Triệu Nguyên Mông bị Giai Âm nắm trong tay, hiển nhiên còn chưa phân biệt rõ thế cục, hắn cũng theo sát mở miệng lớn tiếng uy hiếp Trương Văn Trọng: "Tiểu tử, nếu như muốn sống, nhanh giao Càn Khôn Hồ ra đây cho chúng ta..." Nhưng lời của hắn đến đó liền ngừng bặt, chỉ còn lại tiếng thét thảm thiết khiến cho kẻ khác dựng đứng tóc gáy: "A...! Giai Âm, bà xã, em đang làm gì? Đừng giết ta...đừng giết ta...a..."
Tiếng kêu của Triệu Nguyên Mông càng ngày càng yếu, cuối cùng đã không còn thanh âm. Mà ở lúc này, trong đôi mắt Triệu Nguyên Mông cũng còn tràn đầy vẻ nghi hoặc cùng không tin. Hắn chết thật sự không nhắm mắt. Năm đạo máu tươi đỏ sẫm, từ ngay năm vết thương trên cổ hắn bừng lên, dọc theo cổ rơi xuống mặt đất, rất nhanh liền hình thành một vũng máu nho nhỏ.
Tuy rằng chính tay giết chết chồng mình, nhưng trên mặt Giai Âm cũng không hề có chút dị dạng, cô ta thậm chí còn đang khanh khách cười duyên, dùng một loại tư thái ưu nhã phong tình vạn chủng, đưa năm ngón tay đẫm máu nhẹ nhàng rút ra khỏi cổ Triệu Nguyên Mông, vươn chiếc lưỡi mềm mại thơm tho, liếm sạch sẽ máu tươi trên ngón tay, tiếc hận nói: "Ta đã nói với ngươi, nếu như ngươi còn dám ồn ào, ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi. Thế nào, ngươi cho rằng lời ta vừa nói là giỡn chơi sao?" Tuy rằng khi cô ta nói những lời này, thanh âm cũng vẫn nũng nịu, vô cùng mê người, tuy rằng động tác của cô ta vẫn tràn đầy một loại gợi cảm yêu mị, thế nhưng ngay lúc này, không ai lại cảm thấy hưng phấn, trong lòng mọi người đều dâng lên hàn ý.
Tay trái Giai Âm lại vung lên, "phốc" một tiếng liền đâm vào giữa ngực Triệu Nguyên Mông, lập tức nắm lấy trái tim hắn lôi ra, nhét vào trong miệng mình, bẹp bẹp nhai lên. Một hai giây sau, trái tim nhễ nhại máu tươi đã bị cô ta nuốt chửng xuống bụng. Sau đó cô tay giương tay phải, giống như ném một túi rác, đem thi thể Triệu Nguyên Mông ném cho Họa Đấu đang ngồi xổm một bên, cười duyên nói: "Ta chỉ thích ăn tim người, cỗ thân xác thối tha này thưởng cho ngươi ăn."
Họa Đấu phát ra một tiếng kêu vui mừng, nó hiển nhiên không có thói quen kiêng ăn, chỉ cần là nhân loại nó liền thích ăn, tuy rằng nhân loại này đã từng làm chủ nhân của nó một thời, cũng không ngoại lệ. Nó ngửa đầu, há mồm liền cắn vào thi thể Triệu Nguyên Mông, đặt trên mặt đất, liền mở cái miệng đầy răng nanh, bắt đầu cắn ăn.
Tràng diện máu tanh nhất thời làm kẻ khác dựng đứng tóc gáy.
Nhìn thấy Giai Âm nuốt chửng tim người, Triệu Tín Chương liền biết nữ nhân xinh đẹp có bề ngoài gợi cảm đã dụ dỗ con trai trưởng của mình lạc lỗi này, tám chín phần mười là một con yêu quái. Hắn hận đến nghiến răng ken két, lớn tiếng nói: "Ta quả nhiên bị mù mắt, không ngờ không sớm nhìn ra ngươi là yêu vật. Ta lẽ ra nên giết ngươi, nên giết ngươi thật sớm..."
