“Em nghĩ tôi nhắm vào Ôn Thế?”
“Chẳng lẽ không phải?” Câu trả lời dứt khoát của cô khiến bầu không khí căng thẳng cực điểm.
Sự hung ác vốn đè nén mỗi khi ở bên Uông Trữ Hạ, vì câu nói nhẫn tâm mà trở nên hung bạo, phá xích trỗi dậy khắp các mạch máu trong người Mục Anh Húc.
Áp lực anh đè nén lên người cô khiến Uông Trữ Hạ rùng mình sợ hãi. Cô cắn môi, trừng mắt lầm lì đáp lại anh. Thời gian tưởng chừng dừng lại vĩnh viễn, thì Mục Anh Húc cười tự giễu. “Được rồi, là tôi lo chuyện bao đồng.”
Nói xong những lời này, Mục Anh Húc tức giận quay lưng bỏ đi, để lại Uông Trữ Hạ đứng tại chỗ. Đôi mắt không dời bóng lưng anh, lòng muốn níu kéo cố gắng ngăn cản nhưng chân cô chôn chặt xuống sàn.
“Tôi biết đã nặng lời, nhưng giữa anh và Thế Ca, tôi lựa chọn tin tưởng Thế ca. Thế ca không bao giờ lừa dối tôi.” Lời thì thầm của Uông Trữ Hạ cô độc trong đêm, giữa hành lang bệnh viện, không một ai nghe được.
Khi thân ảnh Mục Anh Húc hoàn toàn khuất sau cánh cửa thang máy, Uông Trữ Hạ cắn môi, ấm ức trong lòng. “Người cần bị thẩm vấn là anh mới phải. Anh lấy tư cách gì mà nghi ngờ người khác.”
Cô đá vào thùng rác bên cạnh để trút giận. “Anh có quan hệ gì với người phụ nữ điên kia? Cô ta gọi A Húc thân thiết đến thế cơ mà. Tại sao anh không giải thích cho tôi? Anh chỉ biết hỏi, hỏi. Thật đáng ghét!”
Thùng rác đổ kềnh ra sàn, tạo ra âm thành chói tai. Uông Trữ Hạ vội vàng dựng thùng rác lên, trái tim trong lồng ngực nhói đau vì tủi thân.
Cô cũng muốn biết sự thật, muốn biết người phụ nữ đấy là gì của Mục Anh Húc.
Tiếc là Mục Anh Húc đang ở trong quán bar, không giải đáp được thắc mắc của Uông Trữ Hạ. Anh uống quá say, gục trên quầy bar bất tỉnh.
Bartender bất lực thở dài, đi ra đằng sau, rời khỏi không gian ầm ĩ bởi tiếng nhạc, bấm điện thoại cho sếp. “Sếp, anh Mục uống say trong quán, có cần liên lạc với thư ký của anh ta đến đón về không?”
“Mục Anh Húc?” Giọng người đầu dây bên kia ngập ngừng. “Đưa cậu ta vào phòng riêng. Tôi sẽ đến đó ngay.”
Bên quầy bar, một cô gái với thân hình bốc lửa trong chiếc váy quây ngắn cũ cỡn tiếp cận Mục Anh Húc. Cô ả đặt bộ ngực căng tròn đẫy đà áp vào bả vai anh, luồn bàn tay mềm mại vào vòm ngực rắn chắc mơn trớn, thủ thỉ bên tai. “Cục cưng, muốn tận hưởng khoái cảm đêm nay với em không?”
Mục Anh Húc không có phản ứng. Bartender quay trở lại quầy bar, nhận ra mục đích mồi chài của cô gái, sắc mặt liền tối sầm. “Đi tìm người khác đi.”
Thanh âm đột ngột khiến cô gái giật mình, nhận ra là người pha chế, sắc mặt cô gái trở nên hống hách. Nụ cười quyến rũ kèm ánh mắt lẳng lơ ném về phía bartender.
“Một bartender cũng dám lớn giọng như vậy? Tôi là khách của quán, nhân viên các anh dùng thái độ này đối xử với khách hàng?”
Đáp lại lời khiêu khích là giọng nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu cô gái dội xuống. “Tìm đối tượng để bò lên giường cũng nên nhìn kỹ xem họ là ai. Đến lúc chết mất xác vì sự ngu muội, đừng hỏi tại sao?”
Cô gái hoảng sợ nhảy phắt lên, nhìn người đàn ông cao lớn thình lình xuất hiện sau lưng. “Anh là ai? Liên quan gì đến anh?”
Người đàn ông không thèm nhìn cô, hất đầu về phía bảo vệ. “Ném ả ra ngoài. Lần sau đừng cho rác rưởi vào quán. Ô uế hết không khí.”
