Đi vào vừa nhìn, căn nhà dân này rõ ràng đã được cải tạo thành phòng khám. Diện tích bên trong khá chật, có mười mấy người vừa ngồi vừa đứng chen chúc nhau. Xem tư thế của bọn hắn, tựa hồ đều tới tìm Trương thần y khám bệnh. Bất quá bọn hắn có thể che mắt được người thường, nhưng lại không thể lừa gạt nổi Trương Văn Trọng. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, mười mấy tên trong đám người, chân chính mắc bệnh chỉ có một hai gã, toàn bộ số còn lại đều là giả trang mà thôi.
Nhìn thấy nhiều người chen chúc trong phòng khám, dì Trần không khỏi nhíu mày nói: "Uy, đông người tới khám như vậy sao? Xem ra chúng tôi sẽ phải chờ đợi khá lâu đó nha."
Lão nhân vội vàng giải thích nói: "Nhiều người cũng chứng tỏ y thuật của Trương thần y rất cao siêu!" Lão âm thầm tiến đến bên tai dì Trần, hạ giọng ra vẻ thần bí nói tiếp: "Bà chị, nếu các người muốn Trương thần y khám bệnh trước, không phải chờ đợi mất thời gian, cũng không phải không có biện pháp, chẳng qua mất thêm một chút tiền lẻ thôi mà."
"Bao nhiêu tiền?" Dì Trần tò mò hỏi.
Lão nhân dựng một ngón tay lên, nói: "Một trăm đồng!"
Dì Trần kinh hô: "Một trăm đồng? Nhiều như vậy ư?"
Lão nhân không vui, lầm bầm nói: "Một trăm đồng có gì nhiều đâu? Thời buổi này, các chuyên gia ở bệnh viện lớn đều thu phí xếp hàng mấy chục đồng rồi đó. Mà Trương thần y là chuyên gia y học nổi tiếng trong và ngoài nước, thường ngày các vị quan to hiển quý, nhân vật thượng tầng trong xã hội muốn tìm hắn khám bệnh, mỗi lần chẩn đều hơn vạn đồng ah! Hiện tại chỉ cần bỏ ra một trăm đồng, là có thể xem bệnh không cần xếp hàng. Đây không phải là chuyện tốt lắm sao? Mấy người không biết xấu hổ còn chê đắt đỏ? Vậy thì ngồi lại ở đây giống như bọn họ đi."
Dì Trần vẫn còn hơi do dự, bất quá Trương Văn Trọng đã rút một trăm đồng ra đưa cho lão nhân, nói: "Một trăm đồng quả thực không là cái gì, phiền toái ông thay chúng tôi đi an bài một chút."
"Nhìn xem, vẫn là cậu thanh niên này hào phóng. Mấy vị đợi tôi ở chỗ này, tôi đi thông báo cho Trương thần y, để hắn khám bệnh cho mấy vị trước." Sau khi nhận một trăm đồng tiền xong, lão nhân vui vẻ ra mặt. Xoay người đi vào trong phòng ngủ, cũng đem cửa phòng đóng chặt lại. Mấy phút đồng hồ sau, lão mới mở cửa phòng bước ra, nhìn đám người Trương Văn Trọng nói: "Trương thần y đồng ý khám bệnh cho mấy vị trước rồi. Mau tiến vào đây, đừng chậm trễ thời gian nữa. Thời gian của Trương thần y vô cùng quý báu."
Đi vào trong phòng ngủ, liền nhìn thấy một gã nam tử mặt trắng, ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh bàn làm việc. Khiến cho Trương Văn Trọng cảm thấy ngoài ý muốn chính là tướng mạo của người này, cư nhiên lại có hai ba phần giống với mình, khó trách hắn dám giả mạo thành mình.
Vừa tiến nhập phòng ngủ, dì Trần đã vội vàng hỏi: "Anh...anh là Trương thần y sao?"
"Bác không cần phải nói gì cả! Bệnh tình của bác, tôi liếc mắt một cái là đã nhận ra." Người này chen ngang lời dì Trần, ung dung giải thích: "Dạo này bác thường xuyên cảm thấy đau lưng, ăn uống không tiêu, mất ngủ vì gặp ác mộng và ra nhiều mồ hôi trộm, đúng không? Tôi nói không sai đó chứ?"
Dì Trần kinh hô: "Không sai...toàn bộ đều đúng như thế! Ai nha, anh thật đúng là thần y rồi. Chỉ liếc mắt một cái, liền nhìn ra vấn đề của tôi. Trương thần y, bệnh của tôi thì phải chữa trị như thế nào bây giờ ah?"