Giai Âm cũng không để ý đến hắn, đi nhanh tới trước người Trương Văn Trọng, tay phải vươn ra nhẹ nhàng vuốt ve lên mặt hắn, thật giống như đôi tình lữ đang ve vãn nhau, mị ý mười phần.
Trên mặt Giai Âm, đầy dáng tươi cười mê người phạm tội, cô ta cười duyên nói: "Suất ca, Càn Khôn Hồ đang ở chỗ ngươi phải không? Hãy nghe ta nói, chỉ cần ngươi chịu giao ra Càn Khôn Hồ, ta không hại tính mạng của ngươi, còn cho ngươi cảm nhận được sự vui vẻ trước nay chưa từng có, bảo chứng cho ngươi dục tiên dục tử, cao trào không ngừng..." Nói đến đây, năm ngón tay phải cô ta phủ lên cổ Trương Văn Trọng, lúc này chợt chuyển giọng, không còn vẻ kiều mị như trước, chỉ còn lại hàn ý lành lạnh sát khí sắc bén: "Nhưng nếu như ngươi không chịu giao ra Càn Khôn Hồ, như vậy ngươi sẽ giống như Triệu Nguyên Mông, chết rất thảm!"
Trương Văn Trọng cũng phi thường bình tĩnh, thậm chí còn nhìn cô ta mỉm cười, hỏi: "Ngươi cần Càn Khôn Hồ làm gì?"
Giai Âm cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ cười lạnh nói: "Ôi yêu, suất ca nha, ngươi thật đúng là nghịch ngợm, không ngờ còn dám chất vấn ta? Xem ra nếu không cho ngươi chịu chút đau khổ, ngươi thật cho rằng ta chỉ thuận miệng hù dọa ngươi, không dám thật sự động thủ đối với ngươi." Dứt lời, bàn tay cô ta phủ lên cổ Trương Văn Trọng, bỗng nhiên cố sức bóp mạnh, muốn trảo phá da thịt ngay cổ Trương Văn Trọng, làm cho hắn cảm thụ sự đau đớn.
Giai Âm tin tưởng, chỉ có dùng tử vong đến uy hiếp Trương Văn Trọng, để hắn đi vào khuôn khổ, đem Càn Khôn Hồ giao cho chính mình.
Nhưng làm Giai Âm thật không ngờ chính là, da thịt ngay cổ Trương Văn Trọng lại cứng rắn không gì sánh được. Năm ngón tay sắc nhọn của cô ta đã trải qua bí pháp luyện chế, dù sắt đá cũng phải dễ dàng bóp nát, thế nhưng lúc này không cách nào trảo nát da thịt Trương Văn Trọng.
"Cổ người này thật cứng!" Giai Âm không khỏi ngây người ngẩn ngơ, vô ý thức gia tăng lực lượng trên tay phải. Bất quá cô ta rất nhanh hồi phục tinh thần, hối hận thầm nghĩ: "Xong, xong, sao ta lại quên hắn là một người bình thường. Ta dùng khí lực lớn như vậy chỉ sợ sẽ bẻ gãy cổ hắn. Ai, nếu như hắn chết, chỉ sợ tung tích Càn Khôn Hồ cũng sẽ trở thành mê đề, còn muốn tìm được nó thật rất phiền phức..."
Tuy rằng vô cùng hối hận, thế nhưng Giai Âm cũng đã không kịp thu hồi lại lực lượng. Nhưng sự tình lại không như cô ta dự liệu, vùng cổ Trương Văn Trọng trong móng vuốt sắc bén của cô ta, không ngờ vẫn lông tóc không tổn hao chút nào. Trái lại móng tay sắc nhọn như năm cây dao chém sắt như chém bùn, trong một mảnh tiếng vang giòn lộp bộp, không ngờ đồng loạt đứt đoạn.
