Sau khi nói với người nhà mình có việc cần ra ngoài, buổi trưa sẽ không về nhà ăn cơm, Trương Văn Trọng đi ra tiểu khu, cản lại một chiếc taxi đi tới Mục Mã Trường.
Mục Mã Trường nằm phía đông huyện Ẩn Ngạc, là một hội sở xa hoa dành cho người có tiền đến tiêu khiển. Bởi vì bên trong có một mục trường nuôi ngựa diện tích lớn, có thể cung cấp cho hội viên đến cưỡi ngựa dạo chơi, bình thường vẫn luôn cử hành cuộc thi đua ngựa, cưỡi ngựa bắn cung, cho nên được gọi là Mục Mã Trường. Tuy rằng khu này chỉ là một thị trấn nhỏ thuộc huyện Ẩn Ngạc, nhưng phương tiện giao thông thuận lợi thông thoáng, cho nên hội viên cũng không ít, sinh ý rất thịnh vượng.
Lần này sở dĩ Trần gia chọn nơi tụ tập ở chỗ này, thứ nhất là vì diện tích nơi này khá lớn, có thể chưa được nhiều người. Mặt khác bởi vì nơi này là sản nghiệp Trần gia, công tác bảo mật an toàn có thể làm rất tốt. Bọn họ cũng không ngốc, biết lần này Trương Văn Trọng đột nhiên gọi toàn bộ mọi người đến đây, tất nhiên là có chuyện khẩn yếu cần phân phó. Cho nên người của Trần gia cho đóng cửa hôm nay. Thậm chí mấy hội viên đêm qua nghỉ ngơi ở nơi này cũng đều bị họ mời đi chỗ khác. Tuy rằng biết những người này đều là quan to giàu có, thế nhưng người của Trần gia cũng không sợ, bọn họ sợ, chỉ là vì những người này sẽ làm Trương Văn Trọng bất mãn.
Theo người của Trần gia xem ra, chỉ cần có thể lấy lòng Trương Văn Trọng, dù có đắc tội thiên vương lão tử, cũng là đáng giá!
Cho nên khi Trương Văn Trọng ngồi taxi đến Mục Mã Trường, xuyên thấu qua cánh cửa sắt đóng chặt nhìn thấy bên trong Mục Mã Trường rộng lớn không có một bóng người, dáng dấp quạnh quẽ hiu quạnh, có hai bảo an thân mặc đồng phục, đang đứng bên ngoài cửa sắt dùng ánh mắt cảnh giác nhìn kỹ Trương Văn Trọng. Dù sao quần áo của hắn thật sự là quá bình thường, so sánh với những quan to hiển quý ra vào Mục Mã Trường hay nhân vật nổi tiếng xã hội đều kém khá xa. Huống chi ngày hôm nay bọn họ còn nhận được mệnh lệnh, không cho người lạ tiến vào Mục Mã Trường, dù là hội viên vàng của hội sở cũng không được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Mắt thấy Trương Văn Trọng sải bước tiến vào hội sở, một bảo an liền quát lớn ngăn lại.
Vào lúc này, một chiếc xe màu đen đột nhiên chạy tới, dừng bên cạnh Trương Văn Trọng. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một gương mặt giống như đã từng quen biết từ bên trong nhìn qua, hướng hắn gọi: "Trương Văn Trọng?"
"Anh là...?"
Người này cười nhạt lên: "Thế nào, cậu không còn nhớ kỹ tôi sao? Ngày xưa khi còn đi học, tôi bị cậu đánh, thậm chí còn bởi vì cậu mà còn bị ép chuyển trường."
Vừa nghe hắn nhắc tỉnh, Trương Văn Trọng lập tức nhớ ra một tên người: "Cậu là Trương Hạo?"
"Cuối cùng cậu cũng nhớ được tôi." Người kia nói.
Trương Hạo cũng là bạn học thời cao trung của Trương Văn Trọng.
Thời kỳ cao trung, Trương Văn Trọng bởi vì chuyện mẹ qua đời, tính cách có chút quái gở. Mà Trương Hạo này, lại ỷ trong nhà có tiền, ở trong lớp luôn ngang ngược. Nguyên bản hai người cũng là nước giếng không phạm nước sông, thế nhưng có một lần cũng không biết là vì sự tình gì, Trương Hạo mắng Trương Văn Trọng có cha sinh mà không có mẹ dưỡng, kết quả liền chọc giận Trương Văn Trọng, bị hắn tức điên xô ngã xuống đất đánh một trận. Lúc đó Trương Hạo cũng không cam tâm, chạy ra ngoài đường tìm người của xã hội đen đến trường học trả thù hắn, kết quả bị lão sư trong trường bắt gặp. Cuối cùng Trương Hạo không chỉ bị cha hắn tát vào mặt ngay trước các lão sư học sinh trong trường, còn bị bức bách chuyển tới trường học tại Vân Thai thị học hành. Từ đó về sau cũng không còn tin tức. Không nghĩ tới ngay trong ngày hôm nay lại gặp được hắn ở chỗ này. Đối với sự tình trước kia, hiện tại Trương Văn Trọng đã xem là một hồi ức bé nhỏ không đáng kể, hắn mỉm cười nói: "Không nghĩ tới có thể ở đây gặp được bạn học cũ, nhiều năm không gặp, cậu có khỏe không?"