Hắn tự nhiên là nói không hề sai chút nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bởi vì, khi lão nhân kia dẫn đám người Trương Văn Trọng tới. Ở trên đường lão một mực hỏi bóng hỏi gió về bệnh tình của dì Trần cùng Trương Văn Trọng. Lúc đó, dì Trần cũng không hoài nghi, bất tri giác đã đem toàn bộ triệu chứng của mình nói ra, tự nhiên cũng thông qua miệng lão nhân này, mà truyền vào trong tai "Trương thần y."
Trương thần y, cũng không vội vàng nói ra phương thức điều trị bệnh tình cho dì Trần, mà híp mắt nhìn Trương Văn Trọng, phán định: "Trước tiên không cần vội. Tôi xem qua cậu thanh niên này đã! Ân, chàng trai trẻ, theo tướng mạo của cậu xem ra, hẳn là cậu bị hư thận, gần đây thường xuyên đi tiểu đêm? Hơn nữa kĩ năng trên phương diện kia, so với ngày trước kém hơn rất nhiều. Như thế nào, tôi nói có đúng không?"
"Thúi lắm!" Người nói hai chữ này, không phải Trương Văn Trọng, mà là Vương Hân Di. Nhịn lâu như vậy, rốt cuộc nàng đã không còn nhịn nổi nữa.
Biểu tình đắc chí trên mặt Trương thần y, nhất thời liền tiêu thất. Gã há miện nhìn Vương Hân Di, tựa như không dám tin vào lỗ tai mình: "Cô...cô vừa mới nói cái gì?"
Vương Hân Di chỉ thẳng tay vào mũi Trương thần y: "Tôi nói cái miệng của anh thúi lắm."
Trương thần y líu lưỡi nói: "Vì sao cô mắng tôi?"
"Vì cái gì tôi mắng anh sao?" Vương Hân Di cười lạnh nói: "Anh ở đây giả danh em trai tôi, không chỉ phá hủy thanh danh của em trai tôi, đồng thời còn thương hại bệnh nhân. Anh nói xem, tôi có nên mắng anh hay không ah!"
Trương thần y biểu tình mê man: "Tôi giả danh em trai cô? Em trai cô là ai?"
Vương Hân Di nâng tay chỉ sang Trương Văn Trọng nói: "Hắn là em trai tôi! Mở to mắt chó của anh ra mà nhìn kĩ đi. Hắn mới chân chính là Trương giáo thụ, đang làm việc tại phòng y tế của trường đại học Ung Thành, được nhân dân cả nước ca tụng."
"Cái gì?" Trương thần y và lão nhân dẫn mối đều hoảng sợ ngây người, trong lúc bất tri giác bọn hắn đưa mắt nhìn nhau mà lại không nói nên lời.
"Tôi sẽ gọi cảnh sát đến đây ngay bây giờ! Để bọn họ tống mấy kẻ lừa đảo này vào trong nhà lao!" Nói xong, Vương Hân Di liền móc điện thoại từ trong túi xách ra, bộ dạng như muốn báo cảnh sát.
"Báo cảnh sát?" Trương thần y nghe vậy nhất thời run lên. Hắn phi thường rõ ràng, bản thân mình đang làm việc trái pháp luật, một khi cảnh sát tới đây, vậy bọn hắn chỉ có thể ăn cơm trong tù suốt đời. Bởi vì, bọn hắn chẳng những giả mạo Trương Văn Trọng, mà còn làm chậm trễ thời gian trị liệu của bệnh nhân, dễ dàng phát sinh đến tình huống chết người. Cho nên, tuyệt đối sẽ không muốn bị cảnh sát tóm cổ.
Giờ phút này trông thấy Vương Hân Di muốn báo cảnh sát. Trương thần y, liền vội vàng rút một con dao sáng loáng ở trong ngăn bàn làm việc ra. Tiến gần đến bên người Vương Hân Di, bộ dạng như hung thần ác quỷ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu cô dám báo cảnh sát, tôi sẽ đâm chết cô!"
Lúc này, mấy tên đồng lõa của hắn cũng đã cầm theo hung khí tiến vào, đem bốn người Trương Văn Trọng vây tròn lại. Chứng kiến đồng bọn xông vào, Trương thần y nhẹ nhàng thở phào một hơi, hung hăng càn quấy nói: "Vốn ta còn tính toán cho các ngươi nhận lỗi. Nhưng hiện giờ ta đã thay đổi chủ ý, nếu các ngươi muốn an toàn rời khỏi nơi này, phải bỏ lại toàn bộ tư trang tiền bạc, thẻ tín dụng và mật mã ra đây! Bằng không, đừng trách bọn ta vô tình. Ngươi thật sự là bác sĩ Trương Văn Trọng sao? Như vậy ngươi hẳn là có rất nhiều tiền, mau đem ra đây."
Vương Hân Di quát lớn: "Ngươi dám!"