"Tại sao có thể như vậy?" Giai Âm ngạc nhiên cả kinh, trên mặt hiện lên biểu tình kinh hoảng, hoảng sợ thầm nghĩ: "Dù là sắt thép, Huyết Độc Trảo của ta cũng dễ dàng phá nát. Mà hắn chỉ là một người phàm tục bình thường mà thôi, làm sao có thể chống đối được Huyết Độc Trảo sắc bén của ta, còn bẻ gãy được? Đây đến tột cùng xảy ra vấn đề gì? Hay là..."
Trong đầu Giai Âm bỗng nhiên hiện lên một đạo linh quang, cuối cùng cũng đoán được chân tướng sự tình, hoảng sợ kinh hô: "Hắn không phải nhân loại bình thường, mà là một cao thủ dự định giả trư ăn thịt cọp!"
Tuy rằng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, nhưng phản ứng của Giai Âm rất cấp tốc. Trước tiên cô ta nghĩ phải bức lui về phía sau, dự định lui lại quan sát tình thế rõ ràng mới tiếp tục tiến công.
Phản ứng của Giai Âm rất nhanh, nhưng đáng tiếc chính là, cô ta đối mặt với Trương Văn Trọng, phản ứng của cô ta, ở trước mặt hắn đã chậm nửa nhịp.
Một đạo kiếm ý lăng nhiên mạnh mẽ không hề dấu hiệu từ bên trong thân thể Trương Văn Trọng phóng ra, ngay trước người hắn cấp tốc ngưng tụ biến hóa, trong chớp mắt, liền hóa thành một thanh kiếm lớn tản ra hạo nhiên chính khí. Đồng thời dùng một phương thức không chút hoa mỹ lại bạo lực đến cực điểm chém thẳng về phía Giai Âm.
Nhìn tư thế của thanh kiếm, không giống như muốn chém giết Giai Âm, mà lại giống như muốn ép cô ta thành bánh thịt.
Khanh khách khanh khách lạc...
Một mảnh âm thanh khiến kẻ khác tê dại hàm răng đột nhiên vang lên, toàn thân xương cốt Giai Âm bị kiếm ý mạnh mẽ của Trương Văn Trọng áp bách bộc phát ra tiếng vang giòn.
"Đây là...Hóa...Hóa Khí Vi Kiếm? Trời ạ! Ta...ta không phải đang nằm mơ đi?"
Triệu Tín Chương nằm trên mặt đất nhìn thấy hết tất cả, trừng lớn đôi mắt tràn đầy khiếp sợ. Nếu không bởi vì hiện tại toàn thân hắn không còn chút sức lực nào, chỉ sợ đã sớm kích động nhảy về phía trước.
Dù là như vậy, Triệu Tín Chương vẫn há to miệng, thất thanh kinh hô: "Trời ạ, trời ạ, đây lẽ nào là hóa khí thành kiếm trong truyền thuyết? Không nghĩ tới, hiện nay trên thế giới này, dĩ nhiên còn có người hiểu được loại kiếm quyết cao thâm này! Ta đã xem nhầm, ta quả nhiên đã xem nhầm...Trương Văn Trọng này, đâu phải là phàm phu tục tử, căn bản là một siêu cấp cao thủ!"
Triệu Tín Chương có thể nhìn ra một chiêu lợi hại của Trương Văn Trọng, Giai Âm làm sao lại không nhìn ra?
Giờ khắc này, trên mặt Giai Âm lộ vẻ hung lệ khí, đã sớm không còn thái độ vũ mị như vừa rồi. Cô ta cắn chặt hàm răng, toàn bộ gương mặt đã vặn vẹo biến hình.
Thế nhưng bởi vì một chiêu hóa khí thành kiếm của Trương Văn Trọng tiến tới quá nhanh, uy thế quá mức cường đại, làm cô ta muốn tránh cũng không thể tránh, né không thể né, chỉ có thể nhanh giơ hai tay lên đỉnh đầu, muốn dùng phương thức như vậy mạnh bạo chịu đựng một kiếm của Trương Văn Trọng.
"Xà Linh Chân Thân!" Giai Âm cắn chặt hàm răng, từ bên trong hàm răng nhổ ra bốn chữ.
Từng sợi vụ khí màu xanh đen bốc lên trên người Giai Âm. Từng mảnh vảy rắn giống như nước thủy triều, trong nháy mắt trải rộng toàn thân cô ta. Chỉ trong nháy mắt, Giai Âm đã hóa thành một yêu vật thân người đuôi rắn. Mà trên hai cánh tay cô ta, cũng biến đầy vảy rắn cứng rắn, giống như bao tay bảo vệ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhìn thấy một màn này, Triệu Tín Chương lại kinh hô lên: "Mỹ nữ xà? Yêu nữ tên Giai Âm này, nguyên lai là một mỹ nữ xà? Thảo nào cô ta có được mị hoặc lực không kém gì hồ ly tinh!"
Nếu như ở lúc bình thường, Giai Âm nhất định sẽ không bỏ qua cho Triệu Tín Chương. Bởi vì cô ta hận nhất là có người xưng hô cô ta là yêu nữ. Thế nhưng hiện tại ở trước mặt áp lực cường đại như Trương Văn Trọng, cô ta thậm chí tinh lực há mồm chửi mắng cũng không có. Chỉ có thể liều mạng điều động yêu lực toàn thân, truyền hết lên cánh tay, để toàn bộ vảy rắn đều phóng xuất ra một loại ánh huỳnh quang xanh đen giao nhau, kỳ vọng bám vào vảy rắn đầy yêu lực, có thể chống đỡ một kiếm đánh xuống của Trương Văn Trọng.
"Oanh...!"
Tiếng đánh đinh tai nhức óc bỗng nhiên vang lên, thanh kiếm khí không hề hoa mỹ bổ thẳng lên hai tay của Giai Âm, lóe sáng ra ánh lửa màu vàng nhạt.
Nương theo tiếng đánh cùng ánh lửa, còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương của Giai Âm.
Đáng tiếc chính là, vảy rắn mà Giai Âm kỳ vọng thật cao, không thể ngăn trở một kiếm nặng ngàn cân của Trương Văn Trọng, chỉ hơi chút làm chậm tốc độ đánh xuống của thanh kiếm mà thôi. Sau đó những phiến vảy rắn trên cánh tay cô ta, liền xuất hiện dấu hiệu nứt nẻ, không ngờ bị thanh kiếm ẩn chứa kiếm ý bạo lực đánh chấn thành một mảnh bột mịn tro bụi. Không chỉ như vậy, xương cánh tay cô ta, cũng bởi vì kiếm ý bạo lực mà bị gãy đoạn.
"Đâu Khôi Tá Giáp!"
Giai Âm tự biết không thể chống đỡ thanh kiếm khí của Trương Văn Trọng, liền nhanh thi triển tuyệt chiêu bảo mạng cuối cùng. Dưới tác dụng của một mảnh khói sương màu xanh đen, vảy rắn trên người Giai Âm trong nháy mắt rụng xuống, biến thành một mặt thuẫn bằng vụ khí màu xanh đen, chặn lại thanh kiếm khí bổ xuống. Cùng lúc đó, thân thể Giai Âm được vụ khí xanh đen quấn lấy, trong nháy mắt viễn độn bỏ chạy. Trong một giây đồng hồ, trên người Giai Âm quấn đầy vụ khí xanh đen, lại một lần nữa xuất hiện ngay trong góc phòng cự ly cách Trương Văn Trọng xa nhất.
"Phanh...!"
Mặt thuẫn bằng vảy rắn ở trước mặt thanh kiếm khí cũng không thể chịu nổi, lập tức bị chém thành bốn năm mảnh, vảy rắn vỡ vụn rơi lả tả đầy đất.
Giai Âm đứng ngay góc thở hổn hển, tự cho đã tránh khỏi một kiếp, cặp mắt đã hóa thành đỏ tươi bắt đầu chuyển động nhanh như chớp, hiển nhiên đang suy tư đối sách. Nhưng ngay lúc này, hai đạo hàn mang cũng không chút tiếng động xuất hiện ngay bên cạnh thân thể cô ta.
Cảm giác ở sau lưng có hai đạo hàn mang, thần sắc Giai Âm đột biến, hoảng sợ kinh hô: "Phía sau có người đánh lén?" Cô ta nhanh chóng muốn uốn lưng lách tránh, nhưng hai đạo hàn mang tới quá nhanh, không đợi cô ta tránh né, cũng đã xuy xuy hai tiếng nhẹ nhàng, đâm thẳng vào hai bên xương tỳ bà cô ta.
Hai đạo hàn mang, chính là pháp bảo của Trương Văn Trọng - Âm Dương Nhị Khí Đinh.
"A...!" Giai Âm ngửa đầu kêu lên thảm thiết.
Họa Đấu phẫn nộ rít gào một tiếng, cũng không quản tới việc tiếp tục gặm thi thể của Triệu Nguyên Mông, hai chân sau giẫm mạnh trên mặt đất, nhanh như hổ đói vồ mồi, đánh mạnh về phía Trương Văn Trọng. Cùng lúc đó một đạo hỏa diễm màu tím yêu dị, trong nháy mắt trải rộng toàn thân nó, làm nó hóa thành một đoàn lửa.
Nhưng Trương Văn Trọng căn bản không cho nó nhào vào trước người, chỉ thấy hắn kháp pháp quyết, mày kiếm nhướng lên, làm ra dáng dấp trợn mắt, há mồm hướng Họa Đấu thét lên ra lệnh: "Nằm úp sấp xuống!"
Một đạo lực lượng vô hình mạnh mẽ dâng trào lập tức bừng lên trong thân thể Trương Văn Trọng, bao trùm trời đất ụp về phía Họa Đấu, không ngờ lập tức đè ép nó nằm sấp dưới đất, làm vô số mảnh gạch men vỡ vụn.
Triệu Tín Chương nằm trên mặt đất lại không tin được mở to hai mắt, cao giọng kinh hô: "Đây...đây là Kim Cương Nộ Mục? Không sai, không sai, đây là Kim Cương Nộ Mục thần thông của Phật môn! Trương Văn Trọng này đến tột cùng là người nào? Vì sao hắn vừa biết kiếm pháp cao thâm hóa khí thành kiếm của đạo gia, lại còn biết loại thần thông Kim Cương Nộ Mục của Phật môn? Hắn...hắn chẳng lẽ là một người tu luyện phật đạo song tu như Bồ Đề Tổ Sư hay sao?"
Giờ khắc này, Triệu Tín Chương thật sự rất hoài nghi, chính mình có phải đang nằm mơ hay không. Bằng không vì sao có thể nhìn thấy vài tràng cảnh làm kẻ khác khó có thể tin liên tiếp xảy ra? Đáng tiếc chính là toàn thân hắn không còn chút sức lực, căn bản không thể nhúc nhích một chút, để nghiệm chứng xem mình có phải đang nằm mơ hay không.
Họa Đấu bị Kim Cương Nộ Mục thần thông đè ép quỳ rạp trên mặt đất, đang liều mạng gào thét, rít gào, cạn kiệt khí lực toàn thân muốn giãy dụa đứng lên. Nhưng áp lực do Kim Cương Nộ Mục gây ra, giống như có năm ngọn núi đang đặt trên người nó, ở dưới tình huống này, dù nó có là ác yêu Họa Đấu, cũng đừng mơ tưởng có thể nhúc nhích một chút.
Nhìn thấy tình cảnh này, Giai Âm cũng không thể tiếp tục kêu rên thảm thiết, kêu to lên: "Các ngươi mấy tên chết tiệt, còn muốn xem kịch tới lúc nào? Nếu như các ngươi còn không hiện thân tới cứu ta, con mẹ nó ta phải chết ở chỗ này!"
Một cỗ gió tanh gay mũi đột nhiên thổi vào bên trong phòng khám xã khu, làm người khó chịu đến buồn nôn. Cùng lúc đó bốn đạo thân ảnh giống như quỷ mị, lặng yên không chút tiếng động xuất hiện bên người Giai Âm.
Bốn người, ba nam một nữ, đều là yêu vật.
Ba nam nhân, là Ngô Công tinh, Bích Hổ tinh, Thiềm Thừ tinh (rết, thằn lằn, cóc), mà nữ nhân là Hạt Tử tinh (bò cạp). Bọn họ cùng Mỹ Nữ xà Giai Âm hợp cùng một bọn, gọi là ngũ độc yêu!
Nữ nhân mặc bộ quần áo bó sát người, chính là Hạt Tử tinh, cô ta quét mắt nhìn thảm trạng của Giai Âm, nhìn có chút hả hê cười nói: "Khanh khách...Giai Âm a Giai Âm, trước đó không phải ngươi khoác lác với chúng ta sao? Nói chỉ cần dùng lực lượng một mình ngươi, là có thể thu thập Tượng Quận Triệu gia, đoạt Càn Khôn Hồ tới tay. Thế nào, lúc này chưa đầy một giờ, ngươi đã nuốt lời?"
Giai Âm cũng không để ý cô ta, chỉ căm tức nhìn Trương Văn Trọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói vậy các ngươi cũng nghe tới rồi, Càn Khôn Hồ đang ở trong tay hắn, chỉ có bắt giữ hắn, mới có khả năng đoạt được Càn Khôn Hồ!"
Ngô Công tinh mặc một thân tây trang màu đen, gương mặt đầy râu, nói: "Yên tâm đi, dù cho chúng ta bắt giữ hắn đoạt được Càn Khôn Hồ, cũng sẽ phân ngươi một phần công lao."
Hạt Tử tinh chua cay mười phần nói: "Ôi, ta đã biết, ngươi có gian tình với Giai Âm. Bằng không thế nào lại chịu phân cho cô ta một phần công lao."
"Tao hóa, câm miệng, muốn phân công lao, trước tiên bắt giữ người này, ép hỏi ra Càn Khôn Hồ hãy nói!" Thiềm Thừ tinh quát to.
Trên mặt Hạt Tử tinh hiện lên lửa giận, nhưng cô ta cũng biết Thiềm Thừ tinh nói có lý, cho nên dù có giận dữ cũng nhịn xuống không phát tác.
Bích Hổ tinh trọc đầu, quần áo lòe loẹt nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng, gương mặt kinh dị nói: "Ta xem không ra tu vi của hắn, chỉ sợ với lực lượng của bốn chúng ta, muốn bắt giữ hắn không có khả năng, chỉ có ngũ độc cùng lên, mới có khả năng chế phục hắn!"
Dân gian có câu nói rất đúng: "Ngũ độc không độc, ngũ độc tề tụ mới là độc." Đây là bởi vì khi ngũ độc tề tụ, có thể vận chuyển Âm Dương Ngũ Độc Phệ Hồn trận, làm ngũ độc có thể bộc phát ra mấy lần, thậm chí hơn mười lần lực lượng.
Nhưng với tình huống hiện tại của Giai Âm mà xem, muốn đầu nhập chiến đấu lần nữa, không thể nghi ngờ là rất khó.
Trong ánh mắt Ngô Công tinh hiện lên một đạo tinh mang, đưa tay rút Âm Dương Nhị Khí Đinh trong xương tỳ bà Giai Âm ra, sau đó nhìn tam độc nói: "Chúng ta đều tự phân ra một luồng yêu lực trợ Giai Âm trị hết thương thế. Bích Hổ nói không sai, chỉ có ngũ độc tề tụ, mới chiến thắng được nhân loại này!"
"Tốt!" Tam độc cùng kêu lên đáp.
Trương Văn Trọng tự nhiên cũng có nghe qua uy lực khi ngũ độc tề tụ, tuy rằng hiện tại hắn đã có tu vi Nguyên Anh kỳ, thế nhưng gặp phải ngũ độc kết hợp Âm Dương Ngũ Độc Phệ Hồn trận, dù có thể thắng lợi, cũng phải trả giá rất lớn, mà điều này hắn hiển nhiên không muốn thấy.
Cho nên không đợi tứ độc chữa thương cho Giai Âm, thanh kiếm ý phiêu phù ngay trước người hắn trong tiếng rít đinh tai nhức óc, hóa thành một con gà lớn tiên diễm, uy vũ bất phàm, vẫy cánh bay tới trước người tứ độc, vươn mỏ phát ra một tiếng kêu thanh thúy, mổ mạnh về hướng Ngô Công tinh.
"Hóa thân của Mão Nhật Tinh Quân?" Ngô Công tinh vốn luôn bình tĩnh hoảng sợ kinh hô, phản ứng của Hạt Tử tinh cũng không khác gì hắn. Mão Nhật Tinh Quân trời sinh chính là thiên địch của Ngô Công tinh cùng Hạt Tử tinh (gà cùng rết, bò cạp). Lúc này nhìn thấy kiếm ý của Trương Văn Trọng hóa thành Mão Nhật Tinh Quân, hai người họ chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, dũng khí trong nháy mắt tiêu tán bảy phần: "Giúp ta ngăn trở hắn! Giúp ta ngăn trở hắn!"
Thiềm Thừ tinh và Bích Hổ tinh cũng không quan tâm tới việc trị liệu cho Giai Âm, nhanh rút binh khí kêu lên quái dị đánh về phía kiếm ý của Trương Văn Trọng biến thành Mão Nhật Tinh Quân, muốn ngăn trở dùm Ngô Công tinh và Hạt Tử tinh. Nhưng ngay khi thân hình bọn hắn vừa động, phân thân của Trương Văn Trọng đột nhiên xuất hiện ngay phía sau, vung kiếm ý biến thành bảo kiếm, dùng uy thế sét đánh đâm vào sau lưng Thiềm Thừ tinh.
Thiềm Thừ tinh không chút đề phòng, kêu lên thảm thiết một tiếng ngã xuống mặt đất, thân thể liên tục co quắp, máu độc lớp lớp từ sau cổ hắn tuôn ra.
Bích Hổ tinh hoảng hốt, cũng không quan tâm cứu Ngô Công tinh hai người, nhanh xoay người chống đối thế tiến công sắc bén của Trương Văn Trọng.
Nhìn thấy một màn này, Triệu Tín Chương nằm trên mặt đất chớp mắt, hôn mê đi. Mà trước khi hắn hôn mê, còn lẩm bẩm một câu: "Nguyên lai...nguyên lai vị cao thủ này, là một nguyên anh a? Ta vẫn cứ cho rằng hắn là người sống nha! Trương Văn Trọng này không ngờ có thể đem nguyên anh luyện hóa thành như vậy? Đây...đây còn muốn cho người sống nữa hay không?"
Trương Văn Trọng vọt tới trước người ngũ độc, thanh Tam Xích kiếm giơ lên, đâm Ngô Công tinh cùng Hạt Tử tinh đang cố sức chống đỡ kiếm ý hóa Mão Nhật Tinh Quân té ngã xuống đất, mà lúc này phân thân của hắn cũng đã chế phục xong Bích Hổ tinh.
Từ lúc Trương Văn Trọng động thủ, sau đó toàn bộ chế phục ngũ độc tinh, thời gian tiêu hao chỉ có mấy phút đồng hồ. Trong đó dĩ nhiên có sự bất ngờ, càng bởi vì chiến thuật của hắn thỏa đáng, đem kiếm ý trực tiếp biến thành uy thế khí tức của Mão Nhật Tinh Quân, lúc này mới làm kinh sợ Ngô Công tinh và Hạt Tử tinh! Bằng không dù cho hắn có thể chế phục ngũ độc, nhưng thời gian và tinh lực cần tiêu hao cũng sẽ nhiều hơn mấy lần.
Trương Văn Trọng không giết chết ngũ độc, không chỉ muốn hỏi ra một ít vấn đề từ miệng bọn hắn, đồng thời còn có một nguyên nhân khác...