Trương Hạo hồi đáp: "Nhờ phúc của cậu, để tôi sau khi tốt nghiệp cao trung cũng không thể tiếp tục lên đại học, chỉ có thể theo cha tôi học buôn bán. Sau vài năm phấn đấu, xem như có chút thành tựu. Có thể so với ai thì không đủ, nhưng so với cậu thì dư dả. Ai, hiện tại cậu đang làm việc nơi nào?" Từ giọng điệu nói chuyện của hắn là có thể nghe ra được, tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn canh cánh chuyện năm xưa trong lòng.
Đối với vẻ trào phúng và địch ý trong giọng nói của hắn, Trương Văn Trọng cũng không lưu ý, chỉ mỉm cười hồi đáp: "Tôi làm việc trong phòng y tế đại học Ung Thành."
"Ác, làm giáo y sao? Tôi nhớ kỹ, ngày trước khi còn học cao trung, cậu từng nói qua phải thi vào trường y tốt nhất Trung Quốc, sau đó trở thành bác sĩ tốt nhất Trung Quốc nha? Thế nào hiện tại cậu lại làm một giáo y nho nhỏ trong phòng y tế trường học? Ai, tôi nói, tiền lương của cậu mỗi tháng hai ngàn nguyên phải không? Đủ nuôi sống chính mình? Nếu không cậu từ chức đến làm công cho tôi, chúng ta tốt xấu cũng từng là bạn học, tự nhiên sẽ không bạc đãi cậu. Như vậy đi, mặc kệ tiền lương của cậu trong phòng y tế đại học có bao nhiêu, tôi đều trả nhiều..." Trương Hạo vươn ngón trỏ tay trái, nói: "Một nguyên tiền! Ha ha ha ha..."
Ngồi bên vị trí cạnh tài xế là một thiếu nữ mặc trang phục mới, quần áo khêu gợi, nàng ta rõ ràng có chút chờ không được nữa, kéo tay phải Trương Hạo đặt lên hai vú mình cọ cọ ma sát, trong miệng õng ẹo nói: "Anh yêu, anh không phải nói muốn dẫn em đi cưỡi ngựa sao? Sao lại cùng người này lãng phí thời gian chứ? Chúng ta mau nhanh vào trong cưỡi ngựa đi."
Trương Hạo thò tay ngắt một cái vào hai vú nàng nọ, cười xấu xa nói: "Em đúng là thứ dâm đãng, là muốn cùng anh chơi trò cưỡi ngựa sao? Tốt, tốt, tốt, chúng ta đi vào, đi vào." Dứt lời, hắn không hề để ý tới Trương Văn Trọng, lái xe về hướng Mục Mã Trường.
Nhưng lúc này, Mục Mã Trường cũng không mở cửa cho hắn đi vào, cửa sắt vẫn đóng chặt như trước.
Thiếu nữ kia lập tức bậm môi, nói: "Anh yêu, đây là có chuyện gì? Anh không phải nói, anh là hội viên nơi này sao? Thế nào bọn họ không mở cửa cho anh?"
Trương Hạo cũng không muốn ở trước mặt cô bạn gái mới quen bị mất mặt, liền nhanh thò đầu qua cửa sổ xe, hướng bảo an đứng ngoài cửa quát to: "Không nhận ra biển số xe của tôi sao? Mau mở to mắt chó của ngươi mà nhìn, ta là hội viên của các người!"
Một bảo an bước nhanh đến bên cửa xe, giải thích: "Chúng tôi tự nhiên biết Trương tiên sinh là hội viên ở đây, nhưng hôm nay Mục Mã Trường có việc tạm dừng doanh nghiệp. Cho nên chúng tôi chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với Trương tiên sinh."
Thiếu nữ xinh đẹp kia tiếc nuối nói: "Tạm dừng doanh nghiệp? Hôm nay tôi không vào chơi được? Thật chán."
Tuy rằng trong lòng Trương Hạo bất mãn, nhưng cũng bất lực. Đối với lão bản của Mục Mã Trường, hắn cũng có nghe thấy. Người như vậy hắn không thể đắc tội. Cho nên dù có bất mãn hắn cũng chỉ có thể nói: "Không sao, hôm nay bọn họ tạm dừng doanh nghiệp, mai kia còn phải khai trương đúng không? Ngày hôm nay chúng ta đến chỗ khác chơi, ngày mai trở lại đây cưỡi ngựa..."