” Tiếng hét của cô gái bị bịt chặt bởi “Anh…” bàn to to phốp pháp, bảo vệ lôi kéo cô ả ra từ cửa sau.
Người đàn ông nhìn Mục Anh Húc bất tỉnh không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhếch mép cười khẩy. “Đuổi cô đi là tôi vừa cứu mạng cô đấy.”
Không ai hiểu bản chất tàn ác hung bạo của Mục Anh Húc bằng hắn. Chưa từng có phụ nữ nào còn lành lặn khi có ý định bò giường Mục Anh Húc.
“Đưa anh ta đến phòng riêng.” Người đàn ông quay lưng, ra lệnh.
Trong phòng riêng, Mục Anh Húc say rượu nằm trên giường mặc người bài trí.
Người đàn ông chán ghét nói. “Tôi từ lâu đã nghe nói cậu bây giờ không tốt lắm. Không tưởng được cậu vì một phụ nữ mà thảm hại thế này. Chậc chậc.”
Mục Anh Húc bị đánh thức bởi chuỗi âm thanh ồn ào thúc giục. Anh nhíu mày mở mắt, đầu óc nặng nề và nhức buốt, hậu quả sau khi tỉnh rượu.
Tại sao anh lại ở trong phòng riêng? Mục Anh Húc nhìn quanh, nhớ lại bản thân uống rượu trong quán bar. Anh đã quên mất chuyện gì sao?
Đẩy cửa phòng đi ra ngoài theo tiếng ồn ào, khi nhìn thấy người giám sát việc sửa sang trong đại sảnh, tuy chỉ từ sau lưng nhưng anh ngay lập tức nhận ra.
“Quách Thẩm Ngạn?”
Nghe thấy có người gọi mình, người đàn ông quay lại. Khuôn mặt quen thuộc, khí chất độc nhất vô nhị khiến Mục Anh Húc kinh ngạc. “Cậu không phải đang ở nước ngoài sao?
“Nghe nói cậu gặp rắc rối, tôi quay về để cười nhạo cậu.”
“Vậy thì cậu phải thất vọng rồi.” Vẫn là miệng lưỡi độc địa quen thuộc, vẻ mặt khiêu khích, nhưng Mục Anh Húc cũng không tức giận, thoải mái cười nói.
Quách Thẩm Ngạn là bạn học thời trung học và đại học của Mục Anh Húc. Hai người là bạn cùng phòng thời đại học. Hai người có sở thích giống nhau, học lực tương đương, vừa là bạn vừa là đối thủ. Mục Anh Húc nghĩ Quách Thẩm Ngạn sẽ tiếp tục chiến đấu với anh khi cả hai cùng kế thừa công ty ra đình. Nhưng không ngờ Quách Thẩm Ngạn sau khi tốt nghiệp đại học, đã trực tiếp xuất ngoại.
Đã bảy năm không gặp, vẻ mặt vẫn lạnh lùng khiến người ta có cảm giác khó tiếp cận.
Nếu Mục Anh Húc mang đến cảm giác lạnh lẽo độc đoán tàn ác, thì Quách Thẩm Ngạn là sự lạnh lùng cô đơn khó gần.
Mục Anh Húc không giấu niềm vui vì gặp lại bạn cũ. “Tôi nghĩ cậu sẽ trốn ở nước ngoài đến hết đời.” “Đúng vậy. Kế hoạch của tôi là như vậy.”
Quách Thẩm Ngạn không hề né tránh, trực tiếp giải thích mục đích trở về từ chuyển đi này.
“Tôi biết gần đây cậu bận rộn với kế hoạch thu mua Cao thị, tôi hy vọng có thể tham gia khi quay về thành phố A.”
Quách Thẩm Ngạn là một doanh nhân tài giỏi về tài chính nổi tiếng ở nước ngoài. Vị thế và sức ảnh hưởng của hắn trong giới tài chính không kém gì Mục Anh Húc.
“Cậu quay lại chỉ để giúp tôi?” Mục Anh Húc nheo mắt nghi ngờ. “Đầu cậu vẫn ổn đấy chứ?”
“Cậu chỉ cần nói được hay không, đừng phí thời gian giả bộ.” Quách Thẩm Ngạn cụng cốc rượu vào cốc của Mục Anh Húc, nghiêm túc nói. “Chúng ta quen nhau bao lâu, cậu thấy tôi đùa lúc nào chưa? Vì cậu muốn hạ bệ Cao gia, tôi sẽ giúp kế hoạch trở nên đơn giản và triệt để, không phải tốt sao?”
Mục Anh Húc cụng cốc rượu, ngửa đầu uống cạn. Anh nhìn khuôn mặt vô cảm của Quách Thẩm Ngạn, phiền muộn trong lòng làm nhạt bớt niềm vui đoàn tụ, cảm xúc dâng lên chỉ là lo lắng khó hiểu.
