Nhưng giờ phút này Lâm Tử Mạn chen ở trong đám đông, lại cảm giác được phi thường cô đơn. Những tiếng huyên náo chung quanh đều không quan hệ tới nàng, thật sự giống như là giữa hai thế giới bất đồng. Từ buổi trưa cho tới bây giờ nàng chưa uống một ngụm nước nào, rõ ràng cảm thấy trong bụng đang dâng lên một cơn đói khát, nhưng nàng cũng không có biện pháp. Bởi vì trên người Lâm Tử Mạn, ngoại trừ một chiếc di động hết pin ra, thì ngay cả một phân tiền cũng đều không có. Chiếc ví thời trang đã rơi tại căn phòng nơi bạn trai nàng thuê trọ. Nàng không muốn, cũng không dám quay trở lại căn phòng đó nữa.
Bạn trai Lâm Tử Mạn tên là Hoàng Ba, hai người quen nhau từ thời còn đại học, tuy rằng nàng và gã không học cùng khoa nhưng lớp giảng lại vô cùng gần nhau. Hơn nữa còn là đồng hương, cho nên tình cảm giữa hai người phát triển rất tốt đẹp. Nhưng sau khi tốt nghiệp Lâm Tử Mạn quay về Ung Thành, đảm nhiệm chức vụ giáo y tại trường đại học Ung Thành. Còn Hoàng Ba lại nhận lời mời của một công ty bất động sản ở Tinh Thành, từ đó trở đi hai người liền xa cách nhau về mặt địa lý.
Hôm nay Lâm Tử Mạn đột xuất chạy đến cũng không gọi điện báo trước cho Hoàng Ba. Thứ nhất là bởi vì nàng muốn cấp cho hắn một chút kinh ngạc, thứ hai là cảm giác dị thường gần đây của Hoàng Ba khiến nàng nghi ngờ. Nàng muốn dùng phương thức này để âm thầm kiểm tra xem, đến tột cùng là Hoàng Ba đang gạt nàng những chuyện gì.
Cho nên, lúc một rưỡi chiều hôm nay nàng đi tới trước căn hộ mà Hoàng Ba thuê trọ. Vừa lấy điện thoại ra gọi cho hắn một cuộc, thì trong điện thoại Hoàng Ba phân trần là dạo này bề bộn công việc, nói hắn đang tham gia một dự án quan trọng. Sau đó cũng không đợi Lâm Tử Mạn kịp chất vấn, mà ngắt luôn liên lạc.
Lâm Tử Mạn cũng không hề nghi ngờ, nàng tìm chìa khóa trong túi xách mở cửa phòng. Nhưng mà khiến cho nàng thật không ngờ chính là, chiếc chìa khóa này không tra vừa ổ khóa. Ngay tại lúc nàng đang nghi hoặc, thì lại thấy Hoàng Ba ôm một nữ nhân chừng ba mươi tuổi, toàn thân ăn mặc nhãn hiệu nổi tiếng, hú hí ôm nhau đi lên lầu.
Lâm Tử Mạn trợn mắt, Hoàng Ba cũng trợn tròn mắt.
Theo sau Lâm Tử Mạn cũng biết được thân phận của cái nữ nhân ba mươi tuổi kia. Ả là thủ trưởng trong công ty Hoàng Ba, mới ly dị với chồng chưa lâu. Hoàng Ba thừa dịp ả mới ly dị, tâm tình rơi vào khoảng trống, liền hướng ả ta săn đuổi. Vốn dĩ bề ngoài của Hoàng Ba khá anh tuấn, hơn nữa lửa tình mãnh liệt, chẳng bao lâu sau đã hòa tan được cô ả này, rất nhanh hai người phát triển như keo như sơn. Mà đó cũng chính là nguyên nhân vì sao gần đây Hoàng Ba thường xuất hiện những điểm dị thường.
Sau khi biết mối quan hệ giữa Lâm Tử Mạn và Hoàng Ba, cô ả kia hung hăng trút cho hắn một cái tát, rồi xoay người bỏ đi.
Lâm Tử Mạn vô cùng tức giận, vốn dĩ muốn đợi Hoàng Ba cho nàng một lời giải thích. Bởi vì hắn lừa gạt nàng, lấy số tiền trong "quỹ hạnh phúc", đi theo đuổi người đàn bà kia.
"Quỹ hạnh phúc" chính là thời gian Lâm Tử Mạn và Hoàng Ba học đại học, đã tìm việc làm thêm chắt chiu được một khoản tiết kiệm. Hai người ước hẹn, mỗi tháng sẽ nhập một phần tiền vào trong thẻ tài khoản. Ngày sau dùng số tiền này để tổ chức kết hôn, thuê phòng, chung sống tới đầu bạc răng nong.