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng cũng đi tới trước cửa lớn Mục Mã Trường, nhìn một bảo an nói: "Nói cho Trần Thục Ân, Trương Văn Trọng tới."
Tuy rằng bảo an không biết Trần Thục Ân là ai, nhưng hôm nay cấp trên có dặn qua, một khi có người tên Trương Văn Trọng đến, phải nhanh chóng hồi báo lên trên. Cho nên hắn vội vàng cung kính nói: "Anh là Trương tiên sinh? Thỉnh chờ chốc lát, tôi báo cáo với cấp trên." Sau đó dùng bộ đàm đem việc này hồi báo lên trên.
Một hai phút sau, một người thở hổn hển xuất hiện ngay cửa lớn Mục Mã Trường, huy tay gọi: "Mời Trương tiên sinh."
Lúc này Trương Hạo đang chuẩn bị quay đầu xe rời đi, nhìn thấy người vừa chạy tới, Trương Hạo đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt nở nụ cười, nhìn thiếu nữ bên cạnh nói: "Vị này chính là Trần quản lý của Mục Mã Trường, nói vậy hắn biết tin tức chúng ta đến đây, riêng đi ra nghênh tiếp a? Thế nào, cưng, mặt mũi lão công của em đủ lớn chứ?"
Theo Trương Hạo xem ra, Trần quản lý gọi "Trương tiên sinh", mà ở đây chỉ có hắn, Trương Văn Trọng và hai bảo an. Hiển nhiên Trương tiên sinh sẽ không phải gọi Trương Văn Trọng hay hai bảo an, cho nên cũng chỉ có thể gọi hắn.
Thiếu nữ cũng thật phối hợp, cười khanh khách nói: "Đủ lớn, đủ lớn, lão công, anh thật lợi hại nha."
"Đủ lớn? Hắc hắc, em chỉ vật gì của anh đủ lớn?" Trương Hạo cười xấu xa nói, sau đó mở cửa xe đi xuống phía dưới, lại nhìn thiếu nữ nói: "Trần quản lý ở Vân Thai coi như là nhân vật có danh dự uy tín, nếu hắn đến đây đón chào, chúng ta cũng không thể mất lễ nghĩa cấp bậc. Mau nhanh xuống xe, cùng anh nghênh tiếp hắn."
Trương Hạo dẫn thiếu nữ xuống xe, vẻ mặt tươi cười đưa tay ra, đón Trần quản lý, miệng nói: "Ai nha nha, thực sự là ngại quá, không ngờ làm Trần quản lý phải tự mình đến đây nghênh tiếp chúng ta..." Nhưng khi hắn còn chưa nói xong, Trần quản lý đã đi sát qua bên người hắn, bước nhanh tới phía sau, hoàn toàn xem hai người như không khí không hề tồn tại.
Trương Hạo nhất thời trợn tròn mắt, bàn tay vươn ra treo giữa không trung, biểu tình hoàn toàn dại ra. Cứ như vậy sửng sốt vài giây, hắn nhanh xoay người lại hô: "Trần quản lý, tôi đang ở chỗ này..." Lời của hắn đột ngột dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy một màn làm hắn khiếp sợ, Trần quản lý không ngờ đang đi nhanh đến trước người Trương Văn Trọng, cúi đầu khom lưng, hết sức khúm núm.
Trương Hạo há to miệng, không dám tin tưởng nói: "Đây là có chuyện gì? Trần quản lý vì sao lại khiêm tốn đối với hắn như vậy? Tuy rằng hắn chỉ là quản lý Mục Mã Trường, nhưng theo ta được biết, hắn gặp quan lớn cấp tỉnh bộ cũng không khiêm tốn đến như vậy a."
Không đợi hắn từ trong nỗi khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, lại có một nhóm người đông đảo từ bên trong Mục Mã Trường bước nhanh đi ra. Tuy rằng đại bộ phận những người trong đó hắn cũng không nhận thức, nhưng mấy người hắn biết, đều là đại nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong chính giới lẫn thương giới của tỉnh. Tùy tiện một người đều có thể dễ dàng đùa chơi chết hắn.
"Bọn họ thế nào đều tề tụ nơi đây? Bọn họ thế nào đều từ bên trong đi ra? Lẽ nào...bọn họ đều ra tiếp đón Trương Văn Trọng? Điều...điều này sao có thể? Trương Văn Trọng không phải chỉ là một tiểu giáo y thôi sao?" Trương Hạo chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, liền nhanh chụp lấy thiếu nữ đứng bên người, lúc này mới không bị mềm nhũn ngã xuống đất làm mất mặt.