“Cậu đã thay đổi, có chút khác trước.” Quách Thẩm Ngạn cười khùng khục trong cổ họng, tiếng cười không mang theo niềm vui cho người nghe. “Ai cũng sẽ thay đổi. Ngay đến cậu cũng thay đổi. Không biết ai là người thề không yêu, không kết hôn? Và bây giờ say xỉn bất tỉnh vì một người phụ nữ?”
Hắn rót thêm rượu vào cốc của Mục Anh Húc. “A Húc, cậu trở thành kẻ đạo đức giả từ lúc nào vậy?”
Đã bảy năm trôi qua, nhưng miệng lưỡi độc địa châm chọc người của Quách Thẩm Ngạn không hề giảm.
Mặt Mục Anh Húc thay đổi khi nghe từ “đạo đức giả”. Anh cảm thấy bản thân ngày càng qua loa trong công việc, không còn dứt khoát mạnh tay và phóng khoáng như trước, có lẽ vì ngày càng có nhiều thứ phải cân nhắc.
“Khi nào cậu đem cô gái khiến cậu say xỉn chết đi sống lại cho tôi xem?”
Đề nghị đột ngột của Quách Thẩm Ngạn khiến Mộ Anh Húc mất cảnh giác, bất giác khai ra. “Em ấy có một người bạn bị thương. Mấy ngày nay phải ở bệnh viện chăm sóc bạn. Tôi sợ không sắp xếp được thời gian.”
“Bạn?” Nhìn thấy cô đơn trong mắt Mục Anh Húc, Quách Thẩm Ngạn lập tức hiểu. “Là đàn ông?”
Mục Anh Húc im lặng thay câu trả lời.
“Cậu thật thảm hại!” Quách Thẩm Ngạn không ngừng châm biếm. Hắn đơn giản nhắc nhở. “A Húc, đàn ông cần coi trọng sự nghiệp, không nên sa đà vào tình cảm trai gái. Không thể quá chiều chuộng đối tượng khiến họ kiêu ngạo. Cao Trữ Mộc là ví dụ điển hình.” Lông mày của Mục Anh Húc nhíu chặt trước những lời của Quách Thẩm Ngạn, mắt anh đầy vẻ nghi ngờ. Hắn đã trải qua thế nào trong những năm ở nước ngoài? Tại sao có cảm giác Quách Thẩm Ngạn đã hoàn toàn thay đổi?
Trong bệnh viện, Uông Trữ Hạ mệt mỏi ngủ thiếp đi bên giường.
Ôn Thế trên giường đã tỉnh ngủ, mở mắt ra, quay đầu ngắm Uông Trữ Hạ ngủ say. Hắn không khỏi cảm thấy xót xa.
Những ngày nằm viện, Uông Trữ Hạ vẫn luôn chăm sóc chu đáo, phục vụ sinh hoạt của hắn cẩn thận.
“Hạ Hạ, ngày nào em cũng trằn trọc cả đêm, gần sáng mới thiếp đi mệt mỏi, anh sợ em không trụ được, ngã quy mất.” Ôn Thế thì thầm một mình.
Hắn cửa động cơ thể, muốn vén sợi tóc lòa xòa trên trán Uông Trữ Hạ, nhưng cánh tay bị thương giữ nguyên tư thế quá lâu, gây ra tê dại cứng đờ. Ôn Thế liếc nhìn Uông Trữ Hạ, sợ cô giật mình tỉnh giấc. Hắn chịu đựng cơn đau cố gắng nhúc nhích cánh tay tạo ra tiếng sột soạt, vẫn đánh thức cô.
Vừa mở mắt ra, Uông Trữ Hạ thấy Ôn Thế đang muốn giơ cánh tay, trên trán đổ mồ hôi lạnh vì nhịn đau, cô hoảng hốt giữ tay hắn, trách móc. “Anh định làm gì? Vết thương của anh mới được khâu lại. Anh làm động tác mạnh khiến vết thương nứt ra thì sao hả? Anh không thể nghe lời em được à?”
“Nếu nứt vỡ, anh sẽ tự khâu lại.” Ôn Thế đùa giỡn trấn an cô, nhưng lời nói vô tình chỉ càng khiến trái tim cô thắt lại đau đớn.
Vành mắt cô đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã không còn kìm nén được.
Nhìn thấy cô khóc, Ôn Thế sửng sốt vài giây, lúng túng tay chân hỏi. “Sao vậy? Anh không động đậy, Hạ Hạ đừng khóc nữa được không? Anh xin lỗi, đừng khóc.”
Uông Trữ Hạ gật đầu lia lịa, dùng khăn sạch lau mồ hôi trên trán Ôn Thế. Cô vừa lau vừa rơi nước mắt, cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc của mình, bật khóc nức nở.