Trương thần y cười lạnh nói: "Chúng ta có gì mà không dám? Bịp bợm cũng phạm pháp, chém người cũng là phạm pháp. Có cái gì phải sợ đây? Đám các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Có phải muốn chúng ta đích thân động thủ hay không?"
Trương Văn Trọng ở phía sau, thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Ngươi tin tưởng có thể khống chế được chúng ta sao?"
"Đó là tự nhiên!" Trương thần y, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường từ trên người Trương Văn Trọng. Hắn vẫn dương dương tự đắc, hậm hực nói: "Trong gian phòng này, chúng ta có sáu tráng niên. Bên ngoài ước chừng còn khoảng vài người nữa. Mà các ngươi lại chỉ vẻn vẹn năm người, toàn bộ đều là phụ nữ, trẻ em, có khả năng làm ra cái trò trống gì? Được rồi thằng nhãi, ngươi không cần phải chơi trò anh hùng rơm đâu."
Trương Văn Trọng cười lạnh dò hỏi: "Chiếu theo ngươi nói, bên nào nhiều người hơn thì sẽ nguy hiểm hơn sao?"
"Đó là tự nhiên." Trương thần y khẳng định nói. Gã thấy đám người Trương Văn Trọng còn chưa chịu làm theo lời mình, nhất thời sắc mặt liền trầm xuống, thanh âm hung dữ nói: "Các ngươi đem lời của ta thành gió thoảng bên tai đúng không? Hừ, các huynh đệ, mau xông lên lục soát tiền bạc, tư trang trên người bọn chúng! Mặt khác, người đàn bà kia sẽ là của ta! Ta thích cái loại phong tình như thế này."
"Được!" Nhóm đồng bọn của hắn mang theo hung khí, đồng thanh đáp ứng. Tất cả nhấc chân lên, muốn xông tới phía đám người Trương Văn Trọng.
Vương Hân Di nhất thời luống cuống, gắt gao nắm lấy cánh tay của Trương Văn Trọng, dò hỏi: "Lão đệ, làm sao bây giờ đây?"
Trương Văn Trọng vỗ vai Vương Hân Di, dùng một loại thanh âm rất bình thản nói: "Bọn chúng không phải là muốn nhiều người sao? Ta đây liền đọ với bọn chúng xem ai nhiều người hơn. Đem toàn bộ đám lừa đảo này bắt lại cho ta."
Trương thần y cười phá lên, nói: "Tên Trương Văn Trọng kia xem ra, hoảng sợ quá mà phát điên mất rồi. Ha ha ha..."
Thế nhưng không đợi bọn hắn kịp phản ứng, thì một đội đặc công thân thủ cường hãn cũng vọt vào trong phòng. Chỉ một đợt càn quét, đã tóm gọn cả nhóm lừa đảo.
Từ sau khi về huyện Ẩn Ngạc, Trương Văn Trọng đã phát hiện ra người của Trần gia, đang âm thầm bảo hộ xung quanh nhà mình. Ngay khi lão nhân ưng thuận dẫn đường tới chỗ này. Thì Trương Văn Trọng đã ám hiệu cho người của Trần gia đến mai phục tại đây. Vậy nên, bây giờ mới xuất hiện một màn càn quét như nhanh như gió lốc này.
Một gã cảnh quan nhanh chân bước tới trước mặt Trương Văn Trọng, hướng hắn thi lễ, mới hạ giọng nói: "Tông chủ, đệ tử Trần gia Trần Chí, phụng mệnh nghe theo chỉ thị."
Trương Văn Trọng đang định lên tiếng, thì sắc mặt chợt biến đổi. Hắn cảm giác được có hai cỗ linh lực quái dị lóe lên ở gần đây. Hiển nhiên là có Tu Chân giả hoặc yêu quái ẩn núp. Nhưng rất nhanh thần sắc của Trương Văn Trọng đã khiiu phục bình thường, tỉnh bơ nói: "Đem mấy tên lừa đảo trở về, hảo hảo thẩm vấn. Ngoài ra, thay tôi đưa hai người kia về nhà tôi đi." Hắn vươn tay chỉ vào Vương Hân Di cùng Tiểu Liên Nam.
"Tuân lệnh." Trần Chí trầm giọng đáp, theo sau hướng Vương Hân Di cùng Tiểu Liên Nam làm ra một cái thủ thế: "Hai vị, xin mời."
"Lão đệ, cậu không về nhà luôn sao?" Lúc này Vương Hân Di đã hồi phục thần trí, từ trong nỗi kinh biến.
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Hai người về nhà trước đi! Ta còn có chút việc riêng."
Đợi sau khi tất cả mọi người rời khỏi đây xong, Trương Văn Trọng mới đưa mắt nhìn vào một góc u ám trong gian phòng, nói: "Đừng trốn nữa, mau xuất hiện đi."