hối thúc. “Có đi nữa không? Để tôi chờ như vậy là tính thêm giờ đấy nhé.”
Anh nhíu mày, lấy ví rút mấy tờ tiền mệnh giá lớn đưa anh ta. “Không đi nữa.”
Nhìn chỗ tiền lớp gấp mấy chục lần tiền xe, tài xế taxi huýt sáo nháy mắt. “Tình nhân cãi nhau thì về nhà đóng cửa bảo nhau. Chúc đôi chim câu sớm làm lành.”
Uông Trữ Hạ đỏ mặt nhìn theo taxi chạy mất, cô biết anh ta hiểu lầm hai người đang giận dỗi cãi nhau.
Mục Anh Húc mở cửa, đẩy cô vào ghế phó lái, câu đầu tiên khi anh ngồi vào xe là giọng chất vấn. “Em đi đâu?”
“Đi nói chuyện phải trái với kẻ xấu. Anh chắc chắn xem tin tức rồi đúng không? Là nghệ sĩ dưới sự dẫn dắt của A Như bầy mưu hãm hại để tự lăng xê bản thân. Em muốn gặp hắn hỏi cho ra lẽ…”
Uông Trữ Hạ trong lòng thấy có lỗi vì bản thân lại làm liên lụy Mục Anh Húc. Chắc chắn tin đồn lần này khiến hình ảnh của anh bị ảnh hưởng.
Mục Anh Húc cốc mạnh lên đầu cô, lấy điện thoại mở tin tức mới nhất.
“Sự việc đã xử lý xong. Em không cần tìm hắn, cũng không cần động chân động tay.”
Uông Trữ Hạ xoa xoa đầu, mờ mịt xem tin tức, kinh ngạc trợn to hai mắt. “Anh xử lý nhanh như vậy? Tại sao ban nãy em không nhìn thấy thông báo mới này?”
“Đó là do ai đó cố tình muốn em xem tin tức bất lợi cho bản thân.”
Ý tứ trong lời nói của Mục Anh Húc rất rõ ràng ám chỉ người khác, nhưng Uông Trữ Hạ do chưa hết giận, đầu óc bối rối đặc kịt, chỉ nghĩ người anh nói là Lộ Thanh Phong.
“Lộ Thanh Phong quá nham hiểm xảo trá. Đến cả Như Như cũng bị anh ta gạt. Việc trùng hợp gặp nhau ở quán trà là giả dối.”
Mục Anh Húc xoa đầu cô không dám dùng sức, anh sợ bộ óc ngu ngốc của cô xoa quá nhiều, mấy nếp nhăn ít hỏi cũng bị xoa phẳng ra, cô hoàn toàn thành kẻ ngốc thì rất phiền phức. Nén thở dài vào lòng, anh không giấu diếm mọi chuyện.
“Thư ký Trần Hiên từ lâu đã phát hiện Lộ Thanh Phong có vấn đề, nhưng Lâm Mộng Như không chịu tin anh ta, cô ấy cho rằng Trần Hiên ghen tuông. Khiến Trần Hiên không nhắc nhở được Lâm Mộng Như đề phòng chuyện xấu.”
“Gần đây Như Như đang chiến tranh lạnh với Trần Hiên, cậu ấy nói với em là hai người gặp nhau, luôn tranh cãi về Lộ Thanh Phong. Trần Hiên đề cập đến Lộ Thanh Phong nhiều quá làm cô ấy thấy phiền.” Uông Trữ Hạ kể lại những than phiền của Lâm Mộng Như.
“Trần Hiên chỉ muốn giữ Lâm Mộng Như tránh xa Lộ Thanh Phong, có thể động tĩnh lớn quá nên Lộ Thanh Phong mới đánh chủ ý đến em.” Mục Anh Húc kết thúc suy đoán với tiếng thở dài.
“Nếu Lâm Mộng Như nghe lời Trần Hiên ngay từ đầu, có lẽ Lộ Thanh Phong sẽ không có cơ hội tiếp cận em. Em hay bạn bè em đều cứng đầu cứng cổ như nhau.”
Uông Trữ Hạ vừa bị cốc đầu vừa bị mắng, nhưng cô thấy ấm trong lòng. Ở nơi cô không biết, Mục Anh Húc luôn xử lý tất cả phiền phức vây xung quanh cô.
“Đưa em về nhà đi. Em không gặp hắn nữa.”
Tại Mục gia.
Cao Trữ Mộc sau khi bị người làm nhìn với ánh mắt xem thường, ả rất khó chịu và thấy như bị xúc phạm. Nghĩ đến thái độ tuyệt tình của Mục Anh Húc, nghĩ đến lòng lương thiện ngốc nghếch của Uông trữ Hạ, ả cố tình nói lớn để những người làm đứng gần đó đều nghe thấy.
“Được. Nếu người trong căn nhà này đều không chào đón tôi. Tôi đi là được, đúng không?”
Cao Trữ Mộc chạy vọt lên tầng, về phòng thu dọn đồ đạc vào va li.
Quách quản gia và người làm hai mặt nhìn nhau, đi lên xem xét tình huống. Cao Trữ Mộc dù sao cũng là chị gái Uông Trữ Hạ, không ai muốn gây thêm phiền phức cho Uông Trữ Hạ.
“Tôi đã dọn xong hành lý, phiền quản gia hoặc anh mang xuống dưới nhà cho tôi.”