Thế nhưng trăm triệu lần Lâm Tử Mạn không nghĩ tới, số tiền bên trong chiếc thẻ tài khoản "quỹ hạnh phúc" này, lại bị Hoàng Ba dùng để làm chi phí đi theo đuổi nữ nhân khác! Càng khiến nàng bất ngờ chính là, muốn chờ hắn giải thích nhưng lại bị hắn cấp cho một cái tát vang dội.
Không chỉ trút cho Lâm Tử Mạn một cái bạt tai, Hoàng Ba thẹn quá hóa giận còn muốn lôi nàng vào trong phòng trọ, thực hiện hành vi cường bạo. Bởi vì cha mẹ Lâm Tử Mạn thường xuyên lải nhải, hơn nữa bản thân nàng cũng là người truyền thống, cho nên trong vài năm hai người yêu nhau, vẫn luôn giữ sạch tấm thân như ngọc. Mặc dù trước đây, Hoàng Ba nhiều lần đòi hỏi, nhưng đều bị nàng dùng lý do "để dành trinh tiết cho đêm tân hôn" mà cự tuyệt.
Hiện tại, Lâm Tử Mạn phá hỏng chuyện tốt của Hoàng Ba, dưới cơn tức giận, hắn gầm thét lên: "Mấy năm trời yêu nhau, cô luôn không cho tôi động chạm, tôi còn không đi tìm nữ nhân khác hay sao? Nàng ta vừa là thủ trưởng của tôi, hơn nữa lại vừa có tiền, nếu tôi kết hôn cùng nàng ta, ít nhất có thể giảm thiểu được mười năm nỗ lực phấn đấu! Mười năm thời gian đó! Con người có thể sống bao nhiêu cái mười năm đây? Cùng so sánh với nàng ta, thử hỏi cô có năng lực gì? Nhiều nhất chỉ là một nữ nhân còn tấm màng trinh mà thôi. Có gì đặc biệt hơn người chứ? Chờ sau khi lão tử phong quang, muốn bao nhiêu trinh tiết mà không có. Cô nghĩ rằng thời buổi bây giờ, cái tấm màng trinh kia còn đáng giá nữa sao? Cô không thấy ngoài đường giăng đầy biển quảng cáo chắp vá màng trinh ư? Hừ, nếu không phải bởi vì nữ nhân ngu ngốc như cô mỗi tháng cấp tiền vào trong tài khoản, lão tử sớm đã chia tay cô rồi! Hôm nay cô chạy đến tận cửa gây phiền phức...Con mẹ nó, yêu cô mấy năm trời, lão tử còn chưa được thưởng thức qua mùi vị của cô đâu! Hôm nay lão tử sẽ kiểm tra xem cô, có đúng thật còn là gái trinh nữa hay không?"
"Đồ cầm thú." Lâm Tử Mạn cũng phi thường dũng mãnh, nhấc chân lên đá vào đũng quần của Hoàng Ba, xoay người tính toán bỏ chạy. Hoàng Ba tuy bị đau nhưng một tay ôm bộ hạ, một tay cũng vươn ra giữ chặt lấy chiếc túi xách của Lâm Tử Mạn, không cho nàng chạy đi.
Mặc dù Lâm Tử Mạn dũng cảm đạp Hoàng Ba một cước, nhưng nàng cũng không dám ở lại chỗ này thêm nữa. Bởi vì nàng chỉ là một phụ nữ chân yếu tay mềm, nếu như xung đột cùng Hoàng Ba, tuyệt đối sẽ không chiếm được tiện nghi. Giờ khắc này bị Hoàng Ba giữ chặt lấy túi xách, Lâm Tử Mạn hoảng loạng không thôi, giựt một hai cái thấy không suy chuyển được, liền quyết đoán vứt túi xách bỏ chạy.
Chạy được một quãng khá xa, cũng tin tưởng Hoàng Ba không có đuổi theo, lúc này Lâm Tử Mạn mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cùng lúc đó nàng phát hiện trên người mình không có một xu dính túi, muốn mua vé xe đường dài quay trở lại Ung Thành, căn bản chính là không có khả năng. May mắn, nàng luôn cầm di động trong tay, vì thế khẩn cấp gọi điện thoại cho cha mẹ mình. Nhưng bởi vì nhị lão ra ngoài quên mang theo di động, nên không biết nàng gọi về.
Theo sau đó, ngoại trừ cha mẹ ra thì người đầu tiên Lâm Tử Mạn nghĩ đến, chính là Trương Văn Trọng. Nàng lại gọi tới số của hắn, nhưng lúc này Trương Văn Trọng đang tiến hành phẫu thuật cho Tôn Nguy, nên cũng bỏ lỡ thời cơ nghe máy. Mà khi Lâm Tử Mạn định gọi cho bạn bè thì lại phát hiện ra bi kịch, chiếc di động này nhất thời hết pin!
Bước trên đường phố Tinh Thành náo nhiệt, trong lòng Lâm Tử Mạn dâng lên một loại cảm giác cô đơn trước nay chưa từng thể nghiệm. Nàng muốn khóc thật to, nhưng rồi lại không bật khóc ra được...Nàng muốn cười thật tươi, nhưng rồi lại không biết cười vì điều gì.
Lâm Tử Mạn bước đi không có mục đích, mỗi khi trông thấy một đôi yêu nhau lướt qua, nàng rất muốn xông tới trước mặt họ gào lên: "Có cần phải ngọt ngào như vậy ở giữa đường không? Nếu yêu nhau sao không đi tìm chết hết đi."
May mắn chính là, cuối cùng lý trí chiến thắng xúc động. Trong lúc bất tri giác, Lâm Tử Mạn đi tới một khu công viên.
Lúc này bốn phía xung quanh công viên phá lệ yên tĩnh, ngoại trừ nàng ra thì không có thêm một người nào khác. Lâm Tử Mạn ngồi trên ghế đá ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đen. Ánh trăng lưỡi liềm treo cao trong mây, thấp thoáng xuất hiện mấy vì tinh tú...Đột nhiên nàng cảm thấy, tâm như chết lặng.
Vừa lúc đó, cũng không biết ti - vi của nhà nào ở trong tiểu khu dân cư bên cạnh, truyền ra thanh âm của vở kịch "Tiếu Hồng Trần".
Lâm Tử Mạn đã không còn nhịn được nữa, chôn khuôn mặt trắng nõn ở trong hai tay. "Oa" một tiếng, khóc rống lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Chẳng biết khóc ròng bao nhiêu lâu, đột nhiên Lâm Tử Mạn nghe thấy một chuỗi thanh âm "phành phạch" tương tự loài chim nào đó vỗ cánh. Còn chưa kịp phản ứng gì, thì đã cảm giác được bên vai của mình trở nên nặng trĩu.
Lâm Tử Mạn ngoảnh mặt nhìn sang, thì trông thấy một con quạ đen thui, đang đậu ở trên bờ vai của mình.
"Hu hu...ngay cả quạ đen cũng chạy tới làm tổ...Ô ô...ta thật là xúi quẩy...hu hu..." Lâm Tử Mạn giàn giụa nước mắt, khẽ mỉm cười tự giễu bản thân. Nhưng bỗng nhiên nàng cảm thấy, con quạ này nhìn lại có điểm quen mắt.
Không đợi cho Lâm Tử Mạn kịp định thần, một ánh đèn pha xe hơi chói mắt, đột nhiên chiếu thẳng lên trên người của nàng. Ánh sáng mãnh liệt...Lâm Tử Mạn theo bản năng nhắm tịt hai mắt lại.
Cùng lúc đó, nàng nghe được thanh âm có người mở cửa, bước ra khỏi xe.
"Ai vậy nhỉ? Sao lại dừng xe ở chỗ này, dường như hắn đang đi về phía ta. Chẳng lẽ...Hoàng Ba đuổi tới đây? Không được, ta phải mau chóng rời khỏi nơi này." Lâm Tử Mạn bị bóng đen làm cho giật mình. Nàng theo bản năng đứng bật dậy, xoay người muốn bỏ chạy. Nhưng, cùng lúc đó, một cái thanh âm quen thuộc đột nhiên vọng tới bên tai của nàng: "Tử Mạn, cô đừng sợ, là tôi đây."
Lâm Tử Mạn toàn thân chấn động, nàng không tự chủ được mà dừng bước lại. Chẳng biết tại sao cái thanh âm quen thuộc ở phía sau, lại khiến cho nàng cảm thấy an toàn.
"Trương Văn Trọng? Anh...anh...rốt cuộc thì anh cũng đã tới." Lâm Tử Mạn xoay người nhìn lại, thì chứng kiến Trương Văn Trọng đang nhanh chân đi về phía mình.
Bỗng nhiên Lâm Tử Màn nhào vào trong lòng Trương Văn Trọng, gắt gao ôm chặt hắn, khóc rống lên "hu hu".
Hành động này của nàng, khiến cho Trương Văn Trọng phi thường bất ngờ. Hắn chần chừ một lát, cuối cùng vẫn không đẩy Lâm Tử Mạn ra, hơn nữa còn nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Tử Mạn, an ủi nói: "Tốt lắm, không cần phải khóc như thế, mọi chuyện đã trở thành quá khứ rồi."