Không ai phản ứng ả. Cao Trữ Mộc cao giọng nói gay gắt. “Không lẽ hai người để một cô gái yếu đuối như tôi phải tự khuân vác hành lý? Người của Mục gia từ bao giờ thiếu lịch lãm đến mức này rồi?”
Quách quản gia và người làm nhìn nhau, nhớ đến vẻ mặt Mục Anh Húc rời đi, ai cũng cảm nhận được mong muốn tống cổ Cao Trữ Mộc ra khỏi biệt thự.
Quách quản gia gật đầu ra hiệu, người làm đi đến xách hành lý theo sau Cao Trữ Mộc đi xuống cầu thang.
Đúng lúc Mục Anh Húc đưa Uông Trữ Hạ về đến nhà, vừa bước vào cửa đã thấy tình cảnh ba bốn người nối đuôi nhau với hành lý trên tay. “Trữ Mộc, chị đi đâu vậy?” Uông Trữ Hạ ngạc nhiên không hiểu.
“A Hạ, là chị không tốt. Chị không nên để em đọc được tin tức kia.” Cao Trữ Mộc tiến lên cầm tay Uông Trữ Hạ, khổ sở nói. “Không phải vì bị ghét bỏ mà chị rời đi đâu, cũng không có ai nói xấu gì chị… dù sao, chị sẽ rời khỏi Mục gia.”
Uông Trữ Hạ hiểu lầm là người làm nói những lời không hay khiến Cao Trữ Mộc bỏ đi, cô nhìn người làm trách mắng.
“Sao mọi người không ngăn chị ấy? Lại còn tự tay mang hành lý xuống. Nếu tôi không về kịp, có phải mọi người đều ủng hộ chị ấy rời đi?”
Quách quản gia và người làm không biết trả lời thế nào, rốt cuộc chỉ im lặng cúi đầu, mặc cho Uông Trữ Hạ giận dữ.
Nhìn bầu không khí vì chính mình mà trở nên khó xử, Cao Trữ Mộc vội vàng ngăn Uông Trữ Hạ, dịu giọng nói. “A Hạ, đừng trách bọn họ. Là chuyện của chính chị.”
“Em vẫn không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Uông Trữ Hạ nghiêm túc hỏi. “Chị rời Mục gia định đi đâu? Tại sao phải đi?”
“Chị..” Cao Trữ Mộc liếc mắt nhìn Mục Anh Húc, anh vẫn lãnh đạm dừng dưng như trước, không có ý tứ giữ ả, càng không hứng thú mở miệng, điều này khiến Cao Trữ Mộc gượng gạo cười.
“Chị vốn không phải người nhà Mục gia. Nếu em cứ ép chị ở lại đây, sẽ chỉ càng khiến chị khổ sở và khó chịu, chị cảm thấy rõ mình là một người ngoài vô dụng…”
Uông Trữ Hạ không ngờ Cao Trữ Mộc nghĩ xa như vậy. Bản thân cô coi Cao Trữ Mộc như chị gái, nên việc sống chung là rất bình thường, nhưng có vẻ suy nghĩ của cô không phải ai cũng cùng cảm nhận.
“Là em chưa chu đáo.” Uông Trữ Hạ mỉm cười nhìn Cao Trữ Mộc, phân tích tình hình.
“Em sẽ không ép chị ở lại Mục gia.
Chị muốn rời đây cũng ít nhất tìm xong chỗ ở mới, được không? Hơn nữa, bây giờ chị còn không có việc làm, nếu chuyển ra ngoài thì sinh hoạt phải làm sao? Chị đã chia tay Khương Giang rồi, cũng không thể tìm anh ta. Cuộc sống không có anh ta là phải ổn định, thì em mới yên tâm.”
THÍ “Em biết chị sẽ không chết đói, cũng sớm tìm được công việc tốt.”
Uông Trữ Hạ cướp lời, không cho ả nói trọn vẹn câu. “Giải quyết xong những vấn đề này, chị muốn rời đi, em nhất định không giữ lại.”
“Nhưng… Cao Trữ Mộc lén lút liếc nhìn Mục Anh Húc, hành vị này bị Uông Trữ Hạ bắt gặp.
Uông Trữ Hạ cũng đoán ra một phần nào đó, chắc chắn trước khi Mục Anh Húc đi tìm cô, đã hăm dọa hay mắng mỏ gì Cao Trữ Mộc rồi. Cô cố ý chạm vào anh, trưng cầu ý kiến. “Anh có đồng ý với quyết định của em không?”
Mục Anh Húc chưa từng dời mắt khỏi khuôn mặt Uông Trữ Hạ, nghe cô hỏi, anh liên liếc mắt nhìn Cao Trữ Mộc, thu gọn vẻ mặt bối rối ngại ngùng của ả.
“Tôi không quan tâm, em cứ làm việc muốn làm là được.” Mục Anh Húc không ngại việc Cao Trữ Mộc ở lại, chỉ cần anh ở đây, mấy trò lừa gạt giả dối, anh đều thay Uông Trữ Hạ chống đỡ.
Nhưng Uông Trữ Hạ không ngừng thử thách sức chịu đựng của Mục Anh Húc bằng đề nghị.
“Giúp người giúp cho tròn. Tại sao anh không để chị ấy quay về Mục thị làm